Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 122

Lê Hinh Nhụy biết là Úc Khả Khả đã có vị hôn phu, hơn nữa tình cảm rõ ràng rất tốt, lúc này mới cố ý nhắc nhở cô.

Vì thế sau khi nghe cô nói vậy, dù không hiểu rõ ý của cô thì vẫn gật đầu.

Hẳn "có người" mà chị Khả Khả nói... chỉ là để chỉ vị hôn phu của chị ấy, cái vị tổng giám đốc Quý có vẻ rất đáng sợ đó?

Không biết tưởng tượng đến chuyện gì mà mặt Lê Hinh Nhụy đột nhiên đỏ lên, vội vàng vùi đầu nhìn thẻ gỗ của mình.

Thế, thế thì tình cảm đôi bên thật sự rất tốt.

Còn khán giả thấy đám khách mời vái Nguyệt Lão thì cũng nhao nhao ăn ý viết nguyện vọng trên mưa bình luận nhưng sau khi nghe được cuộc nói chuyện của hai người thì sự chú ý của bọn họ nhanh chóng bị kéo đi.

[Chị Úc vừa nói vậy là thấy gay go rồi, đột nhiên muốn biết cô ấy ước nguyện vọng gì ghê.]

[Dù gì nghe chiều này thì chắc chắn không phải cầu duyên rồi.]

[Chị Úc vừa xinh đẹp lại giàu có, đúng là không cần cầu duyên gì đâu. Thực tế là chỉ cần vẫy tay một cái, chẳng phải sẽ có rất nhiều người lao vào sao? Đúng không @Tống Tuyền @Lê Hinh Nhụy (nháy mắt ra hiệu)]

[Tìm người thực hiện nguyện vọng gì cơ... Mẹ nó, chẳng lẽ là nuôi thêm vài cậu trai trẻ chất lượng tốt nữa à?]

[Gì cơ, party người mẫu nam ấy à! (tỏ vẻ cảnh giác)]

[Ha ha ha các chế đừng nghĩ xa nữa! Đang trong miếu Nguyệt Lão đó, các chế nghiêm túc chút!]

Không biết suy nghĩ của khán giả dần chệch hướng, Úc Khả Khả trả lời câu hỏi của Lê Hinh Nhụy xong thì ra vẻ tùy ý liếc xung quanh thì thấy Nguyên Lịch đang lặng lẽ thò đầu như đang muốn nhìn trộm xem Lạc Vân viết gì trên thẻ gỗ lại bị Lạc Vân kịp che đi.

Đối mặt với ánh nhìn tức giận của cô ta, Nguyên Lịch ngượng ngùng gãi đầu, bị mưa bình luận cười đùa một trận.

Chiêm Viên thờ ơ nhìn thẻ gỗ trống trơn, vốn không hề có ý định viết.

Còn Thi Phỉ thì cau mày, lần lữa mãi không viết gì trên thẻ gỗ, dáng vẻ ra chiều nôn nóng.

Hạng Triều và Tân Ninh thì ngược lại, đã viết xong từ lâu rồi.

Lúc này Hạng Triều đang bước chậm ở bên tường có treo những sợi dây đỏ đan xen quan sát nguyện vọng trên những tấm thẻ gỗ đó; Tân Ninh thỉnh thoảng lại liếc Thi Phỉ, khóe miệng nhếch lên thấy rõ.

Úc Khả Khả không nhịn được cảm thán: [Này đúng là đang diễn tuồng mà, phải cho đạo diễn một like, nghĩ sao mà cho mọi người đến miếu Nguyệt Lão check in.]

Hệ thống nhắc nhở cô: [Miếu Nguyệt Lão vốn là một địa điểm nổi tiếng ở đây, nổi tiếng vì linh nghiệm ấy. Rất nhiều người đặc biệt đến đấy là vì cầu duyên đó.]

Cô thờ ơ: [Nói vậy thì Nguyệt Lão của tôi là cậu à? Không chỉ phát người yêu mà còn là kiểu trực tiếp khóa chặt luôn.]

Hệ thống đột nhiên kiêm thêm việc: [...]

Tuy vậy nhưng mà, cô đừng có mà chơi khác vậy được không!

Trong đám người này, Tống Tuyền và Lê Hinh Nhụy đang ủ ê mặt mày trông thấy lại trở nên dễ thu hút sự chú ý của người khác.

Bọn họ liếc nhau, nhìn ra được nỗi buồn rầu giống hệt ở đáy mắt đối phương thì vô thức thấy đồng cảm vì chung cảnh ngộ mà thở dài.

Tống Tuyền thấp giọng nói: "Không biết không viết có được không?"

