Thấy nhân vật phản diện nghĩ gì không biết mà đột nhiên khẽ nhếch môi mỏng, vẻ mặt khó lường, nó không nhịn được thật lòng cảm thán: Hoặc là nói bọn họ là tổ hợp ngốc nghếch và cau có chăng?
Đúng là danh xứng với thực mà.
"Ngốc nghếch" nhanh chóng quăng đi sầu não, nhớ đến mục đích muốn tìm Quý Cảnh Diệp trước đó.
Cô khẽ đưa mắt, rồi đột nhiên túm Quý Cảnh Diệp, kéo anh vào tạm một căn phòng.
Cửa phòng chầm chậm đóng lại, phát ra tiếng vang khe khẽ.
Có người vốn thấy hai người họ đi về phía này, vừa định tới tính bợ đỡ thì đột nhiên phát hiện lại không thấy bóng người nữa.
"Lạ thật, rõ là thấy cậu cả Quý mà..."
Anh ta đứng tại chỗ không hiểu sờ gáy, phát hiện thật sự không tìm được người thì chỉ đành tiếc nuối đã bỏ qua cơ hội tốt, thở dài rồi đi ra.
Trong phòng không bật đèn, mờ tối đến độ gần như không thấy ánh sáng, chỉ có ánh trăng tịch mịch xuyên qua cửa sổ vương trên mặt đất, lộ ra chút ánh sáng.
Nghe tiếng bước chân dần dần rời đi ngoài cửa, Úc Khả Khả vốn định vỗ ngực lại đột nhiên kịp phản ứng, sao hai người giống như yêu đương vụng trộm phải tránh những người khác vậy.
Cô vô thức ngẩng đầu, xuyên quá ánh sáng mờ tối nơi đây, quả nhiên thấy vẻ mặt Quý Cảnh Diệp hơi vi diệu, đôi mắt rũ xuống nhìn cô chăm chú cũng trở nên âm u nặng nề hơn, giống như mãnh thú chuẩn bị bắt con mồi, lặng lẽ tiếp cận, thoáng lộ ra cảm giác chèn ép nguy hiểm.
Đúng là Quý Cảnh Diệp đang liên tưởng đến chuyện khác.
Nhất là trước đó nghe được chuyện một bên đối tác vì thanh tâm quả dục mà chọc tức vợ, bị hạ thuốc rồi bị ép buộc xong...
Yếu hầu anh trượt lên xuống.
Ánh mắt tối đi lẳng lặng chuyển đến nơi cánh môi Úc Khả Khả.
Buổi chiều, cũng là trong phòng đóng kín, cô đột nhiên túm cà vạt anh, định dán lên thì...
Ngay lúc anh vô thức nhớ lại tình cảnh bị cắt ngang khi đó thì trước mắt đột nhiên sáng lên.
Úc Khả Khả bật đèn trong phòng.
Quý Cảnh Diệp: "..."
Nhìn căn phòng lại sáng lên, Úc Khả Khả mới thỏa mãn gật đầu: "Thế này không giống yêu đương vụng trộm nữa, đang bàn chuyện đứng đắn mà."
Cô quay đầu lại, đang chuẩn bị nói gì đó thì bất ngờ chạm thẳng vào đôi mắt có vẻ như yên bình của anh.
Úc Khả Khả: ?
Đợi chút, có chuyện gì thế.
Quý Cảnh Diệp không thể hiện rõ biểu cảm gì trên mặt nhưng áp suất nơi đây lại rất thấp, có cảm giác u ám đáng sợ.
Cả người anh tỏa ra cảm giác chèn ép áp đảo và nguy hiểm khiến người ta vô thức có phần hít thở không thông, nhất là đôi mắt đen lạnh lùng kia càng giống như bình yên trước cơn bão.
Anh hờ hững nhìn cô chằm chằm, ánh mắt kia nhìn trực tiếp khiến người ta sởn hết gai ốc, dù là Úc Khả Khả vào lúc này cũng không nhịn được da dầu tê dại.
Tim cô đập hơi nhanh hơn, hàng mi dày cũng run theo.
Cảm giác gáy phát lạnh, cô cố bình tĩnh rồi mới thở ra một hơi dài: [A, ai động vào anh ta rồi?]
Hệ thống cũng không hiểu sao, suy đoán mù quáng: [Vì cô đột nhiên kéo anh ta vào, tùy tiện quá à?]
Úc Khả Khả: [?]
Cô uyển chuyển nói: [Ý cậu là, anh ta ám chỉ mình không phải người tùy tiện vậy à?]
