Hoàn toàn không chú ý đến bầu không khí sượng sùng giữa bọn họ, Úc Khả Khả còn cười híp mắt tiếp tục giới thiệu: "Còn đây là đạo diễn Chu. Ông ấy thật sự giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi cực kỳ biết ơn đạo diễn Chu đó."
Đây cũng là một cái tên quen thuộc.
Nghe Úc Khả Khả giới thiệu như vậy, Quý Cảnh Diệp vô thức nhếch bờ môi mỏng, vẻ mặt lộ ra chút lạnh lùng xen lẫn trào phúng khó hiểu.
Biết ơn? Chẳng lẽ không phải đại đa số đều thương đạo diễn Chu sao?
Thậm chí vừa kêu gào đau khổ tỏ vẻ thương xót, lại vừa không quên tiếp tục say sưa ăn dưa.
Quả nhiên cách biết ơn của cô không giống với người thường.
Song đạo diễn Chu không biết Quý Cảnh Diệp đang nghĩ gì cũng tự cảm nhận được áp lực giống với đám Trữ Tuyết ban nãy.
Mặt ông căng cứng cực kỳ nghiêm túc gật đầu, trong lòng không khỏi nghĩ thầm: Không phải người này đã biết chuyện ông tưởng rằng Quý Lăng Hàn và Úc Khả Khả là một đôi nên thường xuyên sắp xếp cho hai người ở cùng nhau đó chứ?
Cái đó thì đúng là lỗi của ông thật.
Hơn nữa vị hôn phu này của Úc Khả Khả, thoạt nhìn có vẻ ghen nhiều thì phải? Sẽ không làm ầm ĩ gây chuyện gì đó chứ?
Vẻ mặt đạo diễn Chu nặng nề.
Không xong rồi, chẳng lẽ dự cảm bất ổn trước kia của ông lại ứng nghiệm tại đây sao?
Tiếp đó, Úc Khả Khả lại lục tục giới thiệu những diễn viên khác.
Bởi vì không có ấn tượng với những người khác, ánh mắt Quý Cảnh Diệp vô thức dừng lại ở người đàn ông rắn rỏi cách chiếc xe nhất, hiển nhiên là không có ý định tham gia vào cuộc trò chuyện nhưng lại không tiện rời đi.
Đây lại là một tên quen thuộc khác, thậm chí rất vang dội.
Dù sao đâu phải ai cũng có đam mê thích vợ người khác, lại còn có trải nghiệm bị chồng người đó truy sát suốt hai con phố.
Chính Quý Cảnh Diệp không phát hiện ra mình đã liếc người này nhiều hơn chút.
Sau đó, người cảm thấy cực kỳ áp lực lại có thêm một người nữa.
Tuy Quý Cảnh Diệp không thể hiện cảm xúc gì nhưng nam phụ vốn đã chột dạ, tự dưng bị nhìn lại càng thấy căng thẳng không ngừng.
Cứ có cảm giác mình đã bị đôi mắt đen âm u, lạnh lùng lại sắc bén ấy nhìn thấu.
Anh ta thật sự không có ý định tham gia vào cuộc trò chuyện của mọi người, đặc biệt là chuyện của Úc Khả Khả, trước giờ anh ta vẫn luôn trốn tránh.
Nếu không phải mọi người đều tụ tập hết ở đây thì nói gì anh ta cũng sẽ không đi cùng.
Ai ngờ, anh ta đã đứng xa vậy rồi mà sao vẫn có cảm giác tồn tại chứ?
Hơn nữa vị hôn phu của Úc Khả Khả, vì sao ánh mắt nhìn anh ta cũng đáng sợ vậy? Giống y Úc Khả Khả, dường như biết tất cả mọi chuyện, dáng vẻ nhìn thấu lòng người.
Nam phụ đứng nguyên tại chỗ nhưng sau lưng đã toát mồ hôi lạnh, suýt chút nữa cũng bị vô số thắc mắc thấp thỏm không yên làm cho suy sụp.
Có phải Úc Khả Khả đã nói gì đó, lén phỉ nhổ với vị hôn phu rồi hả? Cho nên đến cùng có bao nhiêu người biết rõ những chuyện kia của anh ta thế!
