Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 106

Cảm thấy giọng nói này có hơi quen thuộc, Úc Khả Khả quay đầu lại thì quả nhiên thấy giám đốc Vu dẫn theo vợ đứng bên cạnh mình.

Nghĩ đến trước đó chính mình ngày làm một việc tốt, cô lập tức hiểu ra, ánh mắt tự nhiên dừng lại trên người chị Vu.

Cô chưa từng gặp vợ giám đốc Vu, chỉ thấy trên ảnh màn hình khóa của anh ta.

So với khi đó, lúc này sắc mặt chị Vu có vẻ tái xanh và tiều tụy, nhưng đôi mắt màu hổ phách kia lại tỏa ra ánh sáng rực rỡ khiến người ta ấn tượng khắc sâu.

Trên mặt chị ấy vẫn là nụ cười dịu dàng như trước, hàng mày cong cong, người lộ ra khí thế cứng rắn.

Trước đó thấy hai người đều có thần thái phấn chấn, Úc Khả Khả đã thầm có suy đoán.

Lúc này cô không nhắc gì, chỉ cười híp mắt nói: "Xem ra giám đốc Vu gặp được chuyện tốt rồi, có phải nên nói chúc mừng trước một tiếng không nhỉ?"

Giám đốc Vu vỗ đùi, liên tục gật đầu: "Chuyện tốt, đúng là chuyện tốt, chuyện tốt cực kỳ lớn!"

Thấy chồng mình vui đến nỗi không biết phải nói gì, chị Vu lập tức khẽ đụng vào anh ta.

Chị ấy bất đắc dĩ lắc đầu, lại dùng ánh mắt vừa dịu dàng lại cảm kích nhìn về phía Úc Khả Khả: "Thật ra, vợ chồng chúng tôi tới là để cảm ơn cô Úc."

"Thì ra còn có chuyện của tôi à?" Úc Khả Khả khẽ chớp mắt: "Giám đốc Vu và chị Vu đừng đứng đó nữa, mau ngồi đi."

Giám đốc Vu vội vàng đồng ý, kéo vợ mình ngồi xuống.

Còn Diêm Tịnh và cậu Trương trước đó còn hận không thể cầm tay nhìn nhau hai mắt đẫm lệ vừa thấy cảnh này thì cũng vô thức chuyển sự chú ý, dựng tai lên.

Sao sao sao, nhìn cảnh này có vẻ như cũng có chuyện nhỉ?

Hề Nguyệt dù không qua nhưng vẫn chú ý tình hình bên đây: "..."

Thấy giám đốc Vu và vợ mình tới chúc thọ ông Quý, chưa ai kịp phản ứng thì hai người họ đã lập tức tìm Úc Khả Khả, còn ra vẻ tươi cười vô cùng ân cần.

Cô ta thật sự chấn động sâu sắc, hoàn toàn không biết đã có chuyện gì.

Không những từ Diêm Tịnh trước giờ vốn bài ngoại rồi cả cậu Trương hễ mà không thích thì sẽ không nể nang bất cứ ai, mà giờ đến một người đường đường là giám đốc một công ty, sao cũng xun xoe ở nơi thế này, không biết liêm sỉ sao?

Cô ta nhớ Úc Khả Khả gần như không tham gia vào bữa tiệc mà đã nhận được sự chứng thực của thím hai Quý.

Rốt cuộc tại sao cô quen những người này, rồi đến cùng là có sức hút gì lại khiến bọn họ bất chấp thể diện đều cam tâm tình nguyện vây quanh cô chứ?

Nghĩ đến ban nãy cô ta nói trước mặt Quý Lăng Hàn và thím hai Quý, gì mà "cô Úc không quen đi dự tiệc", "không có nhiều bạn quen", "dẫn cô đi cùng"... rồi nhìn lại lúc này, Úc Khả Khả đang thản nhiên ngồi ở giữa, được những người khác vây quanh săn đón, Hề Nguyệt chỉ cảm thấy trên mặt bỏng rát, như thể bị tát một cái cách không trung vậy.

Bên tai cô ta còn truyền đến tiếng thảo luận của chúng bạn: "Giám đốc Vu và vợ cũng đi qua, nhìn có vẻ là đến nịnh nọt cô Úc à?"

"Nếu đã mời bọn họ ngồi thì chắc chắn là có quen từ trước rồi. Chậc chậc, không biết sao mà tìm được cơ hội, lúc này có khối người đang hâm mộ đó."

"Ai dám tùy tiện tiến đến chứ, nghe nói cô Úc này rất khó lấy lòng. Không phải cái cô Ôn Tuyết với Vương Thục Thiến chỉ không cẩn thận một chút đã mất hết mặt mũi rồi sao?"

