Trường quay.
Quay xong cảnh cuối cùng, đạo diễn Chu chính thức tuyên bố đóng máy, biểu cảm trên mặt lại có phần ngơ ngẩn.
Dường như ông không ngờ bọn họ lại có thể quay thuận lợi như vậy, quay đến khi kết thúc.
Phải biết rằng "Truyền thuyết kiếm tiên" vừa khai máy thì liên tục sóng gió, diễn viên chính liên tục có chuyện, ngay cả bạn thân từ bé của ông vào tù rồi.
Thậm chí đạo diễn Chu còn ngờ rằng có phải phong thủy nơi đây có vấn đề hay không. Dù sao không chỉ là đoàn làm phim của bọn họ mà ngay cả đoàn "Cửu Hoa" bên cạnh cũng liên tiếp gặp phải sự cố không may vì thế đến tận bây giờ vẫn chưa khai máy đó sao?
Bởi thế, hiện giờ có thể yên ổn quay liên tục đến khi đóng máy, không hề xảy ra sự cố ầm ĩ gì nữa. Đạo diễn Chu thật sự có phần không dám tin, đồng thời cũng thở ra thật dài.
Hệ thống: [Thậm chí khoảng thời gian trước ngày nào đạo diễn Chu cũng bái thần, lúc trước ông ấy là người theo thuyết vô thần đó.]
[Nhưng chuyện này có liên quan gì đến phong thủy đâu nhỉ?] Úc Khả Khả không nhịn được buồn cười nói: [Rõ ràng là mắt nhìn của hai đạo diễn này kém, một người chuyên drama t*nh d*c quan hệ bất chính, một người thì chuyên nhắm được mấy người phạm tội.]
Cô nghĩ nghĩ: [Cậu khỏi nói, hai người này chung tình lắm đó.]
Đạo diễn Chu đột nhiên hắt hơi.
Có điều, khúc nhạc đệm nhỏ ấy rõ ràng không hề ảnh hưởng đến tiệc đóng máy được tổ chức long trọng.
Với tư cách nhà đầu tư của đoàn làm phim, đương nhiên Quý Lăng Hàn cũng đến.
Trong bữa tiệc, mặc dù mọi người đều đợi anh ta nhưng không biết có phải cố ý hay không mà đã sắp xếp vị trí của anh ta và Úc Khả Khả cách nhau rất xa.
Úc Khả Khả bị kẹp giữa Trữ Tuyết và Lê Hinh Nhụy, mắt cong cong nhìn có vẻ rất vui vẻ.
Anh ta thoáng khựng lại, tâm trạng khó tả, có cảm giác khó nói thành lời.
Nhưng lúc đạo diễn Chu mời mình, Quý Lăng Hàn giữ phong độ nhẹ nhàng, che giấu cảm xúc này đi rất tốt.
Anh ta khẽ gật đầu, trực tiếp ngồi ở vị trí được chuẩn bị cho mình.
Trong bữa tiệc, cốc chén cụng vào nhau, cực kỳ tưng bừng.
Không bao lâu sau, đạo diễn Chu đứng lên phát biểu cảm nghĩ, sau đó tất cả mọi người đều đứng lên theo, cùng nhau cụng ly.
Úc Khả Khả nâng ly rượu, ánh mắt dạo qua một vòng sau đó chợt dừng lại trên cổ tay Quý Lăng Hàn.
Chỉ thấy lúc này anh ta khẽ nâng ly rượu, theo đó ống tay áo trượt xuống một khoảng vừa khéo lộ ra một chiếc dây đỏ đeo trên cổ tay.
Mà nhìn dấu vết trên chiếc dây đỏ này rất cũ rồi, được tết rất xiêu vẹo, thoạt nhìn rất xấu.
Nếu như cô nhớ không lầm thì trước kia Quý Lăng Hàn chỉ đeo đồng hồ, không có chiếc dây đỏ này thì phải.
Thoáng cảm thấy quen thuộc, Úc Khả Khả không khỏi nâng gương mặt xinh đẹp, mà không đợi cô nghĩ lại, dường như Quý Lăng Hàn đã phát hiện ra, đột nhiên nghiêng đầu.
Hai người vừa vặn bốn mắt nhìn nhau.
Phát hiện Úc Khả Khả để ý đến cổ tay mình, Quý Lăng Hàn lập tức sững người.