Có lẽ là biểu cảm của anh ta quá rõ ràng, cuối cùng khiến Quý Cảnh Diệp đã phát hiện ra sự khác thường, bèn thu lại suy nghĩ bị lộ ra.
Sau khi ý thức được mình đang nghĩ gì, anh lập tức khựng lại, cảm thấy rối rắm vuốt vuốt ấn đường.
Anh không nhịn được nhìn Úc Khả Khả thật sâu.
... Cô thật sự có độc, còn có khả năng lây bệnh nữa.
Úc Khả Khả bị liếc mà bó tay: [? Sao anh ta nhìn tôi thế đó?]
Hệ thống: [Chắc bị cô giới thiệu tới phiền rồi chăng? Anh ta cảm thấy cô có bệnh.]
Úc Khả Khả lại nói hùng hồn đầy lý lẽ: [Tôi đang đang giới thiệu bạn bè trong vòng tròn của tôi với anh ta, đã chứng minh đầy đủ tôi để ý anh ta cỡ nào. Hơn nữa chắc chắn Quý Cảnh Diệp đã phát hiện, nếu không sao anh ta lại nghiêm túc quan sát bọn họ vậy?]
Hệ thống: [...]
Thống nó không chắc chắn nghĩ ngợi, phát hiện hình như trước đó mỗi khi Úc Khả Khả giới thiệu một người, nhân vật phản diện đều nhìn qua một cái thật.
Hình như là đang nhận mặt.
... Có vẻ nói cũng có lý nhỉ?
Quý Cảnh Diệp nghe được cuộc nói chuyện của hai người - thống rõ ràng: "..."
Anh tỉnh bơ dời mắt đi.
Mà Quý Lăng Hàn ở bên đây, anh ta vẫn đứng trên bậc thang, nhìn chằm chằm Úc Khả Khả đang vui vẻ giới thiệu mọi người.
Từ góc độ này có thể nhìn thấy dáng vẻ lúc này của cô rất rõ ràng.
Chỉ thấy gò má cô nhuốm màu hồng nhạt, mắt cũng sáng lấp lánh, cực kỳ giống như đang giới thiệu bạn bè với người mình thích.
... Có hơi chướng mắt.
Quý Lăng Hàn khó chịu khép chặt đốt ngón tay.
Cuối cùng anh ta bước xuống bậc thang cuối, chậm rãi đi tới trước mặt Úc Khả Khả.
Vì thế ngay lúc Úc Khả Khả giới thiệu xong người cuối cùng, ngón tay dừng giữa không trung còn chưa kịp thu lại đã vừa khéo chỉ tới Quý Lăng Hàn đứng trước mặt cô.
Mà vừa khéo cảnh này tựa như Úc Khả Khả vốn định giới thiệu người trước mặt này cho vị hôn phu.
Ánh mắt Quý Cảnh Diệp cũng nhìn qua theo.
Hai người bốn mặt chạm nhau đều có thể nhìn ra được sự cảnh cáo lạnh buốt nơi đáy mắt đối phương.
Người xung quanh vốn đã thở phào nhẹ nhõm lại lập tức nghẹn họng, thậm chí không nhịn được hít vào một hơi, nhất thời không biết nên giải vây ra sao.
Rõ ràng Quý Cảnh Diệp đang ngồi trên xe, thế mà ánh mắt nhìn Quý Lăng Hàn lại giống như nhìn từ trên xuống giống như anh vốn không thèm để ý đến người em này, cả người toát ra khí thế chèn ép mạnh mẽ lạnh như băng.
Còn Quý Lăng Hàn đứng ở ngoài xe, vẻ mặt căng cứng như đang cảnh giác kiêng dè, đôi mắt màu sáng luôn lộ ra vẻ dịu dàng vào lúc này lại thoáng lộ ra chút hung hãn lạnh buốt.
Khí thế hai người đều vô cùng mạnh mẽ, không ai nhường ai.
Bầu không khí xung quanh lập tức có vẻ tĩnh mịch đáng sợ đến nỗi hít thở không thông.
