Đã có người chủ động xin đi giết giặt, tự nhiên những người khác vui vẻ thả lỏng, giao nhiệm vụ lên kế hoạch tuyến đường đi cho cậu ấy.
Hạng Triều là người có địa vị cao nhất, lập tức nhận lấy phong thư, kiểm tra số tiền bên trong rồi tính thử: "Trong đây mỗi người được khoảng 400 tệ, chúng ta nên tiêu tiết kiệm chút."
Nguyên Lịch lại tỏ vẻ rất lạc quan: "Tuy nhìn mỗi người 400 tệ có vẻ ít, nhưng nếu cộng lại thì không ít lắm đâu."
Ăn qua loa chút đồ trong homestay xong, mọi người bèn bắt đầu đi check in dựa theo tuyến đường mà Tống Tuyền đã làm cho.
Đầu tiên đương nhiên phải ngồi thuyền, có thể tới thẳng điểm check in đầu tiên.
Bởi vì có tổng cộng chín người nên bao thuyền sẽ rẻ hơn đi đơn, đồng thời sẽ càng thoải mái hơn.
Ngồi trên thuyền đung đưa, có thể cảm nhận được hơi sương mờ mịt lướt qua mặt, mang đến cảm giác nhẹ nhàng, khoan khoái.
Đám khách mời an nhàn thưởng thức kiến trúc lâm viên hai bên bờ sông, có thể tránh được sự ồn ã của đám đông, đồng thời hưởng thụ hoàn toàn sự yên tĩnh khoan thai của cổ trấn sông nước.
Mưa bình luận có vẻ cũng bị nhiễm theo, không có mấy người lên tiếng mà đều cùng thưởng thức cảnh sắc của cổ trấn.
Đến điểm check in đầu tiên, có lẽ tinh thần đang tốt, tất cả mọi người đều cười nói, không hề cảm thấy mệt mỏi, còn chụp ảnh giúp nhau.
Nhìn Hạng Triều chụp ảnh góc rộng cho Tân Nhinh, nữ diễn viên có tiếng Lạc Vân không nhịn được cười nhạo kỹ thuật chụp ảnh của Nguyên Lịch, hoàn toàn chụp cô ta thành người qua đường.
Nguyên Lịch sờ mũi ngượng ngùng xin lỗi rồi nghiêm túc học tập Hạng Triều cách chụp ảnh. Hạng Triều cũng tốt tính hướng dẫn anh ta, còn chụp cho bọn họ mấy bức ảnh.
Trong mưa bình luận lập tức hiện lên một loạt tiếng cười chế giễu, đương nhiên cũng có không ít cô gái đã từng bị bạn trai chụp giống vậy lập tức đồng cảm nhao nhao kể ra kinh nghiệm của mình.
Lê Hinh Nhụy nghiêm túc chụp cho Úc Khả Khả rất nhiều ảnh mà vẫn chưa thấy thỏa mãn, cho đến khi cô vẫy tay với mình, ra hiệu hai người chụp ảnh chung thì cô ấy mới vui vẻ đi đến.
Phát hiện Tống Tuyền đi mua quà lưu niệm còn chưa về, Úc Khả Khả nghĩ ngợi rồi lập tức đưa điện thoại tới trước mặt Chiêm Viên đang đứng trên cầu, nhìn chăm chăm xuống bên dưới không lên tiếng.
Giọng cô tự nhiên: "Anh Chiêm, có thể nhờ anh chụp cho bọn tôi một tấm ảnh chung không?"
Chiêm Viên vốn không có ai để ý, mà chính anh ấy cũng không có ý định tham gia vô thức giật mình.
Anh ấy hơi bất ngờ nhìn cô, hoàn toàn không ngờ đến cô sẽ nhờ mình.
Úc Khả Khả thản nhiên nhìn lại, đôi mắt hạnh trong trẻo khẽ chớp, dường như có vẻ khó hiểu: "Anh Chiêm?"
Chiêm Viên: "..."
Anh ấy yên lặng rồi chần chừ nhận lấy điện thoại, khẽ gật đầu: "Khả năng chụp của tôi không tốt lắm."
Úc Khả Khả chân thành: "Chỉ cần không chụp thành ảnh ma thì tôi đều có thể chấp nhận, dù sao trở về vẫn có thể photoshop được mà."
Chiêm Viên: "Thế thì phải tối mới chụp được hiệu quả cầu Nại Hà thôi."
Lê Hinh Nhụy ở bên cạnh vô thức bật cười, đến khi kịp phản ứng thì vội vàng che miệng lại, vô cùng rối rắm xua tay với bọn họ, tỏ ý mình không cố ý bật cười.
[Ha ha ha chị Úc cũng biết tấu hài à?]