"Sao cơ, chuyện của Ôn Tuyết chắc chắn là cũng vì cô gái này á?"

"Dù sao sau chuyện của Vương Thục Thiến, ai cũng đồn vậy đó. Tuy không thể chứng thực được nhưng tôi thấy khả năng đến tám chín mươi phần trăm rồi."

"Tôi cũng thấy vậy, nghe nói sau khi Ôn Tuyết phạm tội, nhà họ Ôn không chỉ đến xin lỗi nhà họ Quý còn tìm cả cô Úc nhận lỗi ấy. Nếu chuyện đó không phải thật thì làm có chuyện bọn họ để đồn như vậy?"

"Hừ, Diêm Tịnh thì lại nắm được cơ hội ngay. Rõ ràng trước đó cô ta còn chế giễu chúng ta như thể mình thanh cao lắm vậy. Thế mà giờ không phải y chang em gái bồi bàn đó sao, còn nhấc váy nịnh cho người ta rồi nịnh nọt, có khác nào chó giữ nhà không."

"Còn nữa, các cô có thấy trạng thái trước đó của Diêm Tịnh không? Rõ ràng ban nãy còn ngồi uống rượu giải sầu ấy, thế nào cô Úc vừa tới đã lập tức thay đổi hoàn toàn, tinh thần khác hẳn vậy?"

"Chẳng phải cậu Trương khi đó cũng vậy à? Nhưng cậu ta vốn không nể nang ai, thế mà giờ nhìn xem, ba người họ trò chuyện sục sôi ngất trời kìa."

"Nghe nói hai nhà vốn muốn liên hôn nhưng cậu Trương ghét Diêm Tịnh, không chịu lấy. Giờ nhìn có vẻ không giống, thỉnh thoảng còn có vẻ đối mặt thâm tình đó, không phải là sắp có chuyện tốt đó chứ?"

"Không lẽ chuyện này có liên quan đến cô Úc ---"

Không ngờ đã ngồi đây rồi mà bên tai còn nghe được tên Úc Khả Khả không ngớt. Nhất là đám bạn này trước giờ kiêu ngạo, thế mà còn luôn miệng gọi cô là "cô Úc", giống như dù ở khoảng cách xa nhưng vẫn không dám tùy tiện gọi thẳng tên.

Hề Nguyệt thật sự nghe mà muốn ói, cô ta không nhịn được nói chen: "Sao các cô nói có vẻ như sợ Úc Khả Khả lắm vậy? Thế này không giống các cô lắm."

Tuy cô ta có vẻ như nói đùa nhưng lại chứa ẩn ý thăm dò và không vui.

Bởi vì nguyên nhân gia thế và thanh danh cho nên trước giờ trong cái giới nhỏ bé này đều tâng bốc cô ta, thế mà lúc này, rõ ràng đám bạn đã nghe ra được ý của cô ta nhưng chỉ khẽ ngây ra, lập tức liếc nhau.

Sau đó dưới cái nhìn chằm chằm không thể tin nổi của cô ta, bọn họ kiên định gật đầu, trăm miệng một lời nói: "Đúng vậy."

Hề Nguyệt: "... ?"

Hề Nguyệt không tin nổi vào hai mắt mình, nụ cười tao nhã trên mặt đã gần như biến dạng: "Vừa rồi các cô... nói gì cơ?"

Đám bạn vẫn muốn giải thích cứu vớt lòng tự trọng: "À, thật ra cũng không phải là sợ. Nhưng dù sao cô Úc cũng là vị hôn thê của cậu cả Quý, vẫn nên đừng tùy tiện đắc tội thì tốt hơn, cô nói đúng không?"

"Với cái chính là giữa chúng tôi không có xích mích thù hận gì, thật sự đâu cần phải đắc tội với cô gái này. Ai biết khi trước cô Úc làm thế nào biết được chuyện nhà họ Vương, còn cho cả Ôn Tuyết vào tù nữa, thủ đoạn này đáng sợ quá. Nếu để tôi chịu cảnh như thế thì bằng thà để tôi chết còn hơn, quá là hung tàn!"

"Đúng đúng, hơn nữa tôi không thích nhìn Diêm Tịnh nịnh nọt cô Úc đâu, nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của cô ta lúc này kìa. Nghe nói lần trước cô ta chủ động mời cô Úc, sau đó nhà họ Diêm còn đàm phán thành công mấy dự án đó. Bố mẹ tôi ao ước quá, còn nói tôi không có tiền đồ, tôi thật sự bị chọc tức muốn chết."

