Tòa nhà Quân Minh.
Quản lý chi nhánh ôm một xấp tài liệu, bước chân nặng nề tới cửa phòng làm việc, vẻ mặt do dự giơ tay lên rồi lại buông xuống.
Ngay lúc ông ta đang rối rắm không biết có nên gõ cửa hay không thì cánh cửa đột nhiên mở ra.
Trợ lý Ôn cũng ôm một chồng tài liệu đi từ bên trong ra ngoài.
Hai người liếc nhau.
Thấy vẻ mặt trợ lý Ôn vẫn như bình thường, quản lý chi nhánh lại cẩn thận dè dặt thăm dò tình hình bên trong nhưng chỉ thấy loáng thoáng hình như tổng giám đốc Quý đang ngồi trước máy tính làm việc, không thể nhìn ra được những thứ khác.
Chắc là... không có sao đâu nhỉ?
Ông ta thoáng thầm yên tâm, nhưng vẫn cẩn thận thấp giọng hỏi: "Trợ lý Ôn, hôm nay tâm trạng của tổng giám đốc Quý thế nào?"
Trợ lý Ôn: "..."
Câu hỏi này rất hay, anh ấy cũng muốn biết.
Nghĩ đến trước đó trông thấy cảnh cô Úc trong game show đang bị hai người Tống Tuyền và Lê Hinh Nhụy vây quanh tranh giành tình cảm... anh ấy chợt hạ thấp giọng, trông có vẻ bình tĩnh nói: "Lúc này tổng giám đốc Quý rất bận, lát nữa hẵng vào."
Tuy trợ lý Ôn đáp lời rất uyển chuyện nhưng quản lý chi nhánh đã hiểu ra ý của anh ấy, bèn vội vàng gật đầu: "Được, vậy chiều tôi quay lại báo cáo."
Dù lúc này tâm trạng tổng giám đốc Quý ra sao thì tóm lại là không nên đi vào thôi.
May mà ông ta hỏi trước một câu, quản lý chi nhánh thầm thấy may mắn thở phào nhẹ nhõm.
Trước khi đi, ông ta lại nhìn cánh cửa đã đóng, không nhìn thấy phòng làm việc gì nữa mới nhịn không được cảm thán.
Haizz, đã sắp trưa rồi mà tổng giám đốc Quý còn bận rộn vậy, thảo nào tâm trạng không tốt.
...
Ở bên đây, hiển nhiên Úc Khả Khả không biết Quý Cảnh Diệp kết thúc công việc buổi sáng lại cũng học cách mò vào xem livestream.
Đương nhiên cô chỉ thuận miệng cảm thán, nhưng so với Hạng Triều thì chồng của Thi Phỉ có vóc người cao lớn thật, chỉ là trông có vẻ trầm tĩnh.
Lúc này, anh ta chỉ khiêm tốn đi theo người khác cùng hành động, chứ không liếc nhìn về phía Thi Phỉ hay Tân Ninh, giống như một nhân viên đạt chuẩn.
Không khí ở cổ trấn rất dễ chịu, phong cách đẹp đẽ, cổ kính, nhìn rất phong thái lịch sử.
Tổ chương trình quyết định nơi ở ngay ven sông lớn, nhà có ban công tựa sông.
Vợ chồng Hạng Triều Tân Ninh đương nhiên ở một phòng, Úc Khả Khả và Lê Hinh Nhụy cùng ở một phòng, vì thế Thi Phỉ và Lạc Vân được phân cùng một phòng.
Còn lại ba người đàn ông, cuối cùng quyết định chen nhau ở cùng một phòng.
Phòng của Úc Khả Khả và Lê Hinh Nhụy được phân ở lầu một, mở cửa sổ ra là có thể thấy cầu nhỏ, nước chảy. Bờ bên kia có kiến trúc đồi lâm viên cổ điển như phát sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, tràn ngập sự cuốn hút của vùng sông nước.
Từng đám du thuyền gỗ trôi lững lờ, nước chảy giống như làn gió nhẹ khẽ khàng lay động, truyền đến tiếng nước chảy róc rách, vô thức khiến người ta cảm giác được sự yên bình, chợt thả lỏng.
