Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 123

Nhìn chữ "Ừm" đơn giản kia, cô lại không nhịn được tưởng tượng ra hình ảnh anh xem live stream: [Wow, Quý Cảnh Diệp thay đổi lớn quá, đã biết cách chủ động rồi.]

Hệ thống: [Đúng vậy, khi còn sống lại có thể trông thấy chút ánh bình minh của nhiệm vụ, hu hu, con đường này thật sự không dễ dàng.]

Úc Khả Khả cũng hu hu theo: [Chắc chắn là anh ta nghĩ đến tôi rồi cho nên sau khi tan làm quyết định đu livestream đó! Hu hu đáng yêu ghê!]

[Đúng vậy, nhân vật phản diện đáng yêu ghê!] Lúc này hệ thống hoàn toàn không hề keo kiệt khen ngợi anh còn sung sướng nói: [Với cả, nếu theo tiến độ này, chưa biết chừng sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi đó, có hi vọng cứu vớt thế giới rồi! Ký chủ thật đúng là quá tuyệt vời!]

Úc Khả Khả bị khen đến độ lập tức mở cờ trong bụng: [Đúng vậy, tôi đỉnh ghê!]

Hơi dừng lại một thoảng, cô lại tâng bốc lại có phần hơi qua loa: [Thống Thống, cậu cũng thế, đúng là trợ thủ tốt nhất của tôi!]

Hệ thống: [He he.]

Tổng giám đốc Quý không phải tan làm đã lập tức đu livestream mà đang học làm biếng: "..."

Lúc này anh không đứng ở trước cửa sổ sát đất nữa mà đi tới ban công.

Trước khi Úc Khả Khả đi, cô cố ý chuyển hết những chậu hoa quý giá này xuống dưới, còn nói năng hùng hồn rằng trong nhà quá quạnh quẽ, cần những bông hoa này tô điểm, tiện thể bồi dưỡng sở thích nghiệp dư của anh, đừng chỉ biết yêu mỗi công việc.

Nghe một người một thống châu đầu vào nhau, sung sướng tự tâng bốc nhau, anh khẽ nhếch bờ môi mỏng, thái độ vừa giống chế giễu lại như đang dung túng, thấp giọng hừ một tiếng.

Quả nhiên là đồng đội ngốc.

Phát hiện Úc Khả Khả cho ham vui, hoàn toàn quên trả lời câu hỏi trước đó, anh lại rũ mắt gửi tin nhắn: [Đáp án.]

Úc Khả Khả trả lời với tốc độ nhanh chóng: [Không nói cho anh, bí mật.]

Quý Cảnh Diệp: "... ?"

Không ngờ mình lại bị từ chối, anh chậm rãi nhíu mày lại.

Nếu muốn giữ bí mật, cô còn định thực hiện nguyện vọng kiểu gì?

Hay là ---

Thật ra, "tìm người thực hiện nguyện vọng" mà cô nhắc trước đó không phải anh?

Trong đầu vừa xuất hiện ý nghĩ này, mặt Quý Cảnh Diệp lập tức lạnh đi, nhiệt độ xung quanh cũng thấp đi theo.

Tựa như bị luồng áp suất thấp ảnh hưởng, đám hoa trước mặt cũng có bắt đầu héo rũ.

Điện thoại lại rung lên lần nữa.

Úc Khả Khả: [Chờ tôi về là anh biết nè ^_^]

Nhìn chằm chằm vào mặt cười ở cuối, trong đầu Quý Cảnh Diệp chợt hiện ra gương mặt cô cười tủm tỉm.

Lúc nào Úc Khả Khả cười lên cũng giống như một chiếc kẹo bông gòn vậy, khiến người ta không nhịn được muốn chọc một cái, đón lấy cảm giác lõm vào sự mềm mại bồng bềnh khi chạm vào.

Nhưng anh chưa từng thật sự chọc vào.

