[Không phải chứ, sao anh ta đã vào tủ quần áo rồi? Cùng một tủ ấy à?]
Úc Khả Khả cực kỳ sốc trợn tròn mắt: [Thế không phải bọn họ sẽ chạm mặt nhau sao?]
Hơn nữa cô nhớ là hình như nam chính còn chưa kịp kéo quần đã bị nhét vào tủ quần áo... mà giờ nam phụ đi vào, chẳng phải là?
Tưởng tượng ra hình ảnh kia, cô đột nhiên lộ ra vẻ mặt quái lạ khó mà diễn tả được.
Cứu mạng, đây rốt cuộc là hình ảnh nam x nam gì đây?
Kích, k*ch th*ch quá.
Đây là chuyện mà cô có thể nghe được sao?
Cô ôm ngực, chìm đắm trong k*ch th*ch do tưởng tượng, đương nhiên sẽ không chú ý đến Quý Cảnh Diệp vốn đang làm việc, lúc này đã dừng lại, vẻ mặt chợt cũng có chút vi diệu.
Hệ thống: [Lúc Phạm Kỳ được kéo vào đã bị nữ chính vô thức đẩy mạnh vào phòng ngủ chính.]
[Sau khi anh ta ghé vào cửa nghe được nhà sản xuất muốn vào bèn tính tránh đi theo bản năng.] Thống giải thích: [Nhưng tay anh ta vẫn cầm đám đồ chơi kia, cảm thấy trốn ở đâu cũng không an toàn, thế nên tình thế cấp bách, anh ta bèn ôm chúng chui vào tủ quần áo.]
Úc Khả Khả: [...]
Tuy rằng có thể hiểu được suy nghĩ của nam phụ, dù sao mấy đồ chơi này thuộc dạng hàng cấm, nếu để linh tinh mà bị phát hiện, hậu quả không phải chỉ bị nhà sản xuất đánh chết mà còn bị nữ chính g**t ch*t luôn.
Bởi vậy, nơi thích hợp để nấp nhất đương nhiên chính là tủ quần áo nhà sản xuất chắc chắn sẽ không mở ra.
Thế nhưng...
Nghĩ đến nam phụ ôm đám đồ chơi vội vàng kéo tủ quần áo trốn vào lại phát hiện có một người đàn ông trần bán thân cũng đang ôm đám đồ chơi cũng trốn bên trong, chưa biết chừng còn thịt chồng thịt mới để ý nhưng nghĩ lại ra ngoài đã không kịp nữa, tình cảnh này ---
Cô không nhịn được trêu chọc: [Không ngờ thật đúng là "trong tủ*" luôn. Hai người này không hổ là đôi CP, thật có duyên.]
(*) Từ gốc: thâm quỹ, tiếng anh còn gọi là closeted - có thể hiểu là in the closet - nghĩa đen: trong tủ quần áo, là từ ẩn dụ dành cho những người đang trong quá trình quyết định liệu có nên công khai giới tính của mình (come out) hay không. Ở đây Úc Khả Khả chơi chữ.
Hệ thống thật sự không nhịn được phì cười: [Ha ha ha ha ha!]
Thật sự tò mò, Úc Khả Khả lại vội vàng truy hỏi: [Sau đó thì sao? Hai bọn họ phát hiện ra đối phương thì thế nào?]
[Lúc đó nam chính đang trốn trong tủ quần áo, không nghe được tiếng động bên ngoài, tự nhiên sẽ không biết người gõ cửa bên ngoài lúc đầu lại là nam phụ.] Hệ thống miêu tả cực kỳ sinh động: [Thế nên anh ta vẫn ở bên trong, mãi đến khi tủ quần áo đột nhiên bị kéo ra, tưởng là nhà sản xuất nên không dám lên tiếng. Đợi đến khi phát hiện có người muốn chui vào, tính ngăn cản nhưng đã chậm.]
[Tuy tủ quần áo khá lớn nhưng hai người đàn ông cao to vẫn phải chen chúc, hoàn toàn không có cách nào cọ quậy người.]
Nó điên cuồng bóng gió: [Đồng thời hai người họ vẫn đang một người hướng vào trong, một người hướng ra ngoài, quần nam chính vẫn đang cởi nửa, bị vướng nên không thể kéo lên, cô thử nghĩ đến cảnh tượng đó.]
Quý Cảnh Diệp: "..."
Hệ thống miêu tả rất đặc sắc như thể cảnh tượng này xuất hiện ngay trước mắt, ngay cả anh cũng không kiềm chế được tưởng tượng thử, mí mắt giật giật.
