Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 112

Hệ thống nghĩ ngợi rồi tổng kết cho kí chủ: [Là thế này.]

[Chú hai Quý tin chắc là chủ nhà họ Lý mưu đồ làm loạn, lôi kéo thím hai Quý nói chuyện nhất định là có mục đích. Cho nên đương nhiên ông ta không tin bọn họ nói chuyện đó mà tiếp tục thăm dò.]

[Nhưng thím hai Quý đã được chủ nhà họ Lý nhắc nhở nên nhất quyết khăng khăng bọn họ chỉ nói chuyện đó.]

[Vì để loại bỏ sự nghi ngờ của chú hai Quý, bà ta còn nói đến chuyện trước kia, chứng minh chủ nhà họ Lý trân trọng bà Lý cỡ nào, tiện thể châm chọc trào phóng chú hai Quý.]

[Thấy thái độ bà ta kiên quyết, chú hai Quý lại càng khẳng định là chủ nhà họ Lý giở trò bên trong, nếu không thím hai Quý không đời nào cảnh giác như vậy.]

[Mà chú hai Quý hiểu rõ tính của chủ nhà họ Lý, có thể phát hiện được rõ là thật ra chủ nhà họ Lý không quá thích bà Lý.]

[Vì thế sau đó ông ta bèn kéo vợ mình lại, rồi thay đổi thái độ, bắt đầu cực lực dùng bài tình cảm. Trước tiên nhẫn nhịn chịu đựng thím hai Quý chế giễu trút giận, sau lại thành khẩn nói xin lỗi rồi ra vẻ nhớ lại chuyện vợ chồng hai người ngày xưa.]

[Cho đến khi thái độ của thím hai Quý dần dần dịu đi, ông ta mới ra vẻ lơ đãng để lộ ra chuyện này, bâng quơ thêm mắm dặm muối về chủ nhà họ Lý, khuyên bà ta đừng dễ dàng tin lời của chủ nhà họ Lý, ông chú không đơn giản như thể hiện ra bên ngoài, đừng vì thế làm ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng.]

[Ông ta không nhắc đến chuyện "chấp nhận hiện thực" và ngoại tình, cũng không nghi ngờ chủ nhà họ Lý mưu đồ làm loạn, chỉ nghiêm túc phân tích với thím hai Quý, chủ nhà họ Lý và bà Lý chưa chắc đã là "truyện cổ tích" thật sự, đương nhiên không khiến bà ta cảnh giác.]

[Vì thế nghe ông ta phân tích đâu ra đó, thím hai Quý có phần dao động, bắt đầu bán tín bán nghi nhưng vẫn không chịu thua bắt đầu tranh luận với ông ta.]

Nghe hệ thống hào hứng bừng bừng thuật lại, Úc Khả Khả không nhịn được điên cuồng vỗ tay: [Đặc sắc, quá đặc sắc. Thật không hổ là lão cáo già, mượn chiêu này làm tan rã sự tin tưởng của thím hai Quý với chủ nhà họ Lý, tính thẳng thắn của thím hai Quý nào đánh lại nổi ông ta.]

Thím hai Quý cảm thấy chủ nhà họ Lý khác với chú hai Quý, nên chú hai Quý đã nhân cơ hội này đánh vỡ hình tượng người đàn ông tốt của chủ nhà họ Lý.

Dù có tin tưởng hay không, với tính cách của thím hai Quý thì đều sẽ bắt đầu mất thiện cảm với chủ nhà họ Lý.

Chú hai Quý lại nhân cơ hội đó thăm dò, dần dần rồi thế nào cũng sẽ tìm được chút tin tức ---

Cô vừa nghĩ đến đấy thì chợt nghe hệ thống giật mình kêu lên một tiếng: [Wow, vì để chứng minh chủ nhà họ Lý không phải người chấp nhận hiện thực, quả nhiên thím hai Quý đã buột miệng nói ra chuyện chủ nhà họ Lý bị can ngăn, rồi bị ép phải chia tay với mối tình đầu rồi!]

Úc Khả Khả: [...]

