Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 111

Lúc Quý Viễn Giang không còn tinh thần nữa, cuối cùng rời khỏi bữa tiệc, Úc Khả Khả đã ăn được kha khá dưa của giới này rồi.

Thấy bọn họ vẫn đang bàn chuyện, cô cảm thấy không vui nữa, lập tức suy tư: [Bây giờ Quý Nhạc Quân đang ở đâu?]

Hệ thống dạo qua một vòng: [Cô ấy chỉ lộ mặt một lúc thôi, giờ ra vườn hoa rồi.]

Úc Khả Khả hạ quyết tâm rồi lặng lẽ kéo tay áo Quý Cảnh Diệp.

Quý Cảnh Diệp hơi khựng lại, anh lặng lẽ thờ ơ nhìn sang cô ở bên cạnh: "Sao thế?"

Cô nhỏ giọng kề tai nói nhỏ với anh: "Hơi chán, tôi đi tìm Quý Nhạc Quân chơi nhé."

Thật ra ban nãy cảm giác Úc Khả Khả hơi khựng lại rồi chợt níu lấy tay áo mình, Quý Cảnh Diệp đã biết là cô cảm thấy chán rồi.

Có thể kiên trì đến giờ đã không dễ, anh khẽ "Ừ" một tiếng rồi nhìn cô lặng lẽ thả tim cho mình rồi cười tủm tỉm rời đi.

Úc Khả Khả đi về phía vườn hoa thì nhanh chóng tìm được Quý Nhạc Quân.

Tuy cô ấy mặc lễ phục nhưng lúc này lại bất chấp hình tượng ngồi xổm trong bụi hoa, cúi đầu có vẻ như đang viết gì đó.

Ánh đèn êm dịu chiếu vào nơi giữa lông mày cô ấy, có cảm giác cuốn hút đến lạ.

Cô ấy khi nghiêm túc, thật sự rất giống người nhà họ Quý.

Tưởng rằng cô ấy vẫn đang sửa lời bài hát, Úc Khả Khả nhấc váy đi tới: "Nhạc Quân, em đang ở đây làm gì thế?"

Quý Nhạc Quân vốn thót tim nhưng sau khi nghe được giọng nói quen thuộc, biết là Úc Khả Khả thì khẽ vỗ ngực thở phào.

Cô ấy hơi ngẩng đầu lên, ngại ngùng nói: "Em đang vẽ bản thiết kế..."

Úc Khả Khả tỏ vẻ bất ngờ: "Là bản làm cho chị đó hả?"

Quý Nhạc Quân gật đầu: "Ban nãy lúc em ở hành lang nhìn ra bên ngoài thì phát hiện bụi hoa và nhà trên cây của nhà kính trồng hoa không giống nhau lắm, có vài ý tưởng khác nên muốn tới đây xem thử để thay đổi lại chút."

Nghe cô ấy nói vậy, Úc Khả Khả nhẹ nhàng "À" một tiếng rồi cũng ngồi xổm xuống theo.

Quý Nhạc Quân lập tức mở to mắt, vội vàng toan muốn ngăn cản: "Chị Úc, chị đừng... ngồi vậy sẽ làm bẩn váy đó."

Úc Khả Khả cười híp mắt lấy cọng cỏ trên đầu cô ấy xuống, không hề quan tâm nói: "Bẩn thì bẩn thôi, có sao đâu. Hơn nữa, không phải em đã ngồi ở đây rồi sao?"

Quý Nhạc Quân hơi luống cuống đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Vì em không định quay lại lúc sau nữa, dù sao cũng không có ai để ý... nhưng chị Úc đâu giống vậy?"

Ban nãy lúc đứng bên cạnh mẹ, tuy cô ấy giữ trạng thái yên lặng, không trao đổi với người khác nhưng thật ra vẫn luôn lén quan sát chị Úc. Hình như chị Úc đã phát hiện ra cô ấy khoáng cự, vì thế trước đó trong sảnh đại tiệc chỉ cười tủm tỉm lên tiếng chào hỏi chứ chưa từng đến gần cô ấy. Cô được nhiều vây quanh như vậy, trong tình huống nói mấy lời giả lả lại không hề có cảm giác khó chịu mà trái lại hoàn toàn thản nhiên đón nhận.

Cảm giác dù ở trong trường hợp nào đều thành thục, đối đáp tự nhiên này khiến Quý Nhạc Quân vô thức muốn chú ý.

Khoảnh khắc đó, Úc Khả Khả trong mắt cô ấy như tỏa ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ chói mắt, nhìn cũng thấy chói mắt, cô ấy không nhịn được thầm nghĩ: Nếu như mình có khả năng như chị Úc thì có khi nào Nguyên Lịch sẽ không cần lo lắng cho mình nữa hay không?

