Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 12

Tuy không biết vì sao hệ thống phát biểu như thế nhưng nhìn vẻ mặt hồi hộp lại chờ mong của Lê Hinh Nhụy, Úc Khả Khả nghĩ bụng, vẫn giữ thái độ bình thường gật đầu.

Lê Hinh Nhụy lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ hơn, cho dù Úc Khả Khả vốn chỉ hoàn toàn chú ý đến trường quay cũng không nhịn được nhìn thêm một lát, cứ cảm giác rất chói mắt.

Thật không hổ là mặt trời nhỏ trong lòng nam chính, nụ cười này thật sự còn xán lạn hơn ánh mặt trời.

Đợi đến buổi tối trở lại khách sạn, Úc Khả Khả vừa dẫn Lê Hinh Nhụy vào thang máy đã thấy Trữ Tuyết và Lộ Sùng cũng đi đến.

Lúc thấy hai cô, Trữ Tuyết thoáng lộ vẻ kinh ngạc: "Không phải chiều hai đứa chỉ có một cảnh quay à, sao giờ mới về?"

Úc Khả Khả tỉnh bơ lướt nhìn qua hai người, cười híp mắt nói: "Kỹ thuật diễn của chúng em không tốt lắm, cần phải học hỏi nhiều hơn nên ở lại trường quay quan sát thêm chút."

Trữ Tuyết gật đầu: "Cố gắng thêm chút cũng tốt, có nỗ lực rồi thế nào cũng sẽ có đền đáp thôi."

"Em cũng nghĩ thế." Úc Khả Khả hỏi thăm rất tự nhiên: "Thế chị Trữ Tuyết và anh Lộ đây vừa quay xong à?"

Xưng hô của cô mang theo chút thân thiết trong vô thức, cười ngọt ngào, dù là Trữ Tuyết hay giữ khoảng cách với người khác không cảm thấy mạo phạm.

Cô ấy hơi ngây ra sau đó lắc đầu: "Hai đứa cũng biết chị vừa quay lại, vẫn có phần chưa quen. Cứ cảm thấy biểu hiện hôm nay không được tốt cho lắm, nghĩ là có lẽ do việc hiểu nhân vật có vấn đề nên đã xin nhờ anh Lộ chỉ bảo cho một lúc."

Lộ Sùng vẫn không lên tiếng, rốt cuộc lúc này mới nói chuyện, cười nói cường điệu: "Cô Trữ tự coi nhẹ bản thân quá rồi, hôm nay kỹ thuật diễn của cô đã nghiền ép tôi đó, tôi suýt nữa không theo kịp được. Chúng ta chỉ nghiên cứu thảo luận giúp nhau chút thôi, nào có tính là xin chỉ bảo gì đâu."

Trữ Tuyết: "Phương diện hiểu nhân vật của anh thật sự mạnh hơn tôi."

Lộ Sùng không nhịn được nở nụ cười.

Úc Khả Khả: [Chậc chậc, đàn ông yêu đơn phương ấy à.]

Hệ thống: [Khóe miệng kia sắp nhếch bay cả lên rồi.]

Trữ Tuyết nói xong, nghĩ đến cái gì lại đột nhiên nói: "Chị nhớ ngày mai chúng ta có cảnh đối diễn, vừa hay chị cũng phải đọc lại kịch bản lần nữa, nếu như hai đứa bằng lòng thì có thể đến phòng chị khớp lời thoại."

Lê Hinh Nhụy ngây ngẩn ra, vô thức nói: "Thật, thật là được ạ, cô Trữ?"

Cho rằng mình quá đường đột, Trữ Tuyết giải thích: "Không tiện cũng không sao, chị chỉ cảm thấy vừa hay có thể giúp nhau học hỏi, sẽ hiểu kịch bản sâu sắc hơn."

Lê Hinh Nhụy vội vàng xua tay, vừa muốn giải thích lại nghĩ đến gì đó mà quay đầu sang nhìn Úc Khả Khả.

