Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 153

Tâm trạng Tân Gia vẫn đang hỗn loạn, vô thức gật đầu cho có lệ, thậm chí còn suýt theo Úc Khả Khả vào đoàn làm phim "Tranh giành hoàng vị", đến khi phản ứng lại thì cô ấy đã theo tới cửa.

Thấy vậy, mặt cô ấy lập tức đỏ lên.

Chạm phải gương mặt cười híp mắt của Úc Khả Khả, Tân Gia mới chợt nhìn vào bên trong, bèn vội vàng vẫy tay: "Khỏi cần khỏi cần, thật sự sắp muộn rồi. Còn nữa, ừm, tối em đi thăm đạo diễn Hách, lúc này thì thôi."

Vừa nói xong, như thể cô ấy lo Úc Khả Khả sẽ dắt mình vào thật, vội vàng quay đầu bỏ chạy.

Thấy nhìn bóng lưng cô ấy có vẻ lấy lại tinh thần cấp tốc chạy mất, Úc Khả Khả lập tức nở nụ cười.

Đến khi cô đi vào phim trường đã thấy đạo diễn Hách đang cúi đầu xem điện thoại. Tư thế lướt này, nhìn tư thế là biết đang lướt hot search rồi.

Quả nhiên, sau khi phát hiện cô lại đây, mắt đạo diễn Hách lập tức sáng lên, vẫy tay với cô: "Khả Khả, tới mau, cô thấy hot search chưa? Rốt cuộc đầu đuôi chuyện Chiêm Viên là sao đó?"

Lúc này vẫn sớm, đoàn làm phim còn chưa bắt đầu làm việc.

Tất cả mọi người không hề cảm thấy kinh ngạc khi thấy hai người chụm lại buôn chuyện, thậm chí khi vô tình đi qua còn âm thầm vểnh tai lên, nghe theo đến say sưa.

Sau khi nói chuyện Chiêm Viên, cuối cùng đạo diễn Hách cũng tỏ vẻ hài lòng vỗ cái bụng, sau đó còn phỉ nhổ vợ cũ của anh ấy: "Loại người này thật độc ác, cô ta không kìm chế được đánh người không nói, còn muốn đổ tội cho Chiêm Viên. Đường công danh vốn đang tốt đẹp suýt nữa bị hủy hoại, à không đúng, đúng ra trước đó đã bị hủy rồi."

Đạo diễn Hách lắc đầu: "Chiêm Viên cũng hồ đồ thật, đã có chứng cứ trong tay từ lâu, sao cứ kìm nén không giải thích vậy? Dù đến giờ cuối cùng đã chứng minh được trong sạch rồi thì không phải vẫn bắt đầu lại từ đầu à?"

"Anh ấy cũng cảm thấy vậy, nên là hiện giờ sau khi tỉnh táo lại cứ luôn cảm thấy khoảng thời gian đó như đang mộng du, nếu không sao có thể ngu ngốc thế." Úc Khả Khả nở nụ cười, giải thích: "Có điều trạng thái khi đó của anh ấy không ổn, trong đầu toàn là suy nghĩ bi quan, có thể nghĩ đến việc báo cảnh sát giám định thương tật đã là rất không dễ dàng rồi."

"Nói vậy, trước đó anh ấy cũng coi như đã tự cứu mình theo bản năng rồi." Đạo diễn Hách chợt hiểu ra gật đầu, lại thở dài: "Ôi, thật là đáng tiếc mà."

"Thật ra vẫn may, đạo diễn game show trước đó là bạn thân của Chiêm Viên."

Giọng cô nhẹ nhàng: "Gần đây hình như anh ấy chuẩn bị cho game show mới, mời Chiêm Viên là MC cố định. Hơn nữa còn có tập đoàn nhà họ Quý đầu tư, không thành vấn đề đâu."

Đạo diễn Hách nghe gật đầu liên tục, nhịn không được vỗ đùi: "Vậy cũng tốt, lớn tuổi rồi nên nghe mấy chuyện thoải mái chút. Nếu không, trái tim mà không thoải mái lại tăng huyết áp cho xem."

Nghe cô ấy nói vậy, Úc Khả Khả có vẻ nghĩ đến gì đó, đột nhiên hỏi: "Đạo diễn Hách, cô có quen Tân Gia không?"

Suýt nữa không theo kịp tư duy nhảy cóc của cô, đạo diễn Hách sửng sốt rồi mới hiểu ra: "Tân Gia à, con bé cũng coi như được tôi khai quật đó."

