Nghe vậy, mắt Úc Khả Khả không chớp mà trợn tròn: [Wow, lộ liễu vậy sao?]
Hệ thống: [Dù sao đã anh tình tôi nguyện bao nhiêu lần rồi, đâu cần phải giả vờ làm gì đâu.]
[Cũng đúng.] Cô nghĩ ngợi một lát, rất tán thành gật đầu: [Cũng đâu phải nam phụ số hai vẫn chưa chiếm được, đối với nữ chính thì không cần khách sáo với hai người kia.]
Quả nhiên nam chính rất quen thuộc với quy trình này.
Anh ta nghiêm túc, gật đầu: "Tắm rồi. Dùng sữa tắm hương tùng cô Đới thích gần đây."
Nữ chính lập tức hứng thú nhướng mày.
Cô ta ra hiệu anh ta khom lưng cúi đầu, đến gần làm bộ ngửi thử, sau đó trực tiếp bắt đầu, tùy tiện bới cổ áo anh ta: "Đúng rồi, chuẩn bị cả thứ kia rồi chứ?"
Úc Khả Khả: [ ...?]
Trong đầu cô như thoáng nổi bão, vuốt cằm suy đoán nói: [Đợi chút, thứ mà cô ta nói không phải thứ mà tôi nghĩ chứ---]
[Đúng vậy.] Hệ thống giải thích: [Chính là đồ chơi tình thú.]
Úc Khả Khả: [!!!]
Được lắm, k*ch th*ch thế sao?
Quý Cảnh Diệp: "..."
Anh vốn đang xử lý công việc, nghe tiếng cô và hệ thống trò chuyện thì thoáng ngừng một lát.
Ấn gửi mail đi, anh hơi nghiêng đầu.
Quả nhiên thấy Úc Khả Khả đang ghé người vào trước cửa, có vẻ đang hăng say nhìn.
Thật ra trước kia thậm chí cô còn xông vào party đông người, khi đó cô cũng có dáng vẻ hưng phấn thảo luận với hệ thống đủ chuyện.
Chỉ là khi ấy Quý Cảnh Diệp cảm thấy ầm ĩ đau đầu, không nghĩ được gì khác.
Nhưng bây giờ...
Trong đầu truyền đến tiếng cô ngập tràn phấn khích thảo luận với hệ thống, liên quan đến nữ chính tuyển phi hai, ba rồi đã dùng đạo cụ gì rồi, Quý Cảnh Diệp bỗng cảm thấy xung quanh hơi nóng, ấn đường giật giật.
Phải biết là bọn họ vừa đều tắm xong, thậm chí trước đó còn hôi môi kịch liệt, giờ còn ở cùng phòng, tiếp tục nghe mấy đề tài mờ ám sâu xa kia, khó tránh khỏi khiến người ta mơ tưởng viển vông.
Quý Cảnh Diệp: "..."
Cuống họng anh thấy hơi khô khốc, bèn cầm lấy cốc nước lạnh ở bên cạnh nhấp một ngụm, không nhịn được xoa ấn đường, cảm nhận sâu sắc đây chính thử thách với anh.
Cô tin tưởng anh quá rồi sao?
Hay là không tim không phổi, vốn không ý thức được nguy cơ?
... Hay là, cho dù phát hiện anh muốn làm gì, cô cũng sẽ giống như lần trước, gấp gáp chủ động đón lấy?
Nghĩ đến đây, Quý Cảnh Diệp đột nhiên siết chặt chiếc cốc, người lập tức nóng bừng.
Không biết ai đó đang chịu đựng giày vò vì mình, Úc Khả Khả còn đang nhìn nữ chính đùa giỡn đàn ông với ánh mắt sáng lấp lánh.
Đừng nhìn nữ chính có vẻ xốc nổi, nhưng trên phương diện này lại rất chủ động mạnh mẽ.
Nam chính Cố Tử Hạo nghiêm túc đang đứng tại chỗ, mặc cho cô ta lần mò. Thái độ ngoan ngoãn này khiến nữ chính rất hài lòng.
Nghĩ đến gì đó, cô ta như phàn nàn khẽ hừ một tiếng: "Nếu như Cận Thừa cũng ngoan như anh thì tốt rồi."