"Chắc chắn Hề Nguyệt cũng nghĩ vậy nhỉ, không phải vừa rồi cô chủ động tìm cô Úc nói chuyện sao?"

"Đúng rồi, đúng rồi, trước đó cô còn muốn dẫn theo cô Úc mà, tiếc là cuối cùng bị Diêm Tịnh kéo đi rồi, haizz."

Hề Nguyệt: "..."

Thì ra nguyên nhân trước đó tôi nói vậy, các người gật đầu hưng phấn là vì nghĩ đến có thể nịnh nọt Úc Khả Khả đó hả?

Đệch, mẹ nó tôi đi nghe ngóng, muốn bắt chẹt Úc Khả Khả chứ ai không có tiền đồ như các người! Liêm sỉ đâu?

Một lũ ngốc!

Thấy đám bạn này nói xong, còn lộ ra vẻ tiếc nuối thật, Hề Nguyệt cực kỳ phẫn nộ, đồng thời lại thay may mắn vì lúc ấy Úc Khả Khả từ chối, trực tiếp đi tìm Diêm Tịnh.

Nếu lúc ấy cô ta dẫn người thật thì e là còn phải trơ mắt nhìn kế hoạch thất bại, để đám bạn vây quanh nịnh bợ Úc Khả Khả, mà chính mình lại hoàn toàn không có cách nào ngăn cản ---

Chỉ tưởng tượng ra hình ảnh đó, Hề Nguyệt đã cảm thấy khí huyết cuộn trào, tăng xông đến nơi rồi.

Nếu là vậy thật, không bằng giết cô ta luôn đi! Lũ ngốc này hừ hừ hừ cô ta tức chết mất!!!

Bên đấy.

Không biết có người sắp bị tức chết, Úc Khả Khả đang phấn khích nghe giám đốc Vu kể chuyện.

"... May mà có cô Úc nhắc nhở, nếu không dù chúng tôi có muốn tìm đầu mối cũng không tài nào nghĩ đến chuyện trước kia lại là ---"

Giám đốc Vu chán ghét nhíu mày lại, chỉ cần nhắc đến tên anh ta đã cảm thấy sẽ làm ô uế tai người khác: "Do người đó làm."

Tuy chị Vu cũng rất giận dữ nhưng thấy chồng mình khó chịu, đang âm thầm siết chặt nắm đấm. Chị ấy lo lắng đưa tay phủ lên tay chồng, an ủi vỗ khe khẽ.

Giám đốc Vu lập tức buông lỏng nắm đấm rồi trở tay cầm lại tay vợ, vẻ căm thù cuối cùng cũng thoáng nhạt đi.

Chú ý đến hành động của bọn họ, Úc Khả Khả không nhịn được đưa tay che mắt: [Wow, cứ cảm thấy mình hơi vướng víu, tôi giống bóng đèn sáng lấp lánh ghê.]

Hệ thống tán thành: [Có cảm giác như đang đi lại bị đá một cú vậy.]

Úc Khả Khả: [?]

Cô không dám gật bừa, nghiêm túc đính chính nói: [Tôi đây nào có, dù sao tôi còn có Quý Cảnh Diệp mà.]

Hệ thống - chó độc thân: [? Tuy tôi không phải người nhưng cô chó thật đấy.]

"Thật ra ngoài cảm ơn, tôi còn thiếu cô Úc một lời xin lỗi nữa. Vì lúc nghe cô Úc nói vậy, tôi vẫn có phần không tin nổi." Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, giám đốc Vu tiếp tục giải thích: "Dù gì trợ lý đã đi theo tôi rất nhiều năm rồi, tôi vẫn cảm thấy quan hệ của chúng tôi rất tốt, thật sự không nghĩ ra tại sao cô ta phải..."

Đối mặt với vẻ áy náy của hai vợ chồng, Úc Khả Khả cũng không để ý.

Cô đã đoán được từ trước.

Nói cho cùng thì vợ chồng giám đốc Vu là người tốt dễ mềm lòng, huống chi nữ trợ lý đã đi theo bọn họ rất nhiều năm, vẫn luôn cẩn trọng, chưa từng thể hiện mặt xấu của mình bao giờ.

Hai vợ chồng họ không coi cô ta là cấp dưới mà đối xử giống như em gái trong nhà.

Khi ở công ty, rõ ràng giám đốc Vu đã phát hiện bầu không khí giữa Úc Khả Khả và nữ trợ lý có phần kì lạ nhưng vẫn bảo vệ cô ta trước mặt cô, đương nhiên không thể chỉ vì mấy câu của cô mà nảy sinh nghi ngờ với nữ trợ lý.