[Woa, nơi này thật sự rất đẹp.]
[Tôi cảm thấy tôi có thể ngồi đây ngắm cảnh sắc bên ngoài ngẩn người cả ngày được.]
[Hu hu, khi nào nghỉ lễ, tôi cũng muốn tới đây chơi vài hôm.]
Ngay lúc mưa bình luận ngắm cảnh sắc đang cảm thán thì đám khách mời đã chuẩn bị được gần xong xuôi rồi.
Theo yêu cầu của tổ chương trình, bọn họ phải thay Hán phục mới có thể chính thức xuất phát.
Tân Ninh vừa chuẩn bị đi lấy một bộ Hán phục màu xanh lá nhưng còn chưa duỗi tay thì trước mắt đột nhiên xuất hiện một bàn tay, lấy đi bộ Hán phục mà cô ta thích.
Cô ta quay đầu nhìn, quả nhiên là Thi Phỉ.
Cô ta khẽ nhíu mày, nét cười trên gương mặt nhạt đi trông thấy, nhẹ nhàng lại cường điệu nói: "Cô Thi à, đây là bộ tôi ngắm rồi."
Thi Phỉ đang cầm bộ quần áo đánh giá, nghe cô ta nói vậy thì lập tức liếc mắt: "Ồ, thế à?"
Thi Phỉ hơi cao giọng: "Thế thì ngại quá, tôi cũng ngắm bộ này. Hơn nữa tôi lấy trước rồi, chắc chị Tân Ninh không so đo đâu nhỉ?"
Tân Ninh hơi nheo mắt, đột nhiên nở nụ cười: "Cũng được, dù sao cũng không phải thứ gì quan trọng lắm, nếu cô Thi đã thích vậy thì nhường cô vậy."
Cuối cùng Thi Phỉ quay đầu nhìn cô ta, đôi mắt có phần tương tự kia không lộ ra chút vui vẻ nào: "Vậy cảm ơn chị Tân Ninh nhé. Quả nhiên chị độ lượng giống hệt tôi tưởng tượng."
Tân Ninh: "Dù sao cũng chỉ là đồ không quan trọng, bỏ qua là được. Chỉ hi vọng cô Thi sẽ không hối hận chọn lại khi thấy tôi ngắm được bộ khác."
Thi Phỉ cứ cảm giác cô ta có ẩn ý, nhịn không được nhíu mày bèn hờ hững nói: "Đương nhiên sẽ không. Tôi vốn thích màu xanh lá, chỉ không ngờ lại vừa khéo giống với sở thích của chị Tân, chọn cùng một bộ."
"Thế à? Cũng đúng, hình như sở thích của cô vẫn luôn giông tôi ấy nhỉ."
Tân Ninh nói ẩn ý, không đợi Thi Phỉ phản bác đã nhìn về phía Hạng Triều: "Anh nói xem, lão Hạng?"
Hạng Triều thuận miệng đáp lại, cầm một bộ màu xanh lam trắng: "Không phải còn có màu xanh lam A Ninh còn thích hơn sao? Nếu không thì thử bộ này xem, chắc chắn là sẽ đẹp."
Tân Ninh: "Vậy thì bộ này đi."
Thi Phỉ: "..."
[Hay lắm, tôi biết ngay mà, hai cô ấy sớm muộn cũng đối địch thôi!]
[Tân Ninh à, giờ chị mắng người đỉnh quá, thiếu điều chỉ đích danh bảo Thi Phỉ học theo mình rồi ha ha ha.]
[Ăn ngay nói thật nè, Thi Phỉ thích màu xanh lá thật nhưng trông đống Hán Phục này chỉ có một bộ màu xanh lá, Tân Ninh đột nhiên chọn bộ này mới không đơn giản ấy?]
[Không phải fan của hai người, không biết rõ tình hình nên không đánh giá, chỉ thầm mong được xem hai người đánh nhau. (xoa tay, xoa tay)]
Không riêng gì khán giả, Úc Khả Khả cũng không nhịn được nghĩ lại cuộc đối thoại của hai người: [Sao tôi cứ cảm thấy Tân Ninh chọn bộ Hán phục màu xanh lá kia là cố ý nhỉ?]
