Tuy không ngờ Úc Khả Khả lại coi mình là bạn thật, sẽ để ý sắc mặt mình không tốt, nhưng nói gì thì việc này cũng không tiện kể rõ, đương nhiên Diêm Tịnh không cho người khác biết.
Bởi thế cô ta vừa định thuận miệng lấy cớ cho qua chuyện thì đột nhiên cảm thấy không đúng.
Nếu cô Úc đã biết được chuyện nhà họ Vương thì nhà bọn họ có chuyện gì, có khi cô cũng có thể biết.
Hơn nữa dù không chú ý đi chăng nữa, mới gần đây Quý Cảnh Diệp có bàn chuyện làm ăn với bọn họ, ông Diêm còn đặc biệt mời anh, bảo anh tham gia hôn lễ của mình.
Mặc dù lúc ấy hoàn toàn bị ngó lơ nhưng cậu cả Quý đã biết thì lý nào Úc Khả Khả không biết?
Nghĩ đi nghĩ lại, Diêm Tịnh thoáng thấy rối rắm, bất chấp phiền não.
Cô ta cố lấy tinh thần, hỏi thăm dò: "Cô Úc nghe nói chuyện nhà tôi rồi sao?"
Úc Khả Khả: "Gì cơ?"
Diêm Tịnh cắn răng: "Thì chuyện ông tôi làm chuyện hồ đồ ấy."
Úc Khả Khả nhẹ nhàng "À" một tiếng, chối đây đẩy: "Tôi không rõ lắm đâu."
Dù cô không thừa nhận nhưng nét mặt lại không thay đổi chút nào, thậm chí không hề lộ ra chút tò mò.
Dáng vẻ này lại càng có vẻ như thật ra cô đã biết rồi, chắc chắn là đã biết chút gì đó, chỉ là nghĩ việc đó là việc xấu nhà họ Diêm cho nên hiện tại chưa hé răng.
Nghĩ đến kết cục trước đó của cô Vương, Diêm Tịnh có chút được an ủi.
Quả nhiên sách lược nịnh cô Úc chính là đúng đắn.
Cô không những không vạch trần trước mặt mọi người mà trái lại còn chủ động quan tâm, hơn nữa còn nghĩ đến việc giấu giúp mình.
Nhưng nếu vẫn không ngăn được quyết tâm của ông cụ Diêm, chẳng chóng thì chày việc này sẽ lan truyền khắp nơi thành trò cười trong giới.
Nghĩ đến mình sắp trở thành Vương Thục Thiến kế tiếp, Diêm Tịnh không nén nổi sự sốt ruột và phẫn nộ, không nhịn được thở dài một hơi.
"Mà thôi, tôi nghĩ chắc là cô Úc đã biết trước rồi."
Cô ta cảm thấy chuyện này chắc chắn không giấu nổi, sau khi chính mình biết được chuyện tạm thời vẫn chưa tìm được ai dốc bầu tâm sự cùng cả.
Giờ Úc Khả Khả xuất hiện lại khiến Diêm Tịnh có thể kể mà không chút áp lực.
"Làm sao tôi cũng không thể ngờ được, chuyện này có thể xảy đến với mình." Giọng cô ta buồn rầu: "Rõ ràng lúc ấy tôi xuất phát từ lòng tốt, kết quả... đây đúng là nông dân và rắn* mà! Tôi đúng là mắt mù!"
(*) Nông dân và rắn: Ý chỉ việc làm ơn nhưng phải tội, gây hại lại cho chính mình.
Nói đến câu cuối, cô ấy tức giận trông thấy, còn nghiến răng kèn kẹt, giống như nếu như lúc này người đó xuất hiện trước mặt cô ta thì nhất định cô ta sẽ xé nát con nhỏ đó.
Cậu Trương vốn đang rót rượu cho mình, nghe nói vậy thì lập tức nhạy cảm nhìn qua: "Có chuyện gì thế, cô cũng có chuyện à?"
Diêm Tịnh cũng nhạy cảm nhìn lại: "Hả?"
Cậu Trương: "..."
Diêm Tịnh: "..."
Hai người câm nín nhìn nhau một lúc lâu rồi lại ra vẻ như không có chuyện gì dời mắt: Thôi, dù cậu ta / cô ta có chuyện gì thì không thể thảm bằng mình được, việc gì phải tò mò.
Tuyệt đối không thể để bị cô ta / cậu ta chế giễu!
Úc Khả Khả thật muốn lộ ra vẻ đồng cảm nhưng thấy hai người này đưa mắt nhìn linh tinh, dường như cũng nhận ra đối phương có chuyện nhưng chắc chắn không kinh khủng bằng mình.
