Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 110

Quý Lăng Hàn suýt chút nữa nghi ngờ tai mình, dù đã quen với cách nói chuyện của Úc Khả Khả, lúc này không thể giữ được nét mặt như trước nữa.

Anh ta lặng đi, nhắc lại từng chữ: "Tình thú?"

Trong ánh nhìn kỳ lạ của tất cả mọi người, dường như Úc Khả Khả không hề cảm thấy giải thích của mình có gì không đúng cả.

Chỉ thấy cô thờ ơ gật đầu, giọng điệu nhẹ bẫng: "Đúng, anh không hiểu đâu."

Quý Lăng Hàn suýt chút nữa bị chọc cười.

Anh ta thật sự không hiểu tại sao cô phải che giấu sự thật giúp Quý Cảnh Diệp, thà rằng mình chịu thiệt cũng không chịu nói cho anh ta.

Rõ ràng trước kia...

Nghĩ đến trước kia, có lẽ Úc Khả Khả đã thừa nhận mình chịu thiệt nhưng anh ta nào có để ý.

Quý Lăng Hàn đột nhiên khựng lại, ánh mắt phức tạp.

Không biết anh ta đang nghĩ gì, Úc Khả Khả vô thức ngẩng mặt lên nháy mắt với Quý Cảnh Diệp đang yên lặng, gương mặt thoải mái giảo hoạt, như đang hỏi trong im lặng: Cô trả lời như vậy không có vấn đề gì chứ?

Ấn đường Quý Cảnh Diệp giật giật, không biết là đã quen cô tỉnh bơ nói chuyện hay xuất phát từ tâm lý nào đó, anh vẫn giữ yên lặng như trước, chỉ hờ hững dời mắt đi.

Nếu anh đã không có ý ngăn cản vậy thì để tùy cô phát huy rồi.

Úc Khả Khả càng hùng hồn khẳng khái, còn theo đó quay đầu hỏi: "Không tin anh hỏi bọn họ, mọi người đều có thể làm chứng, phải không?"

Mọi người nhìn cô cười tủm tỉm nhờ làm chứng: "..."

Bọn họ vội vàng phối hợp gật đầu, liên tục phụ họa đáp lời "Đúng đó, đúng vậy".

Bọn họ đã là một phần trong đó rồi, còn giả được sao?

Quý Lăng Hàn: "..."

Anh ta hít một hơi sâu, nghi ngờ hai người này đang cố ý chọc tức mình, thế nên dứt khoát bỏ qua chủ đề bực mình này, chỉ thấp giọng nói: "Nếu không có vấn đề gì vậy thì chúng ta lên thôi."

Úc Khả Khả nhẹ nhàng đáp lời rồi nhờ sức Quý Cảnh Diệp kéo mình đứng dậy.

Hai người cùng đứng, tư thế thân mật càng có vẻ xứng đôi hơn.

Cô cười tủm tỉm vẫy tay với đám Diêm Tịnh: "Vậy chúng tôi đi trước nhé, lát nữa gặp."

Diêm Tịnh kịp phản ứng bèn vội vàng gật đầu: "Được, được."

Mọi người vốn không dám lên tiếng, nhìn chằm chằm đợi hai người bọn họ thong dong rời đi rồi mới thở ra một hơi dài, như lần nữa được sống lại vậy.

Sau đó không biết ở đâu truyền đến tiếng phẫn nộ mắng khẽ, không đợi bọn họ phản ứng, liếc mắt qua thì chỉ thấy một bóng lưng bước nhanh rời đi, từ từ đuổi theo hai người đã bước lên lầu.

Thì ra là Quý Lăng Hàn bị bọn họ ngó lơ.

Anh ta xuống gọi Úc Khả Khả và Quý Cảnh Diệp đi mà chưa thấy trở về, kết quả khi hai người ra lại không ai nhớ đến kéo anh ta đi cùng.

Mọi người: "..."

Hoàn toàn có thể tưởng tượng ra tâm trạng của cậu hai Quý lúc này.

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, một lúc lâu sau mới tỏ vẻ như không xảy ra chuyện gì tiếp tục nói chuyện:

"Tình cảm của cô Úc và cậu cả Quý thật là tốt."

"Đúng đó, đúng đó, các người có thấy vòng cổ cô Úc đeo không? Đó là vật đấu giá chủ chốt hôm đó cậu cả Quý mua được đó, chậc chậc."

"Dù sao nhìn tình hình này thì chắc chắn là không ai thành công chen chân nổi đâu."

"Khó trách... chắc tức muốn suy sụp rồi."

Nói đến đây, mấy người đột nhiên ngầm hiểu cười lên.

Cùng lúc đó.

Úc Khả Khả kéo tay Quý Cảnh Diệp, đang cực kỳ hào hứng nói với anh chuyện đám cưới của ông cụ Diêm.

