Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 101

Trong lúc cô đang hứng thú thì chợt nghe được giọng nói không vui rõ ràng: “Quý Cảnh Diệp đối xử với em vậy à? Sau khi đưa vào thì cứ thế bỏ đi, còn bắt em chiêu đãi khách khứa nữa?”

Úc Khả Khả quay đầu thì thấy Quý Lăng Hàn đã tới đằng sau mình không biết từ khi nào.

Cô khẽ nhướng hàng mày xinh đẹp, thản nhiên nói: “Thì sao?”

Quý Lăng Hàn thu ánh nhìn về phía thím hai Quý, thấp giọng nói: “Dù bị lạnh nhạt như vậy, em vẫn có thể nhịn được à?”

Úc Khả Khả: ?

Cô nhìn theo tầm mắt anh ta, nhìn qua thím hai Quý vẫn đang nói chuyện với người nhà họ Lý, hiển nhiên điều này là suối nguồn vui vẻ của mình.

Vì thế cô quay đầu lại, chân thành tỏ vẻ thắc mắc: “Xin hỏi con mắt nào của anh thấy tôi bị lạnh nhạt?”

Quý Lăng Hàn: “Mắt nào cũng thấy.”

Trước đó anh ta bị Quý Viễn Giang dẫn theo bên người, không tới được nhưng vẫn để ý tới bên này nên đương nhiên biết sau khi cô bị Quý Cảnh Diệp bỏ rơi thì được thím hai Quý vênh váo hống hách gọi tới bên người. Mà thím hai Quý còn cố ý thể hiện trò chuyện vui vẻ với người nhà họ Lý, rõ ràng là đang cố ý cô lập cô, nhân cơ hội này khiến cô lúng túng.

Anh ta đã từng bị làm nhục cùng bằng cách này không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn nghiêm trọng hơn, thế nên đã không nhịn được đi tới.

Úc Khả Khả vừa định nói cô không cảm thấy vậy thì bị thím hai Quý phát hiện Quý Lăng Hàn đột nhiên cắt ngang.

Tâm trạng bà ta vốn không tốt, quay đầu lại thấy đứa con riêng này dám quang minh chính đại xuất hiện ở bữa tiệc, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó chịu.

Vừa nghĩ đến nhà họ Lý còn đang nhìn, bà ta cực lực hạ giọng: “Ai cho phép cậu xuất hiện ở đây! Đây là tiệc mừng thọ, cậu mà cũng có tư cách đứng ở đây à? Đừng làm tôi mất mặt nữa, còn không mau xéo đi!”

Bị sỉ nhục, Quý Lăng Hàn vẫn bình tĩnh như trước: “Đây là địa bàn của nhà họ Quý, đương nhiên là tôi có tư cách.”

Thím hai Quý cười lạnh, giọng điệu gay gắt: “Tôi nói cậu không có tư cách thì chính là không có tư cách, cậu cho rằng cậu là cái thá gì mà dám kiêu ngạo với tôi như vậy chứ?”

Quý Lăng Hàn: “Là con riêng của Quý Viễn Giang, đây là tiệc mừng thọ của ông ta. Cho nên ý thím hai thật ra bố là lão thá gì à?”

“--- Cậu!” Thím hai Quý lập tức tức giận đến muốn ngã ngửa, chỉ vào anh ta nghiến răng nghiến lợi: “Tôi lặp lại lần nữa, cậu cút ngay cho tôi, nếu không đừng trách tôi không cho cậu mặt mũi trước mặt mọi người.”

Đối mặt với sự uy h**p của bà ta, mặt Quý Lăng Hàn thậm chí còn không hề có biểu cảm gì khác.

Anh ta chỉ nhìn Úc Khả Khả, đưa tay về phía cô: “Đi với anh không?”

Úc Khả Khả nghĩ ngợi, trả lời cực kỳ thành thật: “Thật ra tôi thấy ở đây rất thú vị.”

Đây rõ ràng là đang tỏ ý từ chối.

Mắt Quý Lăng Hàn tối đi, nhưng vẫn không từ bỏ khuyên bảo: “Với thân phận của em, vốn không cần phải ở đây, cho dù là đi tìm Quý Cảnh Diệp---”

Ngay lúc anh ta gian nan nói ra tên của Quý Cảnh Diệp, đằng sau đột nhiên có một giọng nói êm tai truyền tới: “Lăng Hàn, anh đang gì ở đây thế?”

Cảm xúc trên mặt Quý Lăng Hàn nhạt đi, thu tay lại: “Không có gì.”

Úc Khả Khả quay đầu theo tiếng người thì thấy một cô gái mặc lễ phục màu bạc đang đi về phía bọn họ.

