Buổi tối không ngủ được vì đói bụng nhưng Úc Khả Khả vẫn nhanh chóng trong mơ giải khát trong lúc báo đồ ăn, được hệ thống dỗ ngủ mà hoàn toàn không biết có người vì chính mình mà chịu một trận giày vò, trằn trọc qua lại mất ngủ đến nửa đêm.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cô bò dậy mà lòng cực kỳ rầu rĩ, lúc ăn cơm cũng không dám giống con gà mổ thóc như hôm qua nữa.
Có điều đúng là nỗ lực sẽ có đền đáp, sau thời gian đối diễn tối qua, lần này quay phim gần như không qua mấy lần đã kết thúc thuận lợi.
Mà hôm qua, đoàn phim đã kinh ngạc vì Úc Khả Khả không gây cản trở, không ngờ hôm nay lại tiến bộ hơn, không nén nổi kinh ngạc, đồng thời cũng vì vậy mà tăng không ít thiện cảm với cô.
Dù nói thế nào, có thể quay thuận lợi đều là chuyện tốt với bọn họ. Bởi vậy, kể cả đạo diễn Chu nghiêm túc cũng chợt nở nụ cười, lên tiếng hỏi: "Tối qua lúc về đặc biệt tập lời thoại à?"
Úc Khả Khả cười tủm tỉm gật đầu: "Tối qua chị Trữ Tuyết đã hướng dẫn tôi và Lê Hinh Nhụy đối diễn, dạy chúng tôi rất nhiều."
Lê Hinh Nhụy nhanh chóng gật đầu theo.
Đạo diễn Chu thoáng kinh ngạc nhìn Trữ Tuyết, lại nói khích lệ: "Các cô có thể tốn công tốn sức nghiên cứu ở phương diện này, rất tốt. Hiếm khi cô Trữ cũng bằng lòng chỉ dạy, nhớ cố gắng học cho tốt."
Trữ Tuyết thản nhiên nói: "Là chính các em ấy chịu bỏ công sức ra học, cũng có thiên phú, học cái là biết."
Lộ Sùng cũng cười: "Sớm biết vậy tôi đã đi cùng rồi. Bây giờ thì hay rồi, cảm giác các cô đều đã diễn đặc biệt ăn ý, trong trường quay này lại thành tôi đang cản trở."
Trữ Tuyết: "Tối nay tôi vẫn sẽ đối diễn với các em ấy, anh có muốn tới không?"
Lộ Sùng thoáng khựng lại, mắt sáng rực lên trông thấy, lại vẫn nghiêm túc nói: "Liệu thế có phiền nhóm mọi người không?"
"Tôi không sao." Trữ Tuyết nhìn về phía Úc Khả Khả: "Khả Khả, Hinh Nhụy, hai đứa thấy sao?"
Đương nhiên Úc Khả Khả và Lê Hinh Nhụy không có ý kiến gì nên cứ thế quyết định.
Trông thấy các diễn viên đều rất cố gắng, đạo diễn Chu rất vui mừng, nghiêng đầu nói chuyện với ông bạn già phó đạo diễn: "Tôi thấy bầu không khí của đoàn làm phim khá tốt, có lẽ lần này có thể bớt không ít công sức, nếu sau này đều được như vậy thì tốt rồi."
Trước kia quay phim, bầu không khí của đoàn làm phim chưa từng hài hòa như vậy. Nào là ra vẻ siêu sao hống hách, tranh giành tài nguyên tốt, cấu xé nhau mà gây ra không ít chuyện, mặc dù đạo diễn Chu đã rất chán phải lo những chuyện này nhưng không có cách nào.
Ông vốn nghĩ lần này cũng không khác gì, không ngờ rằng lại nhận được sự ngạc nhiên trong vui mừng ngoài ý muốn.
"Đúng thế, chiều hôm qua tôi còn lo cô Úc không diễn được ấy, nếu như không muốn quay tiếp mà tức giận bỏ đi thì phải làm sao."
Biết người mà ông nhắc đến chính là Úc Khả Khả, phó đạo diễn tỉnh bơ nhìn cô, cười tỏ vẻ đồng ý: "Không ngờ lại rất thuận lợi luôn, tôi còn thở hắt ra."
Đạo diễn Chu hiểu được vỗ vỗ bờ vai ông ta: "Vất vả cho ông rồi."
Nhìn Úc Khả Khả như đang thảo luận phần diễn kế tiếp nhưng thực tế ánh mắt lại đang chú ý bên đây.
Sau khi trông thấy màn này, trong lòng cô không khỏi xuất hiện một câu hỏi: [Nói nào, cảm thấy con người đạo diễn Chu này khá đứng đắn đấy chứ, ông ấy biết rõ chuyện phó đạo diễn quy tắc ngầm không?]
[Đương nhiên không biết rồi.] Hệ thống giải thích: [Phó đạo diễn với ông ấy là bạn nối khố nhiều năm, đạo diễn Chu rất tín nhiệm ông ta, cho nên vẫn luôn giao quyền tuyển diễn viên ngoại trừ diễn viên chính cho ông ta.]