Tuy mẹ cậu ấy đã phẫu thuật thành công nhưng sau đó vẫn cần phải duy trì tiền điều trị. Sự nghiệp diễn xuất của cậu ấy thì mới vừa chỉ có chút khởi sắc, thật sự là không có tâm trạng gì để yêu đương cả.

Nghĩ đến động tác thu thẻ gỗ lại một cách tự nhiên của Úc Khả Khả ban nãy, cậu ấy chợt có ý tưởng.

Nếu không được thật thì cậu ấy viết bừa cũng được nhỉ? Không treo là được.

Lê Hinh Nhụy cũng gật đầu theo, vô thức kêu ca: "Đúng đó, giờ tôi không muốn yêu đương lắm. Nếu phải viết mà ngộ nhỡ linh nghiệm thật, nguyện vọng thành thật thì biết làm sao?"

[Ha ha ha đệch, bọn họ muốn tôi chết cười à? Ngộ nhỡ linh nghiệm thì biết làm sao ấy hả?]

[Hai người này thật sự không hợp với đám CP bên cạnh, quá khác biệt.]

[Fan sự nghiệp cực lực đồng ý, đám nam thanh niên đang trong thời kỳ sự nghiệp đang lên, vẫn nên đừng cầu nhân duyên thì hơn, tuyệt đối không thể để sự nghiệp bị chậm trễ được!]

Thấy hai người viết một chữ lại thở dài thườn thượt, rầu rĩ đến độ như bị ép viết luận văn, vắt óc cỡ nào vẫn không viết ra nổi, Úc Khả Khả không chịu nổi bị chọc cười: "Ai nói nhất định phải cầu duyên?"

Hai người lập tức ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt phát sáng thấy rõ.

Úc Khả Khả: "Dù gì cũng là thẻ nguyện vọng, hai người viết sự mong đợi với tương lai của chính mình đi. Chưa biết chừng Nguyệt Lão có lòng sẽ giữ nguyện vọng của hai người cho đến khi hai người cố gắng đạt được thì sao?"

Hai người họ lập tức lộ ra vẻ chợt bừng tỉnh, mạch suy nghĩ như được đả thông, tốc độ viết lập tức tăng vèo vèo.

Mưa bình luận cũng như được nhắc nhở, bắt đầu lần nữa viết nguyện vọng, đồng thời nhao nhao thu hồi lại nguyện vọng cầu duyên đã viết trước đó.

Thi Phỉ và Chiêm Viên nghe Úc Khả Khả nói vậy thì cũng vô thức khựng lại, hiển nhiên đã thay đổi suy nghĩ theo.

Nhưng so với Chiêm Viên không ai để ý, Thi Phỉ vừa sáng mắt, định ghi bừa thì nghe được giọng nói như âm hồn không tan.

Tân Ninh lên tiếng nói: "Không phải cô Thi định cầu duyên à? Sao nhìn có vẻ rầu rĩ thế, có cần giúp đỡ không?"

Thi Phỉ: "..."

Nhớ đến trước đó mình mạnh miệng đồng ý, cô ta không nhịn được thầm hối hận sao mình lại không vững vàng mà đi đáp lại lời khích tướng của Tân Ninh.

Xui quá.

Cô ta hít một hơi thật sâu: "Không cần đâu, dù sao cũng đều là nguyện vọng của bản thân, đương nhiên là phải muốn mình tốt hơn rồi, không cần chị Ninh hỗ trợ đâu."

Tân Ninh cũng không dông dài, chỉ cười hỏi: "Thế cô Thi viết xong chưa? Chúng tôi vẫn đợi treo chung này."

Chạm phải đôi mắt mang ý cười có vẻ nhã nhặn của cô ta, trong lòng Thi Phỉ lập tức thấy buồn nôn.

Giả bộ gì chứ, thùng rác cũng chẳng có cho cô ta giả.

Giọng Thi Phỉ cứng nhắc: "Tôi vừa nghĩ rồi, cảm thấy lát nữa mình tự tìm chỗ treo riêng là được. Đạo diễn Hạng và chị Tân Ninh tình cảm sâu đậm, tôi mà treo bên cạnh thì chẳng phải là không có mắt à?"

Tân Ninh: "Thế à? Tôi còn tưởng cô Thi sẵn lòng theo lão Hạng... và tôi cơ, tiếc quá."

Thi Phỉ: "..." Ai muốn theo hai người họ chứ, phiền ghê.

Nhưng không đợi Thi Phỉ thở hắt ra, Tân Ninh vốn đang có vẻ tiếc nuối lại đột nhiên đổi giọng: "Thế cô Thi nghĩ kỹ xem viết nguyện vọng gì đi, dù sao chỉ có thành tâm mới có thể khiến Nguyệt Lão hiển linh được."

