Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 154

Úc Khả Khả: "... ?"

Cô suýt nữa cho rằng mình nghe lầm, vô thức lặp lại: "Đáng yêu?"

Đợi chút, không phải ý anh chỉ câu hôm qua cô nói với người khác "Chồng chưa cưới của tôi cực kỳ đáng sợ, sẽ đập người ta thành bánh quy ấy" chứ?

Thế nên đây chính là "phản hồi" của anh hôm nay à?

Hệ thống rõ ràng cũng vừa chợt hiểu ra: [Phì.]

Đã bảo đừng xem thường sự thù dai của nhân vật phản diện rồi, ký chủ cứ ngày ngày ỷ vào việc anh ấy sẽ không biến ác cứ bất chấp trêu chọc, không phải giờ này đã bị người ta nắm được cơ hội "trả thù" lại sao?

Không thể không nói, đúng là ngây thơ, chậc chậc.

Úc Khả Khả khẽ chớp mắt, nhìn cậu bé bánh gừng trong hộp, rồi lại ngước mắt nhìn Quý Cảnh Diệp với vẻ mặt lạnh lùng, không biết nghĩ đến điều gì, cô chợt không nhịn được phì cười.

Đến khi anh rũ mắt nhìn qua, cô giả bộ nghiêm túc trả lời: "Đáng yêu, cực kỳ đáng yêu. Em rất thích."

Thấy đôi môi mỏng của anh khẽ mím lại, tỏ vẻ khó lường, không biết là có thỏa mãn với câu trả lời của cô hay không.

Cô lập tức cười híp mắt hỏi: "Thế nên đây là quà dành riêng cho em à? Anh tự làm?"

Đôi mắt hạnh của cô vốn tròn xoe được kẻ dày và dài, nhất là khi nói cô còn bâng quơ nhấn nhá, cố tình kéo dài âm cuối, càng lộ ra tỏ ý xấu trêu chọc.

Nghe vậy, có vẻ điểm chính không hẳn là hỏi có phải anh tự làm hay không mà đang tò mò có phải anh tự đập mấy người đưa tới hay không.

Quý Cảnh Diệp: "..."

Anh tách câu hỏi sau ra, mặt tỉnh đáp: "Chỉ mình em có."

Úc Khả Khả cười ngả vào vai anh: [Ha ha ha Quý Cảnh Diệp đáng yêu thật đó. Chắc chắn là anh ấy vẫn ghen nên cố ý cầm cậu bé bánh gừng tới nhắc nhở tôi đây mà.]

Hệ thống: [.]

Nhân vật phản diện à, sao cậu cứ cam chịu vậy, chậc.

Thế là cô chọn một chiếc có vẻ đẹp nhất trong đám bánh quy, nhân lúc tất cả mọi người đang hưởng thụ trà chiều, Úc Khả Khả lập tức cắn miếng bánh quy này, đồng thời giữ vai người đàn ông lại. Ngay lúc anh giữ lấy eo cô theo bản năng, cô lại nhẹ nhàng dịch người đưa bánh quy đến bên miệng anh.

Một tay khác đột nhiên giơ lên, tay áo của trang phục rộng rãi lập tức giống như tấm rèm cửa đung đưa che đi tầm mắt của những người khác.

Quý Cảnh Diệp chợt nghẹn lại, gần như vô thức há miệng ra.

Một giây sau, anh chợt nghe được âm thanh lanh lảnh, Úc Khả Khả cắn đứt miếng bánh quy, nửa miếng bánh còn lại được đưa vào miệng anh.

Mùi thơm của bánh quy lẫn với hơi thở của cô cứ thế tràn tới.

Dưới sự che chắn của ống tay áo trang phục rộng rãi, hai người bí mật trao nhau một nụ hôn ngắn.

Ống tay áo vừa hạ xuống, chuỗi ngọc trên mũ miện đã nghiêng qua một bên, mành châu cũng xoắn vào nhau.

Cô mím bờ môi còn vương mùi bánh quy, tỉnh bơ đưa tay chỉnh lại chuỗi ngọc trên mũ miện: "Vị dâu tây, ngon thật đó."

Không biết cô nhắc đến nụ hôn bí mật kia, hay chỉ vị bánh quy nữa.

Hơi thở Quý Cảnh Diệp chợt ngưng lại, người lại không nhịn được nóng lên.

