Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 108

Xung quanh lặng ngắt như tờ.

Ánh mắt mọi người đều tập trung lại đây.

Nhưng Úc Khả Khả lại như không hề cảm nhận được gì, cô làm như không thấy những ánh mắt nóng bỏng, chỉ tươi cười nhìn chăm chú người đàn ông đứng sau mình.

Có lẽ vì ngọn đèn, ánh sáng êm dịu vương trên ấn đường của anh làm giảm đi vài phần lạnh lùng và công kích.

Thế nên khi anh rũ mắt nhìn cô chăm chú cũng không hề có vẻ cao không thể với tới quá mà lại có cảm giác tuấn tú và kiêu ngạo khó nói thành lời.

Dù đã nhìn bao nhiêu lần, Úc Khả Khả thật sự vẫn không tài nào che giấu được sự thèm thuồng mê đắm của bản thân với sắc đẹp của anh: [Hu hu, anh ta đẹp trai ghê, càng nhìn càng thích!]

Hệ thống cũng hu hu theo: [Đều do em họ thứ hai kia, bỏ qua cơ hội tốt ghê.]

Úc Khả Khả: [Haizzz.]

Hệ thống: [Haizzz.]

Quý Cảnh Diệp nghe được một người một thống đồng thời thở dài: "..."

Anh che giấu sự cạn lời trong lòng, khẽ mấp đôi môi mỏng, trầm thấp đáp lại một tiếng.

Mà Úc Khả Khả bị hệ thống ảnh hưởng lại lập tức dời mắt xuống.

Cô chăm chú vào chiếc cà vạt màu xám bạc đang lắc lư trước mắt, trong lòng có phần rối rắm.

Không biết anh hiểu lầm hành động của cô hay nhạy cảm phát hiện mục đích của cô nên muốn ngăn cản, ngay khi cô chuẩn bị giơ tay lên thì Quý Cảnh Diệp có vẻ lạnh nhạt không có phản ứng gì lại đột nhiên nắm lấy bàn tay cô đang giơ lên giữa không trung.

Tay Úc Khả Khả thon dài đẹp đẽ, lại mỏng manh đến độ như không chịu nổi bẻ một cái.

Nhất là khi cô làm động tác chấn động sẽ dùng ngón tay khẽ níu tay áo theo thói quen, chỉ lộ ra phần đầu ngón tay khiến người ta vô thức mềm lòng.

Có lẽ là d*c v*ng muốn trả thù sau khi bị tra tấn một thời gian, hoặc là do những thứ gì đó khác, nhiều lúc, Quý Cảnh Diệp đều không nhịn được sự độc ác trong lòng, tưởng tượng giữ tay cô rồi trực tiếp bẻ gãy, sau đó nhìn vẻ mặt cô đau khổ để giảm bớt đi cảm xúc u ám cực kỳ dữ dội đang cuồn cuộn trong lòng anh.

Nhưng bây giờ, khi đã nắm tay cô trong tay mình thật rồi, anh chậm rãi tăng lực, rũ mắt nhìn chăm chú cô cầm ngược lại, lộ ra đầu ngón tay hồng hồng xinh xinh kia.

Ngay lúc đôi mắt đen của Quý Cảnh Diệp vô thức lộ ra vẻ nguy hiểm ngập tràn lại nghe được tiếng "wow" của Úc Khả Khả truyền đến trong đầu anh rất rõ ràng.

Hệ thống: [Sao, sao?]

Úc Khả Khả như đang cảm nhận, rồi nhẹ nhàng chớp mắt: [Ừm... Hình như vừa rồi anh ta đột nhiên dùng sức sao ấy.]

Hệ thống: [Không phải hình như mà tôi cũng cảm thấy nhân vật phản diện lúc này có gì đó là lạ, cô có muốn ---]

[Cho nên cậu nói xem, có phải anh ta biết được ý nghĩ của tôi nên đang trừng phạt tôi không?] Cô ngẫm nghĩ tiếp lời của mình, không biết đang nghĩ đến điều gì: [Nhưng ôi, nhiều người nhìn vậy, ngại chết.]

Hệ thống: [?]

Hệ thống lập tức nghẹn họng: [... Rốt cuộc cô có thể đứng đắn chút được không, trong đầu cô toàn chứa thứ gì thế?]

Úc Khả Khả: [Rõ ràng là anh ta không đứng đắn, cậu xem anh ta chủ động nắm tay tôi --- Ôi!]

Nghe cô thẳng thắn nói lý lẽ ầm ầm, tay còn lại của Quý Cảnh Diệp vốn đang gác trên ghế sofa bỗng dùng lực hơn.

Không ngờ Úc Khả Khả đang dựa vào sofa, quay đầu lại nghiêng ngả nhìn anh, nhất thời không ngại chợt ngả về sau, rồi cứ thế áp sát vào anh, giống như đang sà vào lòng anh.