"Con người con bé cũng được, khả năng diễn xuất cũng rất ổn, không phải thời gian trước còn nhận được giải thưởng sao? Tôi cũng khá thích con bé." Cô ấy cười khen ngợi nói: "Với lại, ngày lễ ngày tết, con bé đều tới thăm tôi, hình như coi tôi là thầy thật rồi."

Thấy cô ấy nhắc đến Tân Gia thì vô thức có vẻ vui vẻ hơn, Úc Khả Khả cười híp mắt: "Tuy nói vậy nhưng rõ ràng đạo diễn Hách à, cô cũng đối xử với cô ấy như học trò đó nhé, nhắc đến người ta một cái là tự hào."

"Cô biết là được rồi." Đạo diễn Hách gật đầu với cô, rồi chợt nở nụ cười: "Cô với đạo diễn Chu mà không giống à? Đừng nhìn tên đó trông có vẻ nghiêm túc hà khắc, lúc đề cử với tôi, ông ta lại không hề tiếc lời khen ngợi đâu."

Úc Khả Khả bình tĩnh thừa nhận: "Đúng vậy, dù sao thì kỹ năng diễn xuất của tôi đều do đạo diễn Chu chỉ bảo mới có, ông ấy vốn chính là thầy của tôi."

"Thế nên quan hệ của tôi và Tân Gia cũng như hai người. Hơn nữa con bé đúng là khá được, chăm chỉ cầu tiến còn biết tôn trọng người khác." Đạo diễn Hách thả lỏng tay: "Lại nói, tối qua nó còn nhắn tin cho tôi, nói đoàn làm phim của nó cũng quay gần đây, nên mấy hôm tới có thời gian sẽ tới thăm tôi."

Nói đến đây, cô ấy chợt khựng lại.

Như nhận ra có gì đó khác thường, nghĩ đến Úc Khả Khả biết nhiều dưa, đạo diễn Hách thoáng chần chừ một lúc: "Đợi chút, cô đột nhiên hỏi vậy, Tân Gia bị sao à?"

"Hay con bé vô tình phạm sai lầm gì hả? Theo lý mà nói nó sẽ không đâu." Lông mày cô ấy cũng theo đó nhíu lại: "Hay là bên cạnh con bé có ai có vấn đề, bị lừa à?"

Thấy đạo diễn Hách sốt sắng vậy, hiển nhiên là rất quan tâm đến chuyện của Tân Gia, Úc Khả Khả bèn tóm tắt chuyện bức ảnh, thấp giọng kể cho cô ấy chuyện Tân Gia bị bạn trai cũ bám lấy ra sao.

Đạo diễn Hách: "..."

Nghe cô từ tốn kể lại, sắc mặt đạo diễn Hách dần dần nghiêm lại, mặt trở nên nặng nề, nhìn có hơi đáng sợ.

"Tối qua tôi có tiếp xúc với cô ấy một lúc, cảm thấy cô ấy rất tốt, tiếc là gặp phải chuyện như thế, quá xui xẻo."

Úc Khả Khả nói với vẻ thương tiếc: "Tôi cảm thấy nên báo cảnh sát, nhưng nói sao thì đây cũng là chuyện của cô ấy, không tiện khuyên bảo."

"Đến hôm nay vô tình gặp được, cô ấy chủ động hỏi tôi chuyện của anh Chiêm, hình như có hơi dao động. Nhưng cô ấy vẫn cảm thấy như vậy không được, tôi nghĩ phải tìm người thúc đẩy cô ấy thêm chút, cổ vũ cô ấy dũng cảm lên."

Úc Khả Khả: "Sau đó tôi đã nghĩ đến đạo diễn Hách."

Đạo diễn Hách vốn đang nghe đến sốt sắng, chỉ hận không thể liên lạc với Tân Gia ngay bây giờ, nghe đến câu tiếp theo của cô thì chợt ngẩn ra: "Tôi á?"

"Tối qua lúc nói chuyện, tôi phát hiện quan hệ giữa cô ấy và đạo diễn Hách có vẻ rất tốt, còn chủ động hỏi tình hình của cô, rồi muốn đến gặp cô nữa." Cô khẽ chớp mắt, giọng điệu chân thành nói: "Hơn nữa hôm nay cô ấy còn đi thẳng tới đây, rõ ràng muốn gặp cô nhưng lại có vẻ kiêng dè gì đó. Tôi nhìn thì có vẻ là hơi chột dạ, ngẫm lại thì hẳn là sợ cô phát hiện gì đó khác thường nên không dám vào."