Ban nãy ngay lúc cô vừa chuẩn bị rút lui, anh suýt chút nữa đã không kiềm chế được kéo cô lại theo bản năng, tiếp tục nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước ấy, thế mà còn chưa kịp làm gì, đã cảm thấy môi mình bị cô khẽ cắn lấy, giống như một bé cún vậy, hôn rồi lại l**m xong, còn muốn dùng răng nanh để lại vết tích.

Sau đó nhân lúc Quý Cảnh Diệp căng thẳng, người hơi cứng đờ, cô đã nhanh chóng hạ ống tay áo lùi về sau vài bước, giả bộ như không hề có chuyện gì xảy ra.

Quý Cảnh Diệp: "..."

Yết hầu anh trượt lên xuống, ánh mắt chợt tối đi nhìn chăm chăm vào bờ môi hồng hào của cô: "... Ừm."

Vị đúng là ngon.

Nhưng mới chỉ có một nửa, rõ ràng vẫn chưa đủ.

...

Đợi đến khi tẩy trang, thay đồ đi ra, thời gian đã không còn sớm nữa.

Dưới sự dẫn đường của Úc Khả Khả, hai người ăn lẩu ở nhà hàng gần đó rồi trở về khách sạn.

Trợ lý Ôn không hổ là trợ lý Ôn, quả nhiên đã dựa theo yêu cầu của Quý Cảnh Diệp ngày hôm qua, đã đặt một căn phòng khá xa phòng nữ chính, lại chếch chéo vừa khéo có thể quan sát được hướng cửa của phòng riêng lầu cao nhất.

Nhận thẻ phòng, Úc Khả Khả đi vào trong, còn không nhịn được cảm thán: "Kinh nghiệm nghề nghiệp của trợ lý Ôn đúng là quá đỉnh."

Cô thản nhiên đứng giữa căn phòng, quay đầu lại cười nhìn anh: "Sau khi trở về, anh phải tăng lương cho cậu ấy đó, quá giỏi."

Quý Cảnh Diệp đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn cô.

Cảm giác này giống như lần đầu tiên lúc đẩy cửa vào nhà, phát hiện cô lại đang làm tổ bên trong, còn không hề cảm thấy nguy hiểm vẫy đuôi, lười biếng xông vào phòng chào hỏi chủ căn nhà.

Cho nên phản ứng đầu tiên của anh khi đó chính là — nhốt cô lại.

Không cho cô có thêm cơ hội chạy loạn nữa.

Mà lúc này, cũng tương tự vậy.

Anh thở chậm lại, nhẹ nhàng đóng cửa rồi mới bình tĩnh đi về phía cô.

Người đàn ông bước chân rất nhẹ, đi chậm rãi, như thể sợ cô bị dọa sẽ lập tức chạy trốn mất.

Quả nhiên Úc Khả Khả không nhận ra nguy hiểm.

Cô còn ngẩng mặt lên nhìn anh đi tới trước mặt mình, cười híp mắt nói: "Em vừa xem thử, phòng khách thuộc về em nhé. Em đi tắm trước, người toàn mùi lẩu ---"

Cô còn chưa nói hết câu thì nụ hôn nóng bỏng đã ập xuống.

Mặt người đàn ông vẫn thản nhiên, thậm chí ánh mắt vẫn lạnh lẽo u ám, rũ mắt có vẻ hơi cao cao tại thượng. Thế nên trước khi anh đột nhiên cúi người, cạy môi cô ra, không ai có thể ngờ tới anh sẽ làm hành động này.

... Lần này, Quý Cảnh Diệp có vẻ hơi mất kiềm chế.

Bị hôn đến mơ màng, eo Úc Khả Khả dần dần như nhũn ra. Ngay lúc sắp không chống đỡ nổi nữa, eo cô lại được tay anh đón lấy, sau đó cô cảm thấy người đột nhiên như bay lên trên cao, anh dùng một tay bế cô lên.

Trong phòng khách tràn ra nhiệt độ triền miên như thiêu đốt, không gian bỗng có vẻ hơi ngột ngạt.

Nhịp tim của Úc Khả Khả cũng theo đó mà tăng lên.

Cảm giác ghế sofa mềm mại lõm xuống, cô bất ngờ nắm lấy cổ áo anh, cảm giác được anh lần nữa phủ lên.

