Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 102

Tuy trong lòng hơi ủ ê nhưng Hề Nguyệt nhanh chóng kịp phản ứng: "Xin lỗi, tôi không có ý đó."

"Thật ra ý tôi là, tình cảm của cô Úc và cậu cả Quý có vẻ tốt lên rồi, xem ra chuyện vui còn không xa." Cô ta bình tĩnh cười: "Cho nên tôi muốn mượn cơ hội này chúc mừng chút, không ngờ lại gây hiểu lầm. Là lỗi của tôi, thật xin lỗi."

Cô ta ra chiều cười điềm đạm, không hề tủi thân chút nào, nhưng dáng vẻ liên tục xin lỗi lại khiến người ta không nhịn được mà áy náy.

Có điều vẻ mặt của Quý Lăng Hàn lại không dịu đi vì lời giải thích này mà trái lại càng khó chịu hơn.

Anh ta thờ ơ nói: "Cô nhìn đâu mà thấy tình cảm của bọn họ tốt lên thế? Nhìn vào việc Quý Cảnh Diệp vừa vào đã bỏ mặc cô ấy ở đó, hay đến giờ hai người vẫn chưa đứng chung ra được à?"

Hề Nguyệt nghẹn họng: "..."

Hai người họ quen nhau đã lâu nhưng trước giờ Quý Lăng Hàn đối xử với cô ta có vẻ nhã nhặn lịch lãm nhưng thật ra lại là xa cách trong vô hình, chưa từng không khách sáo như vậy.

Nhưng chỉ vì Úc Khả Khả, anh ta lại thay đổi.

Hề Nguyệt thầm hít sâu một hơi, không nhịn được gằn giọng nhắc nhở anh ta: "Đương nhiên là em thấy cô Úc được cậu cả Quý đưa vào, hơn nữa cô ấy còn đi theo thím hai Quý nhìn có vẻ rất coi trọng cô Úc cho nên mới cảm thấy vậy."

"Sao thế, chẳng lẽ anh Lăng Hàn không cảm thấy vậy à?"

Quý Lăng Hàn: "Cái "coi trọng" mà cô thấy thật khác thường, xem ra là cùng một giuộc với bọn họ rồi."

Có thể nghe được ý châm chọc không hề che giấu của anh ta, rốt cuộc Hề Nguyệt đã phát hiện ra có điều gì đó khác thường.

Lẽ nào dưới góc nhìn của Quý Lăng Hàn, hành động này của thím hai Quý lại không phải coi trọng Úc Khả Khả ư?

Vậy nếu cô ta tiếp tục nhấn mạnh cũng chỉ có thể nhận được phiền chán của Quý Lăng Hàn, chẳng phải sẽ càng khiến anh ta thương Úc Khả Khả hơn sao?

Hề Nguyệt quyết đoán đổi mục tiêu: "Cô Úc thấy thế nào?"

Úc Khả Khả đang phấn khích nghe đối thoại của hai người họ, thấy cô ta kéo mình vào cuộc thì lập tức thản nhiên nói: "Tôi, đương nhiên là dùng mắt thấy rồi."

Hề Nguyệt: "Ý tôi là, cô Úc thấy lời vừa rồi của tôi thế nào. Chẳng lẽ cũng giống với anh Lăng Hàn, cảm thấy tôi khác thường sao?"

Thím hai Quý và người nhà họ Lý còn đang đứng đây nhìn, cô ta không tin Úc Khả Khả dám thật sự hùa theo lời nói của Quý Lăng Hàn, thế thì khác nào khiến người nhà họ Quý mất mặt trước mọi người.

Có những chuyện, Quý Lăng Hàn có thể làm nhưng Úc Khả Khả thì không.

Dù địa vị của Quý Lăng Hàn có xấu hổ cỡ nào thì nói cho cùng anh ta vẫn mang họ Quý.

Nhưng nếu Úc Khả Khả phản bác lời của Quý Lăng Hàn ---

Úc Khả Khả: "Đương nhiên là không."

Hề Nguyệt: "... ?"

Cô ta đang thầm mưu tính thì đột nhiên nghe Úc Khả Khả sảng khoái phủ nhận, suýt nữa không tin nổi vào tai mình.

Cô lại dám khiến Quý Lăng Hàn mất mặt, cho rằng suy nghĩ của Quý Lăng Hàn là sai, không sợ anh ta tức giận sao?

Nhưng dưới ánh mắt khó hiểu của Hề Nguyệt, Úc Khả Khả còn cười híp mắt nói: "Tôi thấy cô Hề nói một ý rất đúng, tôi cũng cho rằng tình cảm của tôi và Quý Cảnh Diệp càng lúc càng tốt lên."