Mà giữa lúc bầu không khí lại trầm xuống lần nữa, giọng nói nhẹ nhàng của Úc Khả Khả đột nhiên phá vỡ tình cảnh im ắng này.
Cô dựa vào cửa xe, tự nhiên thu ngón tay lại, trừng mắt với Quý Cảnh Diệp trong xe: "Còn người này lại có cấp bậc càng lớn hơn."
Giữa lúc mọi người đồng thời hít mạnh một hơi, cô nghiêm túc giới thiệu: "Anh ta là nhà đầu tư lớn nhất trong đoàn làm phim của chúng tôi, thường xuyên đến thị sát công việc của đoàn làm phim, đương nhiên lần này cũng tới tham gia tiệc đóng máy đó."
Tình hình không k*ch th*ch như tưởng tượng, mọi người có chút không kịp phản ứng mở to mắt nhìn.
Thế cũng được à? Bốn lạng đẩy nghìn cân, ngầu quá đi!
Hệ thống: [... ?]
Hệ thống: [Bà cô của tôi ơi, cô không sợ thật à, lại còn dám lên tiếng nữa. Vừa rồi tôi suýt nín thở offline luôn đó, cái tình cảnh nghìn cân treo sợi tóc này đáng sợ quá đi.]
Úc Khả Khả lại cực kỳ ngây thơ: [Đáng sợ chỗ nào? Đây chính là nàng tiên ốc mà.]
Chỉ cần ngẫm lại, dưới vỏ bọc lành lạnh cứng rắn ấy lại cất giấu một nàng tiên ốc tri kỷ, đáng yêu cỡ nào chứ.
Quý Cảnh Diệp: "... ?"
Vốn người Quý Cảnh Diệp đang tràn ngập tính công kích, nghe Úc Khả Khả nói vậy thì khí thế lập tức chao đảo, suýt chút nữa không giữ nổi vẻ mặt cứng rắn.
Anh nhướng mày, lập tức tỏ vẻ nguy hiểm liếc cô, ánh mắt ẩn chứa sự cảnh cáo.
Úc Khả Khả vô tội nhìn lại, phảng phất không hiểu mình đã làm sai điều gì.
Có điều vì cô giới thiệu vô cùng thỏa đáng cho nên bầu không khí thật sự đã dịu đi.
Gương mặt anh tuấn của Quý Lăng Hàn lại lần nữa hé nụ cười, anh ta điềm đạm chậm rãi nói: "Anh cả, không ngờ lại gặp anh ở đây."
Mọi người nghe được xưng hô này, bề ngoài thì vẫn giữ trạng thái nín thở như trước, trong lòng lại không nhịn được lần nữa hít mạnh một hơi như trước.
Bọn họ thật sự muốn nghi ngờ lỗ tai mình.
Đù, mẹ nó hai người này là anh em thật à?
Cũng đúng, dù sao hai người đều họ Quý, mặt mũi có vẻ có hơi tương tự nhau thật. Chỉ có điều một người thì nhã nhặn lịch sự, một người thì lạnh lùng tàn nhẫn, khí chất cách nhau khá nhau khiến độ tương tự bị giảm bớt.
Nhưng nếu người này chính là anh cả của Quý Lăng Hàn, Úc Khả Khả lại thản nhiên gọi anh là "vị hôn phu" thì chắc chắn là đã đính hôn rồi.
Thế chẳng phải Quý Lăng Hàn đã biết trước Úc Khả Khả là chị dâu tương lai của mình vẫn còn theo đuổi cô không hề kiêng dè à?
Thông suốt rồi, tất cả đều giải thích xuôi được rồi.
Thảo nào lúc Úc Khả Khả gặp chuyện không may, đoàn luật sư nhà họ Quý lại ra tay. Thảo nào dù Úc Khả Khả đã nhận tài nguyên của Quý Lăng Hàn nhưng vẫn lạnh lùng hờ hững với anh ta như trước.
Thì ra quan hệ của bọn họ lại là như vậy.
... Mẹ ôi, vòng tròn nhà họ Quý loạn quá.
