Hề Nguyệt có thể cảm nhận được ánh mắt như có như không của đám bạn dừng lại trên người mình, mang theo chút oán hận khó kiềm chế, cô ta lập tức mím chặt môi, thật sự bị đám chó pug mất liêm sỉ này làm cho tức chết.
Cả một đám vô dụng thật sự.
Trước mặt người khác thì tỏ vẻ kiêu ngạo, bài ngoại, khiến người không chen chân được vào giới tự ti mặc cảm dễ như trở bàn tay, thế mà khi Quý Cảnh Diệp và Úc Khả Khả ở đây còn chưa tới trước mặt đã mất hết liêm sỉ rồi.
Cô ta kiêu ngạo đứng thẳng lưng, thờ ơ nói: "Dù là các cô có đi qua thì cậu cả Quý vẫn không thèm nhìn đến các cô đâu. Xem anh ấy có đếm xỉa gì tới đám Diêm Tịnh không?"
Đám bạn: "..."
Có thể nghe được ý trào phúng trong giọng nói của cô ta, đám bạn lập tức nhìn nhau: Hề Nguyệt làm vậy là muốn nổi điên gì đây, vô duyên vô cớ hạ thấp mấy cô nàng, nói chuyện khó nghe vậy làm gì?
Dù trước giờ vẫn tung hô Hề Nguyệt nhưng đến lúc này mấy cô nàng không nhịn được nói:
"Dù có thể là không nhìn đến nhưng cũng đáng mà? Cô xem có bao nhiêu người hâm mộ kìa, thậm chí bọn họ còn không có cách nào đến gần cậu cả Quý đấy."
"Đúng đó, hơn nữa chủ yếu là chúng ta không muốn bị Diêm Tịnh chế giễu. Hề Nguyệt, không phải cô ghét đám bọn họ lắm sao, đến lúc đó nhìn mấy ả tiểu nhân đắc chí, chắc chắn cô cũng không dễ chịu mà."
"Thật ra kết bạn với cô Úc có gì không tốt đâu, cho dù không được cậu cả Quý nhìn đến thì đi qua đi lại cho quen mắt cũng được."
Bị mấy cô nàng mồm năm miệng mười phản bác, sắc mặt Hề Nguyệt vô thức lộ ra chút xấu xí.
Đặc biệt là khi bọn họ trái một câu cô Úc, phải một câu cô Úc, cô ta bực đến tai ù ù.
Cô ta tính lập tức bỏ đi nhưng đây là tiệc mừng thọ của ông Quý, không thể nói đi là đi được.
Hơn nữa không thể vì chuyện này mà ầm ĩ không chơi với đám người này được, cô ta chỉ đành hít sâu một hơi, cố gắng ép sự căm hận xuống.
"Xin lỗi, vừa rồi tâm trạng của tôi không tốt lắm, tôi không nói các cô, chỉ là ngứa mắt với hành vi của đám Diêm Tịnh." Hề Nguyệt bình tĩnh lại, ra vẻ như không có chuyện gì cười cười: "Dù gì Úc Khả Khả cũng là vị hôn thê của cậu cả Quý, cô ta lại xuất thân từ nhà họ Úc, cuối cùng..."
Cô ta thở dài: "Tôi cảm thấy chưa đến nỗi phải nịnh nọt vậy đâu nhỉ?"
Nhưng đám bạn trước đó luôn phụ họa nịnh bợ sau khi nghe lời ẩn ý của cô ta, lúc này lại ăn ý giữ yên lặng.
Nhìn Hề Nguyệt rõ ràng không cảm thấy lời nói của mình có vấn đề gì, vẻ mặt đám bạn có vẻ hơi kỳ lạ, một lúc lâu sau mới cười nói một câu nhạt nhẽo: "Chắc, chắc vậy."
Mà trong lòng bọn họ lại không nhịn được nghĩ: Hề Nguyệt nói vậy hẳn là đang ám chỉ mấy cô nàng à?
