Không chỉ Quý Lăng Hàn mà lúc này Úc Khả Khả cũng bất ngờ thấy rõ.
Hôm đó cô gọi điện cho Quý Cảnh Diệp, nghe anh hỏi thăm thời gian, tự nhiên cô sẽ hiểu lầm là anh đổi ý, tính tới đón từ sân bay cơ.
Tuy không biết vì sao anh đổi ý nhưng cô vẫn rất sung sướng báo chuyến bay cho anh, tiện thể bày tỏ sự cảm động và tấm lòng cuồn cuộn không ngừng của mình, sau đó bị đầu dây bên kia không nói một lời đã cúp máy.
Chỉ với thái độ lạnh lùng dửng dưng đó, làm thế nào Úc Khả Khả không thể ngờ tới lại có thể thấy được Quý Cảnh Diệp ở đây.
Úc Khả Khả: [Cho nên anh ta hỏi tôi thời gian không phải là thời gian lên máy bay mà lúc lúc nào tổ chức tiệc đóng máy ấy à?]
Hệ thống cũng bất ngờ: [... Rõ là thế rồi.]
Úc Khả Khả: [Anh ta thật là, tôi khóc chết mất.]
Mặc dù hơi kinh ngạc nhưng cô vẫn nở nụ cười rạng rỡ, nhẹ nhàng bước chân tới trước cửa xe.
Cô không hề kiêng dè ghé vào cửa xe, cười híp mắt hỏi: "Quý Cảnh Diệp, anh cố ý tới đón tôi cùng về đấy à?"
Trên tay Quý Cảnh Diệp vẫn cầm mấy tập tài liệu, laptop dưới ánh sáng êm dịu mờ mờ lan ra ánh sáng lạnh y hệt kim loại, rõ ràng là dù trên đường anh vẫn không quên làm việc.
Đúng là kính nghiệp mẫu mực.
Nghe được giọng nói của Úc Khả Khả, anh thoáng nâng mắt vừa vặn đón lấy ánh mắt chứa ý cười của cô.
Có lẽ do đã uống rượu, đôi má Úc Khả Khả được nhuộm màu hồng đào quyến rũ, đôi mắt hạnh trong trẻo lấp lánh ánh nước toát ra ánh sáng dịu dàng lay động.
Cứ thế chạm vào mắt cô khiến rõ ràng người không uống mà phảng phất như muốn say theo.
Không biết thế nào, Quý Cảnh Diệp lại rút lại lời phủ nhận vốn muốn nói.
Anh thoáng kìm nén sự rung động tận đáy lòng, thản nhiên nói: "Lên xe đi."
Nhưng không đợi Úc Khả Khả đáp lời thì đã nghe thấy đằng sau có tiếng gọi cô truyền tới: "Khả Khả, đây là?"
Đám Trữ Tuyết vốn đi cùng Úc Khả Khả ra ngoài, kết quả còn chưa chia tay đã phát hiện ra Úc Khả Khả bị Quý Lăng Hàn cản bước.
Bọn họ vừa định tiến lên giải vây thì đã thấy một người lạ từ trong chiếc xe màu đen dừng ở bên đường trước đó gọi Úc Khả Khả đến.
Tuy nhiên rõ ràng là hai người có quen biết, nhưng bọn họ đã biết trước, trợ lý nhỏ sẽ đến đón Úc Khả Khả.
Chuyến bay của các cô vào buổi tối, có lẽ trong kế hoạch không tính đến việc sẽ nhờ người khác đến đón.
Bởi vậy khi chứng kiến cô được dẫn lên xe, mấy người lập tức thót tim, vội vàng đi qua ngay, muốn xem thử xem là có chuyện gì.
Có điều trước khi đuổi theo, Lê Hinh Nhụy còn thoáng để ý dừng bước một lát, cô ta nghiêng đầu nhìn Quý Lăng Hàn đang cứng người, không hề động đậy đứng tại chỗ.
Nếu như anh thật quan tâm đến chị Khả Khả thì vì sao chỉ đứng trơ ở đó chứ?
Dù là người quen... thì Quý Lăng Hàn cũng không nên phản ứng vậy chứ.