Tuy Quý Cảnh Diệp không lên tiếng nhưng anh tỏ ý rõ là đang nghe.

Đợi đến khi nói xong, cô mới tỏ vẻ chưa hả dạ hỏi: "Tôi nghe Diêm Tịnh nói, trước đó anh có nhận được thiệp mời cưới của ông cụ Diêm, anh biết chuyện này không?"

Quý Cảnh Diệp tỉnh bơ như không nói: "Giờ biết rồi."

Đúng là lúc trước anh có nghe được hệ thống buôn khi dự tiệc nhưng anh không để ý lắm.

Không ngờ ông cụ Diêm già nên hồ đồ coi như cho qua, còn dám tính toán với người của anh, muốn thừa cơ dựa hơi để lấy thể diện cho cuộc hôn lễ hoang đường này.

Đến cả Quý Cảnh Diệp thì ngay lúc ấy cũng chỉ cảm thấy cực kỳ nực cười, hoang đường.

Nhưng tiếc là giám đốc Diêm và con trai trưởng của nhà họ Diêm đều muốn thu dọn cục diện rối rắm, không ngừng xin lỗi, hi vọng anh đừng để ý, nếu không phải thấy bọn họ có năng lực thật...

Chú ý đến vẻ kích động trên gương mặt cô, anh hơi dừng lại một lát: "Em muốn đi à?"

Úc Khả Khả nhẹ nhàng từ chối: "Cũng không muốn lắm."

Tuy cô rất tò mò nhưng nếu đi thật thì khả năng lại thành ra mặt cho ông cụ Diêm kia coi như biến tướng chấp nhận hôn lễ đó rồi.

Nhà họ Diêm không mạo phạm cô, Diêm Tịnh còn cống hiến nhiều dưa vậy, thật sự không nên gây tai họa cho nhà bọn họ.

Còn nữa...

Cô đột nhiên nở nụ cười, nói trêu: "Anh cũng đâu tình nguyện đi?"

Nhận được đáp án từ chối không chút do dự của cô, Quý Cảnh Diệp thật sự thở phào nhẹ nhõm nhưng bề ngoài đương nhiên tỏ vẻ không thừa nhận, chỉ thản nhiên nói: "Nếu em muốn đến thì đến."

Úc Khả Khả thở dài "A" một tiếng, tỏ vẻ ngây thơ nói: "Thế tôi đi nhé?"

Quý Cảnh Diệp: "..."

Thấy người đàn ông bên cạnh đột nhiên khẽ dừng bước, còn ra vẻ như không hề gì thấp giọng "ừ" lại, cô lập tức phì cười vì anh: [Ha ha ha tôi biết ngay mà, cả người Quý Cảnh Diệp có cái miệng là cứng nhất.]

Rõ ràng đã nhíu mày chặt, ra chiều không tình nguyện rồi.

Sao lại đáng yêu vậy chứ.

[Nhân vật phản diện thật sự coi thường ông cụ Diêm. Phải biết lúc ông cụ Diêm mời anh ta, anh ta không hề nể nang chút nào, trực tiếp lạnh lùng bỏ đi.] Hệ thống cũng cực kỳ hào hứng kể: [Người nhà Diêm Tịnh lúc ấy đã thở hắt ra đó.]

Úc Khả Khả chỉ trỏ: [May mà tôi săn sóc, nếu tôi mà đồng ý thật thì anh ta mới đau đầu nè.]

Quý Cảnh Diệp liếc cô thì thấy cô cười đến rung cả bả vai thì lập tức hờ hững dời mắt đi, kệ cho cô tự tâng bốc mình với hệ thống trong đầu.

Cho đến khi sau lưng truyền đến tiếng bước chân, biết là Quý Lăng Hàn theo lên, anh mới thản nhiên nói: "Đi thôi."

Úc Khả Khả ngoan ngoãn đáp lại rồi nắm tay áo anh đi tiếp.

Có điều còn chưa đi được mấy bước, họ chợt nghe giọng nói có phần nôn nóng truyền đến: "Sao đi một người là mất một người, đến giờ mà họ còn chưa trở lại thế, dưới lầu ăn được người hay sao? Không được, không thì tôi xuống---"

Nghe ra được đây là giọng của thím hai Quý, Úc Khả Khả lập tức lén chà tay tò mò nói: [Ồ, không phải bà ta đang nói chúng ta đó chứ?]

Hệ thống: [Không thì còn ai vào đây nữa? Mấy người như anh em hồ lô giải cứu ông nội vậy, đứa nào đi thì đứa đó mất tích. Thím hai Quý lại là người vô tình bỏ cô lại cho nên đương nhiên sẽ sốt ruột.]