Thật ra không chỉ mỗi Úc Khả Khả chộn rộn, suy nghĩ lớn mật, mỗi lần cảm thấy cô hồn nhiên đến gần, cười ngọt ngào, trong lòng Quý Cảnh Diệp sẽ dâng lên cảm giác u ám độc ác muốn bắt nạt cô, muốn bắt nạt cô đến khóc, xem xem lúc cô không cười sẽ như thế nào.

Cô luôn giả vờ giả vịt sợ hãi nhưng trước giờ chưa từng sợ.

Dù đôi mắt trong trẻo kia có hiện ánh nước cũng chỉ đều là biểu hiện giả dối lừa gạt người khác.

Cho nên,

Nếu cô khóc thật thì sẽ có gì khác đây?

Nhưng từ trước đến nay Úc Khả Khả xử lý nguy cơ rất thành thạo, luôn luôn có khả năng nhạy bén dứt người ra đi vào lúc nguy hiểm nhất hoặc là lặng lẽ không tiếng động hạ thấp phòng tuyến tâm lý của anh.

--- Ví như lúc này.

Điện thoại đột nhiên rung lên hai lần.

Úc Khả Khả: [Giận à? Dù có nói bây giờ, anh cũng đâu có cách nào giúp tôi hoàn thành nguyện vọng sớm được. Có một số việc phải hai người ở cùng mới làm được, anh đoán thử xem là cái gì?]

Úc Khả Khả: [Đúng rồi, anh có chăm tưới hoa không đó? Hôm nay cũng là một ngày nhớ anh =3=.]

Đầu ngón tay của Quý Cảnh Diệp đang chọt vào emoji tươi cười cô gửi trước đó.

Hai tin nhắn vừa gửi đến đã đẩy tin nhắn này lên.

Vì thế trời đấy xui rủi, lúc này ngón tay anh vừa khéo dừng lại trên emoji "=3=" cuối cùng kia.

Quý Cảnh Diệp chậm rãi buông tay, nhìn chằm chằm vào emoji tỏ ý hôn hôn kia.

Một lúc lâu sau, anh chợt dời mắt lên trên, rồi nhìn lại cụm từ ngập tràn ẩn ý "hai người ở cùng" kia, hơi khựng lại.

Quý Cảnh Diệp: "..."

Anh tỉnh bơ cầm lấy bình nước, tưới cho đám cao quý kia.

Đám hoa trước mắt hấp thụ đủ nước rồi thì lập tức vươn cao, cành hoa khẽ đung đưa theo gió, cực kỳ hút mắt.

Xoay chậu hoa đi, Quý Cảnh Diệp chụp bức ảnh gửi cho cô.

Trong lúc đợi tin nhắn của cô, anh tiện tay ấn vào ảnh trước đó.

Đều do Úc Khả Khả gửi đến.

Màu tổng thể của cổ trấn thiên trắng, cô mặc đồ đỏ, cầm ô đưa mắt nhìn qua.

Chỉ có cô là màu sắc duy nhất, đẹp đẽ hút hồn, động lòng người đến cực điểm.

Tựa đóa hoa phú quý trong nhân gian.

Quý Cảnh Diệp rũ mắt nhìn chằm chằm vào nét vui vẻ thoáng nơi đôi mắt cô trong bức ảnh, gương mặt lạnh lùng đẹp đẽ kia có vẻ dịu dàng hơn.

...

Ở bên đây, hệ thống và Úc Khả Khả vốn đang tâng bốc lẫn nhau, không ngờ Quý Cảnh Diệp vừa gửi tin nhắn đến, nó đã bị bỏ rơi luôn.

Thấy kí chủ cứ nhìn màn hình cười mãi, nó không nhịn được nhỏ giọng trách móc: [Kí chủ, cô thay đổi rồi, rõ ràng đã bảo là cùng nhau cứu vớt thế giới cơ mà, cô lại chỉ lo yêu đương.]