Tân Ninh cười nói thêm: "Cho nên nếu như từ bỏ nguyện vọng ấy, chưa biết chừng sẽ khiến người ta cảm thấy cô chột dạ đó."

Thi Phỉ: "..."

"Chị nói rất đúng, nếu đạo diễn Hạng và chị Tân Ninh đã thành tâm viết nguyện vọng rồi, vậy thì chắc chắn có thể bên nhau cả đời, tuyệt đối không xa cách nhỉ? Tốt quá."

Bị Tân Ninh nói ẩn ý buồn nôn chịu không nổi, cô ta lập tức nghiến răng, bên ngoài ra vẻ vui vẻ nhưng trong lòng không cười nổi, nói: "Tôi vừa nghĩ lại rồi, nếu tình cảm hai người vững chắc vậy, cho có thêm tôi vào thì chắc chắn cũng không có vấn đề gì đâu."

Nhìn chăm chăm vẻ tươi cười trên mặt Tân Ninh dần biến mắt, Thi Phỉ cười giễu: "Vậy tôi không khách sáo nữa, đành mặt dày mày dạn cọ chút may - mắn của hai người nhé."

Tân Ninh: "..."

Lần này đến phiên mặt Tân Ninh méo xệch.

Hạng Triều nhìn trái lại rồi nhìn phải, ra chiều không hiểu tình hình nhưng vẫn bình tĩnh cười nói: "Được, vậy chúng ta treo chung đi."

Úc Khả Khả vốn đang dựng thẳng tai lên nghe hăng say, thấy anh ta có vẻ không hề quan tâm thì lập tức thầm tặc lưỡi vài tiếng.

Cô chê bai: [Rõ ràng đạo diễn Hạng muốn viết truyện thế thân tìm trò k*ch th*ch, thế mà giờ trước ống kính lại làm như không có liên can gì.]

Hệ thống: [k*ch th*ch!]

Đúng là rất k*ch th*ch!

Nghĩ đến đây, cô không nén được tò mò quay đầu lại, tìm bóng dáng chồng Thi Phỉ trong đám người theo đoàn.

Sau đó cô phát hiện anh ta vốn không nhìn về bên đây mà chỉ ngẩng đầu nhìn chằm chằm ba chiếc thẻ gỗ đang treo bên trên, quấn lấy nhau không tách rời.

Anh ta nhìn không chớp mắt, không biết đang nghĩ gì.

Cứ cảm thấy hôm nay trở về kiểu gì cũng sẽ có kịch hay để xem.

Úc Khả Khả lập tức phấn chấn tinh thần, cực kỳ mong ngóng buổi tối.

Còn khán giả chứng kiến màn này cũng cảm nhận được sự khác thường.

Nhất là khi cuối cùng Tân Ninh, Hạng Triều và Thi Phỉ treo thẻ gỗ cùng nhau, chỉ thấy ba chiếc thẻ đung đưa theo gió, không ngừng va vào nhau tạo ra tiếng vang trong trẻo, hoàn toàn không phân biệt chính xác được cái nào là của mình.

Cách đó không xa là Nguyên Lịch và Lạc Vân đang treo thẻ gỗ.

Nguyên Lịch: "Đàn chị, chị cao vậy có với được không, có cần tôi treo giúp chị không?"

Lạc Vân nói với giọng không vui: "Tôi thấy có mà cậu đắc ý, đến đàn chị mà cũng dám cười nhạo à?"

Tuy bề ngoài của Nguyên Lịch không quá xuất sắc nhưng khi cười lên lại rất có sức hút, dáng người khá cao.

Còn Lạc Vân lại nhỏ nhắn xinh xắn, lúc lườm anh ta còn hơi ngẩng đầu, chênh lệch chiều cao giữa hai người rõ ràng khiến fan CP rung rinh.

Nguyên Lịch lập tức nở nụ cười: "Nào có, đàn chị như bây giờ là vừa rồi, dù sao có tôi giúp mà."

Lạc Vân quyết đoán từ chối: "Còn lâu tôi mới cần, rõ ràng là cậu muốn nhìn lén nguyện vọng của tôi."

Nguyên Lịch lập tức lộ ra vẻ tiếc nuối, bị Lạc Vân giơ nắm đấm uy h**p.

Hai người đùa giỡn treo thẻ gỗ cùng một chỗ, cũng được gió cuốn lấy, hai sợi dây đỏ đan vào nhau.

[Ơ... sao đột nhiên cảm thấy vi diệu quá? Không chắc chắn, để tui xem lại.]

[Ừmmmm, sự đối lập này thật sự càng nhìn càng thấy có gì đó sai sai.]

[Cho nên là vì sao Tân Ninh cứ nghĩ quẩn, nhất định phải để Thi Phỉ xen vào thế? Không thấy khó chịu à?]