Nói ngứa mắt Diêm Tịnh, thật ra là đang coi thường mấy cô nàng muốn nịnh nọt Úc Khả Khả chăng?
Úc Khả Khả xuất thân từ nhà họ Úc thì sao?
Tạm thời không nói nhà họ Úc đã dần dần khởi sắc, những người khác còn đang có ý đồ bợ đỡ nhà bọn họ để lưu lại ấn tượng tốt, mà chỉ riêng thân phận vị hôn thê của cậu cả Quý này đã đủ cao quý rồi.
Ít nhất còn cao hơn thân phận của Hề Nguyệt nhiều đó?
Còn nữa, lúc này mấy cô nàng không phải đang nịnh nọt gì Hề Nguyệt.
Nếu đã xem thường mấy cô nàng như vậy, bảo nịnh nọt Hề Nguyệt, còn không bằng đi nịnh nọt cô Úc.
Không biết mấy cô nàng đang nói thầm gì trong lòng, Hề Nguyệt chỉ phát hiện bầu không khí có phần khác thường, vẫn muốn cứu vãn thì đúng lúc này, cô ta lại thấy ánh mặt của bọn họ dời qua đằng sau, thậm chí còn mở to hai mắt.
Nghĩ đến ban nãy bị vả mặt bằng tốc độ ánh sáng, trong lòng Hề Nguyệt lập tức nổi lên dự cảm chẳng lành.
Tuy đúng là cô ta không chịu cúi đầu trước Úc Khả Khả nhưng mấy lần bị vả mặt từ xa, cuối cùng đã khiến cô ta vô thức kiêng dè.
Con người Úc Khả Khả này có độc, vẫn nên cách xa thì tốt hơn.
Hề Nguyệt đột nhiên có ý nghĩ giống với Úc Nhiễm trước kia một cách khó tả, nhưng khi cô ta đang tự an ủi rằng lần này mình có thể không nói gì, chắc chắn không liên quan đến cô ta thì chợt nghe đám bạn ngạc nhiên hô lên: "Ơ, sao Quý Lăng Hàn cũng đi qua?"
Hề Nguyệt: ?
Hề Nguyệt: ???
Cô ta tức tốc quay đầu lại, thậm chí suýt chút nữa vẹo cả cổ.
Quả nhiên đã thấy Quý Lăng Hàn đi thẳng tới góc của Úc Khả Khả, có điều khi cách Quý Cảnh Diệp vài mét, anh ta dừng lại.
Hề Nguyệt: "..."
Trơ mắt nhìn dáng vẻ Quý Lăng Hàn đối mặt với Quý Cảnh Diệp, không chịu nhượng bộ, sắc mặt cô ta vặn vẹo, dần dần dữ tợn.
...
Không giống như Hề Nguyệt tưởng tượng, lần này Quý Lăng Hàn không đến để khiêu khích thật.
Anh ta đứng khá gần bọn họ, làm như không thấy ánh mắt khó mà miêu tả của những người khác, cười với Úc Khả Khả: "Tiệc mừng thọ sắp sửa bắt đầu rồi, bố thấy hai người còn chưa lên nên bảo tôi tới tìm."
Lúc Quý Viễn Giang lộ diện với tư cách chủ bữa tiệc mừng thọ, đương nhiên người nhà họ Quý cũng phải đi theo ông ta.
Đến cả Quý Nhạc Quân trốn trên lầu, lúc này cũng đang lặng lẽ đi theo bên cạnh thím tư Quý mà Úc Khả Khả vốn đi theo Quý Cảnh Diệp lại không thấy bóng dáng.
Chạm phải ánh mắt lạnh như băng ớn lạnh của Quý Cảnh Diệp, thím hai Quý lập tức giật mình.
Lúc này bà ta mới nhớ ra vì để bàn chuyện với chủ nhà họ Quý nên đã giao Úc Khả Khả cho Hề Nguyệt, kết quả lại quên dẫn cô về cùng.