Úc Khả Khả nhìn bức ảnh Quý Cảnh Diệp gửi tới, trông rõ là anh đã cố ý tìm góc đẹp để chụp, khóe miệng cô không chịu kiểm soát điên cuồng nhếch lên, còn tỏ vẻ nghiêm túc nói: [Tôi yêu đương chính là đang cứu vớt thế giới đó, hơn nữa chuyện này rõ ràng có một phần công lao của cậu mà. Cậu chính là Nguyệt Lão của chúng tôi đó Thống Thống, phải không?]

Thống Nguyệt Lão: [... Cô nói cũng có lý. Ôi, bọn họ lại bắt đầu gửi tin nhắn cho nhau rồi!]

Úc Khả Khả tức tốc ngẩng đầu: [Gì, gì, ai gửi tin nhắn cho ai cơ?]

Hệ thống: [Bốn người đều đang gửi.]

Úc Khả Khả: [... ?]

Cô nhanh chóng phản ứng kịp, cô lập tức phấn chấn tinh thần: [Lại là bốn người á? Đúng là k*ch th*ch mà!]

Hệ thống cũng sôi nổi hẳn: [Đúng vậy.]

[Ban đầu Hạng Triều và Tân Ninh không nói chuyện, hai người nằm trên giường quay lưng vào nhau xem điện thoại.] Nó miêu tả sống động như thật: [Trước đó Thi Phỉ gửi tin nhắn đến, lên án với Hạng Triều rằng hôm nay Tân Ninh rất quá đáng, có phải nghi ngờ chuyện của bọn họ rồi hay không.]

[Mà Hạng Triều cũng phát hiện ra nhưng anh ta vốn muốn tìm kiếm kiểu k*ch th*ch này, chắc chắn không sợ Tân Ninh phát hiện. Cho nên lúc này anh ta đang gạt Thi Phỉ cho qua chuyện, còn hỏi cô ta có muốn trực tiếp ngả bài hay không.]

Úc Khả Khả ngửi được mùi ngon, bèn vội vàng hỏi: [Rồi sau đó thì sao, Thi Phỉ từ chối?]

Hệ thống trả lời khẳng định: [Tuy Thi Phỉ ghét Tân Ninh nhưng vẫn kiêng dè chồng ở bên cạnh, còn đang phát sóng trực tiếp nên đương nhiên là từ chối.]

[Xem ra Hạng Triều rõ là đoán chắc Thi Phỉ không dám lộ ra trước ống kính nên cố tình chất vấn cô ta mà.] Cô lập tức hiểu ra, lại cảm thán lắc đầu: [Thi Phỉ vẫn để ý đến tình cảm với chồng, cần gì phải làm chuyện này chứ.]

[Đúng vậy. Cô ta vừa về phòng thì lập tức giải thích chuyện ở miếu Nguyệt Lão cho chồng.] Hệ thống trả lời: [Chồng Thi Phỉ cũng đang liên tục trấn an cô ta, nói sẽ không chấp chuyện đó. Ban nãy còn hùa theo cô ta, nói Tân Ninh quá đáng thật.]

Hệ thống: [Có điều trấn an Thi Phỉ xong, anh ta lại gửi tin nhắn cho Tân Ninh.]

Úc Khả Khả hít mạnh một hơi, cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra khung cảnh kia rồi.

Trong phòng, Tân Ninh và Hạng Triều nằm trên giường quay lưng vào nhau, nhìn như đầu gối má kề nhưng thật ra lại bằng mặt không bằng lòng, thậm chí còn không hẹn mà cùng gửi tin nhắn cho một đôi vợ chồng đang ở một căn phòng khác.

Chơi bất chấp thật đấy.

Ngay lúc cô đang chậc lưỡi cảm thán thì đột nhiên nghe được hệ thống báo cáo: [Ơ, chồng Thi Phỉ ra ngoài rồi.]

Úc Khả Khả: !!!

Lúc này Lê Hinh Nhụy đang tắm.