Dù sao trước đó là cô ta chủ động mời Úc Khả Khả, bây giờ đương nhiên phải hỏi dò ý của cô trước.

"Sao lại không tiện? Chỉ là có phần được ưu ái quá mà lo sợ thôi, không ngờ chúng em lại được chị Trữ Tuyết mời ấy." Đương nhiên Úc Khả Khả cười tủm tỉm đồng ý: "Chị Trữ Tuyết muốn cho chúng ta cơ hội học tập, chúng ta biết cho nên mừng còn không kịp ấy, đúng không?"

Lê Hinh Nhụy nhẹ nhàng thở ra, vội vàng gật đầu luôn.

Trữ Tuyết vốn đã cảm thấy hai cô gái này rất nỗ lực, lập tức có ấn tượng tốt hơn với hai người: "Không được tốt như các em nói đâu, thật ra chị cũng có phần thiếu sót. Nếu như các em cảm thấy có vấn đề gì thì nhất định phải nói ra, chúng ta cùng nhau nghiên cứu rồi thảo luận."

Do phòng bọn họ không cùng tầng cho nên đợi đến khi cửa thang máy mở ra, Trữ Tuyết dẫn hai người chia tay với Lộ Sùng, Lộ Sùng cười nhẹ nhàng vẫy tay với các cô.

Úc Khả Khả: [Xem chiếc ánh mắt mất mát kia kìa, thật đúng là khiến người ta không nỡ.]

Hệ thống: [Cho nên cô lựa chọn trực tiếp quay mặt đi không nhìn à?]

Úc Khả Khả: [Cái này gọi là chút thương xót cuối cùng, cậu xem anh ấy dám nói đi cùng không?]

Cửa thang máy vừa đóng lại, Lộ Sùng vừa thở dài lại không nhịn được hắt hơi vài cái.

Ai đang nhắc anh ấy vậy?

Trên phương diện diễn xuất, Trữ Tuyết yêu cầu rất nghiêm khắc, nếu có chỗ nào không tốt sẽ nói ra không hề khách sáo, không đạt được tiêu chuẩn thì phải làm lại hết lần này đến lần khác. Nhưng cô ấy không hề giấu giếm, sẽ dạy cho các cô một vài kỹ năng diễn cũng như cảm giác và cách nhìn nhận mà mình đã tổng kết được.

Đương nhiên Úc Khả Khả và Lê Hinh Nhụy được lợi không ít.

Đối diễn mỗi cảnh quay xong, vẻ mặt Trữ Tuyết trở nên dịu dàng hơn: "Đã có tiến bộ rất lớn, hai đứa đều rất có năng lực phân tích. Nếu thật sự thích đóng phim thì nhất định phải giữa được phần nhiệt huyết này, đừng dễ dàng từ bỏ, vì bất cứ chuyện gì đều không đáng."

Trước mặt tiền bối với khí thế mạnh mẽ, Lê Hinh Nhụy có phần nhút nhát, không nghĩ nhiều, chỉ vô thức ngồi thẳng người gật đầu: "Cám ơn cô Trữ."

Úc Khả Khả: [Này là chắc đang nghĩ đến chuyện của mình, cảm xúc bộc phát nên mới có ý nhắc nhở à?]

Hệ thống: [Trước kia Trữ Tuyết đang đúng thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp, lại vì tin tưởng chồng cũ, vì tình yêu từ bỏ sự nghiệp, thật sự rất đáng tiếc.]

[Cho nên dù cho lúc ấy rốt cuộc lời hứa hẹn của người đàn ông có xuất phát từ thật lòng hay không thì thật sự không nên để mất đi sự nghiệp của chính mình.] Úc Khả Khả cũng cảm thán theo: [Con người cô ấy thật sự rất tốt, đúng là đáng tiếc. Có điều bây giờ đã tỉnh ra, quay về lần nữa phấn đấu cho sự nghiệp cũng không muộn, chị gái này sẽ càng nổi tiếng hơn thôi.]