Đối diện với sự hỏi thăm ân cần của Quý Lăng Hàn, Quý Cảnh Diệp không thèm ngước mắt dù chỉ một thoáng, hoàn toàn coi anh ta là không khí. Như thể cái nhìn vừa rồi của anh đã hao hết toàn bộ kiên nhẫn, trong thái độ hờ hững lại kèm theo sự khinh miệt cao cao tại thượng.
Quý Lăng Hàn đã sớm quen điệu bộ lạnh lùng kiêu ngạo này của anh nên cũng không tức giận, chỉ cực kỳ phong độ mỉm cười: "Thật ra lần này em tới, ngoại trừ tham gia tiệc đóng máy thì chủ yếu là chúc mừng Khả Khả đóng máy. Lần này biểu hiện ở đoàn làm phim của cô ấy thật sự rất tốt."
"Có điều nếu biết anh sẽ tới từ sớm, em đã rủ anh đi cùng rồi chứ không để anh đợi ở bên ngoài lâu như vậy." Anh ta nói với vẻ ẩn ý: "Lại còn đúng lúc khiến anh chứng kiến cảnh em mời Khả Khả đi cùng, thật ngại quá."
Trong mắt anh ta có vẻ thoáng như cười như không: "Dù là em cảm thấy, chắc anh cả sẽ không để ý đâu, đúng không anh?"
Hệ thống: [Đánh nhau rồi, đánh nhau rồi, nam chính lại khiêu khích trực tiếp thật!]
Úc Khả Khả lại kêu một tiếng "Chà": [Hình như tôi ngửi được vị trà, trà này ngon thật ý.]
Hệ thống: [Hay lắm, tôi đã có thể cảm nhận được cơn tức giận của nhân vật phản diện rồi.]
Đúng là như vậy.
Nghe anh ta luôn miệng gọi "anh", đôi mắt đen của Quý Cảnh Diệp dần dần ngưng tụ lại dày đặc sự tàn nhẫn.
Sườn mặt anh căng ra càng lúc càng lạnh lùng, tàn nhẫn, cả người tản ra áp suất thấp khiến người ta sợ hãi.
Mọi người vốn còn đang suy nghĩ miên man đều không nhịn được lùi về đằng sau một bước, muốn hít lấy hít để không khí tươi mát.
Lê Hinh Nhụy còn nuốt nước miếng, trong lòng thầm nghĩ. Trước kia Quý Lăng Hàn có kể anh cả khó chịu với mình, còn miêu tả anh ta rất nguy hiểm, đáng sợ. Nhưng nếu cách nói chuyện của anh với anh trai mình vẫn luôn như vậy, thế thì, thì dù là ai cũng không dễ chịu cho được thật.
Không, không đúng, Quý Lăng Hàn là bạn của cô ta, sao cô ta có thể hà khắc với bạn mình vậy chứ?
... Nhưng, nhưng người đó là vị hôn phu của chị Khả Khả, danh chính ngôn thuận mà.
Suy nghĩ Lê Hinh Nhụy bắt đầu dao động trái phải không ngừng.
Sau đó, rốt cuộc Quý Cảnh Diệp đã có hành động.
Anh đẩy cửa xe ra, sải đôi chân dài chầm chậm bước xuống.
Người Quý Lăng Hàn khẽ cứng lại khó mà phát hiện.
Anh ta bình tĩnh nhìn chằm chằm Quý Cảnh Diệp đứng trước mặt mình, đôi mắt cỏ vẻ điềm đạm lại có ẩn giấu lưỡi dao.
Mà nhìn thấy sự cảnh giác của anh ta, Quý Cảnh Diệp lại thờ ơ, thậm chí khóe môi còn nhếch lên trào phúng.
Rồi sau đó, anh đột nhiên nhẹ nhàng giơ tay lên.
Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, trong suốt tựa ngọc dưới ánh đèn mờ tối.
Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, chỉ thấy anh trực tiếp nắm lấy cổ tay Úc Khả Khả lùi qua một bên ban nãy. Không đợi cô phản ứng, đã thoáng dùng sức, kéo cô tới bên mình.
Quý Cảnh Diệp nhìn Quý Lăng Hàn với vẻ nhìn từ trên cao xuống, bờ môi mỏng khẽ hé: "Thứ không lễ phép, ngay cả chị dâu cũng không biết gọi à?"