[Tôi nói này, nhìn không giống đâu.] Úc Khả Khả cảm thán vài tiếng: [Sợ rằng đạo diễn Chu cũng không ngờ tới, phó đạo diễn lợi dụng lòng tin của mình để lừa gạt nghệ sĩ làm giao dịch kiểu này, khiến bọn họ chịu quy tắc ngầm để đổi lấy vai diễn không quan trọng.]
Đột nhiên muốn tha thứ cho đạo diễn Chu không cho cô ăn thịt, nếu tính về độ thảm thì rõ ràng cô vẫn không bì được.
Đạo diễn Chu đột nhiên cảm thấy sau lưng mát lạnh: ?
Hôm đó quay phim xong, mấy người trở về khách sạn, theo như buổi sáng đã hẹn vào phòng Trữ Tuyết để đối diễn.
Đợi đến khi kết thúc đối diễn thì thời gian đã muộn.
Sau khi bọn họ chia nhau ra, Úc Khả Khả đột nhiên nhận được cuộc gọi đến của số lạ, nghe máy, bên kia truyền đến giọng nói nhiệt tình lại lễ phép: "Chào cô, xin hỏi có phải là cô Úc không?"
Úc Khả Khả: "Đúng vậy, cô là?"
"Tôi là quản lý của nhà hàng Ngự Vị Hiên, đồ ăn khuya cô đặt đến rồi. Vì chỗ bàn lễ tân cần xác nhận thân phận cho nên bây giờ chúng tôi đang đứng trước cửa khách sạn, phiền cô giải thích với lễ tân một tiếng."
Tuy giọng điệu bên kia cực kỳ lễ phép nhưng Úc Khả Khả nghe cô ấy nói rõ xong vẫn không hiểu tình hình ra sao, đỉnh đầu hiện lên dấu chấm hỏi: [Là sao nhỉ, tôi đặt đồ ăn khuya lúc nào? Không phải quanh đây không có đặt đồ ăn online sao?]
Nếu như có thể đặt đồ ăn online thì tối qua cô còn phải chịu đói đến thế à?
Hình như hệ thống đi tra thử: [... Lạ thật, Ngự Vị Hiên là nhà hàng cao cấp sang trọng, cách khách sạn vài chục cây số, hơn nữa chưa từng giao đồ đặt online đâu.]
Úc Khả Khả: [Cho nên không có cách nào tra được là ai đặt cho tôi sao?]
Hệ thống: [Chắc chắn bọn họ biết là ai, cô hỏi thử một chút chẳng phải là biết rồi hả? Có điều có vốn liếng cỡ này, còn có thể khiến quản lý đặc biệt tới thì nói không chừng là nhân vật phản diện đó.]
[?]
Phản ứng đầu tiên của Úc Khả Khả là không thể nào, cô cạn lời trợn mắt: [Tỉnh đi chế ơi, thấy cái thang mức độ hóa ác như ô nhiễm này không, cậu đang mơ à?]
Hệ thống: [Thế cô nói xem còn có thể là ai, Quý Lăng Hàn chắc?]
Úc Khả Khả: [... Đêm hôm khuya khoắt rồi đừng kể chuyện ma.]
Tuy còn chưa biết tình hình ra sao nhưng người của Ngự Vị Hiên đã tới cửa rồi, không thể để cô ấy chờ mãi được, cô vội nói: "Ngại quá, tạm thời tôi vẫn chưa rõ ra sao, đợi tôi chút."
Thái độ bên kia cực kỳ chu đáo: "Không sao, chúng tôi có thể đưa lên."
"Không cần, không cần." Úc Khả Khả nghiêm túc lại uyển chuyển từ chối: "Thôi để tôi xuống, bây giờ tôi đang trong thang máy rồi."
Nếu để bọn họ đưa lên, chắc chắn sẽ gây ồn đến những phòng khác, vậy thì chẳng phải tất cả mọi người đều biết cô đang ăn đồ đặt ngoài à?
Hình như bên kia thoáng chần chừ rồi vẫn lễ phép đáp lại: "Dạ, vậy phiền cô."
Đợi đến khi Úc Khả Khả xuống tới đã thấy quản lý Ngự Vị Hiên cười lễ phép lại nhiệt tình chạy ra đón: "Cô Úc, đây là đồ ăn khuya của cô."
Úc Khả Khả nhận lấy rồi hỏi: "Tôi có thể biết là ai đặt không?"
Quản lý thoáng sững sờ, có vẻ như đang kinh ngạc cô lại không biết chuyện này, có điều đã nhanh chóng phản ứng lại, cười nói: "Là cậu Quý đặt cho cô đó, chắc là biết cô ở bên đây vất vả, không tiện đặt đồ ăn ngoài cho nên cố ý bảo chúng tôi tới ạ."
