Chiêm Viên không để ý đến ánh mắt đằng sau.
Nghe con gái xin lỗi, trong lòng anh ấy chợt chua chát: "Xin lỗi Nhân Nhân, là bố sai, mẹ làm con sợ à?"
"Không đâu ạ, mẹ không nạt con." Nhân Nhân nghĩ lại còn sợ hãi lắc đầu: "Nhưng Nhân Nhân sợ mẹ tức giận lại đánh bố, đau lắm, bố đừng làm mẹ tức giận."
Chiêm Viên siết chặt điện thoại, một lúc lâu sau mới hít một hơi thật sâu: "... Được rồi, bố sẽ giải thích rõ cho mẹ, được không?"
"Dạ được!" Nhân Nhân lập tức vui vẻ lên, còn nghiêm túc dặn dò: "Bố mẹ phải hòa hợp đó, chỉ cần nghe lời mẹ là bố sẽ không phải chịu đau nữa."
Chiêm Viên ngước mắt, nhìn ra trời mưa to bên ngoài.
Sắc trời u ám, mây đen nặng nề rơi xuống. Mưa to ùn ùn kéo đến như trút, đập vào lá cây vang lên tiếng "lộp bộp" không dứt, cùng với tiếng gió gào thét như thể đang nhe nanh múa vuốt muốn xé rách tất thảy.
Vẻ trong đôi mắt anh ấy cũng nặng nề tựa mây đen, khẽ "ừm" nhận lời dưới sự giục giã của con gái.
Nhân Nhân khẽ thở ra, trong thoáng chần chừ rồi hỏi với vẻ chờ mong: "Thế bố có thể về sớm chút được không? Con rất nhớ bố."
Chiêm Viên không thể phân biệt nổi, rốt cuộc mỗi câu "Con rất nhớ bố, ước gì bố về sớm chút" là thật sự nghĩ vậy hay là xuất phát từ "lời dạy bảo" của vợ mình.
Anh ấy không chỉ một lần tự hỏi, cố gắng duy trì gia đình như vậy có thật sự là tốt đối với con gái hay không?
Nhưng Nhân Nhân nói, muốn có mẹ.
Con bé muốn bố mẹ hòa hợp.
Nghĩ đến đây, sống lưng vốn thẳng tắp của Chiêm Viên lại từ từ còng xuống.
Anh ấy lần nữa đồng ý với giọng khô khốc: "... Ừ."
Cuối cùng, sau khi dỗ cho Nhân Nhân vui, anh ấy cúp điện thoại, đột nhiên ngây ra nhìn sắc trời tối sầm bên ngoài.
Úc Khả Khả tựa vào khung cửa sổ, nhìn chăm chăm vào bóng lưng anh ấy, trong lòng cảm thán: [Quả nhiên con gái chính là trụ chống của anh ta.]
Rõ ràng đã sắp không trụ nổi nữa rồi nhưng vẫn kiên cường thẳng lưng vì con gái như trước, không hề lộ ra vẻ yếu mềm.
Mấy ngày nay, anh ấy có vẻ rất bình thường, thậm chí ban nãy chơi trò chơi, dù tung hay hứng gây hài đều như cá gặp nước, chỉ nói bừa một câu đều có thể chọc cười người khác, giống như diễn viên hài trời sinh.
Thảo nào anh ấy từng được khán giả yêu thích đến vậy.
Đáng tiếc tất cả đã bị hủy diệt rồi.
Hệ thống cũng cảm thán theo: [Đúng vậy. Nếu không phải vì con gái thì e là anh ta không sống đến bây giờ được.]
Úc Khả Khả lắc đầu, vừa định lặng lẽ rời đi thì không ngờ lại vừa khéo thấy Chiêm Viên xoay người.
Hai người đối mặt, khung cảnh như cứ thế ngưng lại.
Úc Khả Khả: "..."
Chiêm Viên: "..."
Sợ nhất là bầu không khí đột nhiên yên tĩnh.
Chiêm Viên siết chặt điện thoại, muốn phá vỡ sự yên tĩnh, bèn cộc cằn nói: "Khả Khả, sao cô lại ở đây?"
Úc Khả Khả thề đây hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn.
Cô nhìn chằm chằm vào vệt nước bị gió thổi đi trên mặt anh ấy, bèn chậm chạp chớp mắt, hắng giọng rồi nói với ngữ điệu chân thành: "Nếu như tôi nói, chỉ đơn thuần là đi ngang qua... anh Chiêm có tin không?"
Bị dáng vẻ ngượng ngùng hiếm có của cô chọc cười, Chiêm Viên lau mặt, gương mặt vốn cứng đờ cũng chợt thả lỏng.
Anh ấy gật đầu: "Tin."