Sắc mặt Quý Cảnh Diệp lập tức thay đổi.

Cả người anh căng cứng, lực nắm tay cô cũng vô thức tăng thêm chuyển thành giữ chặt.

Người xung quanh lập tức khẽ hít một hơi: Mẹ ơi, đây là cảnh chúng con có thể chứng kiến được sao?

Hoặc phải nói là, thật ra chúng ta là một khâu trong play của bọn họ??

Nghe tiếng hít vào vô cùng thống nhất lại vang dội, Úc Khả Khả có hơi ngây ngẩn, ôm đầu không biết đang nghĩ gì, ra vẻ như đang cố gắng suy nghĩ.

Tuy có cảm giác chắc chắn cô không nghĩ điều gì tốt cả nhưng hệ thống vẫn không nhịn được tò mò hỏi: [Cô đang nghĩ gì đó?]

[Vừa rồi tôi ...]

Giọng cô chậm lại, vẻ mặt càng nặng nề hơn. Vì thế ngay lúc hệ thống vô thức nín thở lại nghe cô đột nhiên khẽ xuýt xoa một tiếng: [Hình như tôi có cảm nhận được thứ gì đó cưng cứng, chẳng lẽ là cơ bụng?]

Hệ thống: [... Cô đúng là có thiên phú dị bẩm, cách quần áo mà cũng có thể cảm nhận được.]

Úc Khả Khả nói hùng hồn đầy lý lẽ: [Thế cậu nói xem đó còn có thể là cái gì? Cậu đập thử cho tôi coi.]

Hệ thống: [Có thể có khả năng là cô không cẩn thận đập vào thắt lưng không?]

Úc Khả Khả: [Ấy, thế thì không phải càng gay go hơn à?]

Hệ thống: [?]

Quý Cảnh Diệp: "..."

Thấy chủ đề của một người một thống càng lúc càng đen tối hơn, huyệt thái dương của anh lại giật dữ dội, lặng lẽ hít sâu một hơi.

Dù trong tình huống này, người có thể dùng cách này để phản kích lại, chỉ có thể nói không hổ là Úc Khả Khả ---

Rốt cuộc cái miệng của cô mọc ra thế nào vậy?

Dường như cảm nhận được nguy cơ, Úc Khả Khả đang tranh cãi ầm ĩ với hệ thống lại nhanh chóng lấy lại tinh thần trong nháy mắt.

Vì thế khi phát hiện người đàn ông lạnh lùng chuẩn bị thu tay lại thì cô lập tức nhanh tay lẹ mắt ấn xuống, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú vừa hờ hững lại nguy hiểm của anh, cô khẽ chớp mắt.

Chỉ thấy hàng mi dày mảnh của cô khẽ rung lên, đôi mắt hạnh trong trẻo càng tôn lên vẻ vô tội động lòng người: "Ừm... tôi không đụng đâu khiến anh đau đó chứ, Quý Cảnh Diệp?"

Quý Cảnh Diệp: "..."

Mọi người nghe cuộc nói chuyện của hai người: "..."

Bọn họ không nhịn được nuốt nước miếng, thầm lén thăm dò sắc mặt của cậu cả Quý.

Thấy anh có vẻ thờ ơ, dường như không hề tức giận thì trong lòng lập tức như nhảy nhót: Đây là lời thoại kinh điển gì thế, kích, k*ch th*ch quá!

Thật không hổ là cô Úc, trước mặt cậu cả Quý mà cũng có thể chiếm quyền chủ động được, ngầu quá đi!

Phát hiện được ánh mắt thăm dò của mọi người, Quý Cảnh Diệp lạnh lùng đưa mắt nhìn, cho đến khi tất cả mọi người bối rối dời mắt đi, anh mới giữ nguyên tư thế này, tiếp tục rũ mắt nhìn chăm chú vào gương mặt đang cười tủm tỉm của Úc Khả Khả.

Một lúc lâu sau, chỉ thấy anh khẽ hé bờ môi mỏng, thong dong nói: "Đụng đau? Tôi tưởng là em đau."

Anh nói ẩn ý không rõ, lại dễ khiến người khác hiểu sai.

Nhưng khi những người khác sáng mắt, nhìn trái liếc phải, đồng thời dốc sức liều mạng làm bộ như không nghe thấy thì Úc Khả Khả lại không hề ngượng ngùng chút nào.

Thậm chí, cô còn tỏ vẻ suy tư thật: "Có thể là dựa theo sức lực, tôi thấy ---"

Vẻ mặt Quý Cảnh Diệp lạnh lùng thờ ờ: "Hay là em muốn đau hơn?"

Úc Khả Khả: ?