Lê Hinh Nhụy có phần khó hiểu, tâm trạng lại càng khó tả.
Khi hai người chợt lướt qua nhau, Quý Lăng Hàn đột nhiên siết chặt bàn tay đang buông thõng.
Anh ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lê Hinh Nhụy đang chạy chậm, ánh mắt phức tạp, không biết đang nghĩ điều gì.
Một lúc lâu sau vẫn thấy mọi người chụm lại xung quanh Úc Khả Khả, vây chiếc xe lại, sau khi không thấy bóng dáng của Quý Cảnh Diệp nữa, lúc này anh ta mới không nhìn nữa.
Ánh mắt Quý Lăng Hàn tối đi, kìm nén ý lạnh trong lòng rồi chậm rãi cất bước xuống bậc thềm.
Mà cùng lúc đó, trợ lý nhỏ phụ trách đến đón Úc Khả Khả cảm thấy tình cảnh này hỗn loạn và phức tạp không nhịn được trợn tròn mắt.
Thật ra cô ấy vẫn luôn ở đây mà.
Vì đã biết trước cậu Quý kia sẽ xuất hiện ở bữa tiệc đóng máy, người đại diện còn không ngừng dặn dò, thúc giục cô ấy, nhất định phải dẫn Úc Khả Khả đi kịp thời ngay sau khi tiệc đóng máy kết thúc.
Thế nên cô ấy đã đợi ở bên ngoài từ lâu, chuẩn bị b*p ch*t tất cả khả năng nghệ sĩ nhà mình bị cậu Quý kia bắt bóc bất cứ lúc nào.
Cô ấy vẫn luôn đứng ở bên ngoài, đương nhiên sẽ phát hiện ra chiếc xe con màu đen chạy đến đỗ ở ven đường này.
Do mãi không thấy người xuống xe, cô ấy không khỏi chú ý thêm vài phần, sợ là paparazzi cố ý ngồi chờ.
Kết quả không ngờ được, cho tới tận khi cô ấy thấy Úc Khả Khả đi ra, đang chuẩn bị tiến lên ngăn cản Quý Lăng Hàn lôi kéo nghệ sĩ nhà mình thì rốt cuộc người ngồi trong chiếc xe kia mới xuất hiện.
Mà rõ ràng anh ấy lại gọi "cô Úc" tỏ ý muốn dẫn cô đi.
Rõ ràng cô ấy mới là người tới đón Úc Khả Khả mà! Bây giờ paparazzi đều phô trương thế à?
Trợ lý nhỏ thật sự bị dọa muốn ngất, lại vội vàng quay đầu ngay lập tức, chạy đến toan ngăn cản.
Úc Khả Khả đối mặt với sự thắc mắc và lo lắng của mọi người, được mọi người vây quanh vẫn giữ vẻ trấn định và thản nhiên.
Cô đứng thẳng người, quay đầu vẫy tay với bọn họ, cười híp mắt nói: "Giới thiệu một chút, đây là vị hôn phu của tôi, Quý Cảnh Diệp."
Tất cả mọi người: "... ?"
Tất cả mọi người: !!!
Trợ lý nhỏ vừa chạy tới thì lập tức lảo đảo.
... Hả?
Thoáng khiếp sợ qua đi, bọn họ lập tức ngây ra nghĩ: Ơ, Úc Khả Khả đã đính hôn rồi á? Thì ra người này là vị hôn phu của cô, thế thì cô lên xe chắc không sao đâu.
... Đợi chút, thế cái người Quý Lăng Hàn kia là sao?
Bọn họ kịp phản ứng thì càng khiếp sợ: Không phải Quý Lăng Hàn đang theo đuổi Úc Khả Khả à? Không chỉ luôn ân cần đến thăm ban chứ đừng nói là những tài nguyên kia --- Cho nên anh ta đã biết Úc Khả Khả có vị hôn phu chưa?
Nếu như không biết, vậy thì chẳng phải bây giờ muốn xỉu luôn rồi hả?
Nếu như đã biết... nếu mà biết thật thì lại càng kỳ lạ!