Nghĩ đến chuyện suýt nữa xảy ra trong phòng trước đó, cô không nén nổi tiếc nuối nói thêm: "Vốn còn có thể tốt hơn nữa nhưng đáng tiếc vẫn chưa thành. Cho nên lời chúc của cô Hề đành để lần sau chúc tiếp đi."

Hề Nguyệt: "..."

Cô ta không tin nổi mở to mắt, dường như hoàn toàn không ngờ được Úc Khả Khả lại thừa lúc Quý Cảnh Diệp không có ở đây, tỉnh bơ trực tiếp thừa nhận, thậm chí còn khoe khoang trước mặt mình.

Sao da mặt cô ta có thể dày như vậy?

Ai mà không biết cậu cả Quý cao cao tại thượng, không thèm để ai vào mắt.

Bởi vậy, dù Úc Khả Khả được ông Quý thừa nhận, cũng chưa chắc Quý Cảnh Diệp đã liếc cô thêm vài lần.

Hề Nguyệt nghĩ cùng lắm là Quý Cảnh Diệp thấy hôn ước do bà Quý từng định ra nên đành chịu lấy Úc Khả Khả mà thôi.

Cô ta chưa từng mơ hão đến vậy, Úc Khả Khả đang mơ gì vậy?

Hơn nữa cô nói vậy, không sợ Quý Lăng Hàn tức giận sao?

Hề Nguyệt không nhịn được quay đầu nhìn Quý Lăng Hàn thì phát hiện anh ta vẫn tỉnh bơ như không nghe thấy, thậm chí cảm xúc cũng không hề biến đổi chút nào.

Hề Nguyệt: "..."

Thím hai Quý vốn còn định tiếp tục mỉa mai Quý Lăng Hàn nhưng khi nghe Úc Khả Khả nói vậy thì chợt nghẹn họng như thể tự dưng hiểu được cô đang ám chỉ điều gì.

Vì thế bà ta chột dạ, tạm thời không dám lên tiếng khiến người nhà họ Lý nhìn mà cảm thấy kỳ lạ.

Hề Nguyệt vốn muốn để Quý Lăng Hàn biết được rằng anh ta không thể nào có được Úc Khả Khả, chứ không phải để cô gái này diễu võ giương oai trước mặt mình.

Vì thế cô ta miễn cưỡng nở nụ cười, ẩn ý nói: "Nếu cô Úc đã nói vậy thì lần sau gặp cô và cậu cả Quý, tôi sẽ chủ động chúc mừng hai người lần nữa nhé!"

Ai ai cũng đều có thể nghe ra được ẩn ý của cô ta, thế nên đến khi đó gặp Quý Cảnh Diệp, lời nói dối của Úc Khả Khắc tự khắc sẽ bị vạch trần.

Hề Nguyệt cố tình muốn xem Úc Khả Khả trở mặt, ai ngờ cô còn vui vẻ trông thấy gật đầu: "Vậy cô nhớ nói thêm vài câu nhé, dù sao cô Hề khéo nói nhất mà, miệng cực kỳ dẻo."

Úc Khả Khả mở to đôi mắt hạnh trong trẻo xinh đẹp, hàng mi dày khẽ chớp trông đặc biệt vô tội, hơn nữa biểu cảm còn cực kỳ chân thành như đang thật lòng khen vậy.

Nhưng Hề Nguyệt lại chợt xanh mặt, sao giọng điệu này kiêu ngạo thế nhỉ như mình đang nịnh nọt cô vậy, phản vai rồi ư!

Hơn nữa rõ ràng lời này còn ẩn ý giễu cợt!

"... Quả nhiên cô Úc có thân phận khác biệt, nói chuyện rất chắc chắn."

Cô ta lặng lẽ hít sâu một hơi mới miễn cưỡng kìm chế được cơn giận sau đó thẳng lưng, cố tỏ vẻ tao nhã: "Tôi thấy khách khứa đến khá đông đủ rồi, có lẽ cô Úc không cần đứng đây nữa đâu."

Nói rồi cô ta nhìn về phía thím hai Quý, đưa lời đề nghị: "Cháu nghĩ cô Úc không tham gia tiệc tùng mấy, có lẽ không quen được mấy ai ở đây. Hay là để cháu đi cùng cô Úc, tiện thể giúp cô ấy làm quen luôn?"

Quan hệ giữa hai nhà Hề và Quý khá tốt, đương nhiên thím hai Quý có quen Hề Nguyệt.

Nghĩ đến tiếp đó mình còn phải bàn việc với chủ nhà họ Lý, đúng là không tiện dẫn Úc Khả Khả theo, thế nên bà ta bèn gật đầu: "Vậy nhờ Hề Nguyệt nhé."

Hề Nguỵệt lập tức tươi cười: "Không có gì ạ, đây là chuyện cháu nên làm mà."

Úc Khả Khả không quá để ý thái độ của thím hai Quý, dù sao đi theo bọn họ không còn trò vui để xem nữa.