Vẻ ngoài cô ta dịu dàng, khí chất thoát tục, lưng rất thẳng giống như thiên nga trắng cao quý khiến người ta không dám tùy tiện đến gần.

Úc Khả Khả loáng thoáng cảm thấy kiểu miêu tả này có phần quen thuộc: [Ơ, đây là?]

Hệ thống: [Đây là nữ phụ quan trọng trong truyện gốc, Hề Nguyệt.]

... À, thì ra là cô ta.

Được nhắc nhở, Úc Khả Khả nghĩ ra ngay.

Là truyện ngôn tình cũ rích, thật ra trong đó có rất nhiều vai nữ phụ nhưng người khiến người ta ghi nhớ khắc sâu lại chỉ có ba người.

Một người là nguyên chủ làm lá chắn “Úc Khả Khả”, một người khác là nữ phụ độc ác điển hình Ôn Tuyết, còn người cuối cùng hiển nhiên là Hề Nguyệt.

Bởi vì quan hệ giữa hai nhà khá tốt nên sau khi Quý Lăng Hàn được nhận về thì cô ta quen người này, vì thế cũng biết cơ bản tình hình của anh ta, kể cả chuyện anh ta lén có công ty sản nghiệp riêng đều biết cả.

Duy chỉ có một điều là, cô ta không biết những chuyện mà Quý Lăng Hàn đã trải qua trước khi được đưa về nhà họ Quý, vì thế nên tự nhiên không biết đến sự tồn tại của Lê Hinh Nhụy.

Hề Nguyệt có gia thế xuất chúng, vẻ ngoài xinh đẹp, trước giờ vẫn luôn có vẻ cao quý thanh nhã, là nữ thần được công nhận trong giới.

Nhưng người được người khác tung hô lại chỉ coi trọng Quý Lăng Hàn, cũng biết được tình thế bắt buộc của anh ta, cảm thấy sớm muộn gì người này cũng là của mình.

Đối với sự xuất hiện đột ngột của Úc Khả Khả, so với Ôn Tuyết không cách nào chấp nhận được điên cuồng chĩa mũi nhọn vào, Hề Nguyệt cực kỳ bình tĩnh.

Bởi vì cô ta biết rõ khát vọng của Quý Lăng Hàn, tuyệt đối không thể nào có chuyện anh ta sẽ không dưng thích vị hôn thê của Quý Cảnh Diệp, thế nên vẫn chưa có hành động gì, thậm chí còn ngập tràn thương hại đối với nguyên chủ bị lợi dụng để k*ch th*ch Quý Cảnh Diệp.

Cho đến khi cô ta phát hiện ra Quý Lăng Hàn có người mình thích thật, hơn nữa còn bảo vệ người đó rất cẩn thận, rốt cuộc lúc này Hề Nguyệt mới không ngồi yên nữa.

Cô ta không có cách nào chấp nhận được sự thật này, vì thế đã lùi lịch diễn tấu ở nước ngoài lại, lập tức bay về nước.

Trước đó có đề cập, vì Ôn Tuyết phát hiện ra mối quan hệ không bình thường giữa “Úc Khả Khả” và Quý Lăng Hàn nên đã điên cuồng chĩa mũi nhọn vào nguyên chủ, cho đến sau đó vì một sự kiện mới tỉnh ngộ thì ra chính mình đã hiểu nhầm.

Người Quý Lăng Hàn thật sự để ý, người được anh ta che chở trong lòng, thật ra, là một người khác.

Sở dĩ Ôn Tuyết biết được chuyện này là do Hề Nguyệt cho hay.

Cô ta làm vậy là để lợi dụng Ôn Tuyết đối phó với Lê Hinh Nhụy, còn mình trốn ở đằng sau.

Hề Nguyệt vào vai là nữ thần violin dịu dàng thanh nhã, lập tức nhận được thiện cảm của nữ chính, có một dạo quan hệ hai người còn tốt đến độ như chị em.

Lê Hinh Nhụy thường xuyên tâm sự với cô ta, thậm chí cả chuyện yêu đơn phương Quý Lăng Hàn cũng kể cho Hề Nguyệt.

Nhưng cô ta đơn thuần lại không hề hay biết, tất cả những tính toán nhằm vào mình, những khó khăn trùng trùng điệp điệp mà mình đã trải qua cùng sự lận đận gian khổ sau khi yêu Quý Lăng Hàn, thật ra đều đến từ cô gái dịu dàng an ủi mình trước mặt này.

Nghĩ đến đây, Úc Khả Khả không nhịn được quan sát Hề Nguyệt, trong lòng thầm sợ hãi: [Thảo nào Lê Hinh Nhụy tin tưởng cô ta như vậy, chỉ nhìn thế này, ai có thể ngờ được thật ra cô ta là người như vậy chứ.]