Sự khiếp sợ thắc mắc không kể xiết ngập tràn trong lòng, bọn họ thật sự không nhịn được cùng đưa mắt về phía Quý Lăng Hàn, chỉ thấy anh ta đứng ở trên bậc thềm sau cùng, rõ ràng là chăm chăm nhìn từ trên cao xuống lại lộ vẻ mặt cứng đờ. Ánh mắt có vẻ lạnh buốt, rõ ràng đã mất đi phong độ trước đó, tự dưng khiến người ta thoáng sợ hãi.
Đặc biệt là Lê Hinh Nhụy, cô ta chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của Quý Lăng Hàn, tim không chịu khống chế đập thình thịch, siết chặt tay.
Cô ta vô thức dịch gần vào Trữ Tuyết, lúc này mới khẽ thở ra.
Nhưng Quý Lăng Hàn không nhìn cô ta mà vẫn luôn nhìn Úc Khả Khả và người đàn ông bị cô chắn ở đằng sau kia.
Chung quanh bao phủ bởi sự tĩnh mịch khiến người ta hít thở không thông khó hiểu, không khí căng thẳng tưởng chừng như chạm vào là nổ ngay, thậm chí mọi người đều vô thức nín thở.
Nhưng ngay lúc này, giọng Úc Khả Khả vẫn vang lên nhẹ nhàng như trước, dường như hoàn toàn không hề chịu ảnh hưởng: "Ơ, sao mọi người không nói chuyện vậy?"
Trữ Tuyết vẫn là người phản ứng nhanh nhất, cô ấy lập tức mặc kệ Quý Lăng Hàn, bình thản hỏi thăm: "Nói vậy, anh Quý cố ý đón em hả?"
Úc Khả Khả thản nhiên gật đầu: "Đúng vậy."
Mà trợ lý nhỏ nghe thấy câu trả lời khẳng định của cô xong, trước mắt tối sầm lại.
Chị Trương ơi, lúc chị sai em đi theo chị Khả Khả, không hề thông báo, thì ra còn cậu Quý thứ hai nữa? Tệ hơn nữa là, cậu Quý thứ hai này còn là vị hôn phu danh chính ngôn thuận của chị Khả Khả đó!
Cho nên rốt cuộc cái suy nghĩ "cậu Quý" có thể sẽ mang Úc Khả Khả đi, rốt cuộc là cậu Quý nào a a a!
Trong khoảng thời gian ngắn phải tiếp nhận lượng thông tin quá lớn, CPU của trợ lý nhỏ trực tiếp cháy luôn.
Nếu như "cậu Quý" là Quý Lăng Hàn, nhưng từ khi Úc Khả Khả vào đoàn làm phim đến nay vẫn luôn hờ hững, lạnh lùng với Quý Lăng Hàn mà, rõ ràng là không thèm để ý đến anh ta.
Nhưng nếu "cậu Quý" là Quý Cảnh Diệp, thoạt nhìn Úc Khả Khả có vẻ rất thích anh ta thật, nhưng hai người họ không phải vị hôn phu - thê danh chính ngôn thuận sao? Thế thì đâu cần cản trở hai người bồi dưỡng tình cảm chứ!
Chị Trương nhận được tin nhắn: "... ?"
Gì mà cậu Quý thứ hai, gì mà vị hôn phu?
...
Rối loạn, tất cả mọi thứ đều lộn xộn.
Nhưng chạm phải ánh mắt phức tạp của mọi người, Úc Khả Khả có phần không hiểu nghiêng đầu, nhìn biểu cảm cực kỳ vô tội.
Một lúc lâu sau, cô chớp mắt, đột nhiên lộ ra vẻ giật mình.
"À đúng rồi, tôi quên giới thiệu."
Cô nghiêng người sang bên cạnh để lộ ra gương mặt tuấn tú lại có phần lạnh lùng tàn nhẫn khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Úc Khả Khả: "Quý Cảnh Diệp, đây chính là chị Trữ Tuyết, anh Lộ, với cả Lê Hinh Nhụy tôi đã kể với anh trước đó, chúng tôi thường xuyên cùng nhau đối diễn."
Trước đó, dù trung tâm chủ đề bên ngoài xe có liên quan đến anh, Quý Cảnh Diệp vẫn không nói gì, chỉ rũ mất hờ hững xem tài liệu trong tay cho đến khi nghe thấy Úc Khả Khả gọi tên anh, rốt cuộc anh ngẩng đầu, nhìn sang.