[Trước kia tôi bị bạn chụp thành Mạnh Bà nấu canh trên cầu Nại Hà, thế mà cô ấy còn nói xạo đó là tiên khí bồng bềnh được, chỉ muốn đánh vỡ cái đầu chó của cô ấy!]
[Nhưng sao Úc Khả Khả lại muốn nhờ Chiêm Viên chụp ảnh thế? Chẳng lẽ cô ấy không biết mấy chuyện kia của anh ta sao?]
[Chiêm Viên vẫn luôn biết cơ trí hài lại đó, nếu không phải... Haizz.]
[Chuyện của chị Úc, chế ít quản thôi, tắt mic lui đi.]
Không biết mưa bình luận đang chê đủ điều, tuy là Chiêm Viên có hơi chần chử nhưng gương mặt vốn hơi căng cứng lại thoáng giãn ra.
Anh ấy chụp giúp mấy bức rồi trả điện thoại lại cho Úc Khả Khả.
Lê Hinh Nhụy thò đầu nhìn thử thì lập tức mở to mắt: "Anh Chiêm, anh khiêm tốn quá đi! Mấy tấm này rõ là chụp rất đẹp mà, đặc biệt nghệ thuật!"
Nếu như Hạng Triều chụp cảm giác có câu chuyện đằng sau thì Chiêm Viên chính là người trong bức họa.
Bức nào bức nấy đều cực kỳ nghệ thuật.
Lê Hinh Nhụy lại không nhịn được nhớ đến câu "biết chút chút" kia của Tống Tuyền.
Giờ mọi người đều chuộng nói kiểu này à?
Ngay lúc cô ấy đang ngơ ngác thì nghe được giọng Tống Tuyền.
Cậu ấy đi tới nói qua mình trả giá mua quà lưu niệm thế nào rồi đưa tới vài chiếc ô giấy dầu: "Đây là đồ do tổ chương trình chuẩn bị, đạo diễn nói mọi người quên cầm nên bảo tôi tiện thể đưa đến."
Đã có đạo cụ, đương nhiên chụp ảnh lại càng đẹp hơn.
Lạc Vân lấy một cái, cười nói lời cảm ơn: "Tôi đang nghĩ, cần một chiếc ô đây này. Đàn em, lần này cậu phải chụp cho tôi đẹp vào đó, nếu không thì cậu không còn cơ hội nữa đâu."
Nguyên Lịch thề thốt: "Chị yên tâm đi, tôi đã được đạo diễn Hạng chỉ bảo rồi, kiểu gì cũng phải tốt hơn trước chứ?"
Hạng Triều nghe lời này thì vội vàng nói: "Nếu cậu mà chụp xấu thì đừng nói là tôi dạy nhé, tôi không gánh nổi vai này đâu."
Nguyên Lịch lập tức bày ra vẻ đau khổ: "Đạo diễn, anh nể mặt em chút đi."
Mọi người lập tức cười ầm ĩ.
Hạng Triều vẫy tay, nhìn về phía Tân Ninh: "A Ninh, để anh chụp thêm cho em mấy bức nữa nhé?"
Tân Ninh lơ đãng nhìn qua Thi Phỉ đang mím chặt môi, khóe miệng thoáng nhếch lên.
Cô ta thờ ơ nói: "Chụp kha khá rồi, tổng cộng chỉ có ba chiếc ô, để đám thanh niên nghịch đi."
Thi Phỉ vốn định lấy ô, nghe vậy thì hơi khựng lại, ra chiều nói giỡn: "Chị Tân Ninh nói vậy, sao cứ cảm giác như đang nhắc khéo tôi thế nhỉ?"
Tân Ninh khẽ cười, trêu ghẹo nói: "Cô Thi nhạy cảm quá rồi, tôi nói đám thanh niên đương nhiên là có cả cô rồi. Mấy người đều là đàn em của tôi, nhường chút có sao đâu."
Mặt Thi Phỉ lập tức xị ra, thoáng cái đẩy lại chiếc ô vào lòng Tống Tuyền.
Cô ta hừ lạnh: "Vậy tôi đây cũng nhường, dù sao thì cũng đâu có ai chụp ảnh cho tôi, lấy hay không thì cũng chẳng có ý nghĩa gì."
Tống Tuyền khẽ giật mình, hé miệng định nói gì đó nhưng có vẻ như trả lời thế nào đều sẽ đắc tội với một người trong đây.
Thi Phỉ đã nói vậy rồi, nếu cậu mà còn theo đó đồng ý, thật sự không để ô cho cô ta thì EQ thấp quá rồi.
Nhưng nếu muốn chụp ảnh cho Thi Phỉ vậy thì lại khó mà tránh được Tân Ninh sẽ "ghi nhớ" cậu.
Nhất thời cậu rất khó xử, vô thức nhìn về phía Úc Khả Khả với ánh mắt cầu cứu.