Đây chính là con người tàn nhẫn vẫn luôn kiên trì đến cùng, cho đến khi không thể chịu đựng được nữa mới tìm người bắt cóc nữ chính, rốt cuộc đến lúc này mới lộ ra bộ mặt thật.

Không đợi hệ thống phụ họa, cô lại nghĩ đến điều gì, đột nhiên hỏi: [Nhưng không phải sau này Hề Nguyệt mới xuất hiện sao? Sao giờ đã về nước rồi?]

Hệ thống gợi ý: [Thì trong truyện gốc là cô ta phát hiện ra mối nguy mới về nước đó, cô thấy sao?]

Úc Khả Khả: ?

Không thể nào, không thể nào, không phải đứa xui xẻo là cô đó chứ?

Để ý Hề Nguyệt nhìn mình chằm chằm, mặt cô lập tức dần lộ ra vẻ khó tả.

Hay lắm, mục tiêu của cô ta là mình thật à?

Nhưng chuyện này có liên quan gì đến cô.

Ầm ĩ gì thì ầm ĩ, nhưng dù thế nào cũng đừng kéo người vô tội vào trêu đùa chứ.

Nhưng hiển nhiên Hề Nguyệt không cho là như vậy.

Chỉ thấy cô ta đi đến bên cạnh Quý Lăng Hàn, khéo léo đứng sóng vai với anh ta.

Sau khi xác nhận Úc Khả Khả đã chú ý đến, cô ta lập tức nở nụ cười tao nhã ra chiều điềm đạm chào hỏi: “Đã lâu không gặp, cô Úc.”

Úc Khả Khả có phần ngơ ngác: [Tôi và cô ta từng gặp rồi à?]

Hệ thống: [Ý cô ta hẳn là bữa tiệc đính hôn trước kia.]

Vậy tức là gặp mặt với nguyên chủ.

Cô lộ ra vẻ hiểu ra, vì thế gật đầu “À” một tiếng rồi tự nhiên hỏi: “Vậy à, thế có gì khác không?”

Hề Nguyệt: “... ?”

Rõ ràng cô ta chỉ nói lời khách sáo, cô ta trả lời được gì khác chứ.

Sao có thể có người coi lời này là thật, còn thật thà hỏi lại vậy chứ, có phải Úc Khả Khả bị điên không?

Hề Nguyệt lập tức nghẹn họng.

Ấn tượng của cô ta với Úc Khả Khả vẫn là ở bữa tiệc đính hôn của cô ta với cậu cả Quý lần trước.

Cô ta nhớ mang máng vẻ mặt sầu não, cảm giác tồn tại cực kỳ thấp, thậm chí vẻ ngoài có phần mờ nhạt.

Nếu như không phải biết được Quý Lăng Hàn đến rất để ý đến cô thì Hề Nguyệt vốn khinh thường để ý đến người như vậy.

Nhưng vì xác nhận Quý Lăng Hàn tuyệt đối không thể nào thích Úc Khả Khả thật, nên thật ra thi thoảng cô ta vẫn để ý, nhiều nhất là có chút ghen ghét và thương hại với cô, hoàn toàn không có ý định nghe ngóng.

Dù sao cũng chỉ là một người công cụ bị lợi dụng mà thôi, nào xứng để cô ta cố ý tiếp cận?

Cô ta tự cho là vững vàng ngồi trên đài câu cá*, cho đến khi phát hiện Quý Lăng Hàn không những đối đầu trực tiếp với Quý Cảnh Diệp, thậm chí còn không hề che giấu sự quan tâm với Úc Khả Khả, hư hư thực thực diễn giả thành thật.

(*) Nguyên văn: Dù sóng gió nổi lên, vẫn vững vàng ngồi yên nơi đài câu cá: Ý chỉ khi gặp tình trạng khó khăn, nguy hiểm thì vẫn không dao động hay Việt Nam có câu “Dù ai nói ngả nói nghiêng, lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân”.

Rốt cuộc tâm trạng Hề Nguyệt mới sụp đổ.

Sao có thể có chuyện này chứ?

Úc Khả Khả ngoại trừ gương mặt ra thì dù là gia thế hay phương diện khác đều không đủ xuất sắc, có thể trợ giúp gì cho Quý Lăng Hàn?

Hơn nữa cô là vị hôn thê của Quý Cảnh Diệp, sao anh ta có thể thích người này thật chứ?

--- Tuyệt đối không thể có chuyện này!

Tuy tin tưởng vững chắc như vậy nhưng Hề Nguyệt vẫn không nhịn được đặc biệt quay về một chuyến, định nhân cơ hội tiệc mừng thọ của ông Quý, quan sát Úc Khả Khả gần hơn xem sao.

Nhưng vừa quan sát, cô ta đã suýt không giữ nổi nét mặt.