Ngoài mặt thì cô tỏ vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì nhưng thực tế là đã sắp cười muốn bể bụng: [Ha ha ha, rốt cuộc đây là độ ăn ý gì thế, dù đã xảy ra chuyện gì lại đều có thể khiến bọn họ ngồi cùng nhau như một kỳ tích! Chỉ với duyên phận này, hai gia đình muốn hai bọn họ liên hôn quả đúng là không phải không có nguyên nhân đâu.]
[Tôi thật sự không ngờ được, ngay cả đến việc phát hiện ra sự thật, bọn họ cũng chân trước chân sau cùng ngồi ở đây cùng uống rượu giải sầu được.] Hệ thống vẫn còn cảm thán: [Không thể không nói một câu, quá xứng.]
Úc Khả Khả lập tức lần nữa không nhịn được muốn bùng nổ: [Ha ha ha cứu tôi! Công đức của tôi!]
Diêm Tịnh đang nghĩ xem làm thế nào để cậu Trương đi để mình kể chuyện cho thoải mái, kết quả lại thấy Úc Khả Khả lau khóe mắt nhanh như chớp, cô ta còn tưởng rằng cô buồn vì mình nên lập tức cảm động, quên cả việc cậu Trương vẫn còn ở đây.
"Haizz, dù tôi với nhỏ chưa phải bạn thân hẳn nhưng dù gì đã làm bạn cùng phòng bốn năm trời, tôi thật sự cảm thấy quan hệ của hai đứa khá tốt." Cô ta thật lòng kể khổ: "Lúc nào nhỏ cũng hâm mộ điều kiện nhà tôi tốt, còn nhiều lần muốn làm quen với bạn tôi. Tôi có thể không nhìn ra nhỏ có ý gì sao? Nhưng tôi nghĩ quan hệ hai đứa khá tốt, con người nhỏ cũng được cho nên làm mối giúp."
Úc Khả Khả cũng thở dài theo: "Vừa mối một cái lại thành thù rồi."
Nghe được cô đồng ý với mình, Diêm Tịnh lập tức không kìm nén nổi nữa: "Chứ còn gì nữa! Làm sao tôi cũng không ngờ nổi, nhỏ không thích bạn của tôi mà còn tơ tưởng đến anh tôi! Làm gì có diễm đó chứ, tạm thời không nhắc anh tôi đã có đối tượng liên hôn, hai người họ vốn không xứng được không? Anh tôi hoàn toàn không có khả năng sẽ thích nhỏ!"
Cậu Trương không nhịn được chen miệng vào: "Với tính cách lý trí của anh Diêm thì đúng là cực kỳ không có khả năng, trừ phi bạn của cô đẹp như tiên nữ."
"... Trông cũng tàm tạm thôi."
Diêm Tịnh không nhịn được đánh giá cay nghiệt, sau đó liếc anh ta, cũng không tức giận việc cậu Trương này chen miệng: "Sau đó tôi từ chối nhỏ, nói rõ ràng cho nhỏ rằng đừng nghĩ đến chuyện này nữa. Thay vì cân nhắc anh tôi thì còn không bằng chuyển mục tiêu sang những người khác, thế mà nhỏ còn hận tôi!"
Hệ thống lập tức đính chính: [Lời này là cô ta chải chuốt lại câu chữ rồi đó, thật ra lúc ấy cô ta nói chuyện với bạn cùng phòng rất cay nghiệt.]
Úc Khả Khả hoàn toàn có thể tượng tượng ra dáng vẻ khi đó của Diêm Tịnh.
Dù sao lúc xảy ra chuyện của Vương Thục Thiến, cả đám mấy cô gái này đều ôm tâm trạng xem chuyện cười của cô túm tụm lại một chỗ đó.
Thái độ của Vương Thục Thiến đối với cô thế nào thì đám Diêm Tịnh cũng như vậy.
Chẳng qua là sau đó phát hiện tình trạng thảm hại của Vương Thục Thiến, mấy cô chiêu này mới bị dọa, lúc này mới đột nhiên ngoan ngoãn ân cần mà thôi.
Đến cô đã vậy chứ đừng nói đến nhỏ bạn cùng phòng có gia cảnh bần hàn của Diêm Tịnh.
Nhưng thủ đoạn trả thù "không làm chị dâu cô được thì tôi là bà nhỏ của cô" này...
Úc Khả Khả nghĩ ngợi rồi vẫn không đành lòng nhìn thẳng: [... Chuyện này thật sự rất khó mà đánh giá.]
Hệ thống cũng im lặng theo: [... +1]
Diêm Tịnh: "Tuy đã từ chối rồi nhưng tôi vẫn áy náy với nhỏ. Cho nên sau đó nhỏ không bảo tôi làm mối cho nữa, chỉ thường xuyên đến nhà tìm tôi chơi cùng, tôi không hề ngăn cản, chỉ nghĩ nhỏ làm vậy để mượn cớ để gặp anh tôi."