Sau đó thấy Úc Khả Khả thu lại ánh mắt tỏ vẻ hứng thú, biết lắng nghe nhận lấy một chiếc ô: "Vậy thì cám ơn chị Tân Ninh và chị Thi Phỉ. Tôi đang nghĩ có ba chiếc ô, liệu có nên chia cho cánh đàn ông một chiếc hay không."
"Dù gì trai đẹp mặc Hán phục che ô, khẳng định sẽ rất đẹp, không thể nào để hụt mất được." Cô cười híp mắt, nói: "Tống Tuyền phải cảm ơn chị Tân Ninh và chị Thi Phỉ, tôi nhớ trong "Cửu Hoa", có cảnh cậu ấy mặc cổ phục che ô mà."
Tống Tuyền vội vàng cảm ơn hai đàn chị, ánh mắt lại sáng rực.
Ban nãy chị Úc nói vậy có phải chứng minh rằng chị ấy có chú ý đến tiến độ quay phim của "Cửu Hoa", chứ không phải không để ý hay không?
Cậu ấy không nhịn được thầm nghĩ, không biết đạo diễn Tỉnh có đang xem livestream hay không, nếu chị ấy mà nghe được lời này thì nhất định cũng sẽ rất vui vẻ.
Vì lời này của Úc Khả Khả, ánh mắt của Tân Ninh và Thi Phỉ đều dừng lại trên người của Tống Tuyền.
Tuy trên mặt không thể hiện gì nhưng trong lòng lại có phần tán thành.
Tống Tuyền vốn vai rộng, chân dài, mắt sáng tựa sao, rất phù hợp với cổ phục.
Lúc này mà đứng trên cầu che ô thì càng trở nên sạch sẽ, tuấn tú khiến người ta có thiện cảm hơn.
Thi Phỉ vốn bị chọc tức, sau khi thưởng thức hình ảnh này lại chợt dịu đi.
Giọng nói của cô ta có phần dịu đi, ra chiều nói bâng quơ: "Tôi cũng nghĩ thế. Tất cả mọi người cùng đi chơi, không thể để mỗi nữ che ô chứ, nam cũng có phần nữa, nên chú ý công bằng."
"Đúng đó, Tống Tuyền che ô thật sự rất đẹp, cũng rất hợp." Tân Ninh cũng cười: "Nghe vậy lại khiến tôi có chút mong chờ "Cửu Hoa" đó."
[Không hổ là chị Úc, chỉ nói vài câu đã nhẹ nhàng hóa giải tranh cãi, còn nhân tiện tuyên truyền cho tác phẩm mà mình đầu tư. (đầu chó)]
[Cho nên đây chính là dùng sự thật chứng minh, không có phụ nữ nào không thích ngắm trai đẹp? Cảm thấy hai người đều mê trai đẹp.]
[Tống Tuyền đẹp trai thật mà! Cậu ấy là chói mắt nhất nhất trong đám đàn ông kia đó, chỉ nhìn đã cảm thấy khoái rồi, đương nhiên các đàn anh, đàn chị phải nể mặt rồi.]
[Không phải là "Cửu Hoa" à? A a a xem là được! Phải xem!]
Xuống cầu, đi trên phố cũ của cổ trấn, tường trắng, ngói xám, chỉnh lộ lại có tông xanh.
Đi lại trên con đường đá xanh, nhìn du khách người đến người đi, nghe giọng nói lộn xộn lại có năm phần khói lửa, năm phần ý thơ.
Địa điểm check in thứ hai là miếu Nguyệt Lão nghe nói rất linh nghiệm.
Miếu Nguyệt Lão không quá lớn, ẩn dưới mấy tán cây cổ thụ chọc trời.
Dây thường xuân leo đầy vách tường, cửa ra vào treo đầy thẻ gỗ được giữ bằng dây đỏ.
Đẩy cửa ra là có thể thấy Nguyệt Lão ngồi trên cao ở bên trong.
Nguyên Lịch đột nhiên nói: "Nghe nói miếu Nguyệt Lão chỉ có thể cầu duyên, đặc biệt linh nghiệm đó."
Lạc Vân đột nhiên liếc anh ta, nói đùa: "Sao, cậu rung động rồi à?"
Nguyên Lịch ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: "Không phải chúng ta đã đến rồi sao, thì nhân tiện vái một Nguyệt Lão một vái, cũng có thể xin ông ấy ban cho tôi một mối duyên?"
Lạc Vân: "Nghe cậu nói vậy thì có vẻ như là có mục tiêu rồi, đặc biệt đi xác nhận với Nguyệt Lão nhỉ?"