Phải biết lần này Quý Cảnh Diệp nể mặt cô Úc ở đằng kia, vất vả lắm mới cho Quý Viễn Giang thể diện đó.
Nếu không tìm cô về thì chưa biết chừng anh lại lập tức trở mặt rời đi luôn.
Thím hai Quý lập tức ảo não vỗ đầu, kể đầu đuôi ra rồi định xuống lầu tìm người về.
Quý Lăng Hàn đột nhiên nở nụ cười: "Lần này bố giao phó sai người thật rồi."
"Đã dặn là dẫn theo Khả Khả, thím hai đã đồng ý rồi. Thế mà trước đó tôi thấy thím hai Quý chỉ chăm chăm nói chuyện với chủ nhà họ Lý, hơn nữa sau đó còn bỏ mặc người ta." Giọng anh ta có vẻ như ôn hòa nhưng lại có ẩn ý: "Quả nhiên, giờ thím vẫn còn chưa nhớ ra cơ."
Mặt thím hai Quý lập tức biến sắc: "Quý Lăng Hàn, cậu ---"
Quý Lăng Hàn: "Sao, thím hai lại định nói lời ban nãy để chế giễu bố tôi là thứ già cả sao?"
Thím hai Quý lập tức thở hổn hển: "Cậu ít châm ngòi ly gián cho tôi đi, tôi không có ý đó! Bỏ mặc cô Úc là tôi sai nhưng không cần cậu ở đây sốt ruột, Quý Cảnh Diệp đã ---"
Bà ta còn chưa nói xong thì thấy Quý Cảnh Diệp vốn không có phản ứng gì lại đột ngột đứng lên.
Thím hai Quý nhìn hành động của anh mà càng hoảng sợ, vô thức nín thinh.
Anh không nói gì cả mà chỉ giữ vẻ lạnh lùng thờ ơ trực tiếp rời đi.
Thím hai Quý không kịp phản ứng, vô thức nhìn về phía Quý Viễn Giang: "Anh cả, Quý Cảnh Diệp, nó đi ---"
Trong lòng bà ta bất an, đừng có vì sai lầm của bà ta mà Quý Cảnh Diệp lập tức trở mặt bỏ đi đó nhé.
Ngược lại, vẻ mặt Quý Viễn Giang không thay đổi, còn cười khà khà ra chiều rất vui mừng: "Ái chà, tình cảm vợ chồng son tốt đó, rất tốt, rất tốt."
Biết Quý Cảnh Diệp đi tìm Úc Khả Khả, Quý Lăng Hàn không nói gì nữa, mặt vẫn giữ nụ cười điềm đạm nhưng trong mắt lại không có chút vui vẻ nào.
Em họ thứ hai cũng lo sợ bất an theo, thở dài: Haizzz, mẹ con cô ta đúng là đáng thất vọng quá!
Nhanh vậy đã đắc tội anh cả lần nữa.
Thím hai Quý nghe con gái nhỏ giọng lẩm bẩm "nợ nhiều không lo"*: "..."
(*) Nợ nhiều không lo hoặc là rận nhiều không ngứa: Ý chỉ gặp phải càng nhiều chuyện thì sẽ cảm thấy không sao nữa.
Bà ta thật sự không cố ý mà!
Vì đã biết Quý Cảnh Diệp đi làm gì cho nên người nhà họ Quý không lo lắng gấp gáp nữa.
Ai ngờ lâu vậy rồi vẫn chưa thấy anh dẫn người về, mấy người họ không nhịn được nhíu mày lại.
Vì thế Quý Lăng Hàn lại chủ động xuất hiện, nói sơ qua tình hình, lúc này anh ta mới thản nhiên liếc Quý Cảnh Diệp: "Chỉ là không ngờ anh cả đến tìm Khả Khả mà có vẻ như chưa nói gì."