Mắt anh ta chợt sáng lên, lặng lẽ kéo ống tay áo về lại, che đi dấu vết của chiếc dây đỏ.
Sau đó, anh ta mỉm cười với cô: "Còn chưa chúc mừng Khả Khả đóng máy, nghe đạo diễn Chu nói lần này em tiến bộ rất lớn, cũng rất có thiên phú."
Úc Khả Khả hờ hững gật đầu: "Cảm ơn."
Thấy cô không có hứng thú quay đầu, không hề nhìn anh ta, Quý Lăng Hàn không những không tức giận, mà vẻ mặt lại có vẻ thả lỏng khó phát hiện ra.
Hệ thống: [Trong lòng anh ta rối rắm muốn chết.]
Úc Khả Khả cũng chỉ trỏ theo: [Chậc, có gan đeo vòng tay đỏ này, sao lại không có gan khoe ra?]
Hệ thống: [Có lẽ là vì anh ta chỉ muốn người có thể nhận ra vòng tay đỏ đó trông thấy mà thôi.]
Úc Khả Khả không nhịn được cười: [Nhưng hiển nhiên là thất bại rồi?]
Bởi vì phát hiện bí mật này, Úc Khả Khả vô thức để ý bên đây nhiều hơn chút.
Quý Lăng Hàn là nhà đầu tư, đương nhiên có rất nhiều người đến mời rượu.
Qua mấy vòng, nhìn có vẻ kha khá người rồi, rốt cuộc ánh mắt anh ta có vẻ như vô ý dừng lại trên người Lê Hinh Nhụy.
Nhưng ánh mắt anh ta nhìn qua, rõ ràng lại bị người ta hiểu lầm.
"Chị Khả Khả."
Lê Hinh Nhụy đột nhiên lên tiếng: "Chị nói xem, lần sau chúng ta có thể gặp nhau ở đoàn làm phim không?"
Quả nhiên sự chú ý của Úc Khả Khả bị kéo đi: "Hả?"
"Em cảm thấy ấy, trước kia chúng ta thường xuyên vào cùng một đoàn làm phim." Hiển nhiên Lê Hinh Nhụy đã uống chút rượu, đôi má đỏ hây hây, có vẻ hơi ngượng ngùng: "Đáng tiếc lúc đó em không có dũng khí nói chuyện, giờ nghĩ lại đúng là bỏ lỡ nhiều cơ hội ở chung quá."
Cô ta hít một hơi thật sâu, cố lấy dũng khí hỏi: "Không biết sau này chúng ta còn có thể có duyên phận này không, nên là nếu, nếu như lần sau chúng ta không thể..."
Mặc dù biết cô ta muốn hỏi gì nhưng Úc Khả Khả chỉ khẽ chớp mắt rồi vẫn nghiêm túc chờ Lê Hinh Nhụy nói xong.
Đôi mắt hạnh trong trẻo xinh đẹp dưới ánh đèn tựa như dòng suối trong vắt, sóng gợn lăn tăn.
Dáng vẻ yên tĩnh lại kiên nhẫn ấy khiến Lê Hinh Nhụy lập tức cảm nhận được sự cổ vũ.
Vì thế cô ta trước giờ luôn tôn trọng duyên phận chợt nở nụ cười, trực tiếp sửa lời: "Không có gì, thật ra em chỉ muốn hỏi là, ngoại trừ quay phim, nếu như em muốn gặp chị Khả Khả, có thể tới tìm chị không?"
Dù sau này hai cô không có duyên gặp nhau ở đoàn làm phim nữa thì có sao?
Chị Khả Khả tốt như vậy, chưa biết chừng trước đó gặp nhau nhiều lần đều là làm nền cho lần này, cho cô ta có thể có cơ hội dũng cảm tiến lên trò chuyện, làm bạn với cô.
Nghe thấy cô ta lại đổi giọng, Úc Khả Khả không nhịn được kinh ngạc.
Cô quan sát Lê Hinh Nhụy cẩn thận.
Sau đó cô đã phát hiện ra, cô gái từng có cố nói chuyện đã căng thẳng tới mức khó thở, đến giờ lại học được cách thể hiện cách nghĩ một cách trực tiếp.
Tuy không tránh được chút căng thẳng còn lại nhưng rõ ràng đã tiến bộ rất nhiều.
Úc Khả Khả lập tức cười lên: "Được chứ."