"Bọn em sẽ luôn nhớ kỹ, cám ơn chị Trữ Tuyết đã nhắc nhở." Cô bắn tim với Trữ Tuyết, cười thật ngọt ngào: "Hôm nay thật sự là vất vả cho chị Trữ Tuyết rồi, em đã học được rất nhiều. Nếu như có tiện thì sau này có thể tiếp tục xin nhờ chị chỉ dạy có được không?"

Trữ Tuyết cảm thấy các cô khá hợp tính, đương nhiên rất vui vẻ, khẽ gật đầu, sau đó đích thân tiễn hai người ra cửa.

Vừa ra khỏi phòng, Úc Khả Khả nghe thấy Lê Hinh Nhụy thở phào rất rõ.

Cô nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy Lê Hinh Nhụy ngượng ngùng khẽ giải thích: "Vừa rồi trước mặt cô Trữ, tôi không dám nói chuyện, không biết làm sao lại hơi sợ."

Trữ Tuyết cho người khác cảm giác rất xa cách, mà thực tế lúc mặt cô ấy không có biểu cảm gì lại càng khiến người ta dè dặt. Nếu như nhất định phải miêu tả thì có lẽ cảm giác này giống như gặp phải giáo viên chủ nhiệm vậy.

Nhưng Úc Khả Khả lại tự nhiên gọi "Chị Trữ Tuyết", không chỉ nói cười tự nhiên chủ động đưa lời hẹn, thậm chí cuối cùng còn cứ thế gọi thành "chị" luôn nữa ấy!

Người cực kỳ không hiểu phương diện quan hệ qua lại như Lê Hinh Nhụy lập tức ngưỡng mộ hết sức: "Vẫn là cô Úc lợi hại, mặc dù biết con người cô Trữ rất tốt nhưng tôi thật sự không thả lỏng được như vậy."

Úc Khả Khả nghĩ nghĩ: "Có lẽ vì tôi là xã khủng* ấy."

(*) Xã khủng: Ý chỉ người hướng nội, sợ giao tiếp xã hội/ sợ xã giao.

Lê - thật sự hơi xã khủng - Hinh Nhụy: ?

Đừng lừa gạt cô ta, xã khủng đâu phải vậy!

Tuy nhiên ấn tượng trước đó của cô ta với Úc Khả Khả chính là không thích tiếp xúc với người khác, miễn cưỡng thì có thể gọi là xã khủng chứ bây giờ --- tuyệt đối không có khả năng!

Lê Hinh Nhụy gào thét trong lòng nhưng lúc chạm tới đôi mắt hạnh trong vắt xinh đẹp tựa nai con kia của Úc Khả Khả, vẫn không nhịn được lảo đảo nghiêng ngả, vụng về lặp lại: "Thật, thật à, thì ra cô Úc cũng là xã khủng à."

"Ừm, ý tôi là kiểu phần tử kh*ng b* xã giao ấy." Úc Khả Khả nói chậm rãi: "Dù sao da mặt tôi khá dày."

Lê Hinh Nhụy chấn động sâu sắc: Tại sao có người có thể thản nhiên nói da mặt mình dày vậy! Đây chính sự khác biệt của xã khủng và xã khủng* sao?

(*) Ý Lê Hinh Nhụy ở đây nhắc đến hai kiểu: một ý là đúng nghĩa ban đầu, tức là chỉ người sợ giao tiếp, ý còn lại chỉ phần tử kh*ng b* xã giao như Úc Khả Khả nói, kiểu this that ấy :))

... Học, học được rồi.

Cô ta đỏ mặt, vừa học được thì lập tức áp dụng: "Vậy sau này chị xin cô Trữ chỉ dạy, em có thể đi cùng không, chị Úc, Úc... Khả Khả?"

Úc Khả Khả thuận miệng nói: "Chị Trữ Tuyết vốn mời hai người chúng ta, đương nhiên là được rồi."

