Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 107

Còn Diêm Tịnh và cậu Trương ở bên cạnh lại không ngừng mắt đưa mày lại.

Wow, lần này ăn được quả dưa siêu lớn luôn rồi.

Thì ra vợ chồng giám đốc Vu còn có con gái bị thất lạc tám năm, còn nhờ cô Úc tìm về giúp cho!

Nhất là Diêm Tịnh càng kiên định với quyết tâm trước đó: Quả nhiên sách lược nịnh nọt cô Úc là chính xác.

Đến tung tích con gái thất lạc của giám đốc Vu mà Úc Khả Khả cũng biết, sao có thể không biết chuyện ông nhà cô ta? Vừa rồi cô ta chủ động kể chuyện này là đúng rồi.

Hơn nữa lần này còn là cô ta ra vẻ săn đón một mình, chắc chắn cô Úc sẽ có ấn tượng sâu sắc với cô ta!

Dĩ nhiên Úc Khả Khả có chú ý tới hành động của hai người, không nhịn được cảm thán: [Quả nhiên bản chất của con người chính là hóng chuyện mà, vừa hóng một cái là chuyện đau lòng gì đều bị gạt sang một bên hết.]

Hệ thống: [Ai nói không phải đâu?]

Giám đốc Vu kể tiếp: "Sau khi tìm được chỗ ở của trợ lý, tôi nghe ngóng ở nhà hàng xóm bên cạnh. Không ngờ bọn họ cũng biết trợ lý có nuôi một đứa bé nhưng thường xuyên ngược đãi cô bé."

"Tôi, tôi bèn đưa ảnh chụp cho bọn họ xem thử." Anh ta thoáng dừng lại, giọng nói đột nhiên trầm xuống, còn thoáng chút nghẹn ngào: "Thì quả đúng vậy, ai cũng bảo cô bé đó rất giống người trên ảnh ---"

Giám đốc Vu hít một hơi thật sâu, cố ép cảm xúc căm phẫn cực độ xuống, vẻ mặt phức tạp vô cùng.

Vừa trách móc căm hận trợ lý lại vừa đau lòng thương tiếc cho chuyện mà con gái mình đã phải trải qua: "Sau đó, tôi đi theo biển số nhà bọn họ cho, cuối cùng cũng thấy bé con."

Chị Vu vốn đang nắm tay anh ta, đột nhiên siết chặt.

Úc Khả Khả cũng lặng người đi, lúc cô nghe được tin nữ trợ lý thường xuyên ngược đãi đã rất thương.

Rất khó tưởng tượng nổi lúc giám đốc Vu tìm được con gái, tận mắt chứng kiến cô bé bị ngược đãi, đâu đâu cũng toàn là vết thương sẽ có cảm giác thế nào.

Cô khẽ nói: "Thôi đừng kể nữa."

Ngay cả Diêm Tịnh và cậu Trương cũng phát hiện ra được gì đó, lập tức kiềm chế cảm xúc, nghiêm túc hơn.

Giám đốc Vu thu lại suy nghĩ, cười cười: "Thật ra cũng không sao, dù thế nào thì chúng tôi đã tìm được bé con về rồi, như vậy là tôi đã cảm kích và thấy may mắn lắm rồi."

Chị Vu cũng khẽ gật đầu.

Thật ra kể từ sau khi con gái bị thất lạc, bọn họ đã chuẩn bị xong tình huống xấu nhất.

Nhưng bất luận bé con thay đổi ra sao, sống hay chết, bọn họ đều muốn đón con về nhà.

Bởi vậy đến giờ có thể gặp được bé con thật, đón con bé về dốc lòng chăm sóc, đã là may mắn lắm rồi.

