Otaku Tại Tu Tiên Giới

Chương 42 - Truyền Thừa Thành Công

42

Ngay lúc Thanh Tùng còn cảm thán về cuộc đời của Phong Chiến thì cảnh vật lại thay đổi, mọi thứ trở lại bình thường, giọng nói kia lại vang lên

"Chắc ngươi cũng đã nhận ra, ta chính là Phong Chiến, hiện tại ta chỉ còn một đạo tàn hồn, ở nơi đây chờ đợi người hữu duyên tới để truyền thừa một đời tuyệt học, người đó chính là ngươi."

Ngay sau đó lại một đạo ánh sáng bắn từ đầu lâu của bộ xương vào mi tâm của Thanh Tùng, Thanh Tùng cảm thấy choáng váng, một lúc sau thì cảm thấy trong trí nhớ nhiều hơn ba bộ kiếm pháp

-Thuận Phong Trảm Sơn kiếm pháp: Kiếm ra như gió, biến ảo khôn lường

-Vạn Phong Tụ Kiếm Quyết: Vạn Phong Tụ Kiếm, Trảm Đôi Thiên Hạ

-Phong Bích: Lấy Phong Hoá Bích, Không Thể Cản Phá

Ba bộ Kiếm pháp này đều dành cho võ giả thuộc tính phong tu luyện, Thanh Tùng cũng không ngoại lệ. Thuận Phong Trảm Sơn Kiếm Pháp giúp ra kiếm như gió thổi, tăng nhanh tốc độ ra kiếm cùng độ linh hoạt, Vạn Phong Tụ Kiếm Quyết dùng linh lực, gió ở xung quanh tụ hội vào lưỡi kiếm làm cho kiếm tăng thêm sắc bén, chém gì cũng đứt, hai bộ công pháp này phối hợp đúng cách sẽ cực kỳ mạnh mẽ, còn Phong Bích là một kiếm kỹ dùng để phòng thủ, đại khái là tạo ra một bức tường gió, chặn lại các đòn tấn công tầm xa của kẻ địch.

Thoả mãn, đó là cảm xúc của Thanh Tùng lúc này, hắn là một võ giả phong hệ, việc lựa chọn công pháp, võ kỹ của hắn rất khó khăn do võ giả Phong hệ là khá hiếm thấy, giờ đây kiếm được tới ba bộ công pháp bá đạo lại có thể phối hợp với nhau, nói hắn không vui mới là lạ. Thanh Tùng lúc này chắp tay, nói

"Đa tạ tiền bối"

Giọng nói của Phong Chiến lại vang lên

"Được rồi, ngươi đã nhận được truyền thừa của ta, ta mong ngươi sẽ dùng những kỹ năng này vào mục đích chính đáng,ta thấy ngươi có thể chịu đựng được sát khí từ thanh kiếm kia nên ngươi có thể giữ nó, ta cũng để lại cho ngươi một vài vật, chúng sẽ xuất hiện ngay thôi, còn giờ ta phải đi rồi, cố sống cho tốt, nếu hậu duệ của ta vẫn còn, ngươi hãy cố gắng chiếu cố chúng cho ta."

Âm thanh kết thúc, Thanh Tùng chắp hai tay, cúi gập người thể hiện lòng tôn kính, ngay sau đó từ bức tường đối diện với Thanh Tùng mở ra một cánh cửa nhỏ, bên trong là hai thanh kiếm cùng với một miếng ngọc bội, Thanh Tùng tiến tới, cầm lấy hai thanh kiếm một thanh màu đỏ, một thanh màu trắng, hai thanh kiếm này cực kỳ sắc bén, nếu Minh Hùng ở đây, hắn có thể sử dụng dò xét chi nhãn để nhận ra hai thanh kiếm này đều có phẩm chất Địa Cấp Cực Phẩm, gần với vũ khí Thiên cấp trong truyền thuyết, sánh ngang với bảo vật trấn quốc của tứ đại đế quốc! Thanh Tùng cũng không biết được điều này, chỉ biết đây là hai thanh kiếm cực kỳ quý báu mà thôi, miếng ngọc bội còn lại thì được khắc một chữ "Quốc" Thanh Tùng không biết công dụng của nó là gì đánh vứt vào nhẫn trữ vật được Minh Hùng đưa cho vài hôm trước.

Vì trong thanh kiếm màu đen kia phong ấn một con quỷ nên được tính là sinh vật sống, không thể đưa vào nhẫn trữ vật, Thanh Tùng đành đeo nó bên hông cùng thanh kiếm của hắn, lúc này trong phòng đã không còn gì để Thanh Tùng ở lại, hắn đành lối cũ đi ra ngoài, tất nhiên lần này không gặp phải công kích của kiếm khí. Thoát khỏi thông đạo, lúc này Thanh Tùng đã thấy được đám Minh Hùng, Hồ Lam, tuy nhiên Hồ Lam đang ôm lấy Minh Hùng bất tỉnh với vẻ mặt ngiêm trọng nhìn về phía trước, Thanh Tùng nhìn theo ánh mắt của Hồ Lam thì thấy được 4 người, tất cả đều tản ra khí tức nguy hiểm, có thể so sánh với Đại Võ Sư! Điều làm đáng lo hơn đó chính là Đinh Phán, kẻ có hiềm khích cùng bọn họ cũng góp mặt trong bốn người kia, ánh mắt của Đinh Phán nhìn Minh Hùng có chút hả hê, có lẽ vì sắp được cho bọn hắn một trận, tuy vậy ánh mắt đó còn có một phần dâm ta khi nhìn vào Hồ Lam, Vân Điệp, bốn người Minh Hùng lúc này đang gặp một mối nguy lớn!

Lúc này hai bên cũng thấy được Thanh Tùng xuất hiện, Hồ Lam nói

"Thanh Tùng, chạy mau, bọn chúng đều là đại võ sư đó!"

Đám Đinh Phán nói nhỏ với nhau

"Tên kia từ bên trong đi ra rất có thể đã lấy được thứ gì đó, nhìn thanh kiếm màu đen kia đi, rất không tồi"

Lúc này Đinh Phán bước lên, nói

"Giao hết tất cả những thứ ngươi có ra đây, để lại hai nữ nhân kia thì ta cho các ngươi đường sống"

Thanh Tùng

"Vật là chúng ta lấy trước, các ngươi nói muốn là có sao"

"Đúng vậy, đưa chúng đây"

Đinh Phán không nói nhiều lời đã lao tới, tốc độ cực nhanh khiến Thanh Tùng không kịp phản ứng, ngay khi hắn nghĩ Thanh Tùng chết chắc trước đòn này của mình, một giọng nói lạnh leo vang lên

"Phá Vân Võ Thần đã truyền thừa thành công, tất cả người trong bảo tháp sẽ được truyền tống ra ngoài"

Ngay sau đó cảnh vật thay đổi, không còn căn phòng với hai cánh cửa, chỉ còn sa mạc với một đám người đứng ở xung quanh, dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn bọn hắn.

Bình Luận (0)
Comment