Cô không để ý đến suy nghĩ của thím hai Quý lắm nhưng lại bị lời nói của hệ thống chọc đúng điểm cười: [Ha ha ha nếu chúng ta còn không đi lên, bà ta chạy xuống lại vừa khéo đi qua thì chẳng phải là lại mất người nữa à?]

Nghe thấy tiếng cười cực kỳ sung sướng trong đầu, Quý Cảnh Diệp lập tức nhéo ấn đường, không biết sao cô lại dễ cười như vậy.

Nhưng chút khó chịu khi bị Quý Lăng Hàn đuổi tới, khi nghe tiếng cười của cô lại thật sự dần tan đi.

Vì thế đợi đến khi thím hai Quý đẩy cửa ra đã thấy hai người đang đứng ở cửa thì càng hoảng sợ hơn, lập tức ôm ngực phàn nàn nói: "Sao hai đứa đến mà không có tiếng gì thế, thật là khiến thím sợ muốn nhảy dựng."

Úc Khả Khả chớp mắt vô tội: "Sao thím hai cũng ra rồi?"

Ngược lại thím hai bị cô hỏi có phần chột dạ, không dám nhìn biểu cảm của Quý Cảnh Diệp, hắng giọng: "Thì, thì thấy mấy đứa còn chưa về nên lo lắng ấy mà... về là tốt rồi, về là tốt rồi, mau vào đi."

Thấy Úc Khả Khả có vẻ không so đo chuyện bà ta bỏ lại cô ở dưới lầu, còn cười tủm tỉm đáp lại, kéo Quý Cảnh Diệp định vào trong, thím hai Quý nhẹ nhàng thở hắt ra, vô thức để chỗ cho hai người vào, phát hiện lúc đi vào váy Úc Khả Khả bị cọ phải còn tiện tay nhấc giúp cô: "Cẩn thận chút."

Đến khi kịp phản ứng mình vừa làm gì, bà ta lập tức cứng người, quay đầu lại theo phản xạ có điều kiện thì quả nhiên trông thấy Quý Lăng Hàn đang đứng sau cách đó không xa, hiển nhiên đã coi hành động thân thiết của bà ta xuất phát từ sự chột dạ.

Anh ta chậm rãi nhếch môi, lộ ra nụ cười thoáng qua tỏ vẻ trào phúng.

Thím hai Quý: "..."

Nghĩ đến sắp không kịp nữa, bà ta chỉ có thể cắn răng hung dữ lườm anh ta, không so đo với tên rác rưởi này mà nhanh chóng bước vào.

---

Là chủ nhân của buổi tiệc mừng thọ, Quý Viễn Giang đứng trên bục phát biểu.

Từ sau khi ông ta lui về giao công ty cho Quý Cảnh Diệp thì gần như chưa từng lộ diện với bên ngoài.

Nhưng dù nhìn có vẻ không có cảm giác tồn tại nhưng là người cầm quyền của nhà họ Quý nên ông ta vẫn còn uy nghiêm như trước.

Vì thế các khách mời đều rất bợ đỡ nên kể cả Quý Viễn Giang chỉ nói sơ vài câu theo hình thức, bọn họ đều giống như nghe được chuyện gì quan trọng vậy, cực kỳ chăm chú lắng nghe.

Úc Khả Khả cũng lộ mặt theo.

Lúc này cô đi bên cạnh Quý Cảnh Diệp, đương nhiên không thiếu người vây quanh.

Giờ ai cũng biết rõ địa vị của cô ở nhà họ Quý, vì thế không ai dám đắc tội nên cứ thế lấy lòng cả hai người.

Úc Khả Khả không hề rụt rè, chỉ kéo cánh tay Quý Cảnh Diệp làm vật trang trí, nghe dưa ngon, thỉnh thoảng còn bình luận chút với hệ thống, lời bợ đỡ của ai có trình độ hơn, không hề thấy nhàm chán chút nào.

Dù sao vẫn còn có hệ thống buôn chuyện với cô.

[Người đó bị vợ quản nghiêm, chỉ cần vợ anh ta đếm đến ba là anh ta lập tức quỳ ván giặt đồ.]

[Cô thấy người kia không? Đừng nhìn cậu ta có vẻ đàn ông cường tráng nhưng thật ra đằng sau chính là mamaboy, đến giờ vẫn còn ngủ chung với mẹ. Vợ cậu ta không chịu nổi nên đã đề nghị ly hôn thì bị mẹ cậu ta mắng, mẹ chồng nàng dâu lập tức cấu xé nhau.]

[Ầy, tôi nói cô nghe nè, người nhà này có d*c v*ng khống chế cực mạnh, trước đó không đâu vừa mới lén sửa lại nguyện vọng kỳ thi đại học của con gái, còn tự cho là đúng vì muốn tốt cho con bé.]