Hệ thống: [Chắc phải 80%. Sau khi biết Thi Phỉ thích màu xanh lá, Tân Ninh đã ghét màu đó rồi.]
Cô lập tức hiểu ra: [Tôi bảo mà, đàn ông như quần áo, nói thế rõ là đang chỉ đích danh Thi Phỉ. Nhưng rõ ràng cô ta nghe không hiểu, chậc chậc.]
"Chị Khả Khả, em cảm thấy chị mặc màu đỏ nhất định sẽ đẹp."
Hoàn toàn không phát hiện cô đã tập trung toàn bộ chú ý sang bên kia, Lê Hinh Nhụy vẫn đang chăm chú lựa chọn, đột nhiên lấy ra một bộ màu đỏ đẹp đẽ, kích động quay đầu nhìn cô: "Chị thấy... Chị Khả Khả ơi?"
Úc Khả Khả bị cô ấy kéo sự chú ý lại, chăm chú nhìn vào bộ Hán phục này: "Cô mặc à? Đẹp lắm, có thể thử xem."
Lê Hinh Nhụy: "... ?"
[Ha ha ha cứu mị với, hình như tôi thấy đầu Lê Hinh Nhụy đầy vạch đen rồi.]
[Không thể nói không liên quan được, chỉ có thể nói có liên quan chút đỉnh nhưng không nhiều. Ông nói gà, bà nói vịt, tui cười muốn xỉu quá.]
[Đừng cười, tuy không nghe được cô ấy nói gì nhưng con gái tôi đúng là đang chăm chú... được rồi, không bịa nổi nữa. (từ bỏ)]
[Ha ha ha cười phát tài, ngày ngày chị Úc đều diễn ăn dưa!]
[Trạng thái của tôi lúc này be like↓]
Vì thế mưa bình luận mũi tên đều rào rào đáp xuống đầu Úc Khả Khả.
Lê Hinh Nhụy không để ý, chỉ vui vẻ lặp lại câu ban nãy lần nữa: "Em chưa từng thấy chị Khả Khả mặc đồ đỏ bao giờ, chắc là đẹp lắm nhỉ?]
Úc Khả Khả thờ ơ gật đầu: [Vậy tôi chọn cái này, cô thì sao?]
"A..." Lê Hinh Nhụy chợt sững người, chột dạ hạ thấp giọng: "Em còn chưa nghĩ ra nữa, nhưng chắc cái nào cũng được thôi?"
Úc Khả Khả liếc cô ấy, lấy một bộ màu cam phớt: "Thế thì lấy bộ này đi, rất hợp với cô."
Lê Hinh Nhụy ôm bộ Hán phục này, gật đầu không hề nghĩ ngợi: "Vâng!"
[A a a nhà người ta ai hiểu chứ, lại gặm được rồi!]
[Đáng ghét, sao hai người này cứ dính nhau thế, đến cả trang phục cũng muốn chọn cho nhau à?]
[Nhìn cái điệu cười mất giá của Lê Hinh Nhụy kìa, không phải chứ, cười rạng rỡ thế kia, rốt cuộc là hướng nội ở đâu đấy?]
[Người quen thì đương nhiên sẽ khác rồi, chế để cô ấy bắt đầu thử xem.]
Đợi đến khi mọi người chọn Hán phục xong thì lục tục đi thay rồi trang điểm.
Còn Úc Khả Khả và Lê Hinh Nhụy, ánh mắt chợt lơ đãng lướt qua thì đúng lúc trông thấy chồng Thi Phỉ đang mang theo hộp trang điểm cùng cô ta vào một căn phòng khác.
Không thể không nói, đúng là tiện ghê, còn không khiến ai nghi ngờ cả.
...
Đến khi mọi người lần lượt trang điểm xong, mưa bình luận lập tức kinh ngạc lại thán phục.
Đám khách mời mà tổ chương trình mời đến đều khá đẹp, ngay cả đạo diễn Hạng Triều có khí chất thành thục thận trọng. Còn diễn viên hài Chiêm Viên mặc bộ đồ màu mực cũng có vẻ u buồn nhưng lại hoàn toàn không có cảm giác không hài hòa.