Lê Hinh Nhụy sợ sẽ bị từ chối, vốn đang căng thẳng sắp không thở nổi nữa lập tức thở nhẹ ra, nở nụ cười chói mắt.

Úc Khả Khả đưa tay muốn che mắt: [Oa, chói mắt quá.]

Hệ thống muốn nói lại thôi: [.]

Tối đó.

Phần tử kh*ng b* xã giao sung sướng ăn dưa cả ngày, cuối cùng nhận phải báo ứng.

Úc Khả Khả đột nhiên mở mắt ra, nhìn trần nhà tối đen như mực ngẩn người một lúc lâu, không nhịn được ngồi dậy yếu ớt thở hắt ra: [Haizz---]

Hệ thống: [Đằng nào cũng mất ngủ không ngủ được, để tôi kể chuyện cho cô nhé.]

Úc Khả Khả chậm chạp bổ sung nửa câu sau: [... Đói quá đi.]

Lần đầu tiên vận động nhiều như vậy, còn chỉ được ăn rau, hu hu, cô không chịu nổi nỗi uất ức này!

Hệ thống: [Đã giờ này rồi, hơn nữa quanh đây lại không đặt hàng online được, cô nhịn chút đi vậy.]

Úc Khả Khả: [Cậu nghe thử tiếng bụng réo này đi, có thể nhịn là nhịn được đấy à?]

[Tự nhiên muốn ăn nướng, lẩu cũng được... Đúng rồi, hôm nay là Thứ năm điên cuồng*, hay là ăn hamburger đi.]

Úc Khả Khả nuốt ngụm nước miếng, cứ thế đọc một tràng đến là trôi chảy: [Thịt dê non hấp, bàn chân gấu chưng, đuôi nai hấp, vịt nướng đơm hoa**...]

(*)Thứ năm điên cuồng: Hoạt động quảng bá của KFC, bắt đầu từ năm 2018, mỗi tuần KFC sẽ lựa chọn vài sản phẩm không cố định bán huề vốn.

(**) Đoạn này có nguồn gốc từ tướng thanh hoặc tấu nói (một dạng khúc nghệ một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt) có tên là "Báo đồ ăn" hay còn gọi là "Thực đơn".

Hệ thống: [...]

Hệ thống: [Đừng đọc, CPU của tôi nóng lên rồi.]

Cùng lúc đó, khu nhà ở Vân Vực.

Quý Cảnh Diệp vất vả lắm mới quen được tiếng dòng điện chói tai, miễn cưỡng ngủ được thì đột nhiên bị giọng nói u oán xuất hiện trong đầu làm bừng tỉnh: "..."

Anh lạnh lùng xoa huyệt Thái Dương, đợi đến sau khi biết rõ có chuyện gì, Quý Cảnh Diệp trước giờ vốn không có tình cảm hay rung động gì lại thoáng nhếch bờ môi mỏng, hiếm khi xuất hiện tâm lý trả thù kiểu "đáng đời" này.

Hừ, cô ta mà cũng có ngày hôm nay.

Nhưng khi anh đang thuần thục giả bộ như không nghe thấy, chẳng ngờ giọng nói rầu rĩ trong đầu kia lại bất ngờ chẳng kịp đề phòng đọc một tràng các món ăn: [Thịt heo kho, vịt kho, gà ướp tương, lạp xưởng---]

Quý Cảnh Diệp rốt cuộc đã cảm thấy CPU cũng nóng lên theo: "..."

Úc Khả Khả, có phải cô gái Úc Khả Khả này có độc không thế, tâm trạng tốt thì tàn phá anh, tâm trạng không tốt cũng muốn kéo theo anh à?

---

Lời tác giả:

Úc Khả Khả: Có người nào giảm béo mà không nổi điên à?

Chậc chậc, thế mà lại không tăng giá trị hóa ác. Truyền xuống, boss Quý, trong lòng anh có cô ấy rồi! (cam đoan thề chắc chắn).

Quý tổng: Dần dần chết lặng mà thuần thục thành quen.

Bình Luận (0)
Comment