[Còn nhà kia thì trọng nam khinh nữ điển hình, có điều sắp gặp báo ứng rồi. Vợ ba của ông ta là bạn gái của con gái, hai người họ liên hợp lại với nhau nhằm chiếm tài sản của ông ta đó.]

[Còn người này thì thủ đoạn bẩn lắm, lén rửa tiền đó, được cái sắp bị điều tra rồi.]

[Mau nhìn, cái người mặc quần đỏ ý, nhìn thì có vẻ như là giám đốc nữ giàu có, bà ta nổi danh đam mê nhúng chàm nghệ sĩ nam giới giải trí, còn từng quy tắc ngầm với khá nhiều người. Ví dụ như ai ai...]

[Còn người bên kia, hai vợ chồng ăn ý chơi bời đủ kiểu. Vợ ông ta gần đây mới bao nuôi một nam sinh viên nghệ thuật dẻo miệng lắm, tôi với cô học thêm chút đi...]

[Người này thì siêu "đỉnh", bố ông ta đã bảy mươi rồi mà gừng càng già càng cay, bạn gái nào của ông ta cũng đều ngủ với bố ông ta hết.]

...

...

Hệ thống: [Để ý nhìn kia, người đằng trước kia trông có vẻ rất nghiêm túc đúng không?]

Úc Khả Khả ngửi được mùi ngon, mắt sắp không nhìn nổi nữa, hoàn toàn đắm chìm trong niềm sung sướng ở ruộng dưa.

Nghe hệ thống đột nhiên nhấn mạnh, ánh mắt cô lập tức dừng lại chỗ người đàn ông đang nói chuyện với Quý Cảnh Diệp ở trước mặt.

Đúng là nhìn rất nghiêm túc, nhất là dung mạo nghiêm túc và trang trọng, khiến người ta có cảm giác như bị thầy chủ nhiệm nhìn chằm chằm vậy.

Cô nghĩ ngợi: [Anh ta có vấn đề gì à? Không phải cũng tương phản đó chứ?]

[Cái đó thì không. Anh ta thật sự trước sau như một, giữ vững tín ngưỡng theo thanh tâm quả dục, còn kiên trì một tháng làm tối đa hai lần.] Hệ thống cực kỳ hào hứng buôn dưa với cô: [Cứ vậy cho nên vợ anh ta tức giận, hôm qua không nhịn nổi hạ thuốc chồng mình. Sáng hôm sau tỉnh lại, anh ta cảm thấy làm vậy là vi phạm tín ngưỡng của bản thân cho nên tủi thân khóc lóc, vợ anh ta dỗ mãi mới được đấy.]

Úc Khả Khả: "... ?"

Úc Khả Khả: ???

Đợi chút, cô vừa nghe được cái gì cơ?

Suýt nữa tưởng là mình nghe nhầm, cô không nhịn được trợn tròn mắt, nhìn người đàn ông trước mặt từ trên xuống dưới, thầm hít mạnh một hơi.

Được lắm, thanh tâm quả dục bị vợ cưỡng ép, cuối cùng còn tủi thân khóc lóc?

Thần kỳ vậy sao!

--- Trong đám người ở đây, cô chỉ xin tặng anh ta MVP*!

(*) MVP là viết tắt của Most Valuable Player, chỉ người chơi được đánh giá là quan trọng nhất, có thành tích tốt nhất trận và có những ảnh hưởng lớn đến kết quả trận đấu. Ở đây ý Úc Khả Khả chỉ trong các đối tượng ăn dưa, người đàn ông này có dưa đặc sắc số 1.

Quý Cảnh Diệp cũng khựng lại.

Anh tỉnh bơ nhìn người đàn ông khác nghiêm túc trước mắt, ánh mắt dần trở nên khác thường.

Hợp tác rất lâu rồi, nhưng thật sự không nhìn ra được thì ra bản tính của người này lại là vậy.

Không biết anh nghĩ đến điều gì lại đột nhiên liếc qua Úc Khả Khả đang dùng đôi mắt hạnh trong veo, cực kỳ hứng thú quan sát người đàn ông kia.

Tổng giám đốc Quý trước giờ chưa từng suy xét đến an toàn của bản thân, lúc này lại chợt thấy lạnh lưng, không nhịn được thầm nghĩ nên bảo vệ mình ra sao.

Mà trong lúc tổng giám đốc Quý đang lo trước tính sau thì không biết Úc Khả Khả làm sao, lại đột nhiên khẽ hắt xì một cái.

Cô nghi ngờ liếc một vòng, lại chỉ không nghi ngờ Quý Cảnh Diệp: [Hử? Ai đang thầm mắng tôi đấy?]

Quý Cảnh Diệp: "..."

Anh hờ hững dời mắt đi.

Bình Luận (0)
Comment