Anh ấy tin là cô đi qua đây chỉ là tình cờ nhưng sau khi phát hiện ra mình, khả năng cái "đi ngang qua" này đã không còn đơn thuần nữa.
Dù bị giam trong nhà, nhưng sau khi nhận được lời mời của bạn tốt, quyết định tham gia game show, Chiêm Viên đã đặc biệt lên mạng tìm hiểu những khách mời khác, tự nhiên sẽ biết Úc Khả Khả tha thiết thích hóng chuyện tới cỡ nào.
Hơn nữa, trong mấy ngày chung sống, cô cũng thể hiện rõ ràng tính cách thích tham gia náo nhiệt, rõ là thích hóng chuyện không chê lớn chuyện.
Lúc Tân Ninh và Thi Phỉ cãi nhau, người khác đều hận không thể trốn thật xa, sợ gặp họa thì chỉ có mình Úc Khả Khả lại kéo không đi, cho đến khi việc này khiến Tống Tuyền và Lê Hinh Nhụy bất đắc dĩ thở dài, còn phải che giấu giúp.
Nghĩ đến chuyện hai ngày qua, Chiêm Viên không nhịn được lộ ra chút vui vẻ, tâm trạng chợt trở nên tốt hơn chút.
Tuy trong mấy ngày chung sống, anh ấy đã có thể hòa nhập vào trong đám khách mời, những người khác đều không tỏ vẻ bài xích anh ấy nhưng Chiêm Viên vẫn có thiện cảm nhất với Úc Khả Khả.
Không chỉ là vì cô là người đầu tiên chủ động tìm anh ấy nói chuyện, bày tỏ thiện ý mà thật ra, anh ấy rất hâm mộ sự thảnh thơi, tùy ý trên người cô, nhìn như thờ ơ nhưng cực kỳ thành thạo, khác hẳn con người anh ấy.
Chiêm Viên: "Cô nghe được rồi à?"
Thấy anh ấy tỏ vẻ như tùy tiện hỏi dò, không để ý lắm, Úc Khả Khả thản nhiên gật đầu: "Xin lỗi, vô tình nghe thấy anh gọi điện thoại nên hơi tò mò."
Quả nhiên Chiêm Viên không để ý, còn cười lắc điện thoại: "Đó là con gái tôi, Nhân Nhân."
Úc Khả Khả: "Nhân Nhân rất đáng yêu, trông tình cảm của hai bố con có vẻ rất tốt, hẳn là anh Chiêm rất yêu cô bé nhỉ?"
Chiêm Viên hơi khựng lại, gật đầu thừa nhận, giọng điệu dịu dàng đi trông thấy: "Ừm, con bé là bảo bối của tôi."
Úc Khả Khả cũng cười: "Nhân Nhân cũng rất yêu người bố là anh Chiêm này nhỉ."
Nhưng nghe cô nói vậy, Chiêm Viêm lại sững sờ một thoáng, chợt yên lặng.
Anh ấy quay đầu ngắm nhìn trời mưa tầm tã, giọng nói đột nhiên chậm lại: "Đúng vậy, con bé rất yêu tôi, cũng rất thương tôi. Mà tôi thì có phần không phân rõ nổi..."
Nhìn vẻ hoảng hốt trên gương mặt anh ấy, Úc Khả Khả lại không lên tiếng.
Ngược lại, Chiêm Viên kịp thời phản ứng, cười tỏ ý xin lỗi với cô: "Xin lỗi, nói linh tinh thôi. Mưa ngoài trời càng ngày càng lớn, vẫn nên trở về thôi."
Úc Khả Khả đương nhiên tỏ ý không có vấn đề gì.
Nhưng ngay lúc Chiêm Viên chuẩn bị về lại đột nhiên nghe cô nói: "Nhân Nhân có vẻ rất sợ mẹ, anh Chiêm cảm thấy có nhất thiết phải duy trì gia đình như vậy không? Thật sự sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì sao, anh cho là như vậy là tốt cho cô bé?"
Chiêm Viên dừng bước, quay đầu kinh ngạc nhìn về phía cô, như đang không tin là cô lại nói tiếp, lại như là rơi vào mờ mịt vì lời nói của cô.
"Đến giờ anh Chiêm vẫn bằng lòng tham gia game show, chắc chắn là vì lòng yêu sự nghiệp, không muốn từ bỏ nhỉ." Úc Khả Khả nói: "Thế nếu như anh quyết định thỏa hiệp tiếp, chẳng phải là tự nguyện chịu trói buộc trong lồng giam, đồng thời giam cả Nhân Nhân trong gia đình dị dạng đó sao?"
"Cuối cùng có vẻ như không thể đạt được cái gì, cũng chẳng có nghĩa lý gì cả."
