Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 12 - Chương 12 Thương Gân Động Cốt

Chương 12

Thương Gân Động Cốt


Trần Nặc nheo con mắt lại, cẩn thận đánh giá khuôn mặt như hoa của nữ hài, nhìn hai gò má ửng hồng của nữ hài, cùng ánh mắt né tránh.


"Ngươi giống như đối với chuyện của ta hiểu rõ rất nhiều. Ngươi nghe ngóng về ta?"


"Nói mò! Ta… Ta chỉ là nghe người ta nói!" Nữ hài phảng phất giống như một con mèo bị dẫm phải đuôi.


Ta mới không nói cho hắn biết, ta đã nhìn lén tư liệu học sinh trong thư phòng của cha ta!!!


Xì xào, bụng kêu lên hai tiếng.


Trần Nặc bỗng nhiên nhìn thấy hộp giữ nhiệt trong tay nữ hài.


"Đây là cái gì?"


"Cơm thịt lạp xưởng, còn có thịt kho tàu đùi gà…" Tôn Khả Khả vô ý thức trả lời, sau đó lập tức kịp phản ứng, ôm lấy hộp giữ nhiệt lui về phía sau: "Đây là cơm tối của cha ta!"


"Ta đã cứu ngươi a.Nếu không có ta đón lấy, không để cho ngươi té xuống mặt chạm đất sẽ hủy khuôn mặt."


"… Cái kia…" Nữ hài mất bình tĩnh: "Đùi gà ta mang hai cái… Tựu, chỉ có thể phân ngươi một cái."


Sau mấy phút đồng hồ, một tay Trần Nặc cầm đùi gà gặm, chậm rãi bỏ đi.


Tôn giáo hoa phảng phất cuối cùng cũng hồi phục thần trí…


Vừa rồi, đã xảy ra cái gì?


"Này!!!" Vừa mới kêu một tiếng, nữ hài lại có chút kinh sợ, đành phải hỏi: "Ngươi mới vừa nói chính là tên Đao cái gì… Cái gì một trăm ngày à?"


"Ta đã nói rồi, dù sao sẽ không tới phiền ngươi á."


Trần Nặc không có dừng bước lại, chỉ là đưa lưng về phía giáo hoa, tay trái giơ lên quơ quơ.


Giường sáu phòng bệnh số bốn, khoa chỉnh hình thuộc bệnh viện.


Trước giường một bệnh nhân có dãn nhãn tên ghi "Trương Hùng", bác sĩ kiểm tra phòng viện đang cầm bảng ghi chép.


"Trương Hùng, 21 tuổi, không có lịch sử dị ứng, không có lịch sử bệnh tật mãn tính… Xương ống chân trai bị gãy."


Tôn chủ nhiệm đang ăn cơm chiều.


Hộp cơm thịt lạp xưởng đã vơi đi một nửa, đùi gà cũng đã ăn xong.


Tôn chủ nhiệm vẫn chưa thỏa mãn lau miệng: "Khả Khả a, ngày mai làm thêm một ít đùi gà a, một căn không đủ ăn."


Mặt nữ hài đỏ lên: "… Nha."


Bàn trà trong phòng khách đã bị chuyển đi, căn phòng cũng trở nên trống trải hơn, Trần Nặc đang chống đẩy với một cánh tay.


Tuy tù nhân tập thể lực có hạn chế rất lớn, nhưng trước mắt dưới tình huống không có tiền lại không có điều kiện, đây cũng xem như phương thức rèn luyện thân thể tốt nhất rồi.


Thân thể thiếu niên mười bảy tuổi vẫn còn có chút gầy yếu. Trần Nặc cần phải nhanh chóng tăng thể lực thân thể này lên một ít.


Thân thể phập phồng, từng giọt mờ hôi rơi trên mặt thảm nhựa.


Mà ánh mắt Trần Nặc vẫn luôn một mực nhìn chằm chằm vào phía trước.


Ở trước mặt của hắn, chiếc ly thủy tinh in hoa kia, vẫn còn nguyên một nửa nước đun sôi để nguội.


Mặt nước không một chút gợn sóng nào…



Trước khi vào học mọi người con đang thảo luận về Giáng Sinh, tiếng chuông vừa vang lên, các học sinh mới lười biếng trở về vị trí cũ.


