Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 1647 - Chương 1647 Người Kể Chuyện (3)

Chương 1647

Người Kể Chuyện (3)


"Cô ấy…" Sắc mặt Đoàn Trưởng có chút khó xử, nhưng dưới sự dò xét của Trần Nặc, hắn hít sâu một hơi: "Căn cứ vào kết quả điều tra hai ngày nay, rất hiển nhiên, người phụ nữ này đã ở Luân Đôn mấy năm rồi đúng không?


Thời gian mà nhiếp ảnh gia chụp được cho thấy cô ấy đã dành nhiều năm ở Luân Đôn.


Thứ cho ta nói thẳng, cuộc chiến giữa ngài và cô ấy, ta cũng đã tận mắt nhìn thấy, thực lực của cô ấy cực kỳ cường đại. Cực kỳ hiển nhiên, cô ấy cũng là một vị Chưởng Khống Giả.


Một Chưởng Khống Giả, người đã dành nhiều năm ở Luân Đôn, ta có lý do để tin rằng cô ấy hẳn coi nơi này là nhà của mình.


Ngay cả khi nơi nỳ không phải là một ngôi nhà, nó cũng sẽ là một nơi cư trú lâu dài.


Thậm chí, cô ấy còn có lý do đặc biệt để cô sống lâu dài ở Luân Đôn.


Đã như vậy, ta nghĩ cô ấy hẳn là sẽ không dễ dàng rời đi.


Ừm…"


Hơn nữa, từ tình cảnh đối chiến của hai người các ngươi mà xem, hình như người bị đánh là ngươi. Ngươi bị người ta đánh ôm đầu chạy trốn —— cho nên cô ta căn bản không sợ ngươi, nếu không sợ ngươi, tất nhiên sẽ không chuyển đi.


Được rồi, hai câu cuối cùng là lời nói trong lòng của Đoàn Trưởng, nhưng tất nhiên, đối mặt với Trần Nặc hắn khẳng định không dám nói ra miệng.


Người trẻ tuổi trước mắt này, đánh có lại người phụ nữ kia hay không thì Đoàn Trưởng không xác định, nhưng đánh mình khẳng định phi thường thoải mái!


Trần Nặc suy nghĩ trong chốc lát, gật gật đầu: "Mặc kệ như thế nào, để cho người của ngươi tiếp tục tìm kiếm. Có tin tức thì ngay lập tức cho ta biết – vẫn luôn tìm kiếm!"


"Vâng." Đoàn Trưởng thở dài.


"Còn nữa, giúp ta làm một việc."


"Cái gì?"


"Đổi chỗ ở cho ta." Trần Nặc lắc đầu: "Ta không muốn ở lại khách sạn nữa."


"Là điều kiện nơi này làm cho ngươi không hài lòng sao?" Đoàn Trưởng có chút lo lắng.


"Không, nơi này có quá nhiều người." Trần Nặc nhíu mày.


Dù sao nơi này cũng là nội thành Luân Đôn, lại còn là ở phía Tây Luân Đôn – nơi mà mấy người giàu có tụ tập.


Mật độ dân số quá lớn.


Vạn nhất mình lại gặp phải Lộc Tế Tế, không, gặp phải Vân Âm, hai người đánh nhau, sẽ tổn thương tới người vô tội.


Lần sóng thần này, tuy rằng quy mô không tính là lớn, hơn nữa trước khi sóng thần ập tới, đã bị Trần Nặc dùng niệm lực phong bạo ngăn trở ở trên biển.


Nhưng nó vẫn gây hại cho thành phố.


Mặc dù không có tình cảm với những người phương Tây này, thậm chí có thể nói rằng không có nhiều hảo cảm.


Nhưng… Chuyện làm tổn thương người vô tội, Trần Nặc không muốn xảy ra lần nữa.


"Tìm một nơi cách thành phố xa một chút, lớn hơn một chút, hoàn cảnh yên tĩnh một chút."


"Được, ta lập tức đi an bài."


Không riêng gì để cho Đoàn Kỵ Sĩ Lưỡi Dao Sắc phái người tìm kiếm, bản thân Trần Nặc cũng đang dùng tinh thần cảm ứng tìm kiếm khắp thành phố này.


Tuy nhiên, không có phát hiện gì.


Không phải là không có phát hiện ra.


Rốt cuộc, vào năm 1981, Luân Đôn là thành phố lớn thứ hai trên thế giới sau New York..


Trong quá trình Trần Nặc dùng tinh thần cảm ứng tìm kiếm toàn thành, phát hiện ra mấy người có năng lực.


Nhưng cũng không phải là mục tiêu hắn muốn tìm.


Không có bất kỳ dấu vết xuất hiện nào của Vân Âm kia.


Trần Nặc cũng không cảm thấy kỳ quái.


Đối với một Chưởng Khống Giả có thực lực cùng cấp bậc ngang mình mà nói, đối mặt với tinh thần cảm ứng tìm kiếm của một Chưởng Khống Giả khác, muốn che dấu bản thân là một điều rất dễ dàng, chỉ cần thu liễm tinh thần ý thức là có thể tránh thoát tìm kiếm.


Ba ngày sau, Đoàn Trưởng hoàn thành một nhiệm vụ mà Trần Nặc giao phó: sắp xếp chỗ ở mới.


Tuy nhiên, sau khi người này mang theo ba địa chỉ khác nhau, nhìn thấy một trong số nó khiến Trần Nặc sửng sốt.


Cái này …


Trong ảnh là một lâu đài trang viên.


Nằm ở vùng ngoại ô phía tây bắc của Luân Đôn.


Trần Nặc: "Ách…"


Cái này, mẹ nó chẳng phải chính là nhà của Lộc Tế Tế mấy chục năm sau sao!


"Nơi này vốn thuộc về một gia đình quý tộc đang sa sút, nhưng hiện tại nó đang xuống cấp. Hạn chế về tài chính khiến họ không thể sửa chữa trang viên nhàn rỗi này. Hơn nữa… Rất xui xẻo chính là, căn cứ theo cách nói của bọn họ, mấy ngày trước có trộm lẻn vào trang viên, còn phá hủy một vài thứ…"


Nghe đến đây, Trần Nặc ho khan vài tiếng.


Trộm lẻn vào? Phá hủy một vài thứ?


Đó chwangr phải là ngày mà mình cùng Vân Âm chiến đấu làm hỏng sao.


"Họ tuy không có tiền để sửa chữa. Nhưng ta cảm thấy nơi này rất thích hợp với yêu cầu của ngài, hoàn cảnh rất vắng vẻ yên tĩnh, đất cũng đủ lớn, cho nên…"


"Ngươi đã mua nó sao?" Trần Nặc có chút bất ngờ nhìn Đoàn Trưởng.


Lần này Đoàn Trưởng ngược lại có chút chột dạ: "Cái này… Mua về cũng không đến mức… Bên kia cũng không muốn bán, vậy nên chúng ta đã thuê nó. Thời gian thuê là một năm.


Nếu ngài muốn sống lâu hơn, ta có thể tìm cách để có được gia sản của gia tộc này!"


"Không cần, thuê là được rồi, một năm. Cũng đủ rồi."


Chương 1647

Bình Luận (0)
Comment