Nghe anh ta nhắc đến mình, Quý Cảnh Diệp không thèm ngước mắt, hoàn toàn coi anh ta là không khí.
Trong thái độ hờ hững ngạo mạn lại có vẻ khinh miệt nhìn từ trên xuống.
Quý Lăng Hàn lại không để ý, mỉm cười rất lịch lãm, chỉ là mắt không hề cười.
Có điều, sau khi phát hiện Úc Khả Khả mãi không lên tiếng, anh ta lập tức nhíu mày, thấp giọng quan tâm: "Khả Khả, em khó chịu à? Nếu em để ý thái độ của bọn họ, không muốn lên, vậy thì không đi nữa."
Mọi người cảm thấy bầu không khí giữa ba người có hơi khác thường.
Song, dù sao Quý Lăng Hàn là con riêng, Quý Cảnh Diệp tỏ thái độ lạnh lùng cũng rất bình thường, chỉ là người mà Quý Lăng Hàn quan tâm này có vẻ như...
Ánh mắt của bọn họ dần khác lạ, không nhịn được nhìn qua lại ba người.
Cho đến khi nghe được lời này của Quý Lăng Hàn, cuối cùng mới xác định được: Hình như cậu hai Quý này muốn thọc gậy bánh xe thì phải, hơn nữa còn quan tâm cô Úc trước mặt cậu cả Quý, lớn gan quá!!!
Quý Lăng Hàn bình tĩnh, vẫn nhìn Úc Khả Khả chăm chú như trước thì thấy cô lắc đầu điềm nhiên như không, vẫn không lên tiếng mà ngẩng đầu nhìn Quý Cảnh Diệp không ngừng nháy mắt với anh.
Đương nhiên Quý Cảnh Diệp chú ý đến hành động nhỏ của cô, tưởng rằng cô đang trấn an mình.
Anh rũ mắt, ý lạnh phủ khắp nơi dần dần lui đi: "Có chuyện gì?"
Úc Khả Khả nghĩ ngợi, hỏi với giọng điệu thành khẩn: "À, tôi muốn hỏi, nên là bây giờ tôi có thể nói chuyện được chưa?"
Quý Cảnh Diệp: "..."
Mọi người: "... ?"
Bảo sao nãy giờ cô Úc không nói gì, thì ra là đang tuân thủ mệnh lệnh trước đó của cậu cả Quý à?
Thật, thật là biết chơi.
Quý Lăng Hàn không biết chuyện ban nãy, chỉ nghe Úc Khả Khả nói vậy thì lập tức nghiêm mặt, ánh mắt cũng lạnh xuống: "Có phải anh cả hơi quá đáng không, Khả Khả làm gì mà anh lại không có cô ấy nói chuyện trước mặt mọi người?"
Quý Cảnh Diệp: "..."
Anh hờ hững dời mắt: "Không liên quan đến cậu."
Úc Khả Khả không nhịn nổi đột nhiên phì cười.
Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của anh, cô lập tức hắng giọng tính giải thích: "Chắc là anh hiểu lầm gì rồi, không phải Quý Cảnh Diệp..."
"Khả Khả, em không cần giải thích, anh biết."
Quý Lăng Hàn thật sự tức cười, thấp giọng cắt ngang cô rồi lại lạnh nhạt nói: "Anh cả đúng là lạnh lùng vô tình, làm ra chuyện này rồi còn không cảm thấy áy náy. Nếu đã không muốn quý trọng thì chẳng bằng nhường lại đi."
Lần này, cuối cùng Quý Cảnh Diệp đã đáp lời.
"Nhường?"
Tuy anh chỉ chậm rãi lặp lại một chữ nhưng tất cả mọi người đều có thể nghe được ý ngạo mạn và khinh miệt trong đó, dường như đang lặng lẽ chất vấn: Chỉ dựa vào cậu?
Quý Lăng Hàn nhấn nhá từng chữ: "Ít nhất tôi sẽ tôn trọng người mình thích, không giống với anh cả, chỉ biết chà đạp lên tấm lòng của người khác."
