Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 105

Diêm Tịnh nhạy bén phát hiện có gì đó khác thường: "Không thể nào, có phải cậu có điểm yếu nào bị tên tay sai kia bắt được không vậy? Nếu không tuyệt đối không thể nào buông tay được."

Cậu Trương: "..." Sao cô ta hiểu rõ thế.

Mắt cậu ta chớp chớp, tính giải thích: "Không phải vì tôi bị khóa thẻ nên không có cách nào sao?"

"Lần trước cậu còn biết tìm bọn tôi tiếp tế, chết không cúi đầu cơ mà." Diêm Tịnh nói không hề khách sáo: "Chuyện lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước, sao đột nhiên cậu không kiên quyết bất chấp nữa rồi? Lừa ma à."

Thấy cậu ta còn định vùng vẫy, cô ta lập tức cảnh cáo: "Nói trước nhé, tôi đây tin tưởng cậu mới kể hết bí mật rồi. Cho nên để công bằng, cậu cũng phải nói hết ra, nếu không thì đúng là có lỗi với tình bạn của chúng ta!"

Cậu Trương nghiến răng không chịu nhả: "Thật mà, tôi lừa cô làm gì?"

Thấy dáng vẻ cậu ta cứng cổ giống như thừa nhận thì còn không bằng đi chết, Úc Khả Khả còn tưởng rằng không nghe được câu chuyện đằng sau rồi, không nén nổi tiếc nuối thở dài.

Mặc dù có hệ thống kể lại nhưng nào có thú vị bằng người trong cuộc tự kể dưa trước mặt mọi người rồi cùng nhau thảo luận chứ?

Ai ngờ Diêm Tịnh vốn chậm chạp trong chuyện bạn thân đâm sau lưng lại nhạy bén trong phương diện hóng dưa vậy.

Cô ta nhanh chóng nhớ đến trước khi cậu Trương giải thích cho mình thì đã buột miệng nói rằng mình có người thương rồi lại đột ngột dừng lại. Bây giờ nghĩ lại hình như đúng là vẻ mặt rất kì lạ.

Diêm Tịnh hơi nheo mắt lại, không có ý tốt nói: "Chậc, không phải cậu đã có người mình thích, lo mẹ mình không chấp nhận nên vẫn luôn giấu. Kết quả chuyện này bị tay sai phát hiện nên lấy ra uy h**p cậu đó chứ?"

Cậu Trương: !!!

Cứ thế bị chọc thủng từ trong, cậu ta cuống cuồng suýt nữa làm rơi chén rượu, đồng thời cao giọng: "Cái, cái gì, cô đừng nói linh tinh! Tôi làm gì có người mình thích!"

Diêm Tịnh không hề khách sáo nói: "Cậu vừa nói đó mà. Được rồi, đừng úp mở nữa, mau nói coi có đúng hay không?"

Thấy gương mặt cậu Trương kìm nén đến nỗi dần đỏ lên, cuối cùng vẫn ủ rũ lên tiếng thì mắt Úc Khả Khả lập tức sáng lên, ánh mắt nhìn Diêm Tịnh ngập tràn sự khen ngợi: [Wow, không ngờ cô ta có tinh thần ăn dưa thế, lập đại công trong trận dưa lần này rồi!]

Hệ thống cũng cảm thán: [Quả nhiên bản chất con người sẽ luôn muốn ăn dưa, dù người có chậm chạp cỡ nào, không phải đến lúc này đều trở nên nhạy bén sao?]

Úc Khả Khả kiên định nói: [Dù sao không có ai không thích ăn dưa cả!]

Không biết cô Úc đang cực kỳ khen ngợi mình, Diêm Tĩnh đang rất phấn khích vì mình lại đoán đúng chân tướng.

Nỗi muộn phiền vì chuyện trong nhà ban nãy đến lúc này lại chợt tiêu tán rồi.

Cô ta lập tức đẩy cậu Trương: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Đừng nói cậu thích cô bé lọ lem, tính học theo nhà họ Lý nhé?"

Cậu Trương ỉu xìu: "... Phải thì đã tốt."

"Quả nhiên." Không nghe được sự xót xa trong lòng cậu ta, Diêm Tịnh lập tức ghét bỏ chậc lưỡi: "Trước đó nghe nói cậu muốn tìm người mình thích kết hôn, kiên quyết từ chối liên hôn, tôi đã nghĩ chuyện này có thể xảy ra rồi."