Mà Úc Khả Khả thì cười dựa vào khung cửa phát run: [Ha ha ha tôi không xong rồi, thật sự không xong rồi! Sợ rằng giờ này bọn họ còn nghĩ đến chuyện tự tử ấy chứ ha ha ha!]
Hệ thống như nghĩ đến cái gì, bổ sung: [Ồ đúng, hai bọn họ còn đều đang ôm đống đồ chơi đó. Lúc nam phụ chui vào, đống đồ chơi đó vừa khéo kẹp giữa hai bọn họ, coi như miễn cưỡng để lại chút không gian.]
Lẽ nào bọn họ trợn mắt nhìn nhau còn muốn so xem đồ chơi ai mang hay hơn, dùng "đặc biệt" hơn à?
Úc Khả Khả: [Cứu, không những không thở phào được hơi nào mà ngược lại càng muốn đội quần hơn ý.]
Ngay lúc cười điên vì hình ảnh mình tưởng tượng ra, cô đột nhiên nghe hệ thống hít mạnh một hơi: [Wow, hôm nay thật là quá trời.]
Úc Khả Khả: ?
Cô lau khóe mắt, tò mò hỏi: [Sao sao, chẳng lẽ bọn họ bị phát hiện rồi à? Nhà sản xuất mở tủ kiểm tra thật sao?]
Hệ thống: [À không, chuyện khác.]
Chuyện khác?
Lúc này Tân Gia vẫn còn ở chỗ đạo diễn Hách, trong đoàn làm phim hiện giờ trừ bọn họ ra thì chỉ còn ---
Cô cấp tốc phản ứng lại: [Cậu đừng nói cho tôi là nam phụ số hai cũng hành động rồi nhé!]
Hệ thống: [Sao cô đoán được?]
Úc Khả Khả hít mạnh một hơi.
Hay lắm, thế mà lại là thật!
Ánh mắt cô lập tức sáng lấp lánh, hỏi một tràng: [Không phải chứ, thật à? Có thật không? Sao nam phụ số hai đột nhiên cũng chạy đến chung vui thế?]
[Đây chẳng phải vì trước kia nữ chính chọn một người, người còn lại sẽ ở lại phòng sao?] Hệ thống giải thích: [Thế nên lúc nam phụ số hai hỏi thăm thì đều sẽ có một người nhắn lại. Lần này hai người đều không rảnh nhắn lại, nam phụ số hai thấy lạ bèn muốn lên xem thử xem sao.]
Úc Khả Khả: [Thế thì không phải sẽ phát hiện hai người họ đều không ở trong phòng sao?]
Hệ thống: [Đúng vậy.]
[Nên là giờ cậu ta đã phát hiện hai người đều không ở phòng, mà còn lấy điện thoại ra.] Thống nó đột nhiên "Oa" lên: [Hay lắm, cậu ta quyết định gọi thẳng cho nam chính rồi!]
Úc Khả Khả: ?
Hệ thống vội vàng làm nguôi: [Không sao, không sao, trước khi đến, nam chính đã cẩn thận bật chế độ im lặng rồi.]
[Trời ạ, đêm nay thật là k*ch th*ch.]
Cô nghe mà thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ đến trước đó nam chính còn cố tình quan sát phòng mình, thậm chí không đi thang máy thì không nhịn được cảm thán, nói: [Sự cẩn thận của nam chính đã cứu anh ta một mạng rồi.]
Nghĩ đến gì đó, cô lại vội vàng hỏi: [Thế nam phụ thì sao? Anh ta bật chế độ im lặng chưa?]
Hệ thống: [Anh ta tắt nguồn điện thoại luôn, nam phụ số hai không liên lạc được với ai cả.]
Rồi, xem ra hai người này thật đúng là kinh nghiệm phong phú quá.
Thảo nào có thể duy trì được quan hệ lâu vậy, còn đôi bên ngang sức ngang tài.
Cô vừa cảm thán đã nghe hệ thống đột nhiên lên tiếng: [Nhưng nữ chính thì không.]
Úc Khả Khả: [? Dù nam phụ số hai có liên lạc với nữ chính thì chắc cũng không ảnh hưởng gì chứ.]
Hệ thống: [Chuyện này thì phải kể đến rối loạn trước đó. Lúc đó nữ chính đang chọn mấy đồ chơi dùng với nam chính, nghe được tiếng gõ cửa thì không cẩn thận hoảng loạn túm cả đống đạo cụ chung với điện thoại nhét chung vào tủ quần áo với nam chính ấy.]