Có điều thấy Úc Khả Khả vẫn lắc đầu ngăn cản, giám đốc Vu khẽ dừng lại rồi bèn bỏ qua cảnh mình tận mắt thấy con gái, rồi chuyện sau đó bọn họ sốt sắng tính đón bé con về, nhưng con bé đã quên bọn họ, ngược lại còn rất sợ bọn họ đến gần; chỉ nói sơ qua chuyện mình đã báo cảnh sát.

"... Vừa hai hôm trước, vì chứng cứ cực kỳ xác thực nên cô ta vào tù rồi."

Diêm Tịnh oán hận nói: "Đáng, loại đàn bà hèn hạ nên không nên để sống tốt mà!"

Cậu Trương cũng chán ghét nói: "Loại người này không thể thả ra ngoài, thật sự quá độc ác."

"Ha ha, chúng tôi nghĩ vậy, nên chắc chắn sẽ không để cô ta sống tốt đâu."

Giám đốc Vu nhìn biểu cảm của họ mà buồn cười, tâm trạng cũng thả lỏng hơn, nói thêm: "Hiện tại trạng thái của bé con tốt hơn rồi, có điều vẫn hơi sợ người lạ. Chúng tôi vốn nghĩ muốn ở bên con nhiều hơn nên định không đến, nhưng nghĩ lại vẫn hi vọng có thể gặp cô Úc trước, báo cho cô tin tốt này."

Anh ta cười thoải mái: "Chúng tôi nợ cô Úc ơn lớn, thật sự không biết nên trả ra sao. Thôi thì sau này dù có chuyện gì, mong cô Úc nhất định phải tìm chúng tôi, dù có là chuyện gì thì chúng tôi đều sẽ cố gắng hết sức làm được."

Chị Vu thật lòng cảm kích, nói: "Đúng đó, thật sự rất cảm ơn cô Úc. Đợi trạng thái của bé con tốt hơn chút, chúng tôi nhất định sẽ dẫn con bé tới gặp cô, để cho bé con biết được rốt cuộc ai là người cứu mình."

Nhìn nụ cười trên gương mặt họ, Úc Khả Khả đột nhiên nhớ đến trước đó khi gặp trong thang máy công ty, cô hỏi tại sao giám đốc Vu không tham gia dự tiệc.

Cô vẫn nhớ rõ, giám đốc Vu nở nụ cười có vẻ thoải mái, giải thích rằng ra ngoài giải sầu.

Nhưng thật ra khi đó là vì nhận được điện thoại của cảnh sát, bọn họ ôm tâm lí mong chờ vội vàng qua đó, hy vọng có thể tìm được con gái, cuối cùng vẫn thành công dã tràng.

So với khi đó cố tỏ vẻ ra như không có chuyện gì nhưng thực ra là đang che giấu nỗi đau thì hiện tại hai vợ chồng họ đã có thể buông việc này xuống, lộ ra nụ cười thoải mái nhẹ nhõm.

Thật sự rất khác lúc trước.

Úc Khả Khả không nhịn được bị kéo cười theo.

Cô thôi từ chối mà sảng khoái gật đầu: "Vậy tôi hi vọng có thể gặp bé con sớm chút."

Vợ chồng giám đốc Vu lập tức cười càng tươi hơn, liên tục gật đầu.

Bọn họ đến đây, thật ra vì để nói chuyện này.

Vì thế sau khi hoàn thành, thấy Úc Khả Khả ngồi cùng với Diêm Tịnh và cậu Trương, nghĩ đến hình như trước đó bọn họ đã trò chuyện đến sôi sục ngất trời bèn không quấy rầy nữa, đứng dậy rời đi.

Nhưng có vợ chồng giám đốc Vu mở khơi dòng, đám người khác vẫn luôn chú ý tình hình bên đây lại lập tức rục rịch.

Thế nên hai vợ chồng họ vừa đi thì đã có người lập tức lại gần.

"Diêm Tịnh, sao cô lại trốn ở đây? Ui chao, không phải cô Úc đây à?"

