Ổn Trụ Biệt Lãng (Bản Dịch)

Chương 350 - Chương 350 Xứng Đôi

Chương 350

Xứng Đôi


Cúp điện thoại, Trần Nặc vẫn đáp ứng gặp mặt Lý Dĩnh Uyển.


Không thể nặng bên này nhẹ bên kia… Lý do này của Lý Dĩnh Uyển cũng có đạo lý.


Hẹn gặp nhau ở một con phố thương mại ở thành phố phía nam, Trần Nặc đành phải gọi một chiếc xe đến chỗ hẹn.


Khi Trần Nặc đến, đã gần chín giờ rồi.


Nhưng trên đường phố thương mại vẫn là một mảnh nhộn nhịp, quầy bar bán đồ ăn nhanh bên đường, cửa hàng quần áo, các cửa hàng thủ công mỹ nghệ nhỏ và tất cả mọi thứ đềy được thắp sáng với đèn neon. Ngoài ra còn có phố đi bộ vào ban đêm, hầu hết mọi người đang đi dạo đều là các cặp vợ chộng trẻ tuổi.


Trần Nặc xuống xe ở một con hẻm bên đường, nơi đó có một cửa hàng trà sữa.


Sau khi Trần Nặc xuống xe, mắt thấy em gái chân dài vẫn chưa đến, trước mua một ly trà sữa bánh pudding đậu đỏ – em gái chân dài thích cái này.


Cầm cốc trà sữa đứng ở ven đường chờ đợi hai phút, vô tình, Trần Nặc quay đầu lại, liền nhìn thấy trong ngõ nhỏ phía sau, hiện lên một thân ảnh quen thuộc.


Ánh mắt Trần Nặc khẽ động, nhíu mày, do dự một chút, nhấc chân đi vào trong ngõ hai bước.


Khoảng hai mươi mét từ đầu hẻm, một quán ăn nhỏ ngay tại mặt tiền.


Xem ra là vừa mới mở ra, biển hiệu và mặt cửa đều chưa trưng bày ra. Trong cửa hàng nho nhỏ bày bốn năm cái bàn vuông nhỏ, quầy cũng rất hẹp rất nhỏ.


Một người đàn ông trung niên có ngoại hình trung hậu đang ngồi ở quầy hút thuốc.


Lúc Trần Nặc vừa bước vào, sau tấm rèm vải nhỏ phía sau quầy, từ trong phòng bếp có một tráng sĩ dáng người cao to thô kệch bước ra, hết lần này tới lần khác lại mặc váy nữ!


Trần Nặc vui vẻ.


"Ôi, lão Quách, sao lại chạy tới đây mở cửa hàng?"


Người đàn ông trung niên đang hút thuốc ở quầy, đương nhiên chính là ông chủ Quách ở bên ngoài tiểu khu của Trần Nặc.


Ân, chính là Quách . Xe tăng . Lão bản.


Từ đêm bị Lộc Tế Tế giết tới cửa, Quách lão bản và Tứ tiểu thư liền bỏ lại tiệm mỳ chạy trốn, cũng không biết là đi đâu.


Thì ra Trần Nặc cho rằng, hai vị này hơn phân nửa đã rời khỏi thành Kim Lăng, cao chạy xa bay.


Lại không nghĩ tới, cư nhiên lại gặp phải ở chỗ này —— còn ở lại Kim Lăng thành. Chẳng qua là thay đổi chỗ, mở lại một cửa hàng mì nhỏ.


Ân, đại khái chắc là do nghĩ rằng “nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất”


Ngược lại cũng có vài phần đạo lý.


Tuyết Vực Chi Môn kia ủy thác Lộc Tế Tế giết tới cửa, không có kết quả.


Dựa theo suy nghĩ của người bình thường, khẳng định cho rằng hai người đã rời đi. Ngay cả Trần Nặc lúc trước cũng nghĩ như vậy.


Nếu không phải gặp phải hôm nay, sợ rằng Trần Nặc cũng sẽ không nghĩ tới, hai vị này cư nhiên vẫn còn ẩn cư ở thành Kim Lăng.


Ông chủ Quách nhìn thấy Trần Nặc, cũng có chút ngoài ý muốn, đầu tiên là nhướng mày: "Sao ngươi tới đây? ”


Trần Nặc cười tủm tỉm đi vào cửa hàng, tìm một cái bàn gần quầy ngồi xuống, nhìn thoáng qua đồ đạc trên bàn.


Nồi giấm, bát ớt, bát tỏi, thùng đũa.


Ngược lại cũng giống như trước đây.


"Ta đi dạo phố gần đây, trong lúc vô tình nhìn thấy cửa hàng này, đi vào cư nhiên lại gặp ngươi." Trần Nặc giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: "Lúc trước cửa hàng ở dưới lầu nhà ta, sao ngươi không mở nữa? Đi cũng không nói một tiếng.”