Quả nhiên, chỉ thấy Lê Hinh Nhụy thở phào, sau đó nở nụ cười rạng rỡ với cô,
Mà chếch đằng sau cô, mắt Quý Lăng Hàn tối đi, lặng lẽ xoay vòng tay đỏ cũ kỹ trên cổ tay.
Lần này Úc Khả Khả đã xác nhận được: [Thế nên là vòng tay đỏ này, đúng là Lê Hinh Nhụy tặng anh ta nhỉ?]
Vòng tay đỏ đó đã xuất hiện rất nhiều lần trong truyện gốc.
Đó là món quà khi Quý Lăng Hàn và Lê Hinh Nhụy còn ở cô nhi viện, Lê Hinh Nhụy học đan dây đỏ đã tặng cho anh ta.
Bởi vậy thứ này đã trở thành món quà bí mật giữa hai người.
Nhiều năm rồi, Quý Lăng Hàn vẫn luôn giữ gìn vòng tay rất cẩn thận, chỉ là chưa bao giờ dám lấy ra để người khác phát hiện ra.
Cho đến sau đó, hai người có tình cảm với nhau, lúc đó anh ta mới lấy vòng tay đỏ ra, cứ thế nó trở thành tín vật định tình của hai người.
Ban đầu Úc Khả Khả không có cách nào xác nhận được, không ngờ Quý Lăng Hàn lại chọn đeo dây đỏ lên tay vào lúc này.
Không phải anh ta rất sợ bị người khác phát hiện sao?
Mà điều thú vị nhất chính là, anh ta cố tình lấy vòng tay đỏ cho Lê Hinh Nhụy xem nhưng từ đầu đến giờ, Lê Hinh Nhụy lại chưa từng nhìn qua bên đó, chứ đừng nói là phát hiện vòng tay bị che đi như vậy.
Thậm chí đến giờ cô còn nghi ngờ, cho dù Lê Hinh Nhụy có phát hiện ra thật, cũng chưa chắc đã nhớ ra nguồn gốc của vòng tay đỏ này hay không.
Úc Khả Khả thật sự càng nhìn càng thấy hứng thú: [Cô ấy không hề nhìn về đằng sau chút nào, Quý Lăng Hàn mỏi mắt chờ mong quá rồi.]
Hệ thống: [Chuẩn, mức độ kiên định này thật sự là thua cô đâm đầu vào ruộng dưa, kéo thế nào cũng không về.]
Úc Khả Khả: [?]
Lúc hai người trò chuyện xong, Trữ Tuyết cụng nhẹ ly với cô.
Gương mặt tựa bông hoa kiêu sa vào lúc này lại đặc biệt dịu dàng: "Dù là quay xong phim, chúng ta vẫn là bạn. Nếu có chuyện gì thì cứ đến tìm chị."
Úc Khả Khả cười tủm tỉm dựa vào vai cô ấy, nói chuyện thân thiết lại ngọt ngào: "Nghe chị nói vậy, cho dù không có chuyện, em cũng muốn tới tìm."
Nhân lúc Trữ Tuyết đang cười, cô lại vụng trộm kề tai cô ấy nói thầm: "Sau khi đóng máy, chị Trữ Tuyết có dự định gì chưa? Sẽ đóng phim tiếp ạ?"
Trữ Tuyết: "Sẽ. Lộ Sùng giới thiệu đạo diễn cho chị, chị tính xem thử kịch bản xem sao."
Úc Khả Khả tỏ vẻ ẩn ý nhướng mày, kéo dài giọng: "Anh Sùng ấy à ---"
Lộ Sùng nhạy cảm nghe được có người nhắc đến mình, vừa nghiêng đầu sang thì thấy Úc Khả Khả đang ghé đầu vào vai Trữ Tuyết cười tủm tỉm, không biết đang nói gì.
Nhìn dáng vẻ cười tủm tỉm của cô cùng với ánh mắt như vô tình liếc qua đã khiến Lộ Sùng vô thức đề cao cảnh giác.
Anh ấy yên lặng nâng ly tới gần: "Hai người đang nói chuyện gì thế?"
Úc Khả Khả lại thoải mái trả lời: "Bọn em đang nói về việc sau đó, nghe nói anh Lộ đã giới thiệu vai diễn cho chị Trữ Tuyết rồi?"
Lộ Sùng khẽ ho một tiếng: "Thật ra cũng không phải tôi giới thiệu, chỉ là trước đó đạo diễn tìm tôi đúng lúc có nhắc là ông ấy đang tìm nữ chính phù hợp."