Cô không nhịn được hoảng sợ muốn ngã ngửa: [Wow, đây là lời thoại rung động gì đó, Quý Cảnh Diệp hóa ác rồi sao?]

Hệ thống nhìn thang mức độ hóa ác vẫn đang giảm, thật sự mở cờ trong bụng, nó nghĩ nghĩ rồi trả lời thành thật: [Tôi cảm thấy đây chỉ là tiến hóa mà thôi.]

Úc Khả Khả: ?

Cô nghĩ ngợi rồi tự dưng get được cách nói của hệ thống, mắt lập tức sáng rực: "Thế thì tôi đây còn muốn thử ---"

Quý Cảnh Diệp: "... Câm miệng."

Anh biết ngay cái người này mở miệng không nói được lời gì hay ho mà.

Để ý anh tăng lực nắm tay mình, như đang lặng lẽ uy h**p, cô chỉ có thể chớp chớp mắt, thành thật ngoan ngoãn "À" một tiếng, rồi thật sự không nói tiếp nữa nhưng trong lòng lại lén phàn nàn: [Thật là, nào có kiểu nói không lại thì ép người ta câm miệng thế, còn không bằng làm chuyện khác.]

Hệ thống khiêm tốn: [Ví dụ như?]

Cô nghiêm túc: [Ví dụ như tiếp tục chuyện suýt nữa hoàn thành của hai người trong phòng trước đó.]

Hệ thống lập tức không nói nổi nữa: [... Cô không lo ban nãy anh ta nói để cô đau hơn là đau trên vật lý sao?]

Úc Khả Khả nhất thời không nói tiếp.

Quý Cảnh Diệp đột nhiên mím chặt môi, bàn tay đang nắm tay cô cũng khẽ buông lỏng.

Hệ thống phân tích cẩn thận: [Tuy mức độ hóa ác của nhân vật phản diện giảm thật nhưng vừa rồi trạng thái của anh ta hơi lạ, tôi thấy ---]

Không đợi nó nói xong lại chợt nghe kí chủ trầm ngâm "À" một tiếng.

[Ừm...]

Nhìn người đàn ông đang căng mặt không nhìn mình có vẻ lạnh nhạt lại hờ hững, Úc Khả Khả chân thành hỏi ý kiến: [Ý cậu là, Quý Cảnh Diệp vừa đỏ tai vừa khiến tôi đau không?]

Hệ thống: [... ?]

Cái "Đau" mà cô nói đó, có đứng đắn không vậy?

Tai Quý Cảnh Diệp tiếp tục nóng lên: "... Yên tĩnh đi."

Úc Khả Khả: ?

Nghe anh cảnh cáo lần nữa, giọng nói còn có vẻ lạnh đi và tàn nhẫn hơn, nhưng cô không hề e sợ mà lại giương đôi mắt vô tội lên, lặng lẽ cọ vào lòng bàn tay anh.

Sau khi phát hiện cơ bắp nơi cánh tay anh chợt căng ra, ngón tay mình cũng theo đó bị nắm chặt mạnh hơn, cô mới tỏ vẻ tủi thân khẽ khàng nói: "Nhưng tôi không nói gì mà."

Quý Cảnh Diệp khẽ nhướng mắt: "Ý nghĩ của em ầm ĩ tới cả chỗ tôi rồi, giữ yên tĩnh đi."

Cô hiểu, rõ là anh đang thẹn mà.

Úc Khả Khả lập tức cười tủm tỉm nhấc tay làm động tác khóa khéo bên miệng.

Nhưng không đợi cô tranh công, tỏ ý với anh rằng mình rất ngoan ngoãn thì trước mắt cô lại đột nhiên tối sầm.

Quý Cảnh Diệp dùng tay còn lại phủ lên mắt cô, bên tai truyền đến giọng nói lạnh nhạt của anh: "Ánh mắt em cũng ầm ĩ nữa."

Úc Khả Khả: [? Anh ta quá đáng ghê!]

Hệ thống: [Phì, ha ha ha ha ha ai bảo cô cứ quấy rối nhân vật phản diện cơ! Tôi đã bảo anh ta sẽ trả thù mà, đáng đời!!]

...

Hề Nguyệt ở bên đây cách khá xa nên tự nhiên sẽ không biết bọn họ đang nói chuyện gì.

Nhưng từ góc độ này, cô ta lại có thể trông thấy tư thế thân mật rõ ràng của hai người, chỉ thấy Quý Cảnh Diệp chống một tay sau lưng ghế sofa Úc Khả Khả dựa vào, hơi cúi người xuống như đang nghe cô nói chuyện.

Mà Úc Khả Khả áp sát người anh, hình như phát hiện ra gì đó, mắt cô cong cong cười cực kỳ ngọt ngào.