Nhưng đối mặt với sự khiêu khích của anh ta, Quý Cảnh Diệp chỉ nhướng mắt, thờ ơ nói: "Quý Viễn Giang đúng là già nên hồ đồ, cậu chỉ xứng với hạng ba thôi."
Mọi người: !!!
Có thể cảm nhận được bầu không khí đối chọi gay gắt giữa hai người, đám người không nhịn được vểnh tai lên, nghe tiếng tim đập thình thịch trong lòng, cảm thấy cảnh tượng này cực kỳ k*ch th*ch, cho đến khi cậu cả Quý vừa trào phúng câu "hạng ba" xong thì không nhịn được hít mạnh một hơi.
Đệch.
Mẹ nó.
Lời này của cậu cả Quý quá tuyệt! Một câu hai ý!
Tuy Quý Lăng Hàn là con riêng nhưng nói cho cùng vẫn là người nhà họ Quý, vì thế bên ngoài người ta đều khách khí gọi một tiếng "Cậu hai".
Kết quả giờ này cậu cả Quý lại nói thẳng thừng rằng, anh ta nên xếp hạng ba thôi.
Làm vậy là thừa nhận thân phận của anh ta sao?
Đây rõ rành là đang mượn cớ chế giễu Quý Lăng Hàn chỉ biết đào tường nhà người khác, quả nhiên giống hệt mẹ mình, chỉ xứng làm "hạng ba" thôi!
Ngay lúc Quý Lăng Hàn bị kích kích, hai tay bỗng siết chặt, ánh mắt cũng chợt trở nên dữ tợn thì Úc Khả Khả lại không nhịn được, phì cười lần nữa.
Cô muốn nhịn thật đấy nhưng lúc này Quý Cảnh Diệp đang giễu cợt đó!
Mặc dù đã từng chứng kiến anh châm biếm đả kích nhưng cô chưa từng thấy anh nói ẩn ý vậy đâu a ha ha ha!
Úc Khả Khả: [Ha ha ha cứu tôi, Quý Cảnh Diệp này thật sự càng nói càng tiến bộ! Ngoại trừ không biết giải thích, nói lời êm tai thì giờ còn học cả nói ẩn ý nữa!]
Hệ thống cũng chấn động, không nhịn được lẩm bẩm: [Rốt cuộc là nhân vật phản diện học theo cô cái gì vậy... Có phải cô nên kiểm điểm lại mình không!]
Úc Khả Khả thẳng thắn hùng hồn: [? Việc này có liên quan gì tới tôi, rõ ràng là anh ta không thầy mà vẫn làm nên tiến hóa rồi.]
Quý Cảnh Diệp không thầy mà vẫn làm nên tiến hóa: "..."
Sau đó, khi xung quanh truyền đến ánh nhìn vừa kính nể lại kinh dị, Úc Khả Khả lại lần nữa hắng giọng.
Giọng cô chân thành nhưng lời nói lại khiến người khác chấn động: "Tôi nghĩ anh hiểu lầm thật rồi, ban nãy chúng tôi chỉ đang chơi trò tình thú thôi."
Quý Lăng Hàn: "... ?"
Quý Cảnh Diệp: "..."
Mọi người: "... ?"
Cô Úc, cô vừa nói gì cơ?
Bọn họ lập tức lộ ra vẻ hốt hoảng.
Cho nên quả nhiên bọn họ chỉ là một phần trong màn play của hai người thôi sao?
---
Lời tác giả
Thông tin của Khả Khả lại lạc hậu rồi, boss Quý của chúng ta vẫn luôn biết nói ẩn ý đó.
Ví dụ như gì mà "Nếu không làm trong giới giải trí thì hoàn toàn có thể làm tiểu bạch kiểm trợ lý sinh hoạt." (đầu chó) - Trích chương 35
Cậu nói đúng không, Tống Tuyền?
Tống Tuyền: ?