Giọng điệu Úc Khả Khả bay bổng, chậm rãi nhẹ nhàng, có vẻ như hòa lẫn trong tiếng mưa rơi, lại giống như mũi tên ngầm đâm thẳng vào tim Chiêm Viên.
Cô đột nhiên nở nụ cười: "Chuyện này có gì khác với mấy người bị bạo lực gia đình mà vẫn không muốn ly hôn, khăng khăng muốn quay về với gia đình, cố chấp cho rằng như vậy là tốt cho con cái sao? Anh Chiêm thử hỏi lòng mình, như vậy thật sự tốt cho con ư?"
Chiêm Viên: "..."
Anh ấy còn chưa kịp phản ứng rốt cuộc sao Úc Khả Khả lại biết những chuyện này thì đã bị một loạt câu hỏi sau đó đánh thẳng vào lòng, cả người cứng ngắc nhưng lại không có cách phản bác.
Làm gì có chuyện anh ấy chưa từng ngờ vực?
Có điều vô số lần tự hỏi lòng mình, anh ấy đều không nhận được đáp án, cuối cùng chỉ đành nhu nhược lần nữa bị chính mình che đậy.
Như hiểu ra Úc Khả Khả muốn nói gì, Chiêm Viên có phần kháng cự, sợ hãi cô lại nói tiếp, trong lòng lại thoáng chút chờ mong.
Hai giọng nói không ngừng đánh nhau trong đầu, bất phân thắng bại.
Nhưng Úc Khả Khả không có ý định nói thêm gì cả.
Thấy cô chuẩn bị quay người rời đi thật, anh không biết tại sao, mình lại xúc động gọi cô lại: "Khả Khả... cô Úc, vậy cô cảm thấy tôi nên làm thế nào đây?"
Úc Khả Khả chợt dừng bước.
Cô không quay đầu: "Tôi cảm thấy thế nào không quan trọng, đây là chuyện của anh Chiêm. Có điều anh có thể nghĩ xem, nếu như cố giữ gia đình như vậy mà tốt cho con cái thật thì vì sao Nhân Nhân vẫn sợ mẹ, còn muốn anh nhanh chóng trở về?"
"Nếu như anh Chiêm vẫn không thể phân rõ nữa, chi bằng tự kiểm điểm chính mình, anh có thật sự hiểu ý của Nhân Nhân không?"
Nhẹ nhàng để lại câu sau cùng, lần này Úc Khả Khả đi thật.
Trời vẫn không ngừng mưa xối xả, nhiệt độ bên ngoài càng lúc càng hạ, Chiêm Viên vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, cho đến khi mưa bị một trận gió tập kích, đột nhiên xối vào, anh ấy chợt lạnh để toàn thân run rẩy, lúc này mới dần dần bình tĩnh lại.
Sống lưng anh vẫn cứng ngắc như trước, không chịu khom mình.
Giọng nói mong chờ lại dè dặt của Nhân Nhân vẫn không ngừng vang lên trong đầu.
"Mẹ rất đáng sợ..."
"Mẹ lại tức giận."
"Con nhớ bố."
"Bố có thể về sớm chút không?"
Vì sao Nhân Nhân lại muốn anh về nhà sớm chút?
--- Bởi vì con bé sợ một mình ở chung với mẹ, đang kiếm cảm giác an toàn từ bố.
Nhân Nhân không hiểu vì sao mẹ lại đánh bố, chỉ biết miễn là mẹ không tức giận thì bố sẽ an toàn.
Cô bé thương bố bị thương, cho nên nên luôn khuyên bố đừng khiến mẹ tức giận, nhiều lần cường điệu bị đánh là sẽ đau.
Nhưng đương nhiên, trong hoàn cảnh này, Nhân Nhân cũng rất sợ mẹ.
Dù mẹ không đánh cô bé, nhưng cô bé vẫn sợ và kháng cự mẹ nổi cáu, còn bắt cô bé chuyển lời cho bố.
Cho nên Nhân Nhân hỏi thăm lúc nào Chiêm Viên có thể về nhà, là xuất phát từ bản năng xin giúp đỡ với bố, hi vọng bố có thể về nhà ở bên mình.
Nhân Nhân hoàn toàn không phải sợi dây mẹ dùng để khống chế bố, mà bọn họ hẳn là chỗ dựa để sưởi ấm lẫn nhau.
Nhưng Chiêm Viên lại vì vấn đề tâm lý của bản thân mà không ý thức được điều này.
Cho đến tận bây giờ, anh ấy đứng trước cơn mưa to tầm tã, cuối cùng cũng hoảng hốt tỉnh giấc từ cơn ác mộng, tỉnh táo hoàn toàn.