Úc Khả Khả: "Sau đó anh lập tức nghĩ đến chị Trữ Tuyết ạ?"
"... Chuyện này không phải là vì lòng riêng mà cái chính là hình tượng của cô Trữ vừa vặn thích hợp, kỹ năng diễn xuất lại tốt, lịch quay cũng phù hợp."
Trước ánh mắt bình thản của Trữ Tuyết, giọng Lộ Sùng càng lúc càng nhỏ: "Hơn nữa, lúc đạo diễn hỏi tôi, tôi không quen được mấy diễn viên nữ, đương nhiên là đề cử cô Trữ rồi."
Úc Khả Khả dựa vào vai Trữ Tuyết, dốc sức liều mạng nhịn cười: [Ha ha ha ha ha, tai anh ta đỏ kìa! Rõ ràng là đến anh ta cũng không tin lời mình nói ra!]
Hệ thống: [Trữ Tuyết cũng đang cười, đường tới đường tới rồi.]
Tuy thật sự cảm thấy hai người rất xứng đôi nhưng Úc Khả Khả ngẫm nghĩ rồi vẫn cố ý kề tai nói nhỏ với cô ấy: "Chị à, sau này chị vẫn tập trung vào sự nghiệp chứ?"
Trữ Tuyết thoáng sững ra, ánh mắt lập tức tỏ vẻ hiểu rõ: "Chị nói này, sao em cứ hỏi vậy nhỉ?"
"Đương nhiên, em không cần lo lắng điểm này." Cô ấy nhìn Úc Khả Khả chăm chú, ánh mắt dịu dàng hơn, đưa lời khẳng định: "Chị đã chịu khổ trong chuyện này, sẽ không lặp lại lần thứ hai đâu."
Lúc trước cũng vì ngay lúc đỉnh cao sự nghiệp, cô ấy tin tưởng câu "Anh nuôi em" của chồng cũ mà chọn rời khỏi giới để quay về với chuyện gia đình.
Sau đó đã thua đến không còn manh giáp.
Nếu bây giờ có cơ hội quay lại, cô ấy tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ đó nữa.
Trữ Tuyết nghĩ đến đây thì thoáng dừng lại một lát rồi chợt bật cười: "Thật ra chị vốn đang lo lắng, muốn dặn dò em ấy, không ngờ là ---"
Nghĩ đến Quý Lăng Hàn nhiều lần thăm ban, thái độ Úc Khả Khả đều hờ hững, lạnh lùng và bầu không khí quái lạ giữa ba người bọn họ, cô ấy khẽ cốc lên trán Úc Khả Khả: "Giờ nhìn lại, chắc là không cần chị nói thêm gì nữa, em còn tỉnh táo hơn chị khi đó nhiều."
Úc Khả Khả cười híp mắt thả tim với cô ấy.
Vì thế Trữ Tuyết lại nhìn về phía Lê Hinh Nhụy đang yên lặng nghe hai người nói chuyện: "Tiểu Lê, em cũng thế, bây giờ các em còn trẻ, vẫn nên tập trung vào chuyện sự nghiệp."
Lê Hinh Nhụy giật mình, có vẻ như cô ta không biết sao lại nhắc đến mình nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu nhanh chóng.
Khi hai người đưa mắt nhìn qua, cô ta tự dưng căng thẳng ngồi thẳng người, nói dõng dạc bảo đảm: "Em nhất định sẽ nỗ lực học hỏi, đóng phim nghiêm túc, tuyệt đối sẽ không bị yếu tố khác ảnh hưởng đến!"
Trữ Tuyết: "Vậy thì tốt."
Hệ thống: [Thắp một ngọn nến cho Lộ Sùng và nam chính trước.]
[Quý Lăng Hàn thì thôi, hai người không thành cũng được.] Úc Khả Khả lại có ý kiến khác, thờ ơ nói: [Còn Lộ Sùng, thì phải xem bản lĩnh của anh ta.]
...
Sau khi tiệc đóng máy kết thúc, ngay lúc mọi người chuẩn bị tan cuộc chia tay nhau thì Quý Lăng Hàn đột nhiên gọi Úc Khả Khả lại.
Úc Khả Khả thoáng dừng bước, quay đầu nhìn anh ta: "Có việc à?"