Thời điểm lão sư bắt đầu ghi công thức hóa học trên bảng đen, một nam sinh ngồi bên cạnh Trần Nặc đã lặng lẽ lấy ra một bản sách lậu 《 Đại Đường Song Long Truyện 》 ở dưới hộc bàn.


Trần Nặc mở sách bài tập, bên trong kẹp một tấm bản đồ.


Kim Lăng cách Seoul ước chừng 1800 km.


Đi đến đó như thế nào?


Chắc chắn sẽ không phải nhảy vào sông Dương Tử rồi bơi qua đó.


Làm một chiếc thuyền lẻn qua đó, đi vào tại ven biển của Nam Triều Tiên ?


Đem hải quân của nước họ là vật bài trí à! Chỉ cần một phát đạn pháo của pháo hạm là có thể khiến cho Trần Nặc lần nữa trùng sinh.


Biển rộng mênh mông, chạy đều không có chỗ chạy.


Ánh mắt tại trên địa đồ, cuối cùng vẫn rơi vào hai vị trí…


Áp Lộc Giang… Đường số 38…


Như vậy, vấn đề khó đối phó là, bộ đội biên phòng Kim Nhị Bàn, còn có… Kim Jong-il của Nam Triều Tiên?


A đúng rồi, Kim Jong-il tựa hồ chính là hình mẫu của Song Joong-Ki trong Hậu Duệ Mặt Trời.


Được rồi.


Trần Nặc nhìn thoáng qua nam sinh bên cạnh đang đọc Đại Đường Song Long Truyện, lại nhìn một chút địa đồ trước mặt mình.


Bỗng nhiên có chút ít hâm mộ a.


Nhẹ nhõm, thật tốt.


"La Thanh! Ngươi trả lời!"


Tiếng của lão sư hóa khiến cho nam sinh bên cạnh sợ run cả người, là hắn rất thuần thục đen Đại Đường Song Long Truyện nhét vào trong bàn, đứng lên không chút hoang mang, nhìn công thức hóa học trên bảng đen.


"Ừ…"


Lão sư hóa trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó nhìn về phía Trần Nặc.


"Ngươi trả lời…"


"…" Trần Nặc đứng dậy, trầm ngâm một chút: "


Được rồi, tiết hóa này, vẫn nên theo lý thường, tiếp tục đừng bên ngoài cửa phòng đến hết tiết.


Trước khi tan học, Trần Nặc đứng bên ngoài cửa phòng học, đã nhìn thấy Tôn chủ nhiệm từ xa đang dạo bước hướng về phía mình đi tới.


"Bạn học Trần Nặc." Tôn chủ nhiệm trầm ngâm một chút: "Ngày đó có chút gấp gáp, ta kỳ thật muốn nói một tiếng cám ơn thật tốt với ngươi. Nếu như không phải nhờ ngươi ở dưới tiếp được nàng mà nói…"


"Tôn chủ nhiệm không cần khách khí, ta cũng chỉ vừa vặn trùng hợp đứng đó." Trần Nặc lập tức tiếp lời.


"Thân thể của ngươi không có vấn đề gì a?"


"Không có vấn đề."


Chẳng những không có vấn đề, còn có chút thoải mái, nếu như bạn học giáo hoa nguyện ý, nhảy thêm mấy lần cũng có thể a.


Tôn chủ nhiệm đương nhiên không có thuật độc tâm, hiền lành vỗ vỗ bả vai Trần Nặc rồi đi.


Sau hai ba ngày hiểu biết đối phương, lão đồng chí Tôn cũng không phải người xấu, cũng xem như là người có lương tâm.


Ân, có vẻ là người hơi cổ hủ một chút.


Hại, hi vọng hàng xóm của hắn không phải họ Vương, người tốt cả đời bình an.


Sinh hoạt trong trường học bình tĩnh mà lại buồn tẻ.


Ai phi! Bỏ đi


Sinh hoạt trong trường học, chính là hương vị năm tháng yên tĩnh tốt nhất.


Buổi chiều Trần Nặc cảm thấy đã ngủ đủ giấc trong lớp học, hai tay đút vào túi đi ra cửa trường.


Quay đầu tiến vào một siêu thị, sau đó xoay người lần nữa trở về sân trường.


Chương 12

Bình Luận (0)
Comment