Tuy đã từng có khoảng thời gian ở cô nhi viện và trường học khiến cô ấy đã quen với việc sống tập thể nhưng nghĩ lần này mình mình lại chung phòng với Úc Khả Khả, cô ấy vẫn không nhịn được thoáng thấy căng thẳng và ngượng ngùng.

Không biết chị Khả Khả có cảm thấy khó chịu hay không, dù gì trông chị ấy có vẻ không phải từng trải qua việc sống tập thể...

Ơ không đúng, lần trước chị Khả Khả đã tham gia game show cắm trại đã ngủ chung với đám cô và chị Trữ Tuyết, chắc không sao đâu.

Vì thế, ngay lúc cô ấy đang miên man suy nghĩ đẩy cửa phòng tắm ra, vô thức tìm kiếm bóng dáng của Úc Khả Khả lại phát hiện ra trong phòng trống không, vốn không còn người.

Cô ấy lại càng hoảng sợ, vừa định tính ra ngoài tìm người thì phát hiện thì ra Úc Khả Khả đang ngồi xổm trước cửa ra vào.

Cửa phòng đang hé ra một khe nhỏ.

Lê Hinh Nhụy: "... ?"

Cô ấy vô thức nhìn ra ngoài theo khe cửa đó, không phát hiện ra gì cả, bèn chần chừ hỏi: "Chị Khả Khả... chị đang làm gì thế?"

Úc Khả Khả rụt đầu, chậm rãi đóng cửa lại, đứng lên như không có chuyện gì: "Không có gì, vận động chút thôi."

Thế mà lại không phải đi tìm Tân Ninh, chậc.

---

Check in hai ngày ở cổ trấn xong, tổ chương trình lại thay đổi địa điểm.

Lần này, địa điểm du lịch ở thành phố Z, đám khách mời phải ở lại khu phong cảnh này tầm ba ngày.

Để thuận tiện, lần này tổ chương trình thuê biệt thự ở gần đó.

Cũng bởi vậy, đám khách mời không chỉ phải cân nhắc vấn đề dùng tiền mua nguyên liệu nấu ăn, còn phải đích thân xuống bếp nấu nướng.

Đến khi xem bản đồ xong, bọn họ mới biết, hai hôm trước tổ chương trình vẫn có phần nể nang.

Trên tấm bản đồ này có đánh dấu rất nhiều địa điểm check in, có địa điểm còn mất tiền vé vào cửa, đồng nghĩa với việc tiền bớt đi một nửa.

Hai ngày đi liên tục, đám khách mời đều kêu khổ thấu trời.

Cho đến ngày cuối cùng, kế hoạch ban đầu là leo núi, khiêu chiếu mấy môn thể thao trên cao nhưng vì mưa to bất chợt nên phải hủy bỏ.

Biết được có thể sẽ nghỉ ngơi một ngày trong biệt thự, đẩy lịch trình lại, dù rằng đạo diễn tỏ vẻ đáng tiếc nhưng mọi người lại không nén nổi reo hò.

Hoạt động ngoài trời chuyển thành trong nhà, mọi người tụ tập lại, bắt đầu tranh giành nguyên liệu nấu ăn cho bữa trưa.

Mặc dù mọi người không quá quen thuộc với trò chơi, còn đang quen đứng đắn, nhưng may mà còn có cả Chiêm Viên thường xuyên tham gia game show.

Có anh ấy dẫn dắt đám khách mời, không những nhanh chóng làm bầu không khí trở nên sôi nổi, dù có không quen cũng không lộ vẻ ngượng ngùng, mà trái lại có rất nhiều đoạn gây cười khiến mưa bình luận cười ha hả theo.

Mọi người lại cũng vì vậy mà được gợi nhớ biểu hiện của Chiêm Viên trong game show trước kia, cuối cùng vẫn nói nể nang hơn chút.

Sau đó thấy mưa ngoài trời càng to hơn, thật sự rất nhàm chán, mọi người lại bắt đầu chơi ma sói do đề xuất của Nguyên Lịch.

