Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 104

Diêm Tịnh: "Tôi thấy không thể rồi."

Thấy cậu Trương vẫn ra chiều muốn từ chối, cô ta lập tức nhìn lại cậu ta: "Tôi đã kể thẳng thắn vậy rồi, cậu còn giấu gì nữa? Cậu có phải đàn ông không thế, chối nữa là tôi đi tìm mẹ cậu thật đấy!"

Không đợi cô ta nói xong, mặt cậu Trương lập tức biến sắc: "Đừng, tôi nói là được chứ gì!"

Thấy cậu ta phản ứng vậy, Diêm Tịnh như chợt hiểu ra, tỏ vẻ nghi ngờ: "Cậu gặp phải chuyện giống tôi, đừng nói là bác gái ---"

Cậu Trương: "..."

Cậu ta nản lỏng vuốt mặt: "Không phải nhà tôi chỉ còn bà ấy sao? Ngoại trừ bà ấy thì còn có thể là ai nữa?"

"... Không thể nào."

Tuy đã đoán ra được loáng thoáng nhưng Diêm Tịnh vẫn không nén nổi khiếp sợ: "Đó là mẹ cậu mà, rốt cuộc là có chuyện gì? Là toan tính liên hợp lại ép buộc gì đó hay là người theo đuổi đưa ra điều kiện có lợi mà nhà cậu không cách nào từ chối được?"

Cuộc hôn nhân lần đầu tiên của giám đốc Trương là liên hôn thương nghiệp. Có điều sau khi công ty của chồng phá sản, bà đã không hề do dự ly hôn, dứt khoát đá ông ta.

Chuyện này thì ai trong giới đều biết.

Với tính cách lý trí mạnh mẽ của bà ấy thì nếu có tái hôn thì hẳn cũng phải là vì sự phát triển của công ty.

... Lẽ nào gặp được chân ái thật rồi?

Diêm Tịnh đang suy đoán thì thấy cậu Trương rầu rĩ than thở yếu ớt: "Nếu là vậy thì đã tốt."

Diêm Tịnh: ?

Cô ta làm bộ không tin: "Không phải cậu ghét kiểu liên hôn nhất sao, muốn tìm người mình thích cho nên rất ghét thủ đoạn này của mẹ cậu sao? Sao đột nhiên thay đổi suy nghĩ rồi?"

Cậu Trương: "... Cô đừng nói nữa."

Trơ mắt nhìn mặt cậu ta dần tái xanh, Úc Khả Khả thật sự không nhịn được phì cười: [Ha ha ha ha oh my chúa, câu nói kia của Diêm Tịnh sát thương lớn quá rồi. Nói mà như xuyên tim hai lần, từng dao từng dao như xuyên tim!]

Hệ thống cũng cảm thán theo: [Cái chính là xui, dù là mẹ hay chính cậu ta gặp phải "chân ái" kiểu này đều kinh khủng.]

Úc Khả Khả: [Ha ha ha ha ha.]

Tuy đã cười quá xá rồi nhưng thấy cậu Trương không nói nên lời dù chủ một câu, cô vẫn nhắc nhở: "Cậu Trương phản ứng thế này, xem ra không phải giám đốc Trương liên hôn mà gặp được người mình thích thật lòng, thế sao cậu vẫn không hài lòng?"

Diêm Tịnh lập tức hiểu ra, sắc mặt cũng tái đi theo, kín đáo nói: "Cậu đừng nói với tôi là bác gái cũng gặp chân ái giống ông nội tôi nhé."

Thấy hai người đều đoán ra nên cậu Trương cũng lười giấu thêm.

Cậu ta tức giận gật đầu: "Đúng vậy, đúng như hai người nghĩ. Đối tượng mà mẹ tôi nhất quyết muốn lấy chính là tay sai của tôi, các người thấy tôi vừa lòng nổi không?"

Diêm Tịnh: "... ?"

Diêm Tịnh: !!!

"Đệch, thảo nào ban nãy cậu phản ứng kịch liệt thế, tôi còn nghĩ cậu nhập vai quá."