Có lẽ lo rằng cô không muốn nhận, cô ấy còn cố ý giải thích: "Đồ ăn khuya là do đầu bếp của chúng tôi đặc biệt phối hợp dựa theo yếu tố dinh dưỡng, vừa ngon tốt cho sức khỏe mà calo không cao, cô có thể yên tâm thưởng thức."
... Cậu Quý, cậu Quý nào cơ?
Úc Khả Khả trầm ngâm, hỏi thăm dò: [Cho nên, chắc là Quý Cảnh Diệp à?]
Hệ thống: [Tôi cũng nghĩ thế. Với địa vị mà Quý Lăng Hàn thể hiện ra bây giờ thì không có cách nào khiến quản lý của Ngự Vị Hiên tình nguyện đi vài chục cây số, đặc biệt chịu trách nhiệm tới đưa đồ ăn khuya cho cô đâu?]
Úc Khả Khả: [Thế thì lại thêm câu hỏi nữa, sao anh ta lại đột nhiên đặt đồ ăn khuya cho tôi, còn biết quanh đây không thể đặt được đồ ăn online?]
[Có lẽ là ---]
Hệ thống vừa định bóc tách cẩn thận dùng lý trí phân tích cho cô nhưng vừa chuẩn bị mở lời thì chợt nghe Úc Khả Khả cảm thán nói: [Chứng minh trong lòng anh ta có tôi à?]
Hệ thống chậm rãi vẽ dấu hỏi chấm: [... ?]
[Tôi nói cái gì ấy nhỉ, quả nhiên bồi dưỡng tình cảm với anh ta cả buổi sáng có hiệu quả đó.]
Úc Khả Khả tự theo logic của bản thân, có chứng có cứ: [Điều này chứng minh rành rành là cách thu phục của tôi đúng, cậu xem chỉ mới ở cùng vỏn vẹn một buổi sáng, anh ta đã chú ý tôi đến vậy rồi.]
Hệ thống cứ cảm thấy có gì đó không đúng: [Nhưng cái này quá trùng---]
Úc Khả Khả: [Thậm chí anh ta còn biết tôi quay phim vất vả, mà quanh đây lại không có đặt hàng online, ăn không ngon, ngủ không yên, cố ý cho người của Ngự Vị Hiên đưa bữa khuya cho tôi, anh ta là người tốt đó.]
Hệ thống: [... Tôi cảm thấy có mà là cô đói đến váng đầu, bị bữa ăn khuya mua chuộc ấy.]
Mặt Úc Khả Khả tỉnh bơ: [Nhưng cậu nói vậy không phù hợp logic đâu ấy.]
Hệ thống: [Tuy... nhưng...]
"Đúng rồi, đây là liên hệ của tôi." Nghĩ đến điều gì đó, quản lý của Ngự Vị Hiên đưa danh thiếp tới: "Thời gian tới đều sẽ do tôi phụ trách dịch vụ giao đồ ăn cho cô. Ngoại ra, trừ bữa khuya, có cả bữa trưa bữa tối nữa."
"Cho nên nếu cô Úc có gì muốn ăn thì có thể chọn món trước, cũng tiện cho chúng tôi đưa tới."
"Được." Úc Khả Khả nhận lấy, thật lòng nói lời cảm ơn: "Thật sự vất vả cho cô rồi, đưa xa như vậy."
"Không có gì." Quản lý cười tủm tỉm nói thẳng thắn: "Dù sao vì nhận khoán dịch vụ giao đồ ăn cô trong khoảng thời gian này, cậu Quý đã chi cho chúng tôi mức lương ngoài gấp ba, không cảm thấy vất vả gì đâu."
Úc Khả Khả theo đà xác nhận: "Cho nên là Quý Cảnh Diệp đặt dịch vụ giao đồ ăn?"
Nụ cười của quản lý hơi cứng lại, vô thức nhìn qua cô, vẻ mặt hơi khác thường như thể đang hỏi: Chẳng lẽ còn có cậu Quý khác à?
--- Thế là cô đây có mấy cậu Quý?
"... Thật xin lỗi, là do tôi không nói rõ, đúng là cậu Quý Cảnh Diệp." Kịp phản ứng lại, cô ấy ho nhẹ: "Vậy chúng tôi không quấy rầy cô nữa, chúc cô ăn cơm ngon miệng."
Đưa mắt nhìn người của Ngự Vị Hiên rời đi, lúc này Úc Khả Khả mới mang theo đồ ăn giao cho mình, lén lút tiến vào thang máy thì chợt nghe hệ thống nói: [Tốt nhất là bây giờ cô đừng đi thang máy, nếu mở cửa sẽ gặp phải nữ phụ số ba đó.]
Úc Khả Khả thoáng dừng lại, quay người đi về phía cầu thang, vừa leo cầu thang vừa tò mò hỏi: [Muộn thế này rồi, nữ phụ số ba tới làm gì?]
[Cô ta muốn tới gõ cửa phòng Lộ Sùng.]
Úc Khả Khả: !!!
Trái tim con chồn ăn dưa của cô lập tức trở nên rục rịch.