Chắt lọc tin tức mấu chốt, cậu Trương lập tức nhíu mày lại: "Sao cô lại không ngăn cản mà còn đi dung túng cho nhỏ tiếp cận anh Diêm? Ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì sao?"
Úc Khả Khả đang tập trung nghe thì suýt không nhịn được cười vì câu chen ngang của cậu ta: [Ha ha ha, cậu Trương đang nhớ đến tay sai của mình leo lên thế nào nhỉ?]
Hệ thống: [Chứ còn gì nữa, tuy cách làm hơi khác nhưng kết quả lại giống.]
Diêm Tĩnh trợn mắt, ỉu xìu nói: "Xảy ra chuyện rồi còn đâu."
Cậu Trương lập tức vẻ mặt không xong rồi, không biết đang nói cô ta hay nói chính mình: "Sao cô không cẩn thận vậy chứ, nếu để ý chút thì ---"
Diêm Tịnh: "Cậu sục sôi căm phẫn như vậy làm gì?"
Cậu Trương lập tức nghẹn họng: "Tôi, tôi làm vậy không phải là vì sốt ruột thay cô sao? Anh Diêm giỏi giang như vậy, sao lại để loại người ham hư vinh như vậy bám lấy chứ, nếu để nhỏ đó đạt được ý đố thì chẳng phải sau này nhà cô còn yên nổi à?"
Nhìn vẻ mặt thật sự phẫn nộ của cậu ta, Diêm Tịnh lập tức im lặng, vẻ mặt dần trở nên khó tả: "... Không ngờ cậu lại trân trọng tình bạn của chúng ta rồi còn sùng bái anh trai tôi đến thế."
Cậu Trương: "..."
Úc Khả Khả cười muốn điên: [Ha ha ha ha ha.]
Hệ thống: [Ha ha ha ha ha.]
Cậu Trương hít sâu một hơi: "Đâu, cô đừng hiểu lầm, tôi có thích cô ---"
Nói đến đây, cậu ta tự dưng nghĩ đến chuyện gì đó nên mặt lập tức cứng đờ, thích cái rắm ấy!
Không để ý đến sự khựng lại khác thường của cậu ta, Diêm Tịnh khẽ hừ một tiếng: "Cậu tưởng rằng tôi thích cậu à? Đừng tưởng ai cũng thích mình, nói gì thì nói cậu cứ yên tâm đi, nhỏ không bám được vào anh tôi đâu."
Cậu Trương: ?
Cậu ta chợt nhạy bén hỏi tiếp: "Thế bám vào ai rồi? Không phải bố cô chứ?"
"Xí xí xí." Diêm Tịnh nghiến răng muốn đánh cậu ta: "Là, là..."
Cô ta hít một hơi thật sâu, mặt đỏ lên, gian nan thỏ thẻ nói: "... Ông nội tôi."
Cậu Trương: "..."
Cậu Trương: ???
"Cmn!" Cậu ta đứng phắt dậy, vẻ mặt khiếp sợ: "Mẹ nó sao còn kinh hơn nhà tôi vậy? Cô nói thật á! Ông nội cô á?"
"A a cậu nói nhỏ chút cho tôi!" Diêm Tịnh cuống cuồng che miệng cậu ta, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không thật gì bà nó tự dưng tôi lấy ra nói giỡn với cậu à? Cậu bị điên hay tôi --- ấy, đợi chút."
Cô ta lập tức phản ứng kịp: "Cái gì gọi là kinh hơn nhà cậu, cậu cũng gặp phải chuyện tương tự à?"
Cậu Trương: "..."
Cậu ta tính nói lảng sang chuyện khác: "Cái này không quan trọng, sao cô phát hiện ra chuyện này được?"
"Tôi đã nói cho cậu biết chuyện của tôi rồi, cậu còn giả bộ đáng thương muốn che giấu à?" Diêm Tịnh lập tức túm cậu ta cười hờ hững: "Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu không nói thì tôi đi hỏi mẹ cậu."
Cậu Trương bị nắm trúng thóp: "... Tôi nói nhưng cô kể cho hết đi, đừng nói nửa chừng nữa."
Lúc này Diêm Tịnh mới tức giận thả cậu ta ra, mặt tỏ vẻ kinh khủng nói: "Đương nhiên không phải tôi phát hiện ra, mà thật ra tôi là người biết cuối cùng ấy."
Cuối cùng đã kể đến phần mình cảm thấy hứng thú, Úc Khả Khả lập tức chen vào: "Chuyện là sao?"
"Tình hình mọi người trong nhà phát hiện thế nào thì tôi không biết nhưng hình như nhỏ cố tình khiêu khích để anh tôi phát hiện ra đó."