Vốn tất cả mọi người còn đang căng thẳng chú ý đến Quý Lăng Hàn, cảm thấy lúc này anh ta khiến người khác rất áp lực, không nhịn được lo lắng có khi nào anh ta gây ầm ĩ làm ra chuyện đó hay không.
Kết quả đến khi chính thức nhìn thấy vị hôn phu của Úc Khả Khả, họ mới biết được cái gì thật sự là nhìn từ trên cao xuống.
Chỉ thấy trong ánh sáng mờ ảo, gương mặt người đàn ông âm u tàn nhẫn, đường cong lạnh lùng được bóng tối bao trùm, có sự nguy hiểm mang tính công kích khiến người ta không cách nào th* d*c.
Rõ ràng anh chỉ ngồi trên xe, đôi mắt đen sâu kia lộ ra vẻ lạnh nhạt, hờ hững, chỉ vậy đã khiến người ta có cảm giác anh đang cúi xuống nhìn bọn họ, khiến người ta cảm thấy rất áp lực.
Mọi người: "..."
Hai người họ Quý này không phải người một nhà đó chứ? Sao lúc mặt họ hờ hững nhìn người khác đều đáng sợ vậy chứ!
Nhưng nhìn Quý Cảnh Diệp có vẻ như chỉ chút thể diện như bố thí, lúc này trong đầu lại vô thức nhớ đến những dưa mà Úc Khả Khả và hệ thống từng buôn với nhau kia.
Dưa mà anh ấn tượng sâu sắc nhất, đương nhiên là vào hôm Úc Khả Khả quấn lấy anh đòi đi nhà hàng rồi cuối cùng lại bị dưa hấp dẫn, kể về Lộ Sùng và Trữ Tuyết.
Anh thờ ơ nhìn hai người này chăm chú, thản nhiên nhìn kỹ.
.... Thì ra là bọn họ?
Trữ Tuyết: "..."
Lộ Sùng: "..."
Bị ánh nhìn với vẻ tỉnh bơ lướt qua, da đầu hai người chợt tê rần.
Có điều là người đã kinh qua sóng to gió lớn, Trữ Tuyết vẫn là người là đầu tiên khẽ gật đầu với Quý Cảnh Diệp: "Anh Quý."
Lộ Sùng ho nhẹ một tiếng rồi cũng gật đầu theo.
Lê Hinh Nhụy thì ngược lại, ánh mắt nhìn Quý Cảnh Diệp có phần sợ hãi.
Không biết là ảo giác hay là do nhạy cảm quá mức, cô ta cứ có cảm giác vừa rồi Quý Cảnh Diệp thoáng liếc qua, tuy nhìn có vẻ như là tình cờ nhìn qua, thậm chí còn không nhìn thẳng cô ta nhưng cứ cảm thấy nguy hiểm khó tả.
Cảm giác này giống như... đang thản nhiên suy nghĩ, làm thế nào để g**t ch*t cô ta ra sao.
Cả người Lê Hinh Nhụy run rẩy, thật sự nổi hết gai ốc.
Là ảo giác ư? Chắc chắn là ảo giác thôi.
Cô ta thầm an ủi trong lòng, có lẽ vì trước kia khi Quý Lăng Hàn miêu tả anh trai của anh có vẻ vô cùng nguy hiểm, đáng sợ khiến cô ta cũng sợ hãi theo, nên giờ này mới vô thức thay thế vào.
Đây chính là vị hôn phu của chị Khả Khả, rõ ràng là người tốt mới phải, sao có thể... đợi chút.
Vẻ mặt Lê Hinh Nhụy thoáng gượng gạo, đột nhiên ý thức được ---
Anh của Quý Lăng Hàn, không phải là Quý Cảnh Diệp, cũng chính là vị hôn phu của chị Khả Khả sao?
Cho nên người đàn ông nguy hiểm đáng sợ đó, đúng là anh ta mà!
Cuối cùng Lê Hinh Nhụy đã kịp hiểu ra: "..."
Tạm biệt chị Khả Khả, khả năng đêm nay em phải đi ra rồi.