Cô vừa bảo gì nhỉ? Chỉ là không ngờ sức chịu đựng của thím hai Quý lại kém như thế, chưa chi đã lộ đầu mối rồi.

Chủ nhà họ Lý vừa lừa thím hai Quý theo dõi chú hai Quý, trong phút chốc đã bị đâm ngược một nhát.

Có lẽ đây chính là quả báo đó.

Cô cười trên nỗi đau của người khác cảm thán vài câu rồi lại hỏi tiếp: [Thế chú hai Quý phản ứng thế nào, ông ta có phát hiện có gì bất thường không?]

[Cái đó thì chưa.] Hệ thống đáp: [Dù sao ông ta không biết đầu đuôi, chẳng qua chỉ nhạy bén hỏi thêm vài câu. Sau đó phát hiện thím hai Quý ngậm miệng không nói thêm thì ông ta cũng không hỏi cố nữa, lại bắt đầu chơi bài tình cảm với bà ta.]

Úc Khả Khả lại có phần tiếc nuối: [Không biết ông ta có thể điều tra theo hướng này không, nếu có thể điều tra ra chuyện của chủ nhà họ Lý thì lại có chuyện hay rồi.]

Hệ thống cũng có phần tiếc nuối: [Nếu nhân vật phản diện biết chuyện này thì tốt.]

Đúng nhỉ.

Sở dĩ chú hai Quý nghi ngờ nhà họ Lý gây sự còn vì Quý Cảnh Diệp nhúng tay vào mà.

Được nhắc nhở vậy, cô nhanh chóng phản ứng lại, sao cô quên được bàn tay thao túng đằng sau này được nhỉ?

Tuy rằng mục đích của anh có lẽ chỉ là làm giảm đi quan hệ đồng minh của hai nhà, khiến bọn họ xa cách.

Nhưng nếu anh biết việc này thì nhất định sẽ ra tay không hề do dự, khiến bọn họ trực tiếp chó cắn chó?

Úc Khả Khả lập tức thông suốt.

Dường như cảm nhận được gì đó, Quý Nhạc Quân nhạy cảm ngẩng đầu thì nhìn thấy Úc Khả Khả đang cười tủm tỉm như đột nhiên giải quyết được vấn đề gì khó khăn vậy, ấn đường cô mang theo sự vui sướng không cách nào che giấu.

Quý Nhạc Quân bị chói mắt, thoáng ngây người nói: "Chị Úc... đang nghĩ đến chuyện gì ạ?"

Úc Khả Khả rất thành thật: "Nghĩ đến anh họ em."

Quý Nhạc Quân: "..."

Không ngờ sẽ nhận được câu trả lời thẳng thắn như vậy, cô ấy lập tức đỏ mặt, sững người một lúc lâu mới nói tiếp: "Thế, thế thì giờ chúng ta về nhé ạ?"

Úc Khả Khả: "Không vội đâu, đợi em vẽ xong rồi chúng ta về."

"Cũng gần xong rồi ạ." Quý Nhạc Quân lắc đầu, ngượng ngùng nói lí nhí: "Em đã ghi lại ý tưởng xong rồi, không ảnh hưởng gì đâu."

Thấy cô ấy nghiêm túc, Úc Khả Khả bèn gật đầu, đứng người lên tiện tay phủi váy rồi đưa tay về phía cô ấy: "Vậy chúng ta về thôi."

Nhìn chăm chăm vào bàn tay trước mặt, Quý Nhạc Quân đột nhiên hoảng hốt.

Không biết Quý Nhạc Quân nghĩ đến điều gì, cô ấy chợt hít sâu một hơi, cố lấy can đảm đặt tay mình lên, sau đó nhờ vào sức kéo của Úc Khả Khả chậm chạp đứng lên.

Cô ấy siết chặt cuốn sổ ghi chép, cười ngượng ngùng: "Dạ."

Hai người vừa lên cầu thang đã thấy người đàn ông đang đứng ở cửa ra vào.

Đúng là Quý Cảnh Diệp.

Đứng cách đó không xa, đương nhiên là Quý Lăng Hàn và Hề Nguyệt.

Úc Khả Khả thoáng dừng bước, không nén nổi kinh ngạc: [Sao bọn họ lại cùng đến thế?]