Liên hệ chuyện này thì vẻ mặt cô ta dần trở nên kì lạ, dường như đã biết chuyện gì xảy ra: "... Cảm thấy thật là."

Cậu Trương cường điệu: "Bà nhỏ cách đời của cô vẫn ly kỳ hơn."

Diêm Tịnh mặc kệ cậu ta, vẫn nghiền ngẫm: "Nhưng tôi nhớ bề ngoài tay sai của cậu cũng khá được, nhưng tính cách thì --- chậc."

Đầu tiên cô ta lộ vẻ ghét bỏ sau nghĩ nghĩ lại hiểu được: "Có điều vậy cũng được, trước giờ tính mẹ cậu mạnh mẽ nói một là một. Tuy tay sai của cậu nhát gan bảo sao nghe vậy nhưng biết chừng lại đúng là kiểu bác gái thích.

Cậu Trương: "... Cô đừng làm tôi buồn nôn nữa."

Thấy bọn họ đưa câu chuyện đi xa, Úc Khả Khả lập tức hắng giọng: "Cho nên là đã có chuyện gì thế?"

Diêm Tịnh vội vàng nói theo: "Đúng rồi, mau kể đi."

Vì thế lần này đến phiên cậu Trương kể chuyện: "Cô cũng biết tính mẹ tôi rồi đấy, d*c v*ng khống chế cực kỳ mạnh, chuyện gì cũng muốn xen vào. Động một tí lại muốn khóa thẻ của tôi để uy h**p, tôi không thể nào nói cho bà ấy hiểu cho nên tức giận quá bèn bỏ nhà đi."

Diêm Tịnh biết chuyện này, đồng cảm gật đầu: "Tôi có nhớ chuyện này, đợt đó thẻ của cậu bị khóa hết, còn dựa vào đám bọn tôi tiếp tế còn gì. Có điều không phải sau đó hai người đã nói chuyện lại, cậu thành công chuyển ra ngoài rồi sao?"

"Thì do chính chuyện này hại đấy." Cậu Trương tức giận nói: "Cô không biết lúc đó bà ấy quá đáng thế nào đâu. Sau khi phát hiện tôi trốn đi, không những bà ấy nhắn tin uy h**p tôi lại còn định tìm vệ sĩ ép mang tôi về, thật sự không nói lý nổi."

Úc Khả Khả nghe mà không nhịn được muốn ngã ngửa: [Hay thật, d*c v*ng khống chế của giám đốc Trương mạnh quá thật.]

Hệ thống tổng kết: [Cho nên đây mới là nguyên nhân tình cảm của hai mẹ con không tốt, suýt chút nữa kết thù đó.]

Thấy cậu Trương đột nhiên dừng lại, cô không nhịn được hỏi tiếp: "Rồi sau đó sao?"

Cậu Trương hơi dừng lại: "Sau đó, tôi cho tay sai đi nói chuyện với bà ấy."

"Lúc ấy tôi không muốn cúi đầu thỏa hiệp với bà ấy, nhưng lại lo lắng mẹ tìm được mình rồi cho vệ sĩ ép tôi trở về." Cậu ta toan giải thích: "Cho nên không có cách nào, chỉ có thể để anh ta ra mặt thay tôi."

Úc Khả Khả hiểu được gật đầu: "Sau đó, không ngờ anh ta lại thích giám đốc Trương à?"

Cậu Trương: "... Cô đừng nói trắng vậy được không."

"Thật ra ban đầu anh ta rất sợ, nói cho cùng anh ta nào có gan dám tìm mẹ tôi chứ? Nhưng anh ta bị tôi sốt ruột ép đi đây, ai ngờ sau đó lại ---"

Giọng điệu của cậu ta có vẻ cực kỳ không cam lòng, biểu cảm dần trở nên phức tạp như đang nhớ đến cùng là mình dẫn sói vào nhà thế nào: "Thật ra tôi cũng không rõ bọn họ nói chuyện cụ thể ra sao. Dù sao tôi chỉ nhớ là sau mấy lần anh ta đi không thuyết phục mẹ tôi nữa nhưng thái độ của anh ta lại có vẻ hăng hái hơn trông thấy."