Quý Cảnh Diệp: "..."
Mặt anh càng u ám hơn.
Úc Khả Khả: [... Tôi ảo giác sao? Sao tôi cảm thấy Quý Cảnh Diệp trở nên đáng sợ hơn rồi?]
Hệ thống bị nhìn đến sắp sợ tè ra quần rồi, lập tức nuốt nước miếng: [Có thể có khả năng đây không phải cô ảo giác đâu.]
Mẹ ơi, thì ra đây mới chính là khí thế thật sự của nhân vật phản diện sao? Cảm giác trước đó anh hoàn toàn chỉ giỡn chơi với bọn họ vậy.
Đáng sợ quá!
Thấy người đàn ông vẫn đang nhìn mình chằm chằm khiến người ta vô thức có cảm giác cực kỳ gấp gáp.
Úc Khả Khả không nhịn được hắng giọng một cái, hỏi dò: "Quý Cảnh Diệp, anh làm sao thế?"
Quý Cảnh Diệp nhìn xuống.
Quả nhiên thấy cô lại khẽ nắm chặt tay áo, lộ ra đầu ngón tay hồng nhạt, không dưng có cảm giác e thẹn.
Cô vẫn luôn dùng cách này theo thói quen khiến người ta chợt mềm lòng.
Quý Cảnh Diệp: "Em nói xem?"
Nghe không được hỉ nộ từ anh, Úc Khả Khả lại chớp mắt: "À... Không phải tôi chọc giận khiến anh khó chịu đó chứ?"
Đôi mắt hạnh của cô đơn thuần trong trẻo, ánh nước long lanh vô tội, như thể dù có làm sai thì cũng khiến người ta vô thức muốn tha thứ cho cô.
Quý Cảnh Diệp đột nhiên bước về đằng trước một bước, chậm rãi hỏi: "Nếu như tôi nói đúng thì sao."
Úc Khả Khả vô thức lùi về đằng sau, sau lưng đã lập tức chạm vào bức tường mát lạnh.
Lúc này khoảng cách giữa hai người đã rất gần, thậm chí loáng thoáng cảm nhận được hơi thở nong nóng từ người đàn ông.
Cô thở chậm lại, nhìn chăm chú vào vẻ mặt lạnh nhạt khó ai sánh nổi của anh, không nhịn được khẽ chớp mắt: [Ôi, k*ch th*ch ghê.]
Lúc này hệ thống đã căng thẳng đến độ vô thức nín thở rồi.
Thấy ký chủ vẫn còn tâm trạng cảm thán thì suýt chút nữa không ráng nổi mà phỉ nhổ: Giờ đã là lúc nào rồi, thế mà cô còn không đứng đắn!
Úc Khả Khả nghĩ ngợi, giọng điệu thành khẩn: "Thế anh nói thử trước xem?"
Quý Cảnh Diệp: "..."
Anh suýt bị chọc cười, quả nhiên không thể trông mong cô sẽ có lúc biết sợ.
Anh lạnh nhạt rũ mắt: "Cho nên em vào đây là vì muốn nói chuyện gì?"
Nghĩ đến chuyện cô bàn với hệ thống trước đó, thật ra trong lòng anh đã có đáp án.
Nhưng lúc này sự chú ý của Úc Khả Khả đã bị kéo đi hoàn toàn.
Cảm giác tư thế thân mật của hai người, tim lại đập nhanh hơn rõ ràng. Ánh mắt cô vô thức rơi vào chiếc cà vạt đang lắc lư trước mặt, chợt muộn màng nhớ đến chuyện bị cắt ngang trong phòng lúc chiều.
Hơn nữa, giờ này hai người cũng đang trong phòng kín.
Lần này không ai biết bọn họ đang ở đây, có lẽ sẽ không có ai quấy rầy đâu---
Nghĩ vậy, mắt Úc Khả Khả đột nhiên long lanh, trái tim thèm thuồng lập tức ngóc đầu rục rịch.
Nhưng cô vừa định đền bù tiếc nuối thì không ngờ ngay lúc vừa đưa tay chuẩn bị hành động thì thấy Quý Cảnh Diệp lại đột nhiên lùi về đằng sau một bước.
Khoảng cách giữa hai người đột nhiên bị kéo giãn.
Úc Khả Khả: "..."
Đợi chút, vừa rồi là sao?
Thấy cô hiếm khi không kịp phản ứng, gương mặt đầy sự hoảng hốt mờ mịt như không thể tin được.
