Chương 1573
Trong Nhà Có Chuột (1)
Trần Nặc không phải là người ham giết người.
Cho dù là kiếp trước mang theo biệt danh "Diêm La", Trần Nặc cũng không phải là một ma đầu một lời không hợp liền đại khai sát giới.
Biệt hiệu Diêm La là khi Trần Nặc ra tay đối phó người khác, ra tay tất phải chết, mặc kệ đối phương là ai, chọc vào Diêm La, nhất định phải xong đời.
Nhưng nếu không chọc vào…
Nói chung sẽ không xảy ra chuyện gì.
Trừ khi… Là giá ủy thác rất cao.
Cho nên chuyện này, cho tới bây giờ, Trần Nặc vẫn còn chừa đường sống cho đối phương.
Đổng sự Cái đã chết, đối phương ít nhất còn chưa đưa móng vuốt đến Kim Lăng, cũng không lộ ra dấu vết muốn động thủ với bên phía Kim Lăng.
Vạn nhất là xung đột nội bộ thì sao?
Vậy nên, bước đầu tiên của Trần Nặc là thiết lập một tiêu chuẩn.
Kim Lăng là địa bàn của ta, hai Chưởng Khống Giả.
Chỉ cần hỏi ngươi có sợ không.
Nếu sợ mà nói, vậy vấn đề ở thành Kim Lăng hiển nhiên có liên quan tới chuyện phân định địa bàn.
Có liên quan tới chuyện này, nếu như không muốn đắc tội tới hai Chưởng Khống Giả, sẽ lén liên lạc, làm hòa, nhượng bộ, nhận hèn, nói một ít lời tốt đẹp, xin lỗi gì đó.
Đây là giang hồ.
Nếu như không nói một tiếng…
Đó cũng có nghĩa đối phương là kẻ cứng đầu.
Quyết định làm gì đó.
Như vậy tự khắc sẽ nhìn thấy rõ thủ đoạn!
Sau khi Trần Nặc đăng bài xong, chờ 24 tiếng đồng hồ.
Không có động tĩnh gì, đại khái trong lòng liền có xác định.
Đối phương xác suất lớn là không có ý định ra mặt, tính toán làm chút gì đó.
Độ hot của bài viết trên diễn đàn được đẩy lên rất cao, chỉ cần không mù, khẳng định có thể nhìn thấy.
Trừ khi bên kia không đăng nhập diễn đàn trong 24 giờ.
Nhưng… Xảy ra chuyện lớn như vậy, phàm là lăn lộn trong thế giới ngầm, gần đây sẽ tương đối chú ý đến thế cục.
Trong bệnh viện, người bên cạnh Đổng sự Cái đã nhận ra Nữ Hoàng Tinh Không!
Loại thời điểm này, hầu hết mọi người đều sẽ kiểm tra diễn đàn để xem có tin tức mới nhất nào về Nữ Hoàng Tinh Không hay không.
Không hé răng, đó chính là nhìn thấy, nhưng không chịu thừa nhận.
Sau đó, vẫn tiếp tục.
Miếu Phu Tử ở phía nam thành Kim Lăng.
Trên thực tế, người dân địa phương không tới nơi này nhiều - giống như các điểm tham quan nổi tiếng của các thành phố lớn, đa phần đều là khách du lịch nước ngoài mới tới, người dân địa phương ở nhiều năm nhưng đều lười chạy tới đó.
Cái gọi là ẩm thực địa phương, các loại cái gọi là tiểu thủ công mỹ nghệ địa phương —— thật ra đều là của mấy con buôn.
Chỉ là nếu thật sự nói tới dân địa phương tới nơi này, cũng không phải là không có.
Tại cổng viện Giang Nam, là nơi nghiên khoa học thời cổ đại.
Còn có miếu Phu Tử sau này được xây dựng, là dành riêng cho cho Khổng Tử và con trai ông.
Người ta nói rằng nhiều có học sinh trước kỳ thi tuyển sinh đại học hoặc vào cấp ba sẽ tới tế lễ cầu nguyện.
Sau này… Nghe nói có một số tác giả văn học mạng cũng thích chạy tới đây bái lạy.
Cầu một [Văn Vận Hưng Thịnh], cầu một [Diệu Bút Sinh Hoa].
Cái gọi là Thập Lý Tần Hoài tất nhiên không tồn tại trong xã hội hiện đại, cái loại thuyền đẹp như tranh vẽ, thanh lâu danh linh vân vân ở thời cổ đại, hiện giờ cũng đã không còn tồn tại.
Chỉ là buổi tối ngồi thuyền, dạo chơi trên sông Tần Hoài, tận hưởng gió nhẹ thổi qua, nhìn kiến trúc hai nhà Minh Thanh bên bờ, vẫn có vài phần hương vị.
Lúc này chính là 7 giờ tối.
Vào giờ này, vừa vặn là thời điểm một khách sạn gần đó mở cửa làm ăn.
Đồng thời cũng không phải là mùa du lịch cao điểm.
Vậy nên có rất ít khách du lịch đi thuyền.
Một chiếc thuyền tranh vốn có thể chở đầy 20 người, lẳng lặng trôi dạt trên bờ sông Tần Hoài bên cạnh miếu Phu Tử, đi về phía Bạch Diên Châu bên cạnh.
Trong chiếc thuyền tranh có thể chứa đầy 20 người, ngoại trừ người chèo thuyền ra thì cũng chỉ có một khách du lịch.
Một người thoạt nhìn tuổi tác đại khái bốn năm mươi, nói trung niên cũng được, nói là người gia cũng không cảm thấy quá đáng.
Ăn mặc ngược lại có chút trang nhã.
Một bộ đồ đường hai hàng cúc, dưới chân đi giày vải.
Cũng không phải là vật liệu cao cấp gì, nhưng cũng không phải loại mua ở cửa hàng may mặc, ngược lại giống như loại được đặt may.
Lượng tóc khá mỏng, nhưng nhìn cũng không quá ít, vuốt bằng dầu sắp, chải ngược ra sau.
Gương mặt thoạt nhìn ngược lại có vài phần thanh tuấn, nhưng ở tuổi trung niên, dù sao nếp nhăn cũng không già không trẻ, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, trên đầu còn thấy rõ ba nếp nhăn.
Người chèo thuyền biết nhìn người. Dù sao ở loại địa phương như miếu Phu Tử sẽ có thị trường văn hóa giải trí, đồng thời cũng tiếp đãi qua không ít ông chủ có tiền.
Liếc mắt một cái liền nhìn ra được, trên cổ tay vị khách hàng này có đeo chuỗi hạt, không phải phàm phẩm!