Tuy muốn hóng chuyện nhưng dù gì hai người là bạn nên nói cho cùng vẫn quan tâm.

Vì thế nghe cậu ta nói vậy, cô ta lập tức nhắc thẳng: "Tuy không biết các cậu hết người này đến người khác cứ thích tìm người ngoài giới nhưng nếu là lọ lem thật thì bây giờ cậu cũng không có năng lực như chủ nhà họ Lý kia được."

"Bác gái tuyệt đối sẽ dùng đủ mọi cách để hai người chia tay đó, cho nên cậu vẫn nên cẩn thận, bảo vệ bạn gái mình tốt chút."

Úc Khả Khả cảm thán: [Chủ nhà họ Lý đúng là điển hình nhỉ, cứ nói đến kiểu chuyện này là nhắc đến ông ta.]

Hệ thống: [Thì coi như cổ tích giả dối, nhưng trước khi bị vạch trần thì đúng là cổ tích mà.]

Có điều thấy Diêm Tịnh nghĩ khác, cô lập tức chống cằm, chậm rãi nói: "Cậu Trương đã nói vậy hẳn là ý phủ nhận nhỉ?"

Cậu Trương đang im lặng lườm Diêm Tịnh, tính thừa nhận cho qua chuyện đi nhưng lại không nhịn được.

Đang xoắn xuýt thì chợt nghe Úc Khả Khả nhắc nhở, lập tức nhìn qua: "..."

Thấy khẳng định không thể che giấu nổi nữa, cậu Trương lập tức vò đầu, thở dài thật sâu: "Tóm lại, thật đúng là nghiệp chướng."

Lúc cậu ta nói những lời này tựa như nói qua kẽ răng, hung dữ cắn từng chữ, có vẻ cực kỳ miễn cưỡng.

Lần này không cần Diêm Tịnh thúc giục, cậu ta chủ động khai báo: "Thật ra cũng không có gì, tôi yêu qua mạng bị lừa."

Diêm Tịnh: ?

Cô ta mở to hai mắt nhìn: "Đợi chút, sao tình tiết này lại nhảy tới rồi, ban nãy còn nói là người cậu thích ---"

"Đúng, trước đó, cô ấy là người tôi yêu thật. Chúng tôi quen nhau lúc chơi game, cô ấy không chỉ dịu dàng chín chắn còn hiểu rất rõ những sở thích của tôi." Cậu ta nhớ lại cũng không nhịn được tỏ vẻ nhớ lại: "Tôi thật sự không thể nào tưởng tượng nổi, sao có thể có người hoàn toàn phù hợp với một nửa mà tôi tưởng tượng. Cô ấy giống như bạn tâm giao khiến tôi hận không thể tôn sùng là nữ thần."

Nghe miêu tả này, Diêm Tịnh lập tức lộ ra vẻ mặt khó tả: "Không phải chứ, cậu thế rõ là bị lừa mà. Nào có người xa lạ nào mới quen có thể hiểu cậu như vậy, cậu bị người ta tính toán ---"

Còn chưa hết câu, cô ta chú ý cậu Trương lập tức chuyển sang vẻ cực kỳ phẫn nộ.

Chứng kiến ánh mắt cậu ta như dao, giống như hận không thể tới véo mình, cuối cùng Diêm Tịnh cũng tỉnh ngộ: "A, tôi quên mất, cậu bị lừa thật mà. Thôi cậu tiếp tục đi, tiếp tục."

Cậu Trương: "..."

Cậu Trương bình tĩnh kể: "Tóm lại, sau khi tôi theo đuổi thì chúng tôi đã hẹn hò. Dù cô ấy nhiều lần yêu cầu không lộ mặt, không gặp nhưng tôi chỉ cảm thấy cô ấy đang thử mình cho nên đã đồng ý."

Diêm Tịnh lại không nhịn được: "Cậu thật sự không phát hiện có gì không đúng à? Điều này chứng minh đó là bàn mổ heo, cậu chính là đầu heo ấy ---"

Con heo lập tức nổi gân xanh, cười lạnh hỏi: "Rốt cuộc là cô có nghe không?"

Diêm Tịnh: "... Nghe chứ."

Heo: "Vậy cô câm miệng lại cho tôi."

Diêm Tịnh ngậm miệng lại thật, chỉ đành dùng ánh mắt giục cậu ta mau tiếp tục.