[Quả nhiên vẫn là đôi tình nhân trẻ ngọt ngào hơn, hu hu cảm giác hai người họ real ghê!]

[Tống Tuyền và Lê Hinh Nhụy thật sự không ăn nhập, chết cười mất.]

[Một lòng hướng tới sự nghiệp, đoạn tuyệt tình yêu, tôi thích.]

[Cho nên chị Úc không định treo thật à, tò mò rốt cuộc chị ấy tìm ai để thực hiện nguyện vọng quá a a a!]

[Chiêm Viên đối xử với vợ vậy rồi, mà vẫn còn mặt mũi treo thẻ nguyện vọng à? Tôi đây chúc anh ta sớm ngày ly hôn, để vợ thoát khỏi bể khổ.]

[Con người chế tốt ghê.]

Đến khi ra khỏi miếu Nguyệt Lão thì mặt trời đã lặn.

Bọn họ check in địa điểm thứ ba xong thì màn đêm đã dần buông xuống.

Cổ trấn buổi tối khác biệt hoàn toàn với ban ngày, tựa như một bức tranh thủy mặc vậy.

Đầu đường cuối ngõ phố cũ treo đèn lồng cao, ngọn đèn tỏa ra ánh sáng nhạt làm nổi bật lên bóng người trùng trùng điệp điệp bên cửa sổ, phác họa cảnh náo nhiệt bên trong.

Đường đá xanh được ngọn đèn chiếu rọi cũng tỏa ra ánh sáng mờ mờ, tựa như cái bóng ngân hà, rọi lên kiến trúc cổ kính mờ ảo.

Nước sông chảy lững lờ, đèn chăng hai bên bờ thắp lên cảnh đêm đầy trữ tình.

Thuyền hoa đăng đi qua tạo nên những đốm sáng nhỏ trong nước. Tiếng mái chèo nhẹ nhàng hòa lẫn với tiếng nước chảy nhỏ giọt dễ dàng kéo con người ta chìm đắm trong vùng sông nước mơ mộng ngập tràn ý thơ.

Kết thúc hành trình check in hôm nay, đám khách mời mệt mỏi trở về homestay.

Bọn họ nói chúc ngủ ngon với nhau xong thì lập tức đóng cửa.

Không biết có phải hôm nay ai cũng mệt cả rồi hay không, hoặc có lẽ là e dè nơi đây không lớn, dễ bị người khác phát hiện, cho nên mãi đến khi tắm rửa xong, Tân Ninh và Thi Phỉ lại vẫn không có hành động gì, rõ ràng bọn họ rất cẩn thận.

Úc Khả Khả mong chờ bị hẫng thì không nén nổi tiếc nuối.

Có điều nghĩ đến sau vẫn còn vài ngày, không nhất thiết phải nóng lòng lúc này, cô bèn thuận tay cầm điện thoại lên,

Buổi chiều, sau khi gửi ảnh cho Quý Cảnh Diệp, cô vẫn chưa xem điện thoại, không biết anh đã nhắn tin trả lời hay chưa.

Có điều đã muộn vậy rồi, chắc là anh đã thấy ảnh rồi nhỉ.

Cô ấn vào cửa sổ nhắn tin thì quả nhiên phát hiện một tin nhắn chưa đọc từ Quý Cảnh Diệp.

Úc Khả Khả không bất ngờ vì anh trả lời tin nhắn chậm, dù sao tổng giám đốc Quý một ngày kiếm bạc tỷ, trong lúc làm việc chắc chắn sẽ không kiểm tra điện thoại.

Nhưng điều khiến cô bất ngờ là, Quý Cảnh Diệp bình luận về ảnh cô chụp mà trái lại, anh tự dưng hỏi một câu.

Quý Cảnh Diệp: [Viết gì thế?]

Đọc lời nhắn không đầu không đuôi này, Úc Khả Khả ngẫm nghĩ, không biết sao cô lại chợt hiểu ý anh rồi.

Cô không nhịn được nở nụ cười, cúi đầu gõ chữ: [Anh xem livestream à?]

Lần này, Quý Cảnh Diệp như đang đặc biệt chờ tin nhắn của cô vậy, anh trả lời rất nhanh: [Ừm.]

Không ngờ anh không những không yên lặng hay mạnh miệng phủ nhận mà còn nhanh chóng thừa nhận, thẳng thắn đến bất ngờ.

Úc Khả Khả khẽ "Ầy" một tiếng rồi lại không nhịn được cười.

Cô vốn đã chuẩn bị sẵn sàng đâu ra đấy để phân tích với anh "Nếu anh không xem livestream thì sao biết cô có viết nguyện vọng, còn muốn biết đáp án", bây giờ lại thành hoàn toàn vô dụng rồi.

Bình Luận (0)
Comment