Nhất là sau khi Úc Khả Khả đi tới, mưa bình luận chợt thoáng khựng lại.
Chỉ thấy bộ Hán phục màu đỏ đẹp đẽ rực rỡ không hề che đi vẻ đẹp vốn có của cô, ngược lại còn càng tôn làn da trắng như tuyết của cô, đường nét gương mặt thong dong sắc nét.
Khi cô chậm rãi đi tới, cảm thấy người cô được phủ đầy vẻ sang trọng và lộng lẫy, cái đẹp khiến mọi người chấn động.
[Cứu cứu, đây là Công chúa Thịnh Đường (*) gì hả, thật là đẹp đến tùy hứng.]
(*) Thịnh Đường: Ý chỉ khoảng thời gian tốt đẹp nhất ở giữa thời Đường (Trung Quốc), lúc đó văn học phát đạt, thơ Đường cực kỳ hay.
[Nhìn lại meme của chị Khả trong điện thoại rồi lại ngẩng đầu nhìn màn hình, lại là cùng một người hả, sao có thể cùng là một người được?]
[Hu hu tình thương của mẹ biến chất rồi, vợ tôi đẹp quá xá đi!]
[Không phải các chế đã có vợ rồi sao? Sao cứ la hét khiến tôi phải nổi máu ghen, đến lúc đó vợ tôi lại phải dỗ tôi lâu lắm đó, phải không, Khả Khả?]
[? Xem ra tôi có trực tiếp phun nước cho chế tỉnh không.]
Thấy đám khách mời sửa soạn trang phục xong đi ra ngoài, đạo diễn bắt đầu chính thức giới thiệu hành trình.
"Tiếp đây, chúng ta sẽ ở đây du lịch hai ngày. Trước khi xuất phát, tôi sẽ xác nhận hành trình với mọi người."
Ông ấy lấy ra một phong thư, cười híp mắt nói: "Trong phong thư là tiền mà mọi người cần tiếp đây. Trong hai ngày này, tất cả đều phải hoàn thành nhiệm vụ ăn cơm, check in các địa điểm và mua sắm quà lưu niệm."
Đạo diễn chương trình: "Đương nhiên, phí cư trú không bao gồm trong đây, mọi người có thể yên tâm về điểm này."
Chỉ là phong thư này hơi mỏng, nhìn cũng biết là tiền trong đó chắc chắn không nhiều.
Không cần cân nhắc đến phí cư trú, đám khách mời tự nhiên đều thở hắt ra.
Sau khi bọn họ nhận được bản đồ thì nghe đạo diễn nói: "Những địa điểm mọi người cần check in đã được khoanh tròn. Đến địa điểm check in phải mua quà lưu niệm, mọi người có thể bàn bạc nhưng phải đảm bảo mua đủ năm loại khác nhau."
Úc Khả Khả cúi đầu xem bản đồ, tuy địa điểm được khoanh tròn không nhiều lắm nhưng khoảng cách hơi xa.
Quan trong nhất là, buổi tối bọn họ còn phải về.
[Được đấy, cho dù ở vùng cổ trấn sông nước có vẻ sống chậm nhưng cũng không tránh khỏi được phải hành động như bộ đội đặc chủng sao?]
[Nói cho cùng là hai ngày nhưng hành trình thực tế chỉ có một ngày rưỡi, phải check in hết các địa điểm đó thật là hơi gấp.]
[Đúng rồi, tiền của khách mời hai mùa trước còn có cả phí cư trú đó, còn là ở khu chi phí cao, bọn họ còn bủn xỉn đến độ ăn cơm đều hận không thể chỉ gặm màn thầu.]
[Tống Tuyền và Lăng Hinh Nhị thẳng lưng trông thấy kìa, trông có vẻ tự tin ngập tràn luôn.]
Quả đúng vậy, xem bản đồ xong, Lê Hinh Nhụy thở phào nhẹ nhõm: "Đa số là em biết đi thế nào rồi, có điều chúng ta phải lập kế hoạch lại về tuyến đường chút."
Tống Tuyền lập tức giơ tay: "Thế để tôi cho."