Quý Cảnh Diệp khẽ nhếch bờ môi mỏng, gương mặt chợt vô thức giãn ra, không hề lộ ra vẻ hung dữ đáng sợ nữa.
Tâm trạng chợt trở nên tốt hơn như có kỳ tích vậy.
Anh chậm rãi lặp lại lần nữa: "Cố ý vào đây là vì chuyện gì?"
Nghe anh nói vậy, cuối cùng hệ thống đã lấy lại bình tĩnh.
Nhiều lần xác nhận nhân vật phản diện không có vấn đề gì xong, nó lập tức khẽ thở ra từ đáy lòng: [Giờ coi như tôi tin cô rồi, nhân vật phản diện đúng là biết tự dỗ mình mà.]
Úc Khả Khả: [...]
Cô đang nghi ngờ quan sát Quý Cảnh Diệp, đặc biệt không tin cái nhìn có vẻ như lơ đãng bỏ qua kia nhưng thật ra là anh cố ý.
Nhưng dù có thế nào thì vẫn không thể nhìn ra chút cảm xúc nào trên gương mặt hờ hững của anh, cô chỉ đành phàn nàn thầm nói trong lòng: [Anh ấy hoàn toàn không biết vừa rồi mình đã bỏ lỡ điều gì.]
Hệ thống: [?]
Hiển nhiên nó không phát hiện ra hành động kín đáo vừa rồi của hai người, lập tức tò mò hỏi: [Bỏ qua cái gì?]
Cô yên lặng một cách đáng ngờ, sau đó phủ nhận như không có chuyện gì: [... Không có gì.]
Mà đang lúc Úc Khả Khả hạ quyết tâm quên việc này thì khóe môi Quý Cảnh Diệp lại có vẻ nhếch lên.
Cho đến khi cô đưa mắt nhìn qua mới dần dần khôi phục lại vẻ lạnh nhạt.
Úc Khả Khả nhanh chóng bình tĩnh lại, nhớ đến câu hỏi của Quý Cảnh Diệp, cô bèn nghiêm túc nói: "Thật ra tôi muốn nói với anh một bí mật, về chuyện nhà họ Lý."
Quả nhiên là chuyện này.
Quý Cảnh Diệp "ừm" một tiếng, dù đã biết rõ nhưng vẫn yên lặng nghe cô kể chuyện trầm bổng lên xuống.
Khi kể chuyện, mặt mũi Úc Khả Khả sáng láng trông thấy, quên ngay chuyện vừa rồi.
Nhất là khi kể đến đoạn chủ nhà họ Lý và chú hai Quý đào hố lẫn nhau, quả thật mặt mày hớn hở. Dù là ngữ điệu hay cách miêu tả đều đặc biệt sống động mới mẻ, dường như có thể khiến người ta lập tức tưởng tượng ra tình cảnh khi đó.
Ánh mắt anh lại vô thức dừng lại trên gương mặt cô, nhìn gương mặt cô thể hiện biểu cảm sinh động, nhẹ nhàng sung sướng cùng với đôi mắt hạnh đang lấp lánh tỏa ra sự vui vẻ, có vẻ rất nhập tâm.
"... Tóm lại chính là như vậy, có phải cực kỳ ly kỳ hay không!"
Cuối cùng đã kể rõ đầu đuôi chuyện của hai nhà, Úc Khả Khả vẫn còn ngập tràn cảm giác thỏa mãn và thành tựu chưa đã cơn thèm.
Dù sao câu chuyện ly kỳ bùng nổ này còn liên quan đến một ruộng dưa nữa, đương nhiên không thể kể cho người khác biết dễ dàng, giờ có thể quang minh chính đại kể dưa cho anh, thật sự vui không nhịn nổi.
Dù sao Quý Cảnh Diệp sẽ không hỏi sao cô biết được, chỉ làm một thính giả đạt chuẩn, yên lặng lắng nghe là được rồi.
Thấy Quý Cảnh Diệp có vẻ hiểu được tình cảnh cực kỳ bùng nổ ấy như vừa bình tĩnh lại, Úc Khả Khả lập tức lộ ra vẻ mặt bằng lòng: [Lúc này cảm thấy anh ấy không biết nói chuyện, thật ra cũng rất tốt.]
Hệ thống cũng cực lực đồng ý: [Không cần giải thích, thật sự là quá tốt.]
Quý Cảnh Diệp: "..."
Chạm phải ánh mắt lấp lánh như sao của cô, có vẻ như đang chờ công nhận, anh gật đầu: "Ừm."