Mắt Diêm Tịnh lại có vẻ thêm đồng cảm: "Thế thì chẳng phải giống tôi quá sao?"

"Lúc ấy tôi chỉ nghĩ tính vậy là được rồi, cảm thấy có anh ta đứng giữa truyền lời thật là đỡ lo nhiều." Cậu Trương rầu rĩ nói: "Nhất là sau đó anh ta thuyết phục được mẹ tôi thật, để tôi chuyển ra ngoài. Tôi không nghĩ anh ta giỏi vậy cho nên sau đó hễ là chuyện liên quan đến mẹ thì đều bảo anh ta đi."

Hệ thống còn bổ sung: [Từ sau khi cậu ta chuyển ra ngoài thì gần như chưa từng nói chuyện với bà Trương, dạo đó toàn dựa vào tay sai kia truyền lời nên mãi không phát hiện ra vấn đề.]

Úc Khả Khả có thể hiểu được suy nghĩ của cậu Trương.

Nhiều năm bị quản thúc nghiêm khắc, vất vả lắm mới được giải phóng một thời gian, đương nhiên không muốn bị mẹ quản nữa. Hơn nữa còn có tay sai nói chuyện ở giữa thành ra chuyện gì có thể tránh trao đổi thì sẽ tránh, nghĩ là cứ hưởng thụ tự do trước rồi tính tiếp.

Có tay sai cáng đáng giúp, đương nhiên thấy chuyện vui thì mừng, dù sao ai có thể ngờ được sau đó sẽ xảy ra chuyện ngược đời thế này chứ?

Tuy nghĩ vậy cô vẫn không nén nổi đồng cảm rồi cảm thán nói: [Đây rõ là kết cục của việc trốn tránh nói chuyện và lười biếng bớt việc mà.]

Hệ thống cảm thán phụ họa: [Không phải sao? Chỉ cần cậu ta để ý một chút thì sẽ không đến nỗi đến giờ mới biết được.]

Diêm Tịnh lại có phần không hiểu được: "Lâu như vậy mà cậu không qua lại gì với mẹ, nhờ hết vào tay sai á? Ngộ nhỡ anh ta tính làm loạn, châm ngòi ly gián giữa hai mẹ con thì sao?"

Cậu Trường cười ha ha, hỏi ngược lại: "Nói chuyện thì có nhưng có tác dụng đâu? Cô có phát hiện bạn cô sắp thăng chức thành bà nhỏ của cô không?"

Diêm Tịnh: "..."

Hai người câm nín nhìn nhau rồi lại ăn ý dời mắt đi.

Nhìn hai người đồng bệnh tương liên, vẫn nên đừng tổn thương lẫn nhau thì hơn.

Úc Khả Khả lập tức bị hai tên hề này chọc cười.

Sao bọn họ có thể làm được nhỉ, rõ ràng là bên tám lạng, người nửa cân mà vẫn kiên định cảm thấy mình thông minh hơn đối phương một chút ha ha ha!

Đúng là tuyệt phối.

Diêm Tịnh tỉnh táo lại trước, nói với vẻ tò mò: "Vậy sao cậu phát hiện ra thế, cũng bị cố ý tìm tới cửa khiêu khích sao?"

Cậu Trương: "Chuyện này thì tôi hơn cô đấy."

Không đợi Diêm Tịnh nghiến răng nghiến lợi, cậu ta đột nhiên hừ lành: "Tôi đoán là cảm thấy đạt được mục đích rồi nên tên chó đó đắc chí. Thời gian đó không chỉ từ chối chuyện tôi bảo anh ta làm mà đến tiền cũng không cần, còn thường xuyên bênh vực nói chuyện giúp mẹ tôi, dạy dỗ tôi thay bà ấy.