Nam chính: "..."
Mặt anh ta lập tức tối sầm, vẫn tỏ vẻ thông cảm rộng lượng: "Cô Đới nói đúng nhưng Cận Thừa, cậu ta bị hội chứng sợ phụ nữ, không có hứng thú với phái nữ, có lẽ..."
Sao cô ta lại không biết chuyện này? Chỉ tổ phí lời.
Nữ chính mất kiên nhẫn lườm một cái: "Được rồi, anh im miệng cho tôi, rắc rối nữa thì cút về đi."
Thấy đã đến cửa rồi, sắp được cho vào phòng, nam chính chỉ lo việc sắp thành lại hỏng đương nhiên không dám nói thêm gì nữa, vội vã ngậm miệng, tỏ vẻ suy sụp nhìn cô ta.
Lúc này vẻ mặt nữ chính mới dịu lại.
Ngay lúc Úc Khả Khả vô thức ngừng thờ, nhìn nữ chính gọi anh ta đi vào thì đột nhiên nghe hệ thống giật mình thốt lên: [Wow.]
Tai cô run lên: [Sao thế, sao thế?]
Hệ thống: [Nam phụ Phạm Kỳ cũng lên! Sắp tới nơi rồi!]
Sau khi phản ứng lại, cô lập tức sợ muốn ngã ngửa: [Không phải chứ, k*ch th*ch thế?]
[Trước kia bọn họ đều nghe theo mệnh lệnh của nữ chính. Nếu ai khiến cô ta vui thì gọi người đó tới.] Hệ thống giải thích: [Nhưng hình như vì tối qua được nhà sản xuất nhắc nhở, hai người này hôm nay rất chủ động, không ngừng tới tranh sủng.]
Cô không nhịn được cảm thán: [Này đúng là cuộc sống tuyển phi mà, thật là sung sướng.]
[Nữ chính vốn chưa từ bỏ ý định với nam phụ số hai, thế nên vẫn đang cố hẹn cậu ta. Ai ngờ nam phụ số hai vẫn nhất quyết không đáp lại, cô ta tức giận bèn nói chuyện với hai người kia, muốn gỡ bỏ phiền muộn.] Hệ thống tiếp tục giải thích: [Kết quả không ngờ nam chính chủ động dâng tới cửa, đương nhiên cô ta tính sẽ theo đó chơi một lát. Không ngờ Phạm Kỳ cũng có suy nghĩ giống Cố Tử Hạo, chủ động dâng tới cửa...]
Úc Khả Khả nghe mà vô thức bật thốt: [Hay lắm.]
Nếu mà đụng mặt nhau thì không biết chuyện sẽ phát triển ra sao?
Cô đang không nhịn được tưởng tượng, quả nhiên đã thấy hành lang bên kia có tiếng động truyền tới.
Nam phụ Phạm Kỳ tới gõ cửa.
Lúc này, nam chính Cố Từ Hạo đã vào phòng.
Hệ thống: [Phì.]
Nghe thống đột nhiên phụt cười, chắc chắn đã thấy tình cảnh gì đó thú vị trong phòng rồi.
Úc Khả Khả nghe mà thấy trong lòng ngứa ngáy, giục liên hồi: [Sao đó, sao đó, nói mau coi trong đó có chuyện gì? Thời gian ngắn thế, chắc bọn họ vẫn chưa làm được gì chứ?]
[Còn chưa kịp làm gì, nữ chính vừa ra hiệu cho nam chính c** q**n áo.] Hệ thống miêu tả sinh động như thật: [Kết quả không ngờ vừa mới c** q**n dở dang thì cửa phòng đã bị gõ rồi.]
Cô trợn tròn mắt: [Chậc, vội thế à?]
Hệ thống: [Chuyện này không quan trọng, cái quan trọng là bọn họ nghe tiếng gõ cửa lại tưởng là nhà sản xuất, đang cuống cuồng rồi.]
[Đương nhiên nam chính sợ nhà sản xuất đã nhắc nhở trước đó. Còn nữ chính thì vì, tuy là vợ chồng nhà sản xuất mặc cho cô ta tuyển phi ở đoàn làm phim nhưng không biết cô ta lén lút chơi điên cuồng đến thế. Nên mà mấy đồ chơi tình thú kia, thật ra đều do đàng trai chuẩn bị mang đến, sau khi kết thúc lại cầm đi.]