Tay hai người còn đang nắm chặt, một người rũ mắt, một người ngửa mặt lên đối mặt lại toát ra vẻ ngọt ngào và mập mờ vô hạn.

Nhìn từ xa tựa như một bức tranh đẹp đẽ khiến người ta chấn động vì cái đẹp, nhìn một cái là không nhịn được nhếch môi lên theo.

Hề Nguyệt: "..."

Cô ta bỗng siết tay, không ngờ điều đám bạn nói lại là thật.

Cậu cả Quý trước giờ vốn lạnh lùng kiêu ngạo xa vời với mọi người lại thật sự đối xử với Úc Khả Khả ---

Nghĩ đến ban nãy mình còn giải thích với đám bạn, quả quyết rằng quan hệ của bọn họ không thể nào tốt được thì chẳng mấy chốc Quý Cảnh Diệp đã chủ động đi tới trước mặt Úc Khả Khả, hai người còn thể hiện tư thế thân mật này.

Hai người này cố ý sao? Thay nhau vả vào mặt cô ta?

Hề Nguyệt thật sự không dám nhìn đến ánh mắt khác thường của đám bạn, chỉ cảm thấy lúc này đám bạn đều đang thầm cười nhạo mình.

Sự tự tôn và kiêu ngạo trước giờ khiến cô ta không chịu nổi, móng tay sắc nhọn siết lấy lòng bàn tay trong vô thức truyền đến từng trận đau đớn.

Nhưng dù có tận mắt trông thấy cảnh này, cô ta vẫn không thể tin được.

Úc Khả Khả bị chính mình coi thường, không thèm để mắt đến, sau khi trở thành vị hôn thê của cậu cả Quý lại có thể được anh thích thật.

Những tự tin kiêu ngạo rồi những lời nói đầy khinh miệt trước mặt Úc Khả Khả khi trước, đến giờ lại tựa như mấy bàn tay chợt xuất hiện vả thật mạnh vào mặt cô ta.

Đau đến nóng rát.

Lại còn mất mặt trước mặt Quý Lăng Hàn, hoàn toàn không tưởng tượng nổi anh ta sẽ nhìn mình ra sao.

Ý nghĩ này khiến Hề Nguyệt khó chịu khắp người, ngồi không yên nổi.

Vả lại...

Nếu thật sự là vậy, thế thì rốt cuộc Quý Lăng Hàn vì phát hiện tình cảm của Quý Cảnh Diệp với Úc Khả Khả hay vì tình cảm đối với Úc Khả Khả đã thay đổi thật chăng...

Cho nên anh ta mới vẫn không chịu từ bỏ kể cả khi Úc Khả Khả nói lời thật lòng?

Nghĩ đến Quý Lăng Hàn che chở Úc Khả Khả trước mặt mình, thậm chí còn tháo cả lớp ngụy trang điềm đạm trước sau như một, trong lòng Hề Nguyệt chợt hiện lên một suy nghĩ đáng sợ: Không phải anh ta đang nghiêm túc giành Úc Khả Khả với Quý Cảnh Diệp đó chứ?

Sao có thể có chuyện này được!

Hề Nguyệt bị suy nghĩ bất chợt này làm cho điên rồi.

Không thể có chuyện đó, tuyệt đối không thể.

Chẳng lẽ Quý Lăng Hàn đã quên đi khát vọng của mình rồi sao?

Anh ta không sợ nếu đắc tội Quý Cảnh Diệp thật rồi bị phát hiện điều gì đó khiến kế hoạch thất bại, cứ thế phạm sai lầm nghiêm trọng sao?

Nhưng ngay lúc cô ta đang kìm lòng không đặng cắn ngón tay căm hận thì đám bạn lại bổ sung theo cái tát nữa - dù chậm nhưng vẫn tới.

Mấy cô nàng rướn cổ nhìn sang bên kia, thật sự hận không thể xích lại gần:

"Tôi đã bảo cậu cả Quý đi tìm cô Úc mà, tình cảm của bọn họ tốt thật đấy."

"A a a, đó chính là cậu cả Quý đó, lần này đám Diêm Tịnh đạp trúng vận cứt chó thật mà!"

"Xem đi, đợi đến khi cô ta quay đầu nhìn thấy chúng ta, cái cằm kia kiểu gì cũng hất cao ngất cho mà xem, giống như mình giỏi lắm vậy, không phải là... Tức ghê, nghĩ là đã thấy tức chết rồi!"

"Cô nói xem nếu ban nãy chúng ta mặt dày mày dạn đi qua thì không phải bây giờ ---"

Dù người đó không nói hết mấy từ sau cùng nhưng tất cả mọi người đều biết cô ta có ý gì.

Bên này lập tức chìm vào yên lặng.

Bình Luận (0)
Comment