Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 42

Trong khi Tỉnh Nguyệt dẫn dắt đoàn làm phim "Cửu Hoa" bắt đầu lại một lần nữa thì cuối cùng chuyện party "đặc biệt" đã có kết quả.

Nhà đầu tư và Lư Tương Cầm với tư cách người tổ chức đứng đằng sau tiến hành party và người trung gian giới thiệu, trải qua điều tra xác nhận đã được vào thẳng chốn song sắt trong nước mắt.

Mà Ôn Tuyết thì khá phức tạp.

Dù có nhà đầu tư ra sức bảo đảm cô ta là người vô tội, hoàn toàn không hề hay biết tình hình, chỉ bị anh ta lừa gạt dẫn đến mà thôi.

Nhưng Lư Tương Cầm lại làm chứng thật ra Ôn Tuyết đã sớm biết chuyện bọn họ làm, còn từng ám chỉ chính mình cũng đã lừa mấy cô gái đắc tội với mình vào --- giống như Úc Khả Khả lần này.

Hành động nhằm vào Úc Khả Khả, tuy bề ngoài là hành động tự phát chủ động của nhà đầu tư nhưng sau đó làm sao để nhận được sự tin tưởng của Úc Khả Khả rồi làm thế nào để lừa gạt cô tới party thì đều có sự tham gia của Ôn Tuyết.

Chẳng qua là cô ta dùng cách ám chỉ chứ không trực tiếp nhúng tay.

Trong lúc lời khai của đôi bên không thống nhất, có vẻ khó mà phán quyết thì Lư Tương Cầm lấy ra bằng chứng đanh thép.

Thì ra cô ta đã chuẩn bị ngay từ khi đi theo nhà đầu tư, dù là nhà đầu tư hay Ôn Tuyết tìm đến cô ta, cô ta lại đều cố ý ghi âm lại làm bằng chứng.

Vì thế khi thấy chứng cứ vô cùng xác thực, Ôn Tuyết sắp sửa vào tù, rốt cuộc cô ta nhớ đến nhà họ Ôn.

Cô ta bắt đầu dốc sức liều mạng nghĩ cách tìm nhà họ Ôn để cầu cứu, thậm chí còn tỏ ý muốn về nhà họ Ôn, nghe theo mệnh lệnh của bố mẹ và bên thông gia.

Nói cho cùng với tình hình hiện tại của cô ta, dù có được thả vô tội nhưng một khi tin tức lan truyền thì đều không có khả năng ở lại giới giải trí nữa, chứ đừng nhắc đến việc gặp lại Quý Lăng Hàn.

Ôn Tuyết nhận thức được hiện thực, chỉ có thể miễn cưỡng cúi đầu với người nhà.

Nhưng cô ta không ngờ là, nhà họ Ôn lại từ chối, hơn nữa còn sai người truyền lời rằng bọn họ đã không còn quan hệ nữa.

Ôn Tuyết vẫn cho rằng, chỉ cần cô ta chịu cúi đầu thì chắc chắn sẽ lập tức tha thứ cho cô ta. Bởi thế dù cô ta tùy hứng rời khỏi nhà họ Ôn, theo đuổi cái mình gọi là tình yêu nhưng cô ta vẫn cho mình là đại tiểu thư nhà họ Ôn.

Cho đến bây giờ, biết được bố mẹ không những từ chối giúp mình, thậm chí còn không muốn gặp thì, cô ta thật sự không tin nổi.

Cô ta cứ thế bị vứt bỏ vậy sao?

Sao có thể có chuyện này chứ? Chắc chắn là bọn họ nói dối lừa cô ta!

Hệ thống: [Thật ra nhà họ Ôn đã do dự có nên cứu Ôn Tuyết không đó. Dù sao nếu Ôn Tuyết mà vào tù thật, dù đã sớm cắt đứt quan hệ thì nhà họ Ôn vẫn sẽ chịu ảnh hưởng.]

Vì chuẩn bị cho cảnh đóng máy quan trọng nhất, lúc này Úc Khả Khả đang ở trong phòng Trữ Tuyết, cùng đối diễn với mấy người khác.

Nghe hệ thống tiếp sóng, cô lập tức run tai: [Thế vì sao cuối cùng bọn họ lại không chịu?]

Hệ thống: [Do nhân vật phản diện cảnh cáo nhà họ Ôn.]

Úc Khả Khả: ???

Cô bất ngờ trông thấy: [Quý Cảnh Diệp á? Sao lại là anh ta?]

Hệ thống: [? Nếu không thì cô cho là ai?]