Tạm thời không nhắc đến việc Úc Khả Khả không giống với mình tưởng tượng lắm, chỉ nguyên việc hiện tại cô được thím hai Quý dẫn theo bên cạnh đã không tầm thường rồi.

Hành động làm chủ, đồng hành cùng thím hai Quý chiêu đãi khách khứa giống như nhà họ Quý đang mượn cơ hội này lặng lẽ công khai địa vị của Úc Khả Khả.

Cô đã được nhà họ Quý đón nhận và công nhận là vợ tương lai của cậu cả Quý, vì thế không phải người nào cũng có thể động vào.

Hề Nguyệt rõ ràng không làm gì nhưng đã cảm thấy bị cảnh cáo: “...”

Nếu quả thật như vậy, ngược lại cô ta phải cảm thấy vui mới phải.

Nhưng trước đó khi cô ta đứng bên Quý Lăng Hàn, đương nhiên phát hiện ra tuy anh ta không thể hiện ra bên ngoài nhưng thật ra vẫn luôn chú ý đến Úc Khả Khả, thi thoảng còn cau mày, có vẻ không yên lòng.

Ngay lúc Hề Nguyệt khó chịu thì thấy rốt cuộc Quý Lăng Hàn có vẻ không chịu đựng nổi nữa bỏ đi, đi về phía Úc Khả Khả.

Cô ta trơ mắt nhìn anh ta đi đến trước mặt Úc Khả Khả, không những chống lại thím hai Quý vì cô, thậm chí còn duỗi tay về phía cô như muốn dẫn cô rời đi.

Hề Nguyệt lập tức không đứng yên nổi nữa.

Nhưng mà dường như Úc Khả Khả không phát hiện Hề Nguyệt khựng lại kì lạ, còn khẽ chớp mắt như thắc mắc: “Cô Hề, tại sao cô không nói chuyện? Không khỏe à?”

Hề Nguyệt yên lặng rồi lần nữa cười lên: “Đương nhiên không phải, chỉ là ban nãy tôi đang suy nghĩ câu hỏi của cô.”

Úc Khả Khả: “Cho nên cô đã có kết luận chưa?”

Hề Nguyệt: “... Tự nhiên tôi phát hiện ra cô Úc hấp dẫn hơn nhiều rồi, tôi đây suýt không nhận ra nữa.”

Úc Khả Khả cực lực đồng ý: “Tôi cũng cảm thấy vậy.”

Hề Nguyệt: “...”

Thấy cô lại cứ thế vui vẻ chấp nhận câu trả lời này, thậm chí mặt dày đến nỗi không hề cảm thấy xấu hổ, Hề Nguyệt không nhịn được giật khóe miệng, bổ sung thêm: “Nhưng có thể nhìn ra được cô Úc đã được nhà họ Quý thừa nhận, còn chưa kịp nói tiếng chúc mừng đây này.”

Nhưng không đợi Úc Khả Khả đáp lại thì chợt nghe Quý Lăng Hàn có vẻ không vui nói: “Khả Khả đâu cần bọn họ thừa nhận, còn nói chúc mừng cái gì?”

Vẻ mặt Hề Nguyệt lập tức cứng lại, cố gắng kìm nén sự phức tạp trong lòng.

Cô ta chỉ nói bâng quơ vài câu mà đã muốn che chở rồi sao?

Cô ta hoàn toàn không ngờ từ ngữ có vẻ cao cao tại thượng này còn chưa khiến Úc Khả Khả phản ứng lại mà trái lại còn chọc vào chỗ đau của Quý Lăng Hàn trước.

Nghĩ đến thím hai Quý dẫn đầu người nhà họ Quý làm khó dễ, chưa bao giờ thừa nhận thân phận, trong lòng anh ta lập tức khó nén nổi cảm xúc cuồn cuộn, nảy sinh sự độc ác gay gắt.

Chỉ là cùng cảm xúc phức tạp này mới khiến anh ta cảm thấy Úc Khả Khả lẻ loi bị bỏ rơi ở đó nên xuất phát từ cơn xúc động nhất thời, muốn tới bảo vệ cô.

Nhưng ---

Anh ta nhìn chăm chú vào gương mặt thoải mái, không hề nhìn ra chút miễn cưỡng nào của Úc Khả Khả thì mắt lập tức ảm đạm đi.

Sao anh ta đã quên được, đây mới chính là Úc Khả Khả.

Là Úc Khả Khả dù ở đâu đều có thể như cá gặp nước, người khác muốn khiến cô khó chịu thì cuối cùng sẽ chỉ khiến người đó xấu hổ mà thôi.

Không giống anh ta.

Cho nên...

Cô mới từ chối anh ta.

Bình Luận (0)
Comment