[Nói đến chuyện này cũng trùng hợp.] Hệ thống lập tức trả lời: [Nam chính đứng ở cửa sổ hành lang lầu hai thấy cô và Quý Nhạc Quân đang về đây cho nên đi ra. Còn Hề Nguyệt thì hình như muốn tìm nam chính nên cũng đi theo qua.]

Hệ thống: [Còn nhân vật phản diện ---]

Úc Khả Khả nhanh chóng bước đến bên cạnh Quý Cảnh Diệp, tự nhiên khoác lấy cánh tay anh, vô cùng vui vẻ hỏi: "Quý Cảnh Diệp, anh đang đợi tôi à?"

Quý Cảnh Diệp vốn không định trả lời nhưng chợt liếc thấy cô ôm cánh tay mình thì hơi khựng lại: "Ừm."

Úc Khả Khả: "Tôi biết ngay mà."

Cô cười thỏa mãn, lại quay đầu nhìn về phía Quý Lăng Hàn và Hề Nguyệt: "Thế bọn họ---"

Quý Lăng Hàn còn chưa trả lời, Hề Nguyệt đã giành nói: "Tôi và Lăng Hàn tính ra ngoài hít thở không khí, không ngờ lại gặp được mấy người."

"Thật là trùng hợp." Cô ta hít sâu một hơi, cười một cách miễn cưỡng, thấp giọng nói: "Đúng không Lăng Hàn?"

... Ồ?

Cô nhạy cảm phát hiện ra thái độ của Hề Nguyệt khác thường, cố tỏ vẻ tao nhã tự tin trước mặt cô, thậm chí còn có phần ngấm ngầm chĩa mũi nhọn vào cô.

Có vẻ như lúc này cô ta đang căng thẳng gì đó, ra vẻ cố che giấu.

Úc Khả Khả không nhịn được tò mò nhìn về phía Hề Nguyệt, có phần nghiền ngẫm: [Cô ta vẫn còn sợ Quý Cảnh Diệp à? Không phải chứ.]

Tuy trong truyện gốc, cô ta thật sự rất kiêng dè Quý Cảnh Diệp nhưng hẳn là thái độ không đến mức này mới phải.

Hệ thống cũng suy đoán theo: [Có khi nào cô ta cho rằng nam chính cố ý tới tìm cô, sợ quan hệ hai người bị nhân vật phản diện phát hiện cho nên đang che giấu giúp?]

Úc Khả Khả: [?]

Không ngờ tới nước đi này.

Cô chấn động nhìn Hề Nguyệt: [Không thể nào, không phải cô ta sắp bị tôi làm tức chết rồi sao? Sao mà còn nghĩ đến chuyện che giấu dấu vết giúp tôi, giúp tôi lén lút qua lại với Quý Lăng Hàn ấy hả?]

Vừa nói đến từ "lén lút qua lại", Úc Khả Khả đột nhiên cảm thấy cánh tay Quý Cảnh Diệp bị mình kéo khép lại.

Cô không hiểu ngẩng đầu lên thì phát hiện ánh mắt anh có vẻ lạnh lùng, nhìn có vẻ như đang cảnh cáo cô.

Úc Khả Khả: ?

Chắc là Quý Cảnh Diệp cũng phát hiện ra mục đích của Hề Nguyệt nên đang giận chó đánh mèo hả?

Cô khẽ chớp mắt, tỏ ý chính mình vô tội.

Tuy hỏi Quý Lăng Hàn nhưng Hề Nguyệt lại tỉnh bơ đưa mắt về phía Quý Cảnh Diệp.

Dù không được Quý Lăng Hàn đáp lại thì cô ta hoàn toàn không thèm để ý, ngay cả nụ cười trên mặt cũng có phần tự nhiên hơn chút: "Trước đó thấy cậu cả Quý ở đây, thì ra là đang đợi cô Úc à, vậy tôi và Lăng Hàn sẽ không quấy rầy hai người nữa."