[Ban đầu tôi cảm thấy có lẽ là Quý Lăng Hàn làm gì đó, có điều nghĩ đến tình cảnh bị Quý Cảnh Diệp giám sát hiện giờ thì chắc là không dám ra tay đâu.] Úc Khả Khả nghĩ nghĩ, nói thành thật: [Thế thì khả năng là nhà họ Ôn thật sự chịu tổn thương sâu sắc, hoặc là ghét bỏ Ôn Tuyết nên thật sự không có ý định nhận cô ta nữa.]

Có điều... nếu như là Quý Cảnh Diệp, hình như cũng nói xuôi được thật.

Úc Khả Khả lại nghĩ đến cảnh hôm đó cô vừa ra ngoài đã thấy Quý Cảnh Diệp ngồi trên xe.

Tuy lúc nhìn thấy anh, cô thật sự từng đoán là anh đang cố ý chờ mình, nhưng thật sự không ngờ, thì ra anh lại làm nhiều chuyện sau lưng cô như vậy.

Trong đầu Úc Khả Khả tự dưng nhớ lại cảnh anh ngồi trong xe, thờ ơ nhìn kia.

Rõ ràng đâu đâu cũng lộ ra vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo không ai sánh nổi, khi nhìn người khác luôn có vẻ nhìn từ trên cao xuống nhưng chính trùm phản diện khiến người ta sợ hãi này lại ngấm ngầm làm nàng tiên ốc, làm chuyện tốt giấu tên.

Nghĩ đến cảm giác tương phản này, không hiểu sao trong lòng cô lại có chút rối rắm.

Có điều...

Cô chớp mắt như đang ngẫm nghĩ: [Cho nên hôm đó, đúng là anh ta biết tôi đi làm gì à.]

Hệ thống: [Chuyện này thì không rõ lắm, nhưng lúc Ôn Tuyết nhờ người truyền lời cho nhà họ Ôn, nhà bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì đã nhận được lời cảnh cáo của nhà họ Quý.]

Úc Khả Khả lần nữa xác nhận được suy đoán trong lòng.

Nhưng cô lại thắc mắc, rốt cuộc làm thế nào mà Quý Cảnh Diệp biết được chứ?

Nếu như sau đó mới biết được, sao hôm đó lại trùng hợp xuất hiện ở gần biệt thự tư nhân như vậy?

Nhưng nếu anh đã biết từ trước, Quý Cảnh Diệp làm thế nào mà biết được?

Cho dù vì là đã từng điều tra Lư Tương Cầm, biết cô đã làm gì nên cố ý sai người theo dõi. Nhưng ngày Lư Tương Cầm có ý muốn lừa gạt cô, không có ai biết cô đi cả, rốt cuộc là sao Quý Cảnh Diệp biết được tin nhỉ?

Đúng thật là một chuỗi bí ẩn khiến cho bây giờ Úc Khả Khả nghĩ đến ai thì lại không nhịn được bối rối.

Tức ghê, đồ đàn ông không có miệng sớm muộn sẽ gặp báo ứng!

Cô lại thở hổn hển oán trách trong lòng.

Không biết ký chủ đang nghĩ gì, dường như hệ thống nhớ ra gì đó lại bổ sung: [Có điều, đúng là nam chính có lén ra tay đó.]

Úc Khả Khả: [Anh ta liều quá nhỉ, không phải kiêng dè Quý Cảnh Diệp lắm sao?]

[Đúng là vì nguyên nhân này, anh ta không tự ra tay mà chọn tiết lộ chuyện này cho ông cụ Quý.]

Hệ thống giải thích nói: [Dù gì thì cô cũng là vị hôn thê của Quý Cảnh Diệp, đương nhiên ông cụ Quý sẽ cảm thấy hành động của nhà họ Ôn là đang khiêu khích nhà họ Quý, cực kỳ tức giận chất vấn nhà họ Ôn.]

Cũng chính vì nhà họ Quý cảnh cáo hai lần khiến nhà họ Ôn chịu áp lực rất lớn.

Tình hình hiện tại của nhà họ Ôn vốn đã không tốt, sao dám đắc tội với nhà họ Quý được?

Bởi vậy, sau khi biết được chuyện này, thậm chí là động đến cả ông cụ Quý, người nhà họ Ôn lập tức chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, sợ hãi đến nỗi ngay hôm đó đến thăm nhận lỗi.

Bởi vì lúc này Úc Khả Khả đang quay phim, Quý Cảnh Diệp từ chối gặp mặt, bọn họ không tìm được người nên chỉ có thể tìm ông cụ Quý trước.

Bọn họ không chỉ liên tục cam đoan mình đã sớm cắt đứt quan hệ với Ôn Tuyết mà còn cắt đất đền tiền*, muốn nhận được sự lượng thứ của nhà họ Quý.

(*)Ý chỉ sự bồi thường

Đúng là rất xui xẻo.

Đương nhiên, cũng chính vì tai bay vạ gió này mới khiến bố mẹ Ôn hoàn toàn thất vọng với Ôn Tuyết, quyết định từ bỏ cô ta.