Kết quả ván đầu tiên, Tân Ninh là tiên tri đã bị giết rồi, phù thủy lại vừa khéo là Thi Phỉ, cô ta chọn không cứu, cuối cùng để phe sói thắng.

Ván thứ hai bắt đầu, Tân Ninh cứ khăng khăng Thi Phỉ là sói, Thi Phỉ không chịu yếu thế phản kích, giúp phe soi lần nữa giành thắng lợi.

Ván thứ ba...

Thấy hai người đã cãi nhau đến độ bực tức, Thi Phỉ lập tức quay mặt bỏ đi, Tân Ninh cũng không vui ra hiệu cho đạo diễn tắt máy quay.

Nghĩ đến dù sao hôm nay đã gần như quay đủ rồi, đạo diễn lại sảng khoái tắt máy quay livestream.

Quả nhiên đoạn video Tân Ninh và Thi Phỉ cãi nhau đã lập tức lên thẳng hot search.

Úc Khả Khả thắng ba ván liên tiếp, thấy bầu không khí vẫn còn căng thẳng thì đành lấy cớ đi vệ sinh, lặng lẽ rời khỏi phòng chơi trò chơi.

Phòng chơi trò chơi ở lầu một, cô vừa đi qua cửa sổ ở cuối hành lang thì đột nhiên nghe giọng bé gái nhẹ nhàng ở bên ngoài truyền đến.

"Bố ơi, ở chỗ bố đang mưa ạ? Ồn quá."

Cô nhìn ra ngoài thì phát hiện Chiêm Viên đang đứng gần đó, hình như đang gọi video cho con gái.

Đối mặt với con gái hồn nhiên, mặt anh ấy đã bớt đi vẻ u sầu, cười giơ điện thoại lên: "Đúng đó, con xem trời bên này mưa to không?"

Cô bé nặng nề vâng một tiếng: "Bố ơi, khi nào bố về thế?"

Chiêm Viên: "Xin lỗi Nhân Nhân, đáng lẽ hôm nay leo núi nhưng giờ phải lùi lại một ngày, chắc là bố sẽ về muộn hơn chút."

Nhân Nhân đột nhiên yên tĩnh, cũng không buồn mà chỉ cẩn thận dè dặt nói: "Nhưng... mẹ sẽ không vui đó ạ."

Vẻ mặt Chiêm Viên đột nhiên cứng đờ.

Anh ấy khẽ nhíu mày, giọng nói cũng trầm đi: "Đây là công việc, bố không có cách nào."

"Hai hôm trước mẹ lại tức giận, bảo con hỏi sao bố lại viết gì đó trên thẻ gỗ đó, nhưng con nghe không hiểu." Nhân Nhân xấu hổ nói: "Cho nên con lỡ quên mất chuyện này rồi, xin lỗi bố."

Chiêm Viên: "..."

Hình như anh ấy đang kìm nén gì đó, hít một hơi sâu, dịu dàng dỗ dành cô bé: "Chuyện này không liên quan đến Nhân Nhân, không phải chúng ta đã nói rồi sao? Đừng để ý đến lời mẹ nói."

"À... vâng." Nhân Nhân ngượng ngùng nói: "Xin lỗi bố, con lại quên. Nhưng lúc ấy vẻ mặt mẹ rất đáng sợ... Nhân Nhân không muốn bố mẹ cãi nhau đâu."

Chiêm Viên không nói gì, hoặc cũng có thể là thấp giọng nói gì đó nhưng lại bị tiếng mưa to át đi.

Úc Khả Khả đứng trước cửa sổ, nhìn chăm chăm người anh ấy dần dần cứng đờ rồi lưng chợt thẳng tắp, như là không chịu khuất phục.

---

Lời tác giả:

Thống Nguyệt Lão: Khác thường nhưng lại hợp lý.

Bình Luận (0)
Comment