Thấy cô ta vẫn còn nhấn mạnh là hai người bọn họ đi cùng, cố ý che giấu mục đích ra ngoài của Quý Lăng Hàn, Úc Khả Khả lập tức cảm động: [Cô ta thật là, tôi khóc chết mất đó có được không?]

Hệ thống: [Hiển nhiên người cô ta muốn giúp không phải cô, mà là lo lắng hành động muốn đào góc tường của nam chính sẽ bị nhân vật phản diện anh ta nhắm vào trả thù ấy.]

Cô chân thành nói: [Cô ta có thể làm đến mức này cũng thật không dễ dàng gì.]

Đúng là Hề Nguyệt đang lo lắng cho Quý Lăng Hàn.

Nếu là lúc trước, Quý Cảnh Diệp vốn không quan tâm đến Úc Khả Khả, Quý Lăng Hàn chỉ lợi dụng cô thì không nói, có vậy cũng chỉ coi như là xích mích nhỏ, dù có khiêu khích thì hậu quả cũng không nặng nề, nữa là Quý Lăng Hàn hành động khá kín đáo, không quá đáng quá.

Thế nhưng bây giờ, dù không muốn thừa nhận nhưng Úc Khả Khả được Quý Cảnh Diệp coi trọng thật rồi, nhất là ban nãy khi còn trong tiệc, anh đã tỏ ý quan tâm cô rõ ràng.

Cậu cả Quý này, kiểu người thích cái gì là sẽ có h*m m**n kiểm soát và chiếm giữ rất mãnh liệt, lẽ nào lại cho phép những người khác tùy ý dòm ngó đồ của mình sao?

Hề Nguyệt không cần nghĩ cũng biết được đáp án: Tuyệt đối không có khả năng.

Nếu để ác long đột nhiên phát hiện, châu báu của mình đang bị người khác có ý trộm cắp thì sẽ có phản ứng gì?

Nhớ đến thủ đoạn lạnh lùng và tàn nhẫn bất chấp của Quý Cảnh Diệp, Hề Nguyệt hoàn toàn không dám tưởng tượng mà thậm chí đã không rét mà run theo bản năng.

Cô ta không hiểu đến cùng là Quý Lăng Hàn đang nghĩ gì, vì sao lại chịu khiêu khích đắc tội với Quý Cảnh Diệp, nhất quyết không từ bỏ tỏ ý với Úc Khả Khả, thậm chí còn càng lúc càng trắng trợn.

Anh ta thật sự không sợ Quý Cảnh Diệp mích lòng khiến những thứ tâm huyết kia thất bại trong gang tấc sao?

Có lẽ là nhận ra được ý tốt của Hề Nguyệt nên lần này Quý Lăng Hàn không phản bác.

Anh ta đưa mắt nhìn vào hai tay nắm lấy nhau của hai người, mấp máy môi rồi vẫn không nói gì.

Từ khi trông cửa sổ thấy Úc Khả Khả trở về, thật ra anh ta không hề nghĩ gì cả, chỉ vô thức ra đây xem thử.

Chỉ là không ngờ ngay cả việc này mà anh ta cũng chậm một bước, Quý Cảnh Diệp đã chờ cô ở cửa rồi.

Quý Lăng Hàn dời mắt qua Quý Nhạc Quân: "Nhạc Quân, em khỏe không?"

Quý Nhạc Quân vốn không hiểu rõ quan hệ giữa mấy người bọn họ, nhưng lại nhạy cảm nhận ra bầu không khí khác thường, đang căng thẳng cúi đầu không nói lời nào.

Đột nhiên nghe có người nhắc đến mình, cô ấy lập tức ngơ ngác ngẩng đầu: "... Dạ? Em ạ?"

Quý Lăng Hàn: "Trước đó anh có thấy em ở vườn hoa, hơi lo lắng không biết có phải em không quen lắm hay không?"

Tuy không hiểu vì sao người anh họ vốn không trò chuyện gì đột nhiên lo lắng cho mình nhưng Quý Nhạc Quân vẫn ngoan ngoãn lắc đầu, giữ sự im lặng trước sau như một.

Không để ý đến sự im lặng của em họ, Quý Lăng Hàn nhếch miệng mỉm cười, dịu dàng hỏi thăm: "Chắc thím tư đang ở trên lầu chờ em đó, cần anh đưa em đi không?"