"Tôi đang bảo sao Diêm Tịnh này không đến tìm chúng tôi, hóa ra là ngồi chung với cô Úc à."

"Cũng chưa chắc đã phải, không phải cậu Trương cũng ngồi cạnh đó sao?"

Thấy mấy người kia đột nhiên lại gần, tuy ngoài miệng thì nói là đến tìm cô ta, cười nói thoải mái ra chiều như cực kỳ thân thiết, nhưng ánh mắt nhìn tới đều cực kỳ ẩn ý, rõ ràng đang ngập tràn ý uy h**p "Được lắm, cô lại dám chạy tranh sau lưng bọn này".

Diêm Tịnh lập tức câm nín: "..."

Một lúc lâu sau, cô ta mới ra vẻ thẳng thắn đầy lý lẽ trợn mắt: Nói như việc này xảy ra với ai thì các cô sẽ thật sự bỏ qua cơ hội chạy tranh một mình này vậy.

Đều là chị em giả dối, ai mà không biết ai chứ, giả bộ gì đâu.

Đám cô chiêu nhà giàu lập tức thầm nghiến răng.

Quả nhiên do lúc trước bọn họ xun xoe chưa đủ nhiều, rõ ràng ai cũng nịnh nọt cô Úc, sao chỉ khiến cô nhớ kỹ Diêm Tịnh chân chó ân cần nhất.

Nếu không sao ở tiệc mừng thọ cô lại tìm mỗi Diêm Tịnh?

Còn Diêm Tịnh này cũng đáng giận ghê, tình nguyện dẫn theo cậu Trương mà không tiện dẫn theo các cô.

Rõ là trọng sắc khinh bạn mà!

Cậu Trương đột nhiên bị coi là kẻ thù: "... ?"

Cậu ta còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, vừa định mở miệng đã thấy đám người này bắt đầu hành động.

"Cô Úc còn nhớ chúng tôi không? Chúng tôi là bạn của Diêm Tịnh, từ sau lần tiệc trước không được gặp mặt, thật là nhớ ghê."

"Ôi chao tôi nói gì thế này, không có ấn tượng cũng không sao, cô Úc bận rộn nhiều việc cũng bình thường mà. Tôi họ Thôi, chính là người đã giới thiệu loại bánh ngọt siêu ngon cho cô ấy. Lần này tôi lại phát hiện có món tráng miệng ngon lắm, cô Úc có muốn nếm thử không?"

"Đây chính là sân nhà của cô Úc, còn cần cô chọn món ngon giùm à? Tôi nhớ cô Úc thích uống nước ép, không phải đã đặc biệt mang tới đây sao?"

"Cô Úc thích nhất là cắn hạt dưa. Diêm Tịnh, cô cũng thật là, cô Úc đã ở đây rồi, sao cô còn không chăm sóc cô ấy cho đàng hoàng?"

Diêm Tịnh cứ thế bị chèn ép: "..." Đám chân chó này, tạo phản à!

Cậu Trương nhìn mà hoàn toàn không hiểu nổi tình hình: "... ?"

Cậu ta lẻ loi trơ trọi ngồi đối diện, thấy mấy người chen chúc ngồi vây lấy Úc Khả Khả, vẻ mặt tươi cười xun xoe thì vẻ mặt dần trở nên kỳ quái.

Chỉ nhìn dáng vẻ nịnh nọt này, thật đúng là giống y đúc với Diêm Tịnh, thảo nào lại là bạn được.

Có điều mấy cô gái này còn... la l**m hơn cô ta thì phải?

Đợi đến khi Diêm Tịnh cạn lời bị chèn ép ngồi sang bên này, cậu ta mới không nhịn được nói với giọng điệu khó tả: "Tôi nhớ mấy cô kia nói là bạn của cô?"

Nhưng sao giờ nhìn, "người bạn tốt" của mấy cô gái này lại chịu cảnh xanh lá thế?