Nó kể đến đây lại ra sức nín cười: [Thì, bọn họ hiểu lầm, quần nam chính còn chưa kịp kéo lên đã bị nhét cùng với mấy đồ chơi kia vào tủ quần áo rồi ha ha ha!]
Úc Khả Khả: [... ?]
Cô kịp hiểu ra, trong lòng lập tức cười điên cuồng: [Ha ha ha thật là, kịch tính vậy sao? Mấy tình tiết trong phim truyền hình thật sự đều bắt nguồn từ cuộc sống hiện thực ha ha ha ha ha.]
Hệ thống: [Nữ chính vừa sắp xếp xong, mở cửa ra!]
Theo lời thông báo của hệ thống, cửa phòng mở ra thật.
Chỉ thấy nữ chính ban nãy còn mặc áo tắm, lúc này đã thay quần áo, giả vờ mất kiên nhẫn nói: "Em đã sắp ngủ rồi, anh rể, giờ này anh gõ cửa, không sợ em méc chị em---"
Sau khi nhìn thấy là nam phụ Phạm Kỳ, cô ta lập tức đổi sắc mặt: "Sao lại là anh?"
Thấy cô ta đột nhiên chuyển ngữ điệu dọa người, Phạm Kỳ vốn nở nụ cười hoạt bát lập tức sững sờ.
Anh ta chớp chớp mắt, giả vờ oan ức nói: "Không phải Đới Đới nói rất buồn chán sao? Anh tưởng em muốn anh tới với em, đến mấy thứ kia cũng đã chuẩn bị xong rồi."
Thấy anh ta lấy mấy đạo cụ kia ra, tỏ vẻ đòi khen, nữ chính không những không bình tĩnh lại, mà ngược lại nghĩ đến màn giật mình cuống cuồng ban nãy thì càng nổi cơn tam bành.
Cô ta lập tức nghiến răng nghiến lợi lườm anh ta, giận dữ nói: "Tôi có bảo anh tới à? Tôi đã nói không thích đàn ông không nghe lời rồi mà? Tự nghĩ mình là hay cái gì!"
Đôi mắt cún con của Phạm Kỳ lập tức cụp xuống: "Xin lỗi Đới Đới, là lỗi của anh, em trừng phạt anh đi, hôm nay em muốn làm gì anh cũng được, có được không?"
Anh ta đã quen dùng chiêu này để lấy lòng nữ chính.
Lúc này, đúng là nữ chính không còn giận như ban nãy nữa. Nhưng nghĩ đến sự khiếp sợ ban nãy, hiển nhiên cô ta vẫn chưa nguôi hẳn, hất cằm ra lệnh: "Được rồi, hôm nay tôi không rảnh thật, ngày mai anh ---"
Cô ta còn chưa nói hết câu, đã cảm thấy phòng bên cạnh mở cửa, đồng thời có tiếng của nhà sản xuất truyền tới: "Đới Đới, là em gọi anh à? Có chuyện gì sao?"
Nữ chính: !!!
Nam phụ còn đang cầm đồ chơi kia chưa kịp giấu đi: !!!
Úc Khả Khả và hệ thống cũng đồng thời hít mạnh một hơi: [Mẹ nó!]
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này, nữ chính nhanh chóng kéo nam phụ vào phòng rồi dùng sức đóng sập lại.
Một giây sau, cửa phòng nhà sản xuất mở ra, nghi ngờ ló đầu về phía bên này.
Hiển nhiên anh ta đang gọi video với vợ, không thấy bóng dáng nữ chính bèn cúi đầu nói: "Lạ nhỉ, Đới Đới không ở bên ngoài mà, lẽ nào anh nghe nhầm?"
"Không nghe nhầm đâu, ban nãy em cũng nghe được loáng thoáng, hơi ầm ĩ." Vợ anh ta nói: "Vừa nãy em có nhắn tin cho nó mà nó không trả lời em. Hay là anh đi gõ cửa xem có chuyện gì."