Sự chú ý của cô đã chuyển sang chỗ khác: [Cậu vừa nói gì?]

Hệ thống lặp lại lần nữa: [Tôi vừa phát hiện, hai người Diêm Tịnh và cậu Trương đều đã biết chuyện nhà mình rồi cho nên mới vô thức ngồi cùng nhau đó.]

Úc Khả Khả: [!!!]

Hay lắm, hóa ra lại là thật!

Chẳng trách lần này Diêm Tĩnh không đi cùng bạn mà lại uống rượu với cậu Trương.

Giống như hai người coi tiền như rác đều cảm thấy đồng cảnh ngộ không được như ý nên mới ngồi cùng nhau à?

Trái tim ăn dưa của Úc Khả Khả lại bắt đầu rục rịch.

Hề Nguyệt hoàn toàn không hề hay biết suy nghĩ Úc Khả Khả đã sớm bay đi, thấy thím hai Quý dẫn người đi thì lập tức quay đầu về phía cô.

Thấy Úc Khả Khả cúi đầu không biết đang nghĩ gì, có vẻ hơi rụt rè thì trong lòng cô ta chợt có phần đắc ý.

Hừ, lúc này lại biết sợ rồi à, chờ đến khi tới gần đám bạn của cô ta, cô sẽ càng sợ hơn.

Chờ mà xem!

Nhưng không đợi Hề Nguyệt lên tiếng an ủi, Úc Khả Khả lại đột ngột ngước mắt nhìn: "Hả? Xong rồi à?"

Nụ cười vừa hé trên môi Hề Nguyệt lập tức cứng lại.

Rõ ràng nãy giờ cô gái này hoàn toàn không nghe.

Quý Lăng Hàn đã sớm quen với tính cách khác thường của Úc Khả Khả, anh ta thu lại ánh nhìn lạnh lẽo về phía bóng lưng của thím hai Quý, thấp giọng "ừm" một tiếng: "Nếu em chưa quen ở đây, anh có thể đi cùng em."

Úc Khả Khả: "Thế thì không cần đâu, tôi đi tìm bạn chơi đây, hai người cứ lo chuyện mình đi."

Sau khi quyết đoán từ chối, cô lại trực tiếp xoay người rời đi.

... Cứ thế mà đi hả?

Nhìn bóng lưng phóng khoáng của cô, vẻ mặt Hề Nguyệt suýt không nén nổi vặn vẹo.

Thấy Quý Lăng Hàn còn đưa mắt nhìn theo, cô ta lập tức nghiến răng.

Nhưng vừa định chế giễu Úc Khả Khả làm gì có bạn thì cô ta lại thấy cô như có mục tiêu, đi thẳng tới một góc.

Cô ta tập trung nhìn kỹ thì phát hiện ra là Diêm Tịnh và cậu Trương.

So với những người mà cô ta kết bạn, gia thế của Diêm Tịnh cũng khác ổn, nhất là tổng giám đốc Diêm và con trai trưởng nhà họ Diêm đều rất có năng lực, còn cực kỳ chiều cô ta, cũng khá nổi tiếng trong giới.

Quan trọng nhất là Diêm Tịnh và đám bạn mà cô ta hay chơi và đám Hề Nguyệt không ưa nhau, bình thường gặp đều chế giễu nhau không ít.

Mà giờ, Úc Khả Khả còn quen với Diêm Tịnh nữa?

Hề Nguyệt thật sự tức điên mất.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại hình như cô ta chưa từng nghe được tin này, hơn nữa đám Diêm Tịnh rất bài ngoại, cô ta lại kiềm chế sự không tin tưởng này lại.

Chưa biết chừng là vì Úc Khả Khả không muốn sợ hãi trước mặt mình cho nên mới kiếm cớ rời đi thì sao?

Dù sao cô là vị hôn thê của Quý Cảnh Diệp, Diêm Tịnh kiêu ngạo vậy sẽ không thể ---

Úc Khả Khả: "Đây không phải cô Diêm sao? Đã lâu không gặp."

Diêm Tịnh đang rầu rĩ, nghe được giọng nói có phần quen thuộc thì trong lòng lập tức có dự cảm chẳng lành.

Cô ta ngẩng đầu theo bản năng thì quả nhiên đập vào mắt chính là gương mặt tươi cười quen thuộc đến độ người khác muốn đau dạ dày.

Diêm Tịnh: "..."

Kể từ khi biết được chuyện kia không lâu trước đó, cô ta bắt đầu sợ tiệc mừng thọ của ông Quý, ai ngờ cuối cùng vẫn không tránh thoát được, haizz.