Quý Nhạc Quân lập tức thoáng dao động, cô ấy bèn chần chừ nhìn về phía Úc Khả Khả thì thấy cô cười tủm tỉm để mình tự quyết định.

Cô ấy nghĩ nghĩ rồi vẫn do dự gật đầu.

Dù sao trước đó chị Úc đã nói nghĩ đến anh cả rồi, mà rõ ràng anh cả cũng đang chờ chị Úc.

... Cô ấy vẫn không nên làm bóng đèn nữa.

Nghĩ vậy, cô ấy bèn nhỏ giọng nói cảm ơn rồi cẩn thận đi theo Quý Lăng Hàn rời đi.

Hề Nguyệt: "..."

Không ngờ Quý Lăng Hàn nói đi là đi, cô ta lập tức giật mình, cắn môi mờ mịt nhìn Úc Khả Khả rồi vội vàng đi theo.

Ngược lại, Úc Khả Khả hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Cô nhìn bóng lưng bọn họ dần xa, lập tức cảm thán: [... Đồ đàn ông thối tha.]

Dù chấp nhận cái cớ của Hề Nguyệt nhưng lại không muốn đi cùng cô ta.

Vì thế anh ta mới dứt khoát lợi dụng em họ vô tội, lấy cớ dẫn cô ấy trở về để rời đi một cách quang minh chính đại.

Không hổ là anh ta, nam chính trong mấy truyện cũ rích, nữ phụ đều là người công cụ có thể lợi dụng.

Chậc chậc.

Hệ thống cũng cảm thán theo: [Haizz, la l**m cũng không dễ mà.]

Một người một thống đang cảm thán, Úc Khả Khả đột nhiên cảm thấy cánh tay Quý Cảnh Diệp hơi nới lỏng, chút ý lạnh quẩn quanh ban nãy cũng có vẻ tan đi rồi.

... Ơ? Anh bớt giận rồi à?

Cô hoàn toàn không hiểu rõ rốt cuộc vì sao Quý Cảnh Diệp tức giận rồi lại tự dỗ mình ra sao.

Úc Khả Khả không nhịn được nhìn sườn mặt tuấn tú của anh, tò mò trêu anh: "Vừa rồi anh làm sao thế?"

Quý Cảnh Diệp: "Không có gì."

"Thật sự không có gì à? Nhưng rõ ràng tôi thấy anh lạ lắm, chắc là vừa rồi tức giận mà."

Cô chớp mắt, thuần thục hỏi ba câu liên tiếp: "Nên là anh đang giận ai đó, nghĩ đến điều gì, vì cái gì thế?"

Quý Cảnh Diệp: "..."

Anh tỉnh bơ đẩy cái đầu đang lại gần trước mặt của cô về: "Không có, em nghĩ nhiều rồi."

Thấy anh không chịu nói, sự tò mò vốn trước giờ dồi dào Úc Khả Khả lại lần nữa gặp cản trở.

Cô được anh dẫn về, lập tức càm ràm: [Tôi đã bảo Quý Cảnh Diệp đúng là vỏ sò mà, cái kiểu mà có cạy thế nào cũng không mở miệng ra ấy. Rõ ràng trước đó chế giễu Quý Lăng Hàn, không phải anh ta biết nói lắm sao?]

Hệ thống ngẫm nghĩ, to gan suy đoán: [Có lẽ là vì chịu k*ch th*ch?]

[Ý cậu là anh ta ghen tị cho nên không thầy tự học thành tài, học được cách nói móc mỉa ấy à?] Úc Khả Khả lại suy xét thật: [Thôi, chuyện đó chẳng thú vị gì cả, không quan trọng.]

Cô cực kỳ lạc quan: [Dù sao Quý Cảnh Diệp lúc nào cũng sẽ tự dỗ mình thôi, phải nghĩ thoáng ra, thật đáng yêu mà.]

Quý Cảnh Diệp thoáng dừng bước: "..."

Hệ thống: [... Cô vui là được.]

Bình Luận (0)
Comment