Mà lần này Quý Lăng Hàn ra tay không phải vì chuyện gì khác.

Anh ta cho rằng sau khi mình đã cảnh cáo, mà Ôn Tuyết vẫn dám lén tính toán hại Úc Khả Khả, hành động này rõ ràng là đang khiêu khích anh ta, nghi ngờ anh ta vốn không có cách nào bảo vệ được Úc Khả Khả.

Sao Quý Lăng Hàn có thể tiếp tục nhịn chuyện này chứ?

Nhất là vì vậy còn khiến anh ta nghĩ đến chuyện do bản thân không đủ mạnh, chỉ có thể bị ép che giấu tình cảm với Lê Hinh Nhụy, thậm chí chỉ dám lén lút dè dặt bảo vệ cô.

Còn Quý Cảnh Diệp lại có thể quang minh chính đại bảo vệ Úc Khả Khả, trực tiếp nói cho tất cả mọi người, cô là vị hôn thê của anh.

Sự đối lập này tổn thương lòng tự trọng của Quý Lăng Hàn một cách sâu sắc.

Tâm trạng của Quý Lăng Hàn không ổn, đương nhiên sẽ không thể cho đầu sỏ dễ chịu được, nhất định phải khiến cô ta chịu sự dạy dỗ đau đớn thê thảm.

Thực tế, nếu như không phải Úc Khả Khả đã tống Ôn Tuyết vào tù, anh ta lại kiêng dè Quý Cảnh Diệp thì chắc chắn kết cục của Ôn Tuyết sẽ không chỉ đơn giản là rơi nước mắt trong song sắt đâu.

Tuy Ôn Tuyết không biết thật ra chính mình đã tránh được một kiếp nạn, bởi vậy không những không cảm thấy may mắn mà trái lại còn điên cuồng nguyền rủa bố mẹ và Úc Khả Khả.

[Khỏi nói, trên phương diện này Quý Lăng Hàn và ông cụ Quý giống nhau thật đấy, phản ứng đầu tiên lại là cảm thấy mình đang bị khiêu khích.] Đối với chuyện này, Úc Khả Khả không nhịn được bình luận: [Lòng tự trọng của người nhà họ Quý ấy à, chậc chậc.]

Hệ thống cũng tỏ ý đồng ý.

Thế nhưng Quý Cảnh Diệp nghe cô đánh giá vậy thì lại không vui thấy rõ.

Anh lạnh lùng rũ mắt, che đi sự trào phúng u ám trong mắt.

Đồ rác rưởi chỉ dám che giấu người mình muốn bảo vệ đi, vô dụng đến nỗi phải lấy người khác ra làm lá chắn mà cũng xứng làm người nhà họ Quý ư?

Có phần vũ nhục anh quá rồi.

Có điều, trên phương diện này, Quý Viễn Giang lại thật sự giống với đứa con riêng ông ta sinh ra đấy, đều là đồ rác rưởi vô dụng.

Quý Cảnh Diệp khẽ nhếch bờ môi mỏng trào phúng, ánh mắt tàn nhẫn.

Mà đúng lúc tâm trạng anh không vui, Úc Khả Khả lại gọi điện thoại tới.

Anh rũ mắt nhìn màn hình điện thoại, thoáng khựng lại trong chốc lát rồi mới nghe máy.

Vừa nghe máy, giọng của Úc Khả Khả ở bên kia từ loa truyền tới: "Quý Cảnh Diệp, anh đang bận à?"

Phảng phất như bất cứ khi nào, dù ở kênh nói chuyện trong đầu, giọng nói của Úc Khả Khả vẫn luôn nhẹ nhàng hoạt bát, dường như anh chưa từng thấy cô ũ rũ không vui.

Quý Cảnh Diệp: "Ừ."

Có lẽ là đã dần quen thuộc, rõ ràng anh chỉ lạnh nhạt đáp lại một tiếng đơn giản, Úc Khả Khả vẫn nghe ra sự khác thường.

Nhưng cô không biết điều ngậm miệng lại hay tỏ vẻ thân thiết an ủi, mà trái lại tò mò niềm nở hỏi: "Ồ, Quý Cảnh Diệp, anh không vui à? Có phải có ai chọc đến anh không, chuyện làm ăn hay chuyện khác, nói thử nghe xem?"

Quý Cảnh Diệp: "..." Nói ra để thỏa mãn sự tò mò ngập tràn của cô hả?

Bị cô hỏi không ngừng khiến tâm trạng u ám và muộn phiền lúc này của anh tan đi sạch sẽ trong thoáng chốc, sự chú ý hoàn toàn bị kéo đi.

Anh tỉnh bơ nhéo ấn đường, lạnh lùng từ chối: "Không."