Hạng Triều lập tức lắc đầu cười nói: "Được rồi, hai người đừng đứng đó liếc mắt đưa tình nữa. Có điều Nguyên Lịch nói cũng đúng, nếu đã đến rồi, hay là mọi người vái cả đi?"
Thi Phỉ có vẻ không thích chỗ này lắm, đứng ở bên tường cũng được treo đầy dây đỏ, mím môi có phần kháng cự.
Cho đến khi nghe anh ta nói vậy thì mới giật giật khóe miệng: "Đạo diễn Hạng và chị Tân Ninh đã hòa hợp nhiều năm rồi mà vẫn cần vái sao?"
Tân Ninh: "Nếu vợ chồng đã cùng tới đây rồi thì đương nhiên vái sẽ tốt hơn. Sao, chẳng lẽ cô Thi không nghĩ vậy à?"
Thi Phỉ: "..."
Cô ta vô thức cuộn ngón tay lại, cộc cằn nói: "Liên quan gì đến tôi, tôi muốn gì cũng vô dụng thôi."
"Tôi tưởng là cô Thi cũng muốn vái ấy chứ." Tân Ninh nhìn chằm chằm ngón giữa trống của cô ta, nở nụ cười ẩn ý sâu xa rồi bình thường lại: "Có điều nhìn cô thế này thì hẳn là không sẵn lòng lắm, chắc cô Thi theo chủ nghĩa độc thân à?"
"... Ai nói tôi không muốn đâu, đương nhiên tôi cũng muốn vái."
Thi Phỉ nói gằn từng chữ từng chữ một rồi nhìn về phía Hạng Triều cao giọng: "Vậy chị Tân Ninh và đạo diễn Hạng vào trước đi, chúc hai người bên nhau dài lâu, cả đời không cách xa."
Hạng Triều đột nhiên ho một tiếng, nhìn Nguyệt Lão không nói lời nào.
Nét cười trên mặt Tân Ninh chợt nhạt đi: "Vậy thì xin mượn lời lành của cô."
Nhìn hai người này rõ ràng bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười, thế mà còn ra vẻ thân thiết, Úc Khả Khả lập tức cảm thấy xem vậy là đủ rồi: [Hai người này đúng là đang khiến nhau buồn nôn mà.]
Có điều đúng là miễn bàn, quá k*ch th*ch.
Tân Ninh biết rõ Thi Phỉ bí mật kết hôn, hơn nữa chồng còn ở trong đám nhân viên, vì thế cố tình dùng điểm đó để đâm chọt cô ta một cái.
Còn Thi Phỉ và người chồng thanh mai trúc mã thì đương nhiên là có tình cảm, chỉ là ghét Tân Ninh mới ngủ với Hạng Triều. Lúc này đang ở miếu Nguyệt Lão linh nghiệm còn bị ép phải vái, chắc chắn là vừa chột dạ, vừa rầu rĩ.
Thi Phỉ biết tình cảm giữa Tân Ninh và Hạng Triều vốn đã không hòa thuận, còn cố ý chúc bọn họ mãi mãi đồng tâm, gắn kết, cả đời đều quấn quýt bên nhau không rời.
Vốn cũng vì tranh chấp lợi ích nên chưa thể thành công ly hôn, chứ trong lòng Tân Ninh buồn nôn muốn chết.
Đang sung sướng ngẫm nghĩ, Úc Khả Khả đã bị Lê Hinh Nhụy kéo đi.
Cả đoàn người đều thành kính vái lạy, cầm lấy thẻ cầu nguyện, nghiêm túc điền niềm mong đợi của mình đối với nhân duyên.
Úc Khả Khả trầm tư, vừa viết lên một dòng rồi tự nhiên cất đi.
Lê Hinh Nhụy ở bên cạnh đang rầu rĩ không biết nên viết gì, thấy cô làm vậy thì lập tức giật mình, thỏ thẻ nhắc nhở: "Chị Khả Khả, viết xong nguyện vọng thì phải treo lên mới linh nghiệm được."
Úc Khả Khả điềm nhiên như không có việc gì: "Không sao. Tôi đã tìm được người thực hiện nguyện vọng rồi, cũng linh nghiệm thôi."
Lê Hinh Nhụy: "... ?"
Cô ấy lập tức lộ vẻ ngơ ngác: Không phải thẻ cầu nguyện phải tìm Nguyệt Lão để thực hiện sao, còn tìm ai được nữa?
Quý Cảnh Diệp vừa kết thúc cuộc họp, phát hiện Úc Khả Khả gửi ảnh của mình tới nên lập tức mở ra, không khỏi thoáng khựng lại.
Anh nhìn màn hình không chớp mắt, tai đột nhiên nóng lên.
---
Lời tác giả:
Đúng đó, tìm ai thực hiện nguyện vọng đây? [Điềm nhiên như không có việc gì huýt sáo.]