Rốt cuộc ai mới bạn tốt thật sự của mấy cô vậy!

Diêm Tịnh tỉnh bơ từ chối quan hệ bạn bè với mấy cô gái kia: "Không phải, tôi không quen mấy cô gái kia."

Cậu Trương: "..."

Ngay lúc hai người cạn lời không biết nói thêm gì thì Hề Nguyệt vốn vẫn để ý tới tình hình bên đây lại khó chịu.

Chứng kiến góc của Úc Khả Khả người ra vào tới tấp, hết đợt này tới đợt khác, thái độ đối với cô đều ra chiều tha thiết, Hề Nguyệt nghĩ không ra, thật sự sắp bị chọc tức chết rồi.

Thế mà đám bạn vẫn đang cản trở:

"Ôi, lần này mấy ả kia lại được hưởng ké lộc của Diêm Tịnh."

"Chỉ ngữ như mấy ả mà cũng xứng đứng cạnh cô Úc ư? Hừ, nếu không phải chúng ta không tiếp xúc với cô Úc thì..."

"Ai nói không tiếp xúc chứ? Không phải Hề Nguyệt và nhà họ Quý có quan hệ tốt lắm sao, ban nãy còn trò chuyện với cô Úc rất vui vẻ mà?"

Hề Nguyệt đột nhiên phát hiện ánh mắt của đám bạn lại dồn qua người mình: "..."

Cô ta suýt không giữ nổi nụ cười trên mặt: "Không phải các cô muốn ---"

Mắt đám bạn lập tức sáng rực, gật đầu đồng thanh nói: "Hề Nguyệt, chúng ta đi tìm cô Úc đi!"

Hề Nguyệt càng tức hơn.

Cô ta hít sâu một hơi, cắn răng tính thuyết phục lũ ngố này: "Nhưng mà chuyện này không hay lắm đâu... Liệu làm vậy có thành chúng ta ân cần quá hay không? Để người khác mà nhìn thấy thì lại có vẻ mất mặt, các cô cũng không thích vậy đâu đúng không?"

Mấy cô chiêu nhà giàu thoáng chần chừ thật, nhưng ngay khi cô ta còn chưa kịp mừng thì lại nghe đám bạn này nói:

"Nhưng, mấy ả chân chó kia đã qua rồi, chúng ta sẽ không mất mặt quá đâu."

"Đúng đó, quan trọng nhất là không thể để mấy ả được hời. Nếu không sau này có gặp mặt, không phải là chế giễu lẫn nhau nữa mà mấy ả sẽ cậy cô Úc coi thường chúng ta mất!"

"Đúng đúng, vậy thì không được đâu. Hơn nữa có Hề Nguyệt ở đây, cô có quan hệ tốt với nhà họ Quý, hay là nhắc nhở thím hai Quý một chút nên để ý cô Úc cẩn thận chút, vậy thì khi đó đi tìm cô Úc không phải là danh chính ngôn thuận rồi sao?"

Hề Nguyệt bị đám bạn nói cho ong đầu, cuối cùng không giữ nổi vẻ tươi cười nữa: "... Nhưng mấy cô tìm cô ta thì được cái gì đâu? Cho là nịnh nọt cô ta thì cậu cả Quý sẽ cho các người chỗ tốt thật đấy à? Tình cảm của hai người họ vốn không tốt lắm đâu."

Một người trong đám bạn yếu ớt nói: "Nhưng, trước đó cậu cả Quý đấu giá được chiếc vòng ngọc phỉ thúy giá trên trời, giờ đã được cô Úc đeo kìa, Hề Nguyệt, cô không thấy sao?"

Hề Nguyệt: "..." Đệch, chiếc vòng cổ đó là do Quý Cảnh Diệp tặng ư?

Cô ta cố nén kích động nhìn về phía Úc Khả Khả, trên mặt đã mất hẳn vẻ tươi cười: "Thế nhưng tôi không muốn qua lắm."