Đạo diễn Hách: "..."

Thấy hàng mày của cô ấy nhíu chặt lại, hoàn toàn không tán thành với hành vi chột dạ của Tân Gia này.

Úc Khả Khả lại càng chân thành: "Nên tôi nghĩ lại cẩn thận, cảm thấy vẫn phải nhờ vào đạo diễn Hách. Rõ ràng Tân Gia rất tôn trọng cô, nếu như cô động viên cô ấy thì chắc chắn cô ấy sẽ có thể kiên định hạ quyết tâm hơn."

Đạo diễn Hách hít một hơi thật sâu: "... Tôi biết rồi. Cảm ơn cô, Khả Khả."

"Việc này đợi đến tôi Tân Gia tìm tôi, tôi sẽ trò chuyện với nó." Cô ấy chậm rãi gật đầu, vẻ mặt phức tạp: "Con bé ngốc này, sao lại... cứ thế bị lừa dễ thế chứ, đám bạn của con bé mà cũng bị lừa theo, thật là, thật là ---"

Cô ấy chỉ hận rèn sắt không thành thép vỗ đùi: "Mấu chốt là còn làm bộ như không có chuyện gì, không hé răng một câu! Ngốc quá đi!"

Nghĩ đến đợt này hai người vẫn giữ liên lạc, thậm chí có tối nhận được điện thoại của Tân Gia, giọng điệu có vẻ khác thường rõ, nhưng sau khi bị hỏi dò, con bé này còn tức tốc che giấu cho qua chuyện, chính mình lúc đó lại không hỏi đến cùng, đạo diễn Hách lại càng tức giận.

"Chuyện này có khác gì với Chiêm Viên đâu? Không đúng, Chiêm Viên còn biết đường chống cự báo cảnh sát, con bé thì cứ thế ngu ngốc mụ mị để bị uy h**p, còn mặc cho thằng đó ở nhà mình nữa."

Đạo diễn Hách không nhịn được nhéo ấn đường: "Thế mà tôi còn tiếc cho Chiêm Viên sao lại hồ đồ chậm trễ cả năm trời, không ngờ bên cạnh mình cũng có một đứa, chẳng biết tranh giành gì cả!"

"Tân Gia gặp phải chuyện này lần đầu, hơn nữa cũng may mà kịp tỉnh táo, không đến mức mù quáng yêu đương đến độ không thể cứu vãn."

Úc Khả Khả an ủi: "Tôi tin có đạo diễn Hách hỗ trợ khuyên nhủ, chuyện này chắc chắn sẽ giải quyết được, tôi đây cũng có thể yên tâm rồi."

Cuối cùng đạo diễn Hách cũng bình tĩnh lại đôi chút: "Tôi phải cảm ơn cô thay cho con bé ngốc này rồi, Khả Khả."

"Cũng do cô ấy chủ động hỏi tôi trước." Cô vung tay không hề để ý, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, vừa cười híp mắt vừa nói: "Đúng rồi, đạo diễn Hách, cô đừng quên chuyện chiều nay Quý Cảnh Diệp tới thăm ban đó nha."

Đạo diễn Hách vốn còn đang chìm đắm trong chuyện Tân Gia bị lừa, đang tự hỏi nên nói chuyện với cô ấy ra sao.

Kết quả nghe lời nhắc nhở của Úc Khả Khả, cô ấy suýt chút nữa không kiềm chế được biểu cảm, bèn tức giận lườm cô một cái: "Được rồi, được rồi, biết chồng chưa cưới của cô sắp tới thăm cô rồi, nhớ lắm rồi được chưa."

"Chiều cô chỉ có một cảnh, quay xong là đi được rồi." Cô ấy phất tay như đuổi người: "Hơn nữa tôi đảm bảo sẽ để ý cho cô, được chưa? Giờ thì mau chuẩn bị đi đóng phim đi."

Úc Khả Khả lập tức cười ngọt ngào lên tiếng cảm ơn, rồi vui vẻ đứng dậy đi đóng phim.

Đạo diễn Hách ở đằng sau chợt lộ ra vẻ vừa đau đầu vừa buồn cười, nhìn bóng lưng Úc Khả Khả vui vẻ lại lắc đầu.

...

Lúc Quý Cảnh Diệp đến đoàn làm phim, quả thật Úc Khả Khả đang đóng phim.

Cô đang mặc trang phục nữ hoàng, nghiêng người dựa vào long ỷ, trông có vẻ cực kỳ nhàm chán lắng nghe quần thần bên dưới cãi vã có nên phái binh xuất chiến hay không.