Quý Lăng Hàn đi tới, đứng trước mặt cô: "Em bay buổi tối à? Vừa khéo anh cũng thế, hay là anh đưa em đi."
Úc Khả Khả: "Không cần, tôi tự về được."
Quý Lăng Hàn: "Có phải em vẫn giận vì chuyện Ôn Tuyết hay không?"
Úc Khả Khả khẽ nhướng mày, không nhướng mày.
"Anh thật sự anh không ngờ đến, anh đã cảnh cáo cô ta rồi mà cô ta lại vẫn dám làm được chuyện như vậy." Quý Lăng Hàn giải thích: "Đây đúng là sơ suất của anh, không thể bảo vệ em cho tốt. Cho nên, Khả Khả à, em không muốn tha thứ cho anh, anh cũng có thể hiểu được."
Mắt anh ta đột nhiên thoáng có vẻ lạnh lùng, giọng nói cũng trở nên tàn nhẫn: "Có điều em yên tâm, sau này Ôn Tuyết sẽ không có cách nào quấy rầy đến em nữa."
Úc Khả Khả nhìn anh ta, khẽ chớp mắt.
Ngay lúc Quý Lăng Hàn cho rằng rốt cuộc cô đã cảm động thì chợt nghe cô đồng ý, nói: "Chuyện đó thì đúng rồi, dù gì tôi đã tống cô ta vào tù rồi mà, đương nhiên là tôi yên tâm rồi."
Quý Lăng Hàn: "..."
Anh ta muốn giải thích, thật ra anh ta có nhúng tay vào phía nhà họ Ôn, nếu không chưa biết chừng Ôn Tuyết đã được thả rồi.
Nhưng vừa định mở miệng, anh ta đột nhiên nhớ đến Quý Cảnh Diệp trực tiếp tạo áp lực với nhà họ Ôn mà mình lại chỉ có thể cảnh cáo nhà họ Ôn qua Quý Viễn Giang.
Hai việc này kém nhau xa.
Mắt Quý Lăng Hàn thoáng tối đi, chợt yên lặng, thật sự không mở miệng nữa.
Úc Khả Khả không nhận ra anh ta muốn nói lại thôi, chỉ thẳng thắn lại tò mò hỏi: "Hơn nữa, chuyện này đâu có liên quan đến Ôn Tuyết. Chẳng lẽ anh không phát hiện ra, tôi đã không thèm để ý đến anh từ lâu rồi sao?"
Quý Lăng Hàn ngây người: "..."
Mặc dù có phần xuyên tim nhưng cẩn thận nghĩ lại thì đúng là như thế.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Úc Khả Khả nhìn thấy anh ta, thái độ đã khác hoàn toàn trước kia.
Dù là ánh mắt nhìn anh ta hay giọng điệu nói chuyện đều có vẻ hờ hững. Cho dù anh ta có đến thăm ban thì cũng không hề vì vậy mà sung sướng, mà trái lại, không phải là không để ý đến anh ta thì lại là nhiều lần nói mỉa anh ta.
Mà cùng với sự thay đổi này, cô càng lúc càng trở nên chói mắt, bên cạnh có rất nhiều người vây quanh.
Ngay cả Lê Hinh Nhụy cũng rất thích cô, thậm chí còn không muốn nói chuyện với anh ta chỉ vì Úc Khả Khả vẫn đang giận anh ta.
Nhưng dù Quý Lăng Hàn hồi tưởng thế nào vẫn không tìm ra được nguyên nhân cô thay đổi.
Nhất là sau khi biết được người anh trai trước giờ không hề để ý chuyện gì, thờ ơ lạnh lùng, lần này lại có thể ra tay trước một bước giúp đỡ Úc Khả Khả, Quý Lăng Hàn càng cảm thấy phảng phất như chuyện đã thoát khỏi sự kiểm soát rồi.
Có phải giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì hay không?
Trong lúc Quý Lăng Hàn đang ngẫm nghĩ thì cách đó không xa truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Cô Úc, để cô đợi lâu rồi."
Anh ta quay đầu lại, không biết từ lúc nào đã có một chiếc xe dừng lại bên đường.
Trợ lý Ôn đang đứng trước cửa xe, nho nhã lịch sự làm động tác "mời" với Úc Khả Khả.
Và cùng lúc đó, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, dường như từ xa, Quý Lăng Hàn đã thấy người đàn ông đang ngồi trong xe.
Là Quý Cảnh Diệp.