Anh ta luôn lo lắng đến khả năng chấp nhận của cô ấy cho nên chỉ đành lừa tất cả mọi người, đến người thân thiết cũng không dám tiết lộ.

Thế nhưng...

Đó không phải điều cô ấy muốn.

Mỗi lần nghe Nguyên Lịch nói là vì mình, Quý Nhạc Quân đều chỉ cảm thấy áy náy.

Mà hôm qua sau khi nói chuyện với Úc Khả Khả xong, không biết thế nào, cô ấy nghĩ đến mấy lời kia lại đột nhiên có sức mạnh muốn phản bác. Tuy chỉ có một chút nhưng tựa như ngọn lửa thiêu đốt trong lòng, cuối cùng không cách nào đè xuống được nữa.

Úc Khả Khả: "Có gì không giống?"

Nghe cô hỏi vậy, Quý Nhạc Quân lập tức giật mình, nghiêm túc suy nghĩ: "Bởi vì có rất nhiều sẽ tìm chị Úc, đến lúc đó mà thấy váy chị bị bẩn..."

Úc Khả Khả tiện tay cầm bản thiết kế được cô ấy sửa chữa được nửa, cẩn thận nhìn một lúc lâu thì vẫn thấy tiếc nuối vì phát hiện mình vẫn đọc không hiểu như trước.

Cô chống cằm, tiện đà hỏi tiếp: "Thấy váy chị bẩn thì sẽ thế nào?"

Quý Nhạc Quân: "..."

Nhất thời cô ấy lại không biết nên trả lời thế nào, ấp úng: "Sẽ, sẽ cười nhạo?"

Nhưng vừa nói vậy, cô ấy đã tự lắc đầu trước.

Không thể có chuyện đó, chính cô ấy đã chứng kiến cảnh tất cả mọi người đều nịnh nọt chị Úc trước đó, dù bọn họ nói sau lưng gì đó thì cũng không dám cười nhạo trước mặt khiến Úc Khả Khả khó xử đâu.

"Vậy thì cười nhạo thôi, dù sao bọn họ cũng không dám cười nhạo trước mặt chị, sau lưng thì chị không nghe thấy."

Úc Khả Khả khẽ chớp mắt, nói thẳng thắn khảng khái: "Hơn nữa, giờ chị muốn ngồi chung với Nhạc Quân ở đây, chị làm điều chị muốn làm, hưởng thụ niềm vui không phải là được rồi sao? Tại sao phải suy nghĩ xem người khác nghĩ thế nào?"

Quý Nhạc Quân ngây người: Là, là vậy à?

Cô ấy cứ loáng thoáng cảm thấy lời này có vẻ không đúng lắm, lại không nhịn được muốn đồng ý: "Nhưng, nhưng mà người bình thường không làm được."

"Em biết vì sao bọn họ không dám chọc chị không?" Úc Khả Khả thờ ơ nói: "Bởi vì da mặt chị dày hơn bọn họ, bọn họ sợ cấu xé ầm ĩ rất mất mặt nhưng chị đâu ngán, đương nhiên là không dám tự tiện trêu chọc chị rồi."

Quý Nhạc Quân: "..."

Đây là lần đầu tiên cô ấy nghe được lời nói khác thường như vậy lại không hề cảm thấy phản cảm chút nào, thậm chí khi nhìn vào đôi mắt hạnh đang lấp lánh ánh sáng của Úc Khả Khả thì chỉ cảm thấy như có ánh sao bất cẩn rơi vào.

... Thật sự rất chói mắt.

"Em chính là em, tại sao phải quan tâm đến cách nhìn của người khác. Trong mắt chị, chị chính là tốt nhất, quan tâm người khác thấy thế nào làm gì."

Úc Khả Khả chống cằm, nói chậm rãi: "Theo chị ấy, những người chỉ biết chỉ trỏ người khác, dùng ánh mắt chê bai để nhìn thế giới mới càng đáng thương hơn. Bởi vì bọn họ chỉ biết bị tư tưởng bảo thủ của chính mình hạn chế, vĩnh viễn không có cách nào nhảy ra được."

Quý Nhạc Quân đột nhiên hốt hoảng một thoáng, liên tưởng đến chuyện mình đã từng trải qua.

Cô ấy thấp giọng lẩm bẩm: "... Ếch ngồi đáy giếng."

Cho nên rốt cuộc từ khi nào, cô ấy bắt đầu để ý đến cách nhìn của người khác, từng chút từng chút trở nên càng khép mình vì lời nói của Nguyên Lịch, rồi chuyển sang dao động và nghi ngờ với chính những thứ mình thích?

Cho nên... chuyện này là sai... phải không?