Diêm Tịnh nghĩ nếu là mình thì chắc cô ta tức chết nhưng vẫn cố nghiêm túc so sánh, cường điệu nói: "Thế thì chỉ có thể chứng minh tay sai của cậu tâm cơ hơn bên tôi nhiều cho nên tôi mới không phát hiện, không có nghĩa là cậu hơn tôi."

Úc Khả Khả: [? Hay thật, cái này mà cũng có thể so sánh dc à, tôi không ngờ được luôn.]

Hệ thống lại nói đúng trọng tâm: [Dù sao hai người họ có khác nhau mấy đâu, chuyện gặp phải đều giống nên đương nhiên sẽ nảy sinh tâm lý muốn so sánh.]

"Cho nên cô biết trực tiếp còn tôi bị ghê tởm rất lâu đó." Cậu Trương trợn mắt, châm chọc ra hiệu: "Thậm chí anh ta còn dạy tôi không được phô trương lãng phí như đang tiếc tiền thay tôi vậy, thật sự bị chọc tức muốn chết ấy!"

Diêm Tịnh lập tức sợ hãi: "Không phải anh ta cảm thấy tiền cậu dùng đều là của mình đó chứ? Không biết xấu hổ vậy?"

Nếu là vậy, chuyện của cô ta có thể nói là trả thù chứ tay sai của cậu Trương thì rõ rành là muốn chiếm công ty rồi.

Thế mà bác gái không phát hiện ra sao??

"Không có chuyện đó, tôi đoán là anh ta đã vào vai bố dượng hoàn toàn thôi, đau lòng thay mẹ tôi ấy." Cậu Trương giật giật khóe miệng, mặt tỏ vẻ kinh khủng nghiến răng nghiến lợi: "Chuyện này cũng chưa là gì, chuyện trơ tráo của tên chó đó còn ở đằng sau cơ."

Úc Khả Khả: "Cậu kể xem?"

Diêm Tịnh cũng thấy hứng thú dựng tai lên.

"Tôi thấy thái độ của anh ta khác thường nhưng khi đó còn chưa nghĩ đến cơ sự này, chỉ nghi ngờ liệu có phải anh ta bị mẹ tôi mua chuộc rồi hay không nên mới nhân cơ hội giám thị tôi." Cậu Trương nghĩ đến thì lập tức phẫn nộ đến mặt méo xệch: "Cho nên một ngày trước buổi tiệc từ thiện kia, tôi thấy anh ta cúi đầu nhắn tin thì nghĩ chắc chắn là đang báo hành trình của tôi cho mẹ tôi nên đã cướp điện thoại của anh ta đi."

Mắt Diêm Tịnh lộ vẻ chấn động, dường như cô ta đã có thể tưởng tượng ra tình cảnh lúc đó.

Mà Úc Khả Khả tuy đã biết nhưng lại không biết quá kỹ càng, cũng nghe mà vô thức nín thở.

Cậu Trương: "Sau đó, tôi phát hiện anh ta đang tán - tỉnh mẹ mình."

Cậu ta cười nhưng thật ra trong lòng không cười nổi, cố nghiến răng nhấn nhá hai chữ kia, trong mắt phát hỏa như thể lúc này mà nhìn thấy tay sai thì nhất định phải đấm một cú.

Hai người đồng thời hít sâu một hơi: "Wow."

k*ch th*ch quá!

Có điều liên tưởng đến mình, Diêm Tịnh nhanh chóng rầu rĩ: "Cuối cùng tôi cũng biết sao ban nãy cậu phản ứng thế rồi. Nếu hai chúng ta có mắt nhìn hơn chút thì chưa biết chừng ---"

Úc Khả Khả tự nhiên tiếp lời: "Đã sớm biết mà định ngày cưới cho bọn họ rồi?"

Diêm Tịnh: "..."

Cậu Trương: "..."

Hự, xuyên tim!

Diêm Tịnh muốn lảng sang chuyện khác: "Thế sau đó thì sao? Cậu phản ứng thế nào, có đánh anh ta không?"