Lúc đối mặt với cô, thái độ của Diêm Tịnh trở nên dễ chịu hơn trông thấy: "Bọn họ không muốn để tôi biết nhưng chỉ nghĩ là tôi đã có thể đoán ra được nhỏ cố ý khiêu khích ra sao rồi! Chắc chắn tình hình lúc đó rất khiếm nhã, nếu không anh tôi sẽ không có vẻ khó chịu như vậy."
Về điểm này, Úc Khả Khả rất tán thành.
Dù sao chính cô cũng không thể tưởng tượng nổi hình ảnh bạn cùng phòng của Diêm Tịnh ngồi trên đùi ông nội cô ta, thật sự quá là cay mắt, hoàn toàn có thể tưởng tượng được anh trai Diêm Tịnh bất ngờ sang chấn tâm lý ra sao.
Hiển nhiên Diêm Tịnh không muốn kể nhiều về khía cạnh này: "Tóm lại, sau khi mọi người trong nhà biết, ông nội tôi lại không hề cảm thấy xấu hổ mà trái lại còn kiên quyết muốn kết hôn với nhỏ. Tôi bị bọn họ gạt mãi, cho đến khi nhỏ chủ động ngả bài với tôi."
"Hai người không biết cô ta trơ tráo ra sao đâu, dám đứng trước mặt tôi, không chỉ gọi tên mụ của tôi mà còn tự xưng là bà." Cô ta hít một hơi thật sâu, từng chữ như phải nghiến răng nhả ra vậy: "Nói gì mà nguyên do gả cho ông nội tôi, không chỉ là vì yêu ông nội mà còn vì thật sự rất trân trọng tình bạn của chúng tôi, nhỏ không nỡ để tình cảm của hai đứa dần bất hòa, cho nên mới dùng cách này để ở lại."
Cậu Trương: "..."
Cậu ta không nhịn được thấy đồng cảnh ngộ chửi bới: "Chưa từng thấy cái loại này vô liêm sỉ như vậy!"
Úc Khả Khả cũng không nhịn được sợ muốn ngã ngửa: "Nhỏ dám nói vậy á? Nói vậy thì quá là đặc sắc --- quá trơ tráo rồi!"
Hệ thống chứng thực: [Đúng là thế đó. Bạn cùng phòng của Diêm Tịnh vốn định chờ cô ta chất vấn mình, kết quả không ngờ người nhà cô ta giấu quá kĩ, đã sắp kết hôn rồi còn không nói cho Diêm Tịnh biết cho nên nhỏ mới không nhịn được chủ động khiêu khích.]
Cô cảm thán sâu sắc: [... Quả nhiên thế giới rộng lớn không thiếu điều lạ, quá kinh khủng.]
Diêm Tịnh nghiến răng nghiến lợi siết thành nắm đấm: "Còn phải nói sao? Nếu như không phải nhỏ chủ động nói cho tôi biết thì đoán chừng bọn họ kết hôn tôi mới biết! Tôi đúng là cảm! ơn! nhỏ! quá!"
Mặt cậu Trương nặng nề: "... Tôi lại tình nguyện biết muộn chút."
Diêm Tịnh lườm cậu ta: "Cậu đâu có gặp phải chuyện này, đương nhiên là nói đơn giản vậy rồi."
Cậu Trương: "... Hơ hơ."
Úc Khả Khả hứng thú hỏi thêm: "Sau đó thì sao? Cô phản ứng thế nào?"
"Tôi còn phản ứng gì nữa, đương nhiên là tát nhỏ rồi." Diêm Tịnh nói không hề suy nghĩ: "Tôi hận không thể lập tức xé miệng nhỏ ra, đuổi nhỏ đi rồi nói chuyện với bố mẹ tôi thì mới biết thì ra cả nhà đã biết từ lâu nhưng cứ gạt tôi mãi!"
Cô ta không nhịn được bực dọc: "Tôi biết bọn họ muốn tốt cho tôi nhưng dù sao việc này là tôi gây ra, tôi còn không hề hay biết... Haizz."
Cậu Trương rầu rĩ thở dài: "Việc này không căn ngăn được, cho nên chắc chắn hôn lễ của ông nội cô sẽ cử hành à?"
"... Không ngăn được, còn cố tình muốn làm rùm beng kia kìa." Diêm Tịnh nghĩ mà hậm hực, châm chọc nói: "Ông nội thật đúng là già nên hồ đồ, hoàn toàn không để ý đến mặt mũi của nhà mình, không chờ nổi muốn biến chúng tôi thành trò cười đây mà."
Cô ta lắc đầu rồi đột nhiên chuyển chủ đề: "Được rồi, không nói chuyện này nữa. Để công bằng, đến lượt cậu kể đi."
Cậu Trương: "... Tôi cảm thấy vẫn nói được nữa mà."
---
Lời tác giả
Thắp nến cho cậu Trương (đầu chó)