"Tên khốn kia biết chuyện, cho nên anh ta muốn dùng chuyện này để uy h**p tôi. Nhưng vì yêu qua mạng nên anh ta cũng không biết thân phận của cô ấy."

Nói đến đây, cậu Trương lại không nhịn được hít sâu một hơi: "Cho nên anh ta tính lén thăm dò sau lưng tôi, sau đó phát hiện thì ra thân phận của bạn gái tôi lại là mẹ mình."

Diêm Tịnh: ?

Đợi chút, có phải cô ta đã nghe được tin tức khủng khiếp gì không, hay vừa không cẩn thận nghe nhầm rồi?

Cái gì gọi là, thân phận bạn gái yêu qua mạng của cậu ta lại là mẹ của tay sai?

Chỉ một câu ngắn ngủn, lượng tin tức quá lớn cứ thế khiến CPU của Diêm Tịnh bị thiêu rụi.

Úc Khả Khả cũng tò mò: [Cho nên chuyện này, tay sai vẫn luôn không phát hiện ra sao?]

Cô nhớ trước đó, mẹ tay sai vì để con trai bợ đỡ cậu Trương cho nên tay sai đã kéo bọn họ cùng chơi game không phải sao?

[Đúng là không biết tình hình, không phải việc này ban đầu chỉ là ngoài ý muốn sao?] Hệ thống giải thích: [Mẹ tay sai quen với cậu Trương là ngoài ý muốn đó, còn chưa kịp kể cho con trai thì đã được cậu Trương tỏ tình. Bà ta không dám để lộ thân phận, cũng lo lắng con trai sẽ nghĩ ra sao cho nên vẫn cố giấu.]

Úc Khả Khả: "..."

Hay lắm, bọn họ quả là đi tán mẹ nhau, nhưng đều bị lừa không hề hay biết.

Chuyện này thì đúng là cậu Trương cũng không lỗ!

Không biết lúc tay sai đang đắc ý mình thành bố dượng tương lai của cậu Trương lại bất ngờ phát hiện ra mẹ mình cũng bị cậu Trương tán đổ sẽ có vẻ mặt và phản ứng thế nào.

A a a muốn biết quá!

Úc Khả Khả lập tức sôi sục, phấn khích.

Vì thế thấy Diêm Tịnh vẫn muốn hiểu rõ quan hệ, cô lập tức chủ động hỏi tiếp: "Sau đó thì sao? Anh ta phản ứng thế nào?"

Cậu Trương lặng người, lộ ra vẻ mặt như đau răng: "Phản ứng gì được, chẳng phải sẽ phản ứng y chang tôi khi phát hiện mẹ mình bị tán sao?"

[Chuyện này thì đúng là không khác nhau mấy. Lúc ấy cậu Trương phẫn nộ thế nào thì tay sai cũng phản ứng vậy, chỉ có thể dùng từ sét đánh để miêu tả.] Hệ thống cực kỳ hào hứng kể lể, còn bổ sung: [Có điều tay sai nghĩ đi nghĩ lại, anh ta cảm thấy cậu Trương muốn trả thù mình cho nên mới nhằm vào mẹ mình ấy.]

Hệ thống: [Cô không biết đâu, lúc ấy anh ta tái từ mặt tới chân, hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận được. Cho nên tìm đến cậu Trương hoàn toàn không hề nể nang, hai người lại đánh nhau một trận ra trò.]

Úc Khả Khả thật sự không kiềm chế nổi: [Ha ha ha nói thật ấy, nếu không phải tôi biết cậu Trương không biết tình hình thật thì dù là ai phát hiện ra chuyện này đều sẽ có cảm giác là cố ý trả thù!]

Dù sao ai có thể ngờ được chuyện sẽ xảy ra trùng hợp vậy chứ, tôi vừa tán được mẹ cậu thì mẹ tôi đã bị cậu nhúng chàm rồi?

Chỉ nghĩ đã cảm thấy quá ngược đời rồi, ha ha ha cứu mạng!

Hệ thống cũng cảm thán: [Đúng đó, chuyện này có lẽ là phiên bản khác của "Người đi cắm sừng người khác thì cũng sẽ bị cắm sừng lại" à. Tay sai chỉ có thể xem như làm chuyện xấu nên gặp báo ứng.]