Ông chủ Quách cười cười, bất động thanh sắc, âm thầm ra hiệu với Tứ tiểu thư, ánh mắt có chút đề phòng, sau đó từ phía sau quầy đứng lên, đi đến trước mặt Trần Nặc ngồi xuống, không chút cuống quít đưa Cho Trần Nặc.


"Là khách hàng cũ ở của hàng lúc trước." Ông chủ Quách quay đầu lại cười tủm tỉm nói với Tứ tiểu thư, sắc mặt Tứ tiểu thư buông lỏng.


"Vẫn như cũ? Mì sợi thịt kho tàu? Mao tế, thêm thịt, thêm một quả trứng trần?” Ông chủ Quách nhìn Trần Nặc.


"Ừm, như cũ."


"Ai, ngươi liền thích mao tế, mao tế có cái gì tốt, đều là thứ phụ nữ ăn."


Trần Nặc trợn tròn mắt: "Ta thích hương vị tinh tế, sao vậy? Phiền nhất là loại người như các ngươi a, là đối với khí phái đàn ông không có nhiều tự tin sao? Nhất định phải so sánh với loại chuyện ăn mì này một chút? Ăn mì mịn chẳng lẽ không phải là đàn ông? Ăn mì còn ophair bị khinh bỉ, thật nhàm chán!”


Ông chủ Quách nở nụ cười, nói chuyện với Tứ tiểu thư, hai người chui vào phòng bếp phía sau.


Không quá lâu, Quách tiên sinh bưng bát mì ra.


Trần Nặc liếc mắt nhìn: "A, lão Quách, ngươi hào phóng a!”


Bát mỳ này thế nhưng lại có nhiều thịt bò hơn so với trước đây.


"Hiếm khi gặp được, cho ngươi thêm hai muỗng thịt." Lão Quách cười tủm tỉm ngồi xuống, một lần nữa đốt một điếu thuốc.


Trần Nặc vừa cắn tỏi, vừa gắp hai lần đũa, sau đó đánh giá lão Quách, lại nhìn Tứ tiểu thư ngồi sau quầy xem TV.


“Lão Quách, đây là vợ ngươi?”


"Đúng vậy." Lão Quách cười tủm tỉm gật đầu.


Tứ tiểu thư ngẩng đầu nhìn Trần Nặc một cái, sắc mặt có chút xấu hổ.


"Rất tốt, rất xứng đôi." Trần Nặc cười nói.


Lão Quách tươi cười rất vui vẻ, ngay cả Tứ tiểu thư ngồi sau quầy, ánh mắt nhìn Trần Nặc cũng nhu hòa hơn rất nhiều.


Kỳ thật không phải rất đói bụng, dù sao buổi tối đã cùng Tôn Khả Khả ăn cơm.


Nhưng bữa cơm đó cũng chưa ăn xong, liền bị cuộc điện thoại của lão Tôn gọi về rồi. Cho nên lúc này lại ăn bát mì, cũng có thể ăn được.


Huống chi, tay nghề nấu mì của Lão Quách đúng rất tốt.


"Nói thật, sau khi ngươi đóng cửa hàng kia, ta thật sự rất nhớ một ngụm này." Trần Nặc một hơi ăn nửa bát, trong bụng có chút đầy, tốc độ chậm lại, cùng lão Quách trò chuyện những thứ không liên quan: "Đáng tiếc a, sau này muốn ăn mì của ngươi cũng hơi khó khăn.”


"Người ta có thể tới đây ăn a."


"Cách nhà ta quá xa, ta lại không thể đến đây dạo phố mỗi ngày để ăn."


"Ban đầu chủ nhà tăng tiền thuê nhà, ta cũng không có biện pháp." Lão Quách thuận miệng kéo một lý do.


Trần Nặc cũng không vạch trần, bát thịt bò rất nhanh bị Trần Nặc chén sạch.


Vị Tứ tiểu thư kia cư nhiên xoay người vào phòng bếp, sau đó lại bưng một đĩa nhỏ đi ra, bên trong là mấy miếng thịt bò nướng đỏ được vớt ra.


"Này! Này cũng quá nhiều a! Đối với tiểu tử này cũng không cần hào phóng như vậy a.” Lão Quách trừng mắt.


Tứ tiểu thư đi ngang qua ông chủ Quách một chút: "Thế nào, khó gặp được khách hàng cũ, không dễ dàng nhà.”


Nói rồi, đặt đĩa thịt này trước mặt Trần Nặc: "Ăn!”


Được rồi, đại khái là câu "rất xứng đối" kia, nói đến tâm tư trong lòng của vị Tứ tiểu thư này đi.


Chương 350

Bình Luận (0)
Comment