Thấy cô ấy có vẻ như nghĩ đến gì đó, ánh mắt hơi ủ ê, Úc Khả Khả chợt chuyển chủ đề: "Đương nhiên, em biết vì sao nhà họ Quý không nể mặt bất cứ người nào nhưng tất cả mọi người đều không quan tâm, còn muốn nịnh bợ không?"

Quý Nhạc Quân khẽ giật mình, sau khi bình tĩnh lại thì thành thật gật đầu.

"Cho nên em xem." Cô buông tay, nghiêm túc nói: "Muốn chính mình sống tốt thì hoặc là em có tiền có thế, hoặc là em mặt dày, em cảm thấy cái nào dễ làm được hơn?"

Quý Nhạc Quân nghiêm túc suy nghĩ: "... Mặt, mặt dày."

Úc Khả Khả: "Vậy nếu là em, em sẽ chọn cái nào?"

"Nếu thế thì... chắc là mặt dày?"

Thấy cô ấy cực lực suy nghĩ, Úc Khả Khả không nhịn được phì cười.

Sau đó dưới ánh nhìn mờ mịt của Quý Nhạc Quân, cô cười tủm tỉm nhẹ nhàng nói: "Đương nhiên chọn cả hai cũng được."

Quý Nhạc Quân: "... Dạ?"

Úc Khả Khả khảng khái thẳng thắn: "Em vốn là người nhà họ Quý mà, cậu cả Quý bị giới thượng lưu e ngại này là anh họ em đó. Nếu có ai dám coi thường em, bắt nạt em, đương nhiên là trực tiếp tố cáo với anh ấy rồi, tại sao phải tự kìm nén để chịu bị ức h**p chứ?"

Không biết vì sao, Quý Nhạc Quân cứ có cảm giác cô có hàm ý khác.

Nhưng nhất thời trong lúc này cô ấy thật sự chưa hiểu ra, đã bị logic của Úc Khả Khả làm cho mơ màng rồi.

Chỉ có điều không đợi cô ấy ngẫm nghĩ, lại đột nhiên nghe Úc Khả Khả không chịu bỏ qua hỏi tiếp: "Chị nói có lý không?"

Vốn không kịp suy nghĩ, cô ấy đã vô thức gật đầu: "... Đúng, đúng ạ."

Úc Khả Khả: "Chị bảo mà, có thể mượn cáo oai hùm được thì sao lại không cần? Đây là vũ khí sắc bén hữu dụng thật mà."

Nghe cô thỏa mãn đáp lời, cuối cùng Quý Nhạc Quân đã kịp phản ứng mình vừa nói gì, lập tức lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

Đợi chút, tố, tố cáo với anh cả á?

Còn là vũ khí sắc bén?

Trong đầu cô ấy đột nhiên hiện ra gương mặt lạnh lùng thờ ơ của Quý Cảnh Diệp, cô ấy ôm sổ ghi chép vô thức nuốt nước bọt.

Cho nên chị Úc... là dựa vào mượn cáo oai hùm nên hành động bất chấp vậy sao?

Chỉ là vừa nghĩ vậy, sự kính trọng của Quý Nhạc Quân với chị Úc lập tức rớt mạnh xuống.

Sao chị Úc có thể mượn oai của anh cả đáng sợ dọa người khác chứ, rõ ràng là vì chị ấy mặt dày mới khiến người khác sợ không dám trêu chọc mà!

... Hình như lại có gì đó không đúng!

Quý Nhạc Quân: "..."

Thấy cô bé này suy nghĩ đến hỗn loạn, hệ thống không im nổi nữa nói: [Cô làm vậy không phải là tẩy não lần nữa cho người ta à?]

Úc Khả Khả chậm rãi phản bác: [Tôi nói đều là lời thật lòng, Quý Cảnh Diệp không tiện lợi dụng sao?]

Hệ thống: [...]

Nghĩ đến kí chủ ngày ngày lấy nhân vật phản diện ra hù dọa những người khác thế nào, nó không thừa nhận cũng không được, đúng là anh ta rất hữu dụng mà.

Nhưng chỉ cần ngẫm lại trùm phản diện từng hủy diệt thế giới lại được kí chủ coi là "công cụ" hữu dụng rồi hoặc là "nàng tiên ốc" đáng yêu, hơn nữa không những không kiêng nể đùa giỡn, không thu phục cho đàng hoàng thì không nói còn lợi dụng anh ta --- thì nó thật lòng muốn chửi bậy: [Mấy người có thể sống đến bây giờ, thật sự là nhờ hết vào sự cố gắng của chính nhân vật phản diện.]

Úc Khả Khả: [?]

Tuy không biết sao hệ thống liên tưởng như vậy, nhưng cô nghĩ ngợi thì lập tức khẳng định, nói: [Thì đúng là rất cố gắng mà.]