Dần dần trong quá trình thiếu dưỡng khí, trước mắt thì dần trở nên mờ mịt, cô đã vô thức dựa vào góc sofa, đầu ghé vào tay vịn của ghế, bị ép ngửa đầu lên.

Trong sự lay động dữ dội, cô chỉ cảm thấy bên trên có một bóng dáng nặng nề quấn lấy mình thật chặt chẽ.

Quý Cảnh Diệp nhìn chăm chú vào đôi mắt cô mờ mịt hơi nước nhưng vẫn không có ý tha cho cô.

Giờ phút này, người anh tỏa ra vẻ xâm lược khiến người ta run rẩy, thậm chí ánh mắt cũng như thiêu đốt, nhất quyết nuốt cô vào bụng.

...

Đến khi Úc Khả Khả nghĩ có khi nào anh bị thứ gì đó k*ch th*ch không, đột nhiên cảm thấy anh hơi lùi về đằng sau một chút, chưa kịp phản ứng, cô đã vô thức hít lấy không khí tươi mới.

"Anh—"

Cô vừa định hỏi dò điều gì, trước mắt lại tối sầm lần nữa, anh lại cúi người, át đi giọng cô thành tiếng nghẹn ngào đứt quãng.

Lần này, nụ hôn còn kèm theo thứ gì đó cưng cứng.

Cô cắn vào theo bản năng thì chợt có tiếng giòn giòn vang lên, hương thơm của sô cô la lẫn với lúa mạch lần nữa tràn ngập đầu lưỡi.

Sau đó hai người quấn quýt từ từ nghiền nát miếng bánh.

... Ồ, thì ra là cậu bé bánh gừng kia.

Lần này là vị sô cô la.

Tiếp đó là vị dưa Hami, vị cà phê, vị cam...

Đợi đến khi cuối cùng cũng kịp phản ứng, hộp bánh quy đã bị bọn họ ăn hết hơn nửa.

Úc Khả Khả: "..."

Rốt cuộc cô đã nhớ ra, buổi chiều lúc thăm ban, lúc cô tâm huyết dâng trào hôn môi Quý Cảnh Diệp đã khẽ cắn anh một cái lại không ngờ rằng hành động như đùa giỡn này sẽ dẫn đến màn trả thù "đau thương" đến vậy.

Không chỉ nhiều lần cắn xé bờ môi cô, còn kéo dài gấp đôi thời gian hôn.

Đầu lưỡi cô giờ này như bị cắn nát rồi.

... Không hổ là nhân vật phản diện từng muốn hủy diệt thế giới.

Đúng là lạnh lùng vô tình, thủ đoạn tàn nhẫn!

Không biết đã qua bao lâu, Úc Khả Khả thật sự khó thở, môi cô khẽ nhếch lên, như bị hôn đến độ không khép miệng lại được, chỉ có thể tựa vào vai anh thở hổn hển.

Trong chốc lát chưa thể bình tĩnh lại được.

Đợi đến hơi thở cô ổn định lại, đã thấy hộp bánh quy còn dư lại gần một nửa.

Nụ cười vốn tươi tắn trên mặt cậu bé bánh gừng đến lúc này nhìn lại có vẻ như đang chế nhạo.

Đúng lúc này, đỉnh đầu còn truyền đến giọng bình thản của Quý Cảnh Diệp: "Vị thế nào?"

Úc Khả Khả: "..."

Cô đưa tay khẽ đẩy hộp bánh quy, cứ đẩy như vậy, mãi đến khi thấy hộp bánh rơi xuống đất, phát ra tiếng "bịch".

Sau khi tiêu hủy chứng cứ, cô mới tỏ vẻ như không có chuyện gì trở mình, giọng điệu vô tội: "Anh nói gì cơ? Vị lẩu trên người chúng ta à?"

Quý Cảnh Diệp như cười khẽ, không giống nụ cười lạnh trào phúng của trước kia mà lại có vẻ dịu dàng không ngờ.

Hiển nhiên tâm trạng anh khá tốt.

Còn không đợi Úc Khả Khả tò mò ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt anh đã cảm thấy trước mắt thoắt một cái, cô trơ mắt nhìn tay anh từ từ mở ra phía trước mình.

Và trong lòng bàn tay anh vẫn còn mấy cậu bé bánh gừng.

Úc Khả Khả: !!!