Úc Khả Khả ngắm nghía chiếc nhẫn ngọc trong tay, vừa định chuẩn bị ngước mắt lại nghe hệ thống nhắc nhở: [Nhân vật phản diện tới rồi.]

Mành châu trên trán cô lập tức đung đưa, tiện đà nhìn xuống thì thấy Quý Cảnh Diệp đang đứng bên cạnh đạo diễn Hách thật.

Hai người nhìn nhau từ xa.

Chỉ thấy Úc Khả Khả mặc một bộ trang phục của nữ hoàng có vẻ không thể xâm phạm. Cô ngồi trên cao trên triều đường, mành châu che đi vẻ mặt cô, chỉ có ánh mắt như ẩn như hiện nhìn tới, khác hẳn với sự chủ động hoạt bát của khi trước, càng tăng thêm cảm giác thần bí xa vời.

Quý Cảnh Diệp khẽ chớp mắt, thậm chí còn muốn đẩy mành châu trên trán cô ra, xem thử xem lúc này cô có vẻ mặt thế nào.

Đang cười ư?

Khi nhìn thấy anh, cô có thấy vui không?

Đôi mắt cô luôn trong veo sáng rực, hẳn là lúc này cũng đang khẽ hé nụ cười.

Kìm lại sự nhốn nháo trong lòng, anh tỏ vẻ thờ ơ không động lòng đợi cô quay cảnh này xong.

Mãi đến khi đạo diễn Hách hô một tiếng "Ok", anh đã thấy vị nữ hoàng vốn còn đoan trang lạnh nhạt lập tức xách làn váy nặng nề, hào hứng chạy về phía mình, còn không cẩn thận vấp bậc thang, may mà cô chỉ loạng choạng rồi vẫn đứng lại được.

Cảm giác thần bí khiến lòng người rộn ràng trước đó lập tức tan đi hoàn toàn.

Quý Cảnh Diệp: "..."

Anh chợt khẽ nhếch bờ môi mỏng, vô thức đi vài bước về phía cô thì thấy cô gái này đã nhào tới.

"Quý Cảnh Diệp, anh đến rồi! Có thấy ban nãy em vừa đóng phim không, có phải rất giỏi không?"

Mũ miện trên đầu cô đung đưa không ngừng, lúc này mành châu có dài đi chăng nữa cũng không thể nào che đi được vẻ phấn chấn của cô.

Quý Cảnh Diệp cũng đã có thể nhìn rõ được ánh mắt cô.

Quả nhiên đang chứa ý cười, phản chiếu rõ bóng người anh, như trong mắt toàn là anh.

Đang lúc mặt Quý Cảnh Diệp dịu dàng, tính giơ tay lên vén mành châu của cô ra, lại đột nhiên thấy cô kéo cánh tay mình, tò mò ló đầu ra, vừa khéo tránh đi động tác của anh một cách hoàn mỹ.

"Anh mang cái gì đến đó? Đúng lúc em đang đói, mau cho em xem đi."

Quý Cảnh Diệp: "..."

Hoàn toàn không để ý đến sự khác thường của anh, sự chú ý của Úc Khả Khả đã va vào bữa trà chiều Michelin trước mặt.

Thấy trợ lý Ôn nhiệt tình giới thiệu cặn kẽ, cô không nhịn được điên cuồng phấn khích, khó khăn chọn một lúc lâu, cuối cùng quyết định vẫn vươn tay về phía chiếc bánh ngọt trước.

Ngay lúc cô vừa vươn tay ra lại phát hiện mình bị chặn lại rồi.

Quý Cảnh Diệp nắm lấy tay cô, sau đó đặt một hộp quà được gói hết sức đáng yêu trong tay cô.

Úc Khả Khả liếc xung quanh theo bản năng, lại phát hiện những người khác không có thứ này, còn tưởng rằng đây là quà Quý Cảnh Diệp tặng riêng, lập tức vui vẻ mở ra.

Kết quả cô phát hiện bên trong lại là một chiếc cậu bé bánh gừng.

Úc Khả Khả: ?

Cô ngơ ngác ngẩng đầu: "Đây là cái gì?"

Chạm phải ánh mắt vô tội của cô gái, Quý Cảnh Diệp rất thản nhiên hỏi: "Không đáng yêu à?"

---

Lời tác giả:

Quả nhiên boss Quý vẫn luôn thù dai.

Bình Luận (0)
Comment