Mà cuối cùng Diêm Tịnh đã hiểu ra quan hệ giữa hai người thì lập tức chấn động sâu sắc ---

Mẹ nó, đây rốt cuộc là quan hệ "Bạn gái qua mạng của tôi lại là mẹ của bố dượng tôi" gì vậy!

Cô ta nghĩ nghĩ rồi kịp phản ứng: "Cho nên cậu bị đánh?"

Cậu Trương lập tức giật mình, ngồi thẳng người kích động giải thích: "Tôi vô tội hơn có được không? Tôi đâu giống với tên khốn kia, cậu ta có ý tán mẹ tôi còn tôi, tôi, mẹ nó tôi bị lừa đó!!!"

Cậu ta không quan tâm thể diện gì nữa, lớn tiếng lên án, giọng nói ngập tràn sự chua xót.

Quả thật người nghe rơi lệ, người gặp thương tâm, khiến người ta không nhịn được đồng cảm.

Thấy dáng vẻ hoàn toàn không thể chấp nhận được, Diêm Tịnh lại cảm thấy an ủi một cách lạ lùng.

... Mặc dù chuyện mình trải qua thật sự rất thảm nhưng hình như có người còn thảm hơn mình, quan hệ còn phức tạp hơn.

Thảo nào trước đó cậu ta cứ ấp úng mãi không chịu nói.

Thảm, thật sự quá thảm!

Mà Úc Khả Khả chợt nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên tò mò hỏi: [Thế, sao tay sai phát hiện ra thân phận của mẹ mình?]

Hệ thống: [Tay sai biết tài khoản bạn gái yêu qua mạng của cậu Trương cho nên vốn định dùng acc clone để tiếp cận bà ta.]

Úc Khả Khả lập tức hiểu ra: [Kết quả không ngờ vừa thử một lần thì phát hiện quá sức rồi?]

Hệ thống khẳng định ngay: [Tay sai càng thăm dò càng thấy quen thuộc, sau đó lén mở máy tính của mẹ mình thì quả nhiên cuối cùng phát hiện ra tài khoản này.]

Tưởng tượng ra tình cảnh đó, Úc Khả Khả lại muốn cười không nhịn nổi: [Có điều nói thật là cậu Trương thảm quá a ha ha ha. Tuy cậu ta không chịu thiệt nhưng cảm giác như chỗ nào cũng thiệt!]

"Đến giờ tôi vẫn chưa bình tĩnh lại được đó? Cô không thể nào biết được thời gian này tôi vượt qua thế nào đâu! Thậm chí tôi còn bỏ trò chơi, hoàn toàn không dám lên mạng nữa!”

Cậu Trương vẫn kích động kể lể: “Tên chó chết đó còn dám trách móc tôi, tôi mới là người bị lừa từ đầu đến cuối, còn phải chấp nhận sự thật anh ta và mẹ mình chuẩn bị kết hôn --- Mẹ nó, các người có hiểu được không? Thậm chí tôi còn nghĩ đến cái chết rồi đó!"

Lần này đổi thành Diêm Tịnh nặng nề gật đầu: "... Có thể hiểu được."

Có thể hiểu được hoàn toàn! Cô ta cũng vậy mà!

Cậu Trương: !

Cậu ta lập tức nhìn về phía Diêm Tịnh, nghĩ đến chuyện xảy ra với cô ta thì lập tức muốn nói lại thôi.

Giờ phút này cậu ta chợt thấy đồng cảnh ngộ khiến hai người họ vô thức nhìn nhau, trong lòng ngập tràn sự cảm động và thấu hiểu.

Hu hu cậu ta / cô ta hiểu mình!

Quả nhiên chỉ có cậu ta / cô ta có thể hiểu được mình!

Còn Úc Khả Khả đang sung sướng ghi chép lại cảnh hai người đối mặt thâm tình, hận không thể cầm tay nhìn nhau, hai mắt đẫm lệ thì bên cạnh đột nhiên truyền tới một giọng nói vui vẻ.

"Cô Úc, thì ra cô ở đây à, chúng tôi tìm cô lâu lắm rồi a ha ha ha."

---

Lời tác giả

Cậu Trương: Mẹ nó, cô ta hiểu tôi!

Diêm Tịnh: Mẹ nó, cậu ta hiểu tôi!

Hai người: Hu hu quả nhiên chỉ có cậu ta / cô ta hiểu tâm trạng của tôi lúc này!

Bình Luận (0)
Comment