"Thế cũng được, không muốn nói thì thôi."

Úc Khả Khả đã quen với sự kháng cự của anh, không dông dài, lập tức sảng khoái nói mục đích gọi đến: "Thật ra tôi tìm anh là vì muốn hỏi, gần đây anh có rảnh không?"

Tuy cô không nói chuyện gì nhưng rõ ràng là muốn hẹn anh.

Quý Cảnh Diệp lập tức nhớ đến tin nhắn cảm ơn anh của cô lần trước, trong lúc tỏ ý biết ơn đồng thời vẫn không quên chen ý đồ khác vào, tận dụng triệt để tỏ ý mình thiếu nợ anh một bữa cơm.

Anh thoáng dừng lại: "Không có."

Không biết có phải vì gần đây số lần tiếp xúc với Úc Khả Khả trở lên nhiều hơn hay không mà tiếng dòng điện rắc rối kia không hề thường xuyên như trước đó nữa.

Nếu tạm thời không cần thiết phải tiếp xúc với cô vậy thì đương nhiên Quý Cảnh Diệp không có ý định lãng phí thời gian.

Úc Khả Khả: "Thế nhưng hai hôm nữa tôi đóng máy rồi, sau khi tiệc đóng máy kết thúc thì sẽ trở về."

Phảng phất như biết cô muốn nói điều gì, Quý Cảnh Diệp nhướng mắt: "Không liên quan đến tôi."

Anh không cần đặc biệt qua tham gia tiệc đóng máy của cô.

"Thế à? Được rồi." Úc Khả Khả rõ ràng có chút tiếc nuối nhưng vẫn sảng khoái nói: "Vậy đến lúc đó tôi tự về là được."

Cô vừa dứt lời thì chợt phát hiện tiếng thở ở đầu dây bên kia thoáng chậm lại.

Một lát sau, cô mới nghe anh thờ ơ nói: "Về đâu?"

Giọng Úc Khả Khả vẫn nhẹ nhàng như trước, không hề bị ảnh hưởng chút nào: "Đương nhiên là về khu nhà ở Vân Vực, anh quên rồi à? Tôi đã chuyển đồ sang bên đó, chỉ chờ quay phim xong là qua đó ở."

Quý Cảnh Diệp: "..."

Đầu dây bên kia chợt không có tiếng nữa.

Úc Khả Khả chớp mắt, nghi ngờ gọi anh: "Quý Cảnh Diệp, anh còn nghe không?"

Một lúc lâu sau, Quý Cảnh Diệp mới hờ hững đáp lại.

"Không phải anh nói khi nào tôi chuyển qua thì báo với anh một tiếng sao?"

Không nghe được ra bên kia có cảm xúc ra sao, giọng Úc Khả Khả lộ vẻ mong chờ rõ ràng: "Cho nên tôi vốn tính đợi sau khi đóng máy kết thúc thì nhờ anh qua đón tôi, chúng ta vừa tiện về cùng nhau."

Tuy những ngày ăn dưa ở đoàn làm phim đúng là rất vui nhưng quay phim mệt cũng là thật.

Bây giờ cô đã không thể chờ đợi muốn hưởng thụ đại bình tầng* thoải mái dễ chịu lại xa hoa rồi!

(*) Đại bình tầng: Chỉ những căn hộ có diện tích lớn (từ 130 mét vuông trở lên và có đầy đủ chức năng) còn được gọi là biệt thự dẹt hóa hay bình thự.

Quý Cảnh Diệp: "..."

"Có điều nếu anh đã bận như vậy thì tôi sẽ không quấy rầy anh nữa. Dù sao chúng ta ngay tầng trên tầng dưới, gặp mặt rất tiện." Cô nhiệt tình lại hào phóng nói: "Đến lúc đó tôi mời anh ăn cơm nhé."

Đầu dây bên kia vẫn giữ yên lặng.

Nếu như không phải vẫn nghe được tiếng hít thở rất khẽ thì Úc Khả Khả đã cho rằng anh cúp máy rồi.

Đúng là hơi kỳ lạ.

Úc Khả Khả: [Giờ anh ta đang làm gì thế? Không phải gặp phải chuyện gì không vui thật đó chứ?]

Hệ thống: [Trước khi cô gọi điện thoại, anh ta vẫn luôn làm việc, chắc là không gặp chuyện gì đặc biệt đâu.]

"... Quý Cảnh Diệp?" Cô sờ cằm, hỏi dò: "Nếu giờ anh đang bận thì tôi cúp máy nhé?"

Rốt cuộc bên kia đã có động tĩnh.

Ngón tay thon dài của Quý Cánh Diệp gõ lên đầu gối, anh rũ mắt chậm rãi nói: "Thời gian."

Úc Khả Khả: "... Hả?"

Bình Luận (0)
Comment