Nhà sản xuất đáp lời rồi đi về phía phòng của nữ chính, giơ tay lên gõ cửa: "Đới Đới, em không sao chứ? Chị em có chuyện tìm em này."
Úc Khả Khả thở phào: [Trời ạ, ban nãy tôi căng thẳng đến mức toát cả mồ hôi đây này.]
Hệ thống cũng thót tim: [Sợ đến độ tôi còn không dám thở, chuyện này mạo hiểm quá đi.]
Nữ chính lần nữa mở cửa phòng.
Cô ta nuốt nước miếng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nói: "Sao thế anh, đã muộn thế này, em sắp ngủ rồi."
Nhà sản xuất hơi ngờ vực: "Giờ này em đã sắp ngủ rồi? Ban nãy hình như anh chị còn nghe em đang cãi nhau với ai sao mà, thật sự không có chuyện gì à?"
Nữ chính: "... Em buồn ngủ không được ư? Hơn nữa em cãi nhau với ai được, đùa à."
Nhà sản xuất còn chưa đáp, vợ anh ta lại hỏi: "Đới Đới, trong phòng em không có người đó chứ?"
Nữ chính: "..."
Cô ta lập tức chột dạ cất cao giọng, còn cố ý tránh cửa, để chị gái trong màn hình nhìn: "Có người gì cơ, chị xem chỗ em giống chỗ giấu người sao?"
"Cho dù có người, trốn vào phòng khách thì cũng đâu thấy được." Giọng chị gái của nữ chính dịu dàng lại cực kỳ sắc bén, nói chuyện ẩn ý sâu xa: "Đới Đới, chị đã nói rồi, gần đây em kiềm chế chút, đừng có trêu chọc phải mấy người không nên dây vào, nếu như xảy ra vấn đề thật, chị và anh rể em biết làm thế nào? Thế nên khoảng thời gian này em nhẫn nhịn chút, được không?"
Nữ chính chớp mắt mạnh miệng: "Phòng khách cũng không có ai đâu, không tin anh chị vào xem đi."
Nhà sản xuất vừa định vung tay tỏ ý không cần thì nghe thấy vợ mình ra lệnh: "Nếu Đới Đới đã nói vậy thì anh cứ vào xem xem, thế thì anh chị có thể yên tâm rồi."
Tay anh ta vừa vung vẩy đã cấp tốc thả xuống, đàng hoàng nghiêm túc thấp giọng phụ họa: "Vậy anh vào xem nhé, xác nhận em an toàn, bọn anh cũng yên tâm."
Nữ chính: "..."
Cô ta tức giận lườm anh rể tay sai một cái, không vui hừ một tiếng rồi vẫn để anh ta vào: "Xem thì xem, chắc chắn anh chị chẳng tìm được gì đâu."
Thấy cô ta không vui, chị gái bèn mềm lòng dỗ dành: "Không tìm được thì càng tốt. Chị và anh rể em chỉ lo lắng cho sự an toàn của em, dù sao thì ban nãy nghe được em la to gì đó, ngộ nhỡ có người xấu uy h**p em ở bên trong thì biết làm sao?"
Nhà sản xuất cũng gật đầu: "Đúng đó. Đới Đới, em yên tâm, xác nhận không có ai xong, anh sẽ lập tức đi luôn. Còn nếu có người uy h**p, anh rể sẽ gánh cho em, em mau chạy đi."
Nữ chính: "..."
Biết chị gái và anh rể quan tâm đến sự an toàn của mình, cô ta đâu thể tức giận được? Chỉ dẩu môi rồi đành thỏa hiệp theo anh rể vào phòng.
Bởi vì cửa phòng không đóng nên vẫn có thể nghe được tiếng động loáng thoáng trong phòng truyền tới.
Cảm thán vợ chồng nhà sản xuất thật sự yêu thương nữ chính, Úc Khả Khả lại vuốt cằm ngạc nhiên: [À tiện nói, nam chính trốn trong tủ quần áo, thế nam phụ thì sao? Anh ta trốn ở đâu?]
Hệ thống: [Cũng trong tủ quần áo.]
Úc Khả Khả: [... ?]
Cô cực kỳ chấn động: Không phải chứ, rốt cuộc bọn họ đang diễn tình tiết bắt gian gì trên truyền hình thế?