Nghĩ đến cô Vương bị mất sạch mặt mũi trước mặt mọi người ra sao, đến giờ vẫn chưa thể xuất hiện, lòng cô ta như thắt lại, nhưng lại không xác định được mục đích đến của Úc Khả Khả chỉ đành phản xạ có điều kiện đứng dậy: "Không phải cô Úc đây à, sao cô cũng tới? Mau ngồi mau ngồi đi."

Cô ta thuần thục giúp nhấc váy, đợi đến khi Úc Khả Khả tự nhiên ngồi xuống còn ân cần giúp cô vuốt phẳng lại váy.

Đến khi nghe tiếng ho khan nhắc nhở của cậu Trương ở bên cạnh, cô ta không hề cảm thấy hành động của mình có gì không phải cả, còn cực kỳ thẳng thắn hùng hồn lườm anh ta.

Nhìn gì mà gì, cô ta cam tâm tình nguyện bợ đỡ!

Hề Nguyệt tận mắt chứng kiến cảnh này: "..."

Không thể, tuyệt đối không thể thế này! Diêm Tịnh, liêm sỉ của cô đâu, sự kiêu kỳ từng nhiều lần giễu cợt bọn này giả mù sa mưa, khinh thường gia nhập đâu rồi?

Mẹ nó bị tha đi đâu hết rồi?

Diêm Tịnh không biết có người đang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép với mình, cô ta thấy Úc Khả Khả vui vẻ thoải mái ngồi xuống thì không nhịn được hỏi thăm dò: "Cô Úc qua đây là để ---?"

Không phải là cô đã biết chuyện kia rồi đó chứ.

Cô ta thầm bất an lo sợ.

Úc Khả Khả: "Không phải vì tôi thấy cô Diêm ngồi đây, dù sao cũng không có chuyện gì nên cứ tới chào hỏi một lát đó sao?"

Thấy Diêm Tịnh thở hắt ra như trút được gánh nặng, cô nhìn quanh rồi đưa mắt về phía cậu Trương ở đối diện, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: "Đây là?"

Diêm Tịnh vội vàng giới thiệu giúp.

Mặc dù cậu Trương có vẻ một lời khó nói hết đối với biểu hiện cực kỳ ân cần của Diêm Tịnh nhưng vì nể mặt bạn bè cho nên vẫn tỏ vẻ bình thường gật đầu với Úc Khả Khả.

Úc Khả Khả chợt bừng tỉnh ra, tỏ vẻ hào hứng nói: "Tôi nhớ ra rồi, lần trước lúc chia tay ở tiệc đấu giá, hình như cô đi cùng với cậu Trương nhỉ? Có điều hình như lúc đó trên mặt cậu Trương có bị thương nên tôi mới không nhận ra."

Cậu Trương: "..."

Bị nhắc như vậy, cậu ta lập tức nhớ đến chuyện xảy ra một ngày trước bữa tiệc từ thiện, cả người lập tức cứng đờ.

Vì cậu ta phát hiện tay sai đắc lực trước giờ gọi dạ bảo vâng lại nhúng chàm mẹ mình, không nhịn nổi cơn thịnh nộ nên đã đánh người đó một trận.

Cậu ta không hề nể nang, thằng chó kia đương nhiên cũng không, thậm chí còn to gan lớn mật đánh quanh mặt cậu ta.

Quá đáng hơn nữa là sau khi đánh xong, nó còn dám đi tìm mẹ cậu ta tỏ vẻ yếu đuối, đưa đẩy mắc ói nói gì mà "Giờ con cái không chấp nhận rất bình thường, tôi sẽ cố gắng", nghiễm nhiên ra vẻ bố dượng sắp sửa lên chức, thật khiến cậu ta ói muốn chết.

Vì thế hôm sau lúc tham gia bữa tiệc từ thiện, đương nhiên mặt cậu ta có vết thương.

Chuyện này còn đỡ, điều khiến cậu ta không có cách nào tiếp nhận nhất chính là không lâu sau bữa tiệc đó ---

Nghĩ đến sự kiện đó, vẻ mặt cậu Trương lập tức chầm chập suy sụp, đến giờ vẫn chưa thể nào bình tâm lại được.

Thấy cậu Trương không những không đáp lời, sắc mặt còn càng lúc càng khó coi, Diêm Tịnh sợ Úc Khả Khả bị bơ sẽ ghi thù nên vội vã nói: "Đúng vậy, hôm đó đúng là cậu ta. Ngày hôm trước cậu ta không cẩn thận bị ngã nên mới bị vậy."

Úc Khả Khả gật đầu, không hỏi đến cùng mà chỉ hỏi: "Vừa rồi thấy sắc mặt cô không tốt lắm, có chuyện gì à?"

Diêm Tịnh khẽ ngây ra, cô ta không ngờ Úc Khả Khả đến tìm mình lại là vì muốn hỏi chuyện này.

Bình Luận (0)
Comment