Chương 1646
Người Kể Chuyện (2)
Thật ra không phải Trần Nặc không hiểu tâm trạng của cô bé và những điều mà cô bé sợ hãi.
Nhưng…
Nếu đây không phải là năm 1981, nếu là thời đại của Trần Nặc, hắn sẽ không chút do dự nhận nuôi Louise.
Chuyện này không khó khăn.
Nhưng… Đây không phải là thời đại của mình.
Nếu phải trở về, hắn đoán hơn phân nửa mình sẽ không có cách nào mang được Louise trở về.
"Ngươi ngồi xuống trước đã, chúng ta cần phải nói chuyện một chút." Trần Nặc nghiêm túc kéo cô bé đến trước mặt mình, để cô ngồi đối diện mình.
Kế tiếp, Trần Nặc lại cẩn thận nghiêm túc hỏi thăm thân thế của Louise.
So với lần đầu tiên hai người gặp nhau còn hỏi cẩn thận hơn, hơn nữa còn rất chú ý đến từng chi tiết.
Tuy nhiên… Không có thu hoạch được gì.
Thân thế của Louise thật sự chỉ đơn giản như vậy.
Người mẹ bỏ rơi cô ấy, không có gì đặc biệt.
Còn người cha là thủy thủ hay gì đó… Louise không nhớ gì cả. Nhưng xét về việc mẹ cô ấy thỉnh thoảng chửi rủa, cũng chỉ là một người bình thường tầng dưới chót.
Sau khi mẹ cô bé rời đi, Louise chạy đến sống sau nhà kho kia, Trần Nặc cũng cẩn thận hỏi qua.
Không có gì đặc biệt.
Bao gồm cả việc cô đã gặp mèo xám như thế nào.
Thật ra cho đến bây giờ Louise cũng không cho rằng bạn của cô là con mèo xám kia.
Cô vẫn nghĩ rằng người bạn của cô chính là tên miêu nô được gọi là Black.
Dựa theo lời nói của Louise, sau khi cô bé ở trong nhà kho được vài ngày, bỗng nhiên có một ngày, "quý ông gầy gò" kia đi tới nhà kho, sau đó cho cô một ít thức ăn.
Đối phương tới đó tổng cộng ba lần.
Mỗi lần đều sẽ mang theo một ít lương thực thực phẩm.
Nhưng tiên sinh "gầy cao" kia rất ít khi nói chuyện, là một người trầm mặc ít nói —— được rồi, Trần Nặc hiểu được, có thể Black căn bản không có ý định nói gì, hắn chỉ là một miêu nô, mọi thứ đều là nghe theo lệnh chỉ huy của mèo xám mà thôi.
Nhưng những điều này cũng đã đủ khiến cho Louise cảm thấy biết ơn.
Trong mắt một cô bé bị bỏ rơi, vô gia cư, Black là một ân nhân mang theo thức ăn đến giúp đỡ của mình, là một người người đàn ông tốt.
Ngay cả khi có im lặng có ít nói một chút, nhưng đứa trẻ sẽ chỉ nghĩ rằng hắn ta không thích nói chuyện.
Lại một lần nữa cẩn thận hỏi thăm trải nghiệm trong quá khứ của Louise, bản thân Trần Nặc cũng không thể không đưa ra một kết luận trong lòng:
Cô bé tên là Louise này, không có gì đặc biệt —— giống như tất cả chuẩn bị và an bài, chỉ là vì để cho cô bé gặp được mình.
Hắn thậm chí lại dùng tinh thần lực thăm dò thử không gian ý thức của Louise.
Cô bé thực sự bình thường.
Không gian ý thức của cô bé cũng chỉ là tiêu chuẩn của người thường, không có bất cứ chỗ nào đặc biệt.
Hơn nữa, cũng không có thiên phú của người có năng lực.
Cô bé thật sự chỉ là một người bình thường.
Vào ban đêm, Đoàn Trưởng của Đoàn Kỵ Sĩ Lưỡi Dao Sắc, Thompson Roderick, đến cửa.
Hắn mang theo một chồng tài liệu trong tay.
Tất cả đều là về Louise.
Căn cứ vào lời kể của chính Louise, Trần Nặc đã nhờ vị Đoàn Trưởng này tiến hành một ít điều tra.
Đối với đội ngũ người có năng lực cấp A bản địa mà nói, chuyện này quả thực quá dễ dàng, rất nhanh đã tra ra thân thế của Louise.
"Mẹ của đứa trẻ tên là Ava, tên thật là Merrill Swan. Ava chỉ là một nghệ danh. Làm việc… Ừm, nói thế nào nhỉ, cô ta là một vũ công nổi tiếng trong một vũ đoàn - không phải là một nhóm nhảy đứng đắn. Là đoàn sân khấu sân cỏ chuyên biểu diễn các điệu nhảy khiêu dâm cho thủy thủ và dân nghiện rượu trong các quán rượu trên bến cảng. Cho nên cũng không phải là vũ công đứng đắn gì, ăn mặc có chút thiếu vải, lộ ngực, lộ đùi, cùng uống rượu, nếu như trả nhiều hơn một chút, còn có thể đi cùng để làm chuyện này nọ.
Đại khái chính là như vậy.
Nhưng người phụ nữ đã bỏ chạy, cô ta nợ rất nhiều tiền, vậy nên cô đã bỏ trốn từ một tháng rưỡi trước."
Một tháng rưỡi?
Trần Nặc nhíu mày.
Trẻ con không có khái niệm thời gian - rõ ràng, "vài ngày" mà Louise nói, trên thực tế, đã trôi qua một tháng rưỡi.
Có chúa mới biết, nếu không có sự giúp đỡ của mèo xám, đứa trẻ năm tuổi này đã sống một mình trong một tháng rưỡi.
Trần Nặc gật đầu.
Sau đó, Đoàn Trưởng lại kể thêm một chuyện khác mà Trần Nặc đã để hắn điều tra.
Về… Vân Âm.
"Chúng ta không tìm được người phụ nữ kia." Đoàn Trưởng biểu hiện có chút nơm nớp lo sợ, hiển nhiên sợ không làm xong chuyện sẽ bị đại yêu Trần Nặc trách cứ: "Chúng ta hầu như đã huy động tất cả nhân thủ ở Luân Đôn, nhưng không ai nhìn thấy người phụ nữ này nữa.
Ngài cũng biết đấy, sau vụ tai nạn biển lần trước, Luân Đôn rõ ràng đã trở thành một mớ hỗn độn và nhiều cơ quan chính phủ đã bị tê liệt hoàn toàn. Thủ tướng một hơi phát biểu hai lần đều không thể ổn định cục diện, hiện tại sau khi vận chuyển vật tư từ phía bắc Luân Đôn tiến vào khu đô thị, rốt cục mới dập tắt một ít sự phẫn nộ của dân chúng, nghe nói bộ phận khí tượng phụ trách giám sát tình hình biển lần này sẽ gặp xui xẻo, một trận sóng thần như vậy thế mà lại không có bất kỳ cảnh báo phát hiện nào…"
"Được rồi, ta không quan tâm đến bài phát biểu của thủ tướng của các ngươi, ta cũng không quan tâm cơ quan khí tượng nào xui xẻo." Trần Nặc khoát tay áo: "Ta chỉ cần tìm được người phụ nữ kia."
"Ta nghĩ cô ấy hắn vẫn còn ở Luân Đôn." Đoàn Trưởng nói thật cẩn thận.
"Lý do?"