Tuy rằng anh không có vẻ hoảng hốt, khiếp sợ như trợ lý Ôn nhưng suy xét đến đây chính là trùm phản diện dù có gặp phải nguy hiểm vẫn hờ hững tỉnh táo như không, đương nhiên sẽ không thể sụp đổ hình tượng vì ăn dưa được.
Úc Khả Khả không so đo, chỉ sảng khoái nói: "Dù sao anh biết là được rồi."
Cô cũng không hỏi Quý Cảnh Diệp sẽ làm thế nào.
Dù sao anh đã nghe được rồi, biết chuyện giữa chú hai Quý và nhà họ Lý, chắc chắn sẽ tự tính toán là được.
Anh là trùm phản diện gây tội ác đằng sau bức màn, tất nhiên sẽ hiểu rõ những chuyện lắt léo quanh co hơn cô.
Cô ngồi đợi ăn dưa đến cùng là được.
Quý Cảnh Diệp lại hờ hững lên tiếng "ừm" lần nữa.
Sau đó, thấy trời đã khuya, chắc là tiệc cũng sắp xong rồi, nghĩ đến người nhà họ Quý sẽ tìm bọn họ, Úc Khả Khả bèn mở cửa, kéo anh định ra ngoài.
Nhưng vừa ra khỏi cửa phòng lại bất ngờ chạm phải hai đôi mắt khiếp sợ.
Thím hai Quý: "..."
Em họ thứ hai: "..."
--- Mẹ nó, tại sao lại là hai người này?
Đúng là thím hai Quý đi tìm bọn họ.
Thấy tiệc sắp tàn, lúc sau hai người Quý Cảnh Diệp và Úc Khả Khả vẫn không lộ mặt. Quý Lăng Hàn và Quý Nhạc Quân đều nói có thấy hai người họ trở về nhưng giờ gọi điện thoại lại không có người nghe.
Bọn họ vốn nghĩ có lẽ Quý Cảnh Diệp đã về thẳng rồi nên không cảm thấy có vấn đề gì.
Dù sao không phải anh chưa từng làm việc này.
Ví như hai năm trước, anh chỉ lộ mặt ở tiệc mừng thọ rồi trực tiếp rời đi.
Thậm chí năm trước anh còn không tới.
Người nhà họ Quý đã quen với tác phong lạnh lùng vô tình của anh rồi.
Lần này còn vì dẫn theo cô Úc về mà ở lại tận hai ngày, Quý Viễn Giang đã vui quá đỗi rồi.
Cho nên đến giờ, dù anh có dẫn người đi thật thì có vẻ cũng rất bình thường.
Ai ngờ đám vệ sĩ lại thề thốt đảm bảo rằng, tuyệt đối chưa thấy xe của cậu cả đi ra.
Mọi người nghe vậy thì rất sốt sắng: Không phải là có chuyện gì rồi chứ?
Nhưng đang lúc tìm người khắp nơi, thím hai Quý và em họ thứ hai vừa đi ngang qua bên này lại nghe được tiếng mở cửa từ phòng bên cạnh.
Lần này quay đầu đã thấy hai người thản nhiên ra ngoài.
Em họ thứ hai chợt liếc qua nếp nhăn trên lễ phục của Úc Khả Khả rồi lại dừng lại trên tà váy có phần lộn xộn, không biết là đã chui vào đâu thì mặt cô ta dần trở nên khó mà diễn tả nổi, lại thầm run sợ nhìn Quý Cảnh Diệp đứng sau lưng Úc Khả Khả, phát hiện cổ áo anh có vẻ cũng có vài nếp nhăn.
Mắt em họ thứ hai lập tức trừng lớn: "..."
Em họ thứ hai cứ có cảm giác tình cảnh này như đã từng trải qua: "..."
Không phải chứ, lại phải tái diễn lịch sử sao?
Cô ta lập tức như bị sét đánh, hoảng hốt nói lẩm bẩm: "Mẹ ơi, đây... là lần thứ mấy rồi?"
Thím hai Quý lặng đi, bình tĩnh trả lời: "Không sao, nợ nhiều rồi khỏi lo."
Em họ thứ hai: "..."
---
Lời tác giả
Em họ thứ hai: Câu này nghe có vẻ quen quen.
Rõ ràng lúc Úc Khả Khả phàn nàn boss Quý không biết đã bỏ lỡ cái gì, chính cô cũng không biết mình đã bỏ lỡ gì đâu.
Boss Quý: .