"Tôi có thể không đánh ư? Tên chắc mười đời đó tán đổ mẹ tôi, còn mong tôi ôn hòa nhã nhặn chúc mừng anh ta ư?" Cậu Trương tức giận nói: "Tôi lập tức đấm anh ta, đánh cho anh ta vào bệnh viện luôn."

"Đáng tiếc! Đồ tiểu nhân đê tiện đó phải dạy!"

Diêm Tịnh vốn đang phấn khích trầm trồ khen ngợi thì chợt giật mình: "À thế đúng là ngày trước hôm tiệc tự thiện thật. Tôi bảo sao tiệc tối đó mặt cậu lại bị thương, lúc ấy cậu còn giải thích là bị ngã, thì ra là vậy."

Cậu Trương không nói nhiều về việc này, dù sao khi đánh nhau mình bị đánh lại mất mặt lắm.

Lúc ấy vì đã quen với việc tay sai khúm núm, vốn không ngờ được anh ta sẽ phản kích nên nhất thời không kịp cản bị đánh kha khá.

Có điều tên đần đó vẫn thảm hơn, trực tiếp bị cậu ta tiễn tới bệnh viện, còn bị đánh rụng một cái răng.

Cậu Trương sảng khoái cười giễu, nhưng nghĩ đến chuyện sau đó lại hậm hực: "Sau khi tôi đánh anh ta vào thẳng bệnh viện thì mẹ tôi chạy tới, bà ấy còn muốn ra tay muốn dạy dỗ tôi."

Diêm Tịnh lập tức đồng cảm: "Bác gái hồ đồ quá!"

"Đấy, không biết tên khốn kia cho mẹ tôi uống bùa mê thuốc lú gì mà bà ấy lại đi đánh tôi vì anh ta!"

Cậu Trương tức tối bất bình vỗ bàn, suýt chút nữa thu hút ánh mắt của người khác tới: "Kết quả hết nói luôn, tên khốn kia còn chê chưa đủ khiến tôi ghê tởm, cố ý xuống giường chắn trước mặt mẹ tôi, nói một tràng tỏ ý anh ta rộng lượng không so đo nhưng lại làm mẹ tôi cảm động hết mức, ngay tại đó thể hiện sẽ cho anh ta một danh phận."

Diêm Tịnh coi là mình khi đó thì không kìm nổi hung tợn uống rượu: "Chiêu này buồn nôn thật, chưa thấy loại này vô liêm sỉ như vậy!"

"Tôi không đồng ý, mẹ tôi lại khóa thẻ của tôi, dùng việc này để uy h**p tôi." Cậu Trương cũng phẫn nộ uống cạn rượu trong chén: "Hừ, tôi là loại người dễ thỏa hiệp vậy sao?"

Diêm Tịnh: "Đúng vậy, chúng ta không thể thỏa hiệp!"

Cậu Trương: "Cho nên tôi không những chuyển về nhà mà còn đặc biệt chạy tới công ty giám sát. Sau vài ngày làm ầm ĩ, chắc là tên chó chết đó nhịn hết nổi nên chạy đến tỏ vẻ muốn nói chuyện với tôi."

Mắt Úc Khả Khả lập tức sáng lên, hứng thú hỏi thêm: "Nói chuyện gì, rồi sao nữa?"

Cậu Trương trả lời không hề suy nghĩ: "Đương nhiên là lấy tôi ---"

Cậu ta vừa mở lời lại đột nhiên cảm thấy không đúng, vốn không định kể chuyện sau đó cho ai cả nên lập tức ép mình dừng lại, suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi.

Cậu Trương chợt ý thức được kiểu kể cho nhau nghe này cực kỳ kinh khủng, suýt chút nữa đã kể chuyện không thể nói ra rồi.

Cậu ta vội vàng thả chén rượu xuống, ngồi thẳng người khẽ ho một tiếng: "Thật ra không có gì, dù sao cũng không có cách nào ngăn cản họ nên tôi đây đang vừa tức giận lại vừa rầu rĩ đây."

Bình Luận (0)
Comment