Có lẽ cảm thấy Hề Nguyệt bất thường, đám cô chiêu giàu có lập tức nhìn nhau rồi không nhắc lại chuyện này nữa.

Chỉ là không nhịn được tỏ vẻ bất mãn nói thầm: Cô ta có quan hệ tốt với nhà họ Quý, đương nhiên sẽ không suy nghĩ đến khát khao muốn lôi kéo quan hệ với nhà họ Quý rồi.

Còn nói gì mà bạn tốt, kết quả không phải bây giờ sợ mất đi địa vị được tung hô, muốn độc chiếm quan hệ với nhà họ Quý, hoàn toàn không muốn giới thiệu đám bạn sao?

Khi Hề Nguyệt từ chối thì bầu không khí bên này bỗng lạnh xuống.

Cô ta cảm thấy được sự chĩa mũi nhọn đang thầm cuốn lấy mình, tuy bề ngoài điềm nhiên như không có chuyện gì nhưng trong lòng lại thêm phần căm hận Úc Khả Khả.

"Các cô không biết đâu, không biết có phải vì quan hệ của tôi và nhà họ Quý hay không mà trước đó tôi gặp cô Úc, thái độ của cô ta thật sự không tốt chút nào." Hề Nguyệt thử giải thích: "Thật ra tôi sợ các cô đi qua xong sẽ bị cô Úc đối xử lạnh nhạt..."

Không đợi cô ta nói xong, một người bạn đã chợt thay đổi sắc mặt, nói khẽ: "... Cậu cả Quý."

Hề Nguyệt vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, thật ra quan hệ giữa cậu cả Quý và cô Úc không có tốt như các cô nghĩ đâu. Trước kia tôi từng tham gia tiệc đính hôn của hai người họ, các cô không biết ---"

Một người bạn khác cắt ngang lời cô ta: "Chúng tôi nói là, cậu cả Quý đi tìm cô Úc kia."

Hề Nguyệt: ?

Cô ta đột nhiên quay đầu thì quả nhiên đã thấy Quý Cảnh Diệp đã xuất hiện ở đây không biết từ khi nào.

Chỉ thấy người đàn ông có vóc dáng cao lớn rắn rỏi, gương mặt tuấn tú cuốn hút, vừa xuống lầu đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Hình như anh đang tìm ai đó, đưa mắt liếc một vòng. Đôi mắt đen lạnh lùng ngạo mạn kia thờ ơ khiến người ta không thể nắm bắt được, thậm chí không dám nhìn thẳng.

Sau khi mọi người đều biết anh đang tìm ai, ánh mắt lập tức dừng lại trên người Úc Khả Khả.

Lúc này cô đang được một đám người bao quanh, thu hút vô vàn sự chú ý, chỉ cần liếc một cái là có thể phát hiện ra.

Quả nhiên Quý Cảnh Diệp di chuyển.

Anh chậm rãi đi về phía mục tiêu, hễ là nơi anh đi qua, mọi người đều cảm nhận được cảm giác bị chèn ép khó tả, không dám tùy tiện lên tiếng.

Cho đến khi anh đứng sau lưng Úc Khả Khả, đưa tay chống lên đằng sau ghế sofa mà cô đang tựa vào, rũ mắt nhìn cô.

Vì thế ngay lúc Úc Khả Khả đang phấn khích nghe các cô kể dưa thì đột nhiên phát hiện các cô như thấy được thứ gì đó đáng sợ, đều vô thức yên lặng, mở to hai mắt.

Cảm nhận bầu không khí có phần khác thường, cô cũng quay đầu theo.

Vừa dời mắt, cô chợt cười khẽ: "Quý Cảnh Diệp, anh tìm được tôi rồi."

---

Lời tác giả

Úc Khả Khả: Wow, xem tôi phát hiện cái gì đây =3=

Boss Quý: .

Bình Luận (0)
Comment