Ý thức được tính chất nghiêm trọng của vấn đề, cô lập tức hít mạnh một hơi: [Đợi chút, vậy chẳng phải là ---]
[Đúng vậy.] Hệ thống hơi sốt sáng kể tiếp: [Anh ta nghĩ đến từ chối nữ chính trước đó, nên giờ tính gửi tin nhắn thăm dò, có phải hai bọn họ đều đang ở chỗ cô ta hay không.]
Úc Khả Khả: !!!
Cô căng thẳng đến độ siết chặt tay: [Thế đã gửi chưa, gửi chưa? Tình hình ở hiện trường sao rồi?]
Tay Quý Cảnh Diệp cũng rời khỏi chuột, vô thức nhìn về phía cửa.
[Vẫn chưa, vẫn chưa, hình như cậu ta còn đang lựa từ ngữ, không biết nên thăm dò thế nào thì được.] Hệ thống bắt đầu truyền trực tiếp tình hình: [Còn ở hiện trường ấy, nhà sản xuất vừa kiểm tra phòng khách xong, đi vào phòng ngủ chính rồi.]
[Vẫn may, vẫn may, nam phụ số hai vẫn đang chần chừ, chưa gửi.]
[Nhà sản xuất kiểm tra rèm cửa và nhà vệ sinh xong, cảm thấy có vẻ không có vấn đề --- Ôi, anh ta đang nhìn chằm chằm tủ quần áo!]
[Phù, dọa tôi thót tim. Nữ chính đảm bảo với bọn họ bên trong hoàn toàn không có ai, còn nói bên trong toàn là quần áo của cô ta, không muốn để anh rể xem, cản nhà sản xuất mở tủ quần áo ra.]
[Chắc nhà sản xuất cũng sợ khó xử, cảm thấy tủ quần áo sao mà giấu được người, nên chỉ mở một khe nhỏ, thấy trong tủ đều là quần áo thì từ bỏ.]
[Ha ha ha chắc chắn cô không thể nào ngờ được, vì để phòng bị phát hiện, đôi CP đã xếp hết quần áo của nữ chính ở trước cửa tủ. Giờ hai người họ dính hẳn vào nhau thật rồi!]
Theo sự thay đổi ngữ điệu của hệ thống, vẻ mặt của Úc Khả Khả cũng thay đổi theo không ngừng.
Mãi đến khi nghe được đoạn sau, cô thật sự không thể nào kiềm chế nổi nữa.
Trong tủ quần áo có thể chứa được hai người đàn ông đã là khó lắm rồi, vốn không cách nào động đậy người được.
Để không bị phát hiện, bọn họ phải xích lại gần cỡ nào, bỏ ra bao nhiêu gắng sức và hi sinh mới có thể lặng lẽ không một tiếng động treo hết đám quần áo kia ở trước cửa tủ, đồng thời thuận lợi chắn tầm mắt của nhà sản xuất?
Chỉ thử tưởng tượng, cô đã không nhịn được cảm động muốn khóc.
Chỉ biết nói rằng, không hổ là đám đàn ông có thể chịu nhục hi sinh trước mặt nam phụ số hai.
Đây thật ra, quá cảm động ha ha ha ha ha ---
... Xong xong, công đức lại về không rồi.
Ngay lúc cô cố gắng hết sức để kìm lại nụ cười ngang ngược thì chợt nghe hệ thống nói: [Nhà sản xuất đã đi tới cửa, chuẩn bị ra ngoài rồi --- ôi mẹ ơi, nam phụ số hai gửi tin nhắn thật rồi!]
Úc Khả Khả: !!!
Lẽ nào trời cao muốn "đôi trong tủ" này đi đời sao? Thấy nhà sản xuất vừa hết nghi ngờ chuẩn bị ra ngoài lại đứt xích đúng vào lúc này!
[Cứu mạng cứu mạng, điện thoại di động kêu rồi! Tôi không dám nhìn nữa!] Hệ thống kêu rối rít: [Cô không biết đâu, thậm chí nữ chính còn cài chuông riêng cho nam phụ số hai. Cô ta thật là, tôi khóc chết mất!]
[... Cứu, tật xấu lúng túng giùm người khác của tôi lại tới nữa rồi.]
Mí mắt Úc Khả Khả giật giật theo: [Tôi đã bảo não cô ta rỗng tuếch, có vẻ đẹp bất chấp đến sống chết của người khác. Không ngờ lần này, thậm chí hại cả đến chính mình, mẹ ơi.]
Tuy đã lúng túng đến độ ngón chân cụp xuống, nhưng bị che mắt, cô vẫn không nén nổi tò mò truy hỏi: [Sau đó thì sao? Có phải nhà sản xuất đã phát hiện ra không? Giờ này sao rồi???]
Hệ thống: [Là thế này.]