Hiện giờ cô thật sự không nhìn nổi cậu bé bánh gừng này nữa, bèn trực tiếp đứng vụt dậy: "Em đi tắm trước!"

Nghe tiếng cười trên sự đau khổ của người khác của hệ thống ở trong đầu, Quý Cảnh Diệp chậm rãi nhặt hộp bánh lên, lại không nhịn được khẽ nhếch khóe môi.

---

Đợi đến khi hai người gột được vị lẩu trên người thì trời đã khuya.

Úc Khả Khả đi tới phòng khách thì phát hiện Quý Cảnh Diệp đang làm việc.

Ngón tay anh thon dài gõ nhẹ lên bàn, ánh sáng trên laptop ánh vào gò má anh toát ra vẻ lành lành lại trầm tĩnh.

Cô không quấy rầy anh làm việc, chỉ ngẩng đầu xem thời gian.

Nghe chừng bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì truyền tới, cô đã biết có lẽ đêm nay không đợi được kịch hay, có hơi tiếc nuối.

Cô vốn nghĩ, cho dù tối qua bị nhà sản xuất cảnh cáo, nhưng nữ chính đã tỏ vẻ coi trọng nam phụ số ba, đôi CP kia sẽ khó lòng ngồi yên được.

Thế nên chưa biết chừng hôm nay sẽ thừa dịp bọn họ có cảnh diễn với nữ chính, tối sẽ làm chuyện gì đó.

Không ngờ hai người họ lại giữ được bình tĩnh một cách bất ngờ.

Chậc chậc.

Ngay lúc cô quay người chuẩn bị từ bỏ lại nghe hệ thống đột nhiên lên tiếng: [Đợi chút, cô đừng đi! Đôi CP kia đến gõ cửa thật kìa!]

Úc Khả Khả: !!!

Mắt cô lập tức sáng lấp lánh: [Thật á? Ai đến gõ cửa thế?]

Hệ thống: [Nam chính Cố Tử Hạo.]

Chính là thanh niên nghiêm túc đứng đắn, thích tỏ vẻ lịch lãm săn sóc trước mặt nữ chính.

[Sau khi hỏi thăm nữ chính có thời gian hay không, lúc này anh ta mới tới.] Hệ thống nhịn cười nói: [Hơn nữa, khi anh ta đi qua phòng cô còn cố ý liếc mắt nhìn ha ha ha. Xác định phòng cô đóng chặt cửa xong, anh ta không đi thang máy mà đi thang bộ lên.]

Úc Khả Khả: ?

Cô không nhịn được chậc lưỡi: [Không nhìn ra được nhỉ, cẩn thận quá.]

Hệ thống trực tiếp thông báo: [Lên rồi, lên rồi, cô nghe được tiếng gõ cửa chưa?]

Úc Khả Khả lập tức dịch sát người tới trước cửa, quả đúng là có nghe được tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

Giọng nam chính trầm thấp vang lên: "Cô Đới, tôi có tiện vào không?"

Ngay sau đó, cửa phòng mở ra.

Hiển nhiên nữ chính vừa tắm xong, cứ thế mặc áo choàng tắm mở cửa. Có điều rõ là cô ta không có ý định để người nào vào, chỉ dựa vào khung cửa, nhìn anh ta từ trên xuống dưới: "Sao anh lại lên đây, không phải tôi đã nói không có thời gian rồi sao?"

"Xin lỗi, bởi vì cô Đới nói là tùy tôi nên tôi tưởng rằng là ý cho phép."

Nam chính rõ ràng đã có chuẩn bị từ trước, thấp giọng giải thích: "Tối qua cô nói rất mệt, tôi lo cho sức khỏe của cô nên giờ không kìm lòng được tới đây."

Úc Khả Khả: [? Không ngờ nhìn anh ta nghiêm túc cứng nhắc vậy mà biết nói chuyện nhỉ.]

Hệ thống: [Thì đương nhiên, anh ta vừa dẻo miệng còn thảo mai khiến người ta ngạc nhiên luôn, rất biết lấy lòng nữ chính, hai bọn họ bên tám lạng, người nửa cân đó.]

Quả nhiên anh ta đã lấy lòng được nữ chính rồi.

Cô ta hất cằm: "Miễn cưỡng tha thứ cho anh, tắm rồi à?"

Bình Luận (0)
Comment