Quý Cảnh Diệp đang ở hành lang lầu hai, nhìn các cô xuyên qua cửa sổ: "."

Hừ, lúc này lại biết mình biết ta rồi à.

Nhưng ngay sau đó, anh chợt nghe cô ngập tràn tự tin phản bác: [Nhưng tôi cảm thấy, tôi cũng rất cố gắng mà. Đoạn đường này khúc khuỷu cỡ nào, cho nên chúng ta hoàn toàn là hai bên đi về phía nhau mà!]

Hệ thống: [...]

Quý Cảnh Diệp: "..."

Ý cô là cô chạy bứt tốc ngược, anh ở đằng sau kéo mà không kéo lại được sao?

May mà trái đất tròn đấy?

Không biết mình bị chính chủ ghét bỏ, Úc Khả Khả cảm thán xong lại bỏ qua sự im lặng của hệ thống, hào hứng nói chuyện thiết kế với Quý Nhạc Quân.

Cô giống bên A độc ác, không ngừng kể ra yêu cầu của mình với nhà trên cây.

Mà Quý Nhạc Quân lại nghiêm túc gật đầu trông thấy, cố gắng ghi chép lại suy nghĩ cực kỳ khác người của cô: "Được, em sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn yêu cầu của chị Úc."

Úc Khả Khả cười tủm tỉm nhìn cô ấy vùi đầu ghi chép đủ kiểu, có vẻ như đã quên mất suy nghĩ hỗn loạn ban nãy.

Sau đó cô nghe được giọng hệ thống: [Wow, lúc này chú hai Quý đang thăm dò thím hai Quý đó.]

Cô lập tức dời sự chú ý: [Hừ? Vì sao?]

Hệ thống kể qua chuyện khi cô không có trên lầu: [Không phải lúc đó nam chính trực tiếp vạch trần chuyện thím hai Quý nói chuyện với chủ nhà họ Lý, bỏ cô ở dưới lầu sao? Những người khác không để ý nhưng chú hai Quý lại ghi tạc trong lòng.]

Úc Khả Khả: [Chuyện này mà ông ta cũng để ý á? Quả nhiên trong phương diện này, lão cáo già thật sự vừa đa nghi lại thận trọng ghê.]

Hệ thống: [Ông ta cho rằng quan hệ của thím hai Quý và chủ nhà họ Lý bình thường, không thể nói chuyện đến độ bỏ quên cô được, rõ ràng chứng minh có chuyện quan trọng, cho nên mới cố ý bỏ cô lại.]

Úc Khả Khả: [Hay, không hổ là ông ta.]

Đúng là bị đoán trúng thật.

[Có điều sau khi bị nhắc nhở, rõ ràng thím hai đã để ý rồi. Sau khi phát hiện chú hai Quý muốn tìm hiểu bọn họ nói chuyện gì mới có thể bỏ quên cô thì bà ta nói thẳng ---]

Hệ thống bắt chước bà ta sinh động như thật: ["Chúng ta có thể nói chuyện gì chứ? Đương nhiên là hâm mộ vợ chú ấy, có thể nhận được tình yêu của sự thiên vị, không cần buộc phải chọn hiện thực."]

Úc Khả Khả: [?]

Cô lập tức chấn động muốn ngả ngửa, nhất thời không biết nên cảm thán thím hai Quý thận trọng, biết cách kiếm cớ để hạ thấp sự cảnh giác của chú hai Quý, che giấu việc mình xác nhận chồng ngoại tình và chuẩn bị bắt gian; hay là nên chỉ trỏ mặc dù thím hai Quý cẩn thận nhưng lại không quá nhiều. Cái cớ tùy tiện tìm bừa này lại có thể trực tiếp chọc thủng bí mật nhà họ Lý che giấu.

Cô nghĩ ngợi: [Chú hai Quý không biết chuyện chủ nhà họ Lý từng trải qua, chưa chắc ông ta đã để ý đâu nhỉ.]

Hệ thống: [Tuy không có thật nhưng hiện tại bọn họ đã bắt đầu tranh luận đề tài "Rốt cuộc chủ nhà họ Lý có thích bà Lý hay không" rồi.]

Úc Khả Khả: [?]

Rốt cuộc sao bọn họ có thể nói đến chuyện này được nhỉ, đúng là quá khác thường.

Chủ nhà họ Lý sắp nguy rồi!

---

Lời tác giả

Úc Khả Khả, tuyển thủ chạy nước rút ngược số một.

Tất cả là nhờ trái đất tròn, boss Quý có thể chạy về phía trước, đợi cô chạy một vòng quay lại (đầu chó).

Bình Luận (0)
Comment