[Nhà sản xuất nghe được tiếng chuông, mặc kệ nữ chính ngăn cản đã sốt sắng mở tủ quần áo ra. Sau đó...] Nó nuốt ngụm nước miếng: [Hai người đó bất ngờ lăn ra khỏi tủ quần áo.]
Úc Khả Khả hít mạnh một hơi: [... Thế này là "bị vạch trần tận mắt" rồi.]
Hệ thống: [Tệ hơn nữa là, bọn họ vốn đang áp sát nhau, thế nên roi da trong tay nam chính vô tình quấn lấy nam phụ. Nên là lúc lăn ra, bọn họ bị roi da quấn lấy, nhìn thấy nhà sản xuất sáu mắt chạm nhau... hơn nữa xung quanh còn rải rác một đống đồ chơi tình thế, cô hiểu đó.]
Úc Khả Khả: [... ?]
Cuối cùng hệ thống tổng kết: [Tóm lại là, hiện giờ hiện trường đã chìm vào im lặng hoàn toàn.]
[Im lặng đến độ như chết rồi.]
Úc Khả Khả: [Phì.]
Tưởng tượng ra hình ảnh ấy, cô cười đến chảy cả nước mắt: [Ha ha ha ha ha cứu mạng, bọn họ đổi hành tinh mà sống thôi! Kiếp sau phải chú ý tiếp, đừng tiếp tục đội quần vậy nữa!]
Ban đầu vốn xuất phát từ cảnh giác và tránh nghi ngờ, phòng nữ chính không đóng.
Thế nên lúc này, vợ chồng nhà sản xuất sau một lúc kiềm chế đã bùng nổ rống lên giận dữ, đến người bên ngoài cũng nghe được rõ ràng.
"Đới --- Mẫn ---!"
"Em giải thích cho anh chị ngay bây giờ, rốt cuộc chuyện này là thế nào! Em muốn hai người này tức chết à?"
Nữ chính: "..."
Đôi CP bị vạch trần: "..."
Úc Khả Khả: [Ha ha ha ha ha ha.]
Hệ thống: [Ha ha ha ha ha ha.]
Nghe tiếng cười thoắt cái bùng nổ kinh người trong đầu, Quý Cảnh Diệp vốn còn không kìm lòng được nghĩ nhiều, nghe được cảnh bắt gian thì suy nghĩ hoàn toàn tan thành mây khói.
Anh đưa tay xoa ấn đường, cố tỏ vẻ che đi vẻ mặt vi diệu: Đoàn phim này, thật là...
Từ nhà sản xuất đến diễn viên, không một ai đứng đắn cả.
Và ngay trong khi anh đang cố gắng chú ý lại vào công việc lại nghe Úc Khả Khả gọi khe khẽ: "Quý Cảnh Diệp, Quý Cảnh Diệp."
Quý Cảnh Diệp bình tĩnh lại: "Ừm."
"Chắc chắn anh không biết vừa xảy ra chuyện gì đâu!"
Thấy bên kia nhà sản xuất vẫn đang cố hiểu tình hình, chưa thể hành động ngay, Úc Khả Khả bắt đầu phấn khích buôn chuyện với anh: "... Bọn họ mấy người này drama quá đi, nếu không phải tận mắt chứng kiến, thật sự sẽ coi là đang đóng phim ấy chứ ha ha ha."
Nhìn cô lén lút đi tới, mặt vẫn giữ nụ cười hưng phấn, đôi mắt hạnh trong suốt đẹp đẽ vẫn đang sáng lấp lánh tỏ vẻ kích động.
Quý Cảnh Diệp không nhịn được nhếch môi, thấp giọng đáp lời, đưa nước ấm vừa rót ra trên bàn cho cô.
Hệ thống cũng không nhịn được phỉ nhổ: [Giờ cô thế này giống hệt con Gâu đần trên mạng ấy, cái loại mà lượm được của lạ bên ngoài là phải ngậm ngay về chia sẻ với đồng bọn.]
Úc Khả Khả cười mệt thật, nhận lấy cốc nước ấm uống vài ngụm, không hề ngượng ngùng nói: [So ra cũng đúng, Gâu đần.]
Gâu đần - ngày ngày buôn dưa - hệ thống: [...]
Một người một thống đấu võ miệng, tự nhiên không phát hiện ra khóe miệng Quý Cảnh Diệp có vẻ lại nhếch lên.
Anh muốn vén sợi tóc bên gò má cô ra sau, nhưng vừa giơ tay, anh lại nghe được hệ thống bỗng thốt lên: [Gay rồi, nhà sản xuất muốn kéo người đi!]
Úc Khả Khả: !!!