Nhưng chỉ cần anh ta có chút dao động, thì với chấp niệm việc tìm con gái tám năm trời chưa từng từ bỏ, miễn là có chút hi vọng sẽ không hề do dự thì dù có tin tưởng nữ trợ lý đến đâu, giám đốc Vu cũng sẽ vừa thử đi điều tra cùng với cảm giác áy náy với có lỗi.

Giám đốc Vu: "Nhưng tôi biết cô Úc không việc gì phải nhắm vào trợ lý cả, nhất định là xuất phát từ lòng tốt mới nhắc nhở tôi. Cho nên sau đó tôi đã quyết định về điều tra cô ta."

--- Ra vậy.

Úc Khả Khả: "Cho nên anh điều tra ra được rồi à?"

Giám đốc cười xấu hổ: "Tôi sốt ruột quá cho nên không đợi có kết quả điều tra đã lén đi theo Tiểu Dương về nhà."

Úc Khả Khả: ?

Được lắm, cô không nghĩ ra chuyện này.

Hình như phát hiện cô rất tò mò, giám đốc Vu cũng biết tính cô bèn vội vàng kể chuyện này: "Tôi nghĩ việc này ảnh hưởng không nhỏ nên không dám nói cho vợ trước. Nhưng đây không phải... khụ khụ, tôi rất sốt ruột nên hôm đó, sau khi giả bộ được trợ lý đưa về nhà rồi lại lái xe ra ngoài, cứ thế đi theo cô ta rồi tìm được chỗ ở cửa cô ta."

Úc Khả Khả nghe mà muốn ngã ngửa: [Có thể nhìn ra được, giám đốc Vu quá sốt sắng.]

Hành động này thật sự không hề dông dài, anh ta xứng đáng tìm được con gái nhanh chóng!

[Dù gì việc này có liên quan đến nữ trợ lý, mà chị Vu vẫn luôn đối xử với cô ta như em gái ruột. Giám đốc Vu lo vợ mình đau lòng buồn bã, cuối cùng lại dẫn đến công dã tràng nên quyết định cứ giấu trước, tự mình gánh vác.]

Hệ thống giải thích: [Nhưng nín nhịn chuyện này trong lòng rất khó chịu nên nhất thời không đợi được kết quả bèn kích động làm thế.]

Cô lập tức nhìn sang với ánh mắt kính nể: [Cá nhân tôi rất tán thưởng người như vậy.]

Giám đốc Vu có vẻ cũng phát hiện ra ánh mắt của cô, lại ngượng ngùng gãi đầu: "Thật ra tôi chỉ nhất thời kích động, sau đó tôi còn bị vợ mình dạy dỗ nữa, dù sao thì cô Úc đừng học theo tôi."

Chị Vu liếc xéo anh ta: "Em làm vậy là vì dạy dỗ anh sao? Rõ ràng là anh gạt em, xong xuôi mới nói cho em biết."

Giám đốc Vu khẽ ho một tiếng, lóng ngóng giải thích: "Không phải anh nghĩ là ngộ nhỡ không phải lại khiến em đau lòng rồi lại tổn thương đến người đó à... Haizz, anh xin lỗi mà, là anh sai không được sao."

Chị Vu cũng biết chồng muốn tốt cho mình nên chỉ khẽ lườm anh ta rồi không nhắc đến việc này nữa.

Liếc mắt thấy Úc Khả Khả đang nhìn bọn họ, chị ấy lập tức đỏ mặt, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, cô Úc, thất lễ rồi."

Úc Khả Khả cười híp mắt: "Không sao đâu, tôi thấy tình cảm giữa hai người rất tốt. Giám đốc Vu sợ chị thương tâm, mà chị Vu cũng lo giám đốc Vu phải chịu áp lực, muốn cùng gánh vác với anh ấy, chuyện này không phải tốt quá rồi sao?"

Bị cô nói trúng tiếng lòng, chị Vu càng ngượng hơn: "Thật ra không được tốt như cô Úc nói đâu..."

Ngược lại giám đốc Vu cười an ủi: "Chuyện này thì có gì mà không dám thừa nhận chứ, hơn nữa tình cảm của cô Úc và tổng giám đốc Quý cũng rất tốt."

Úc Khả Khả gật đầu như lẽ đương nhiên, hoàn toàn không hề ra vẻ chột dạ.

Lúc này chị Vu mới thở phào nhẹ nhõm, lại cười với cô.

Bình Luận (0)
Comment