Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 46

Quý Cảnh Diệp vừa nói lời này, xung quanh chợt yên tĩnh đến lạ.

Quý Lăng Hàn bỗng siết chặt hai tay, mắt cũng thoáng lộ vẻ độc ác.

Mọi người thấy mà nuốt nước miếng, trong lòng lại thầm nhảy nhót ầm ĩ: Kích, k*ch th*ch quá!

Mà trợ lý Ôn vẫn luôn không hề chen miệng, lúc này lại không nhịn được siết chặt đôi tay, thầm gào thét cổ vũ cho boss nhà mình: Đúng rồi, chính là như vậy.

Cô Úc chính là vị hôn thê của anh đó, phải tuyên thệ chủ quyền vậy chứ. Phải cương quyết ngăn cản hết mọi khả năng cậu hai kia thọc gậy bánh xe, lén lút leo trên trên.

--- Tốt quá rồi, Quý tổng thật sự thông suốt rồi!

Hệ thống: [Ế, thế này càng ác đó, không hề kiêng dè chút nào.]

Song lần này, Úc Khả Khả không nói theo.

Cô nhìn Quý Cảnh Diệp không hề chớp mắt, lại rũ mắt nhìn bàn tay anh đang kéo mình, dường như đang suy nghĩ.

Thấy kí chủ không trả lời, hệ thống còn có phần không quen: [Cô đang nghĩ gì?]

[Ừm...] Úc Khả Khả trầm ngâm, lại có phần ngượng ngùng: [Cậu không nên biết thì vẫn hơn, khả năng có hơi đen tối.]

Hệ thống: [... ?]

Hệ thống lập tức hiểu trong giây lát rồi lên tiếng: [Vào thời điểm mấu chốt này, người thì vẫn trong tình cảnh k*ch th*ch lại lén tưởng tượng mấy cảnh đen tối à?]

Rốt cuộc là tôi có vấn đề hay là cô có vấn đề thế?

Không hổ là cô.

Úc Khả Khả lại không hề đỏ mặt: [Chuyện này sao có thể trách tôi được? Cậu nhìn cái tay này, vừa thon dài lại đẹp đẽ, ban nãy còn mạnh mẽ kéo tôi qua...]

Quý Cảnh Diệp: "..."

Tuy đã không phải là lần đầu tiên nghe cô buôn chuyện nhưng... bàn tay đang nắm lấy tay Úc Khả Khả kia, đột nhiên trở nên nóng bỏng.

Ấn đường anh giật giật, cố ép bản thân giữ nguyên biểu cảm, khí thế quanh người càng lúc càng đáng sợ.

Nếu không phải Quý Lăng Hàn đang nhìn thì có lẽ một giây sau anh đã bỏ Úc Khả Khả ra rồi.

Hệ thống quyết đoán ngăn cản: [Van cô câm miệng lại, tôi không muốn nghe mấy cái tưởng tượng của cô đâu, sợ bị cấm mất.]

Úc Khả Khả đặc biệt săn sóc dừng miêu tả, dừng lại trong một thoáng rồi vẫn không nhịn được bổ sung một câu: [Hu hu, anh ta ngầu thật đó, ban nãy thật sự đẹp trai muốn ngất luôn!]

Hệ thống: [... Tôi sẽ báo cáo cô tội quấy rối.]

Quý Cảnh Diệp bị nói trúng lời trong lòng, lần đầu tiên anh cảm thấy hệ thống thuận mắt như vậy.

Anh khẽ mím bờ môi mỏng, cuối cùng nhìn qua Quý Lăng Hàn, tai vẫn còn hơi nóng.

Quý Lăng Hàn không biết câu chuyện ẩn bên trong giữa hai người, lúc này lại cắn chặt răng, cười "phì" một tiếng: "Lúc này anh lại nhận cô ấy là vị hôn thê của anh rồi à? Không thấy đã muộn rồi sao."

Quý Cảnh Diệp bị anh ta khiêu khích kéo ra khỏi suy nghĩ, cũng cười "phì" một tiếng: "Tôi đây là danh chính ngôn thuận."

"Không giống cậu." Nhìn chằm chằm vào gương mặt Quý Lăng Hàn khẽ biến sắc, giọng anh lạnh lùng lại trầm thấp: "Giống như người đàn bà sinh ra cậu vậy, chỉ biết núp đằng sau giở thủ đoạn, ngấp nghé đồ của người khác."

Ánh mắt Quý Lăng Hàn lập tức thay đổi.

Đời này anh ta hận nhất người khác nhắc đến mẹ mình, đó chính là nỗi đau và vết nhơ cả đời này của anh ta.

Mẹ anh ta là người thứ ba, sinh ra anh ta cũng chỉ vì bức cung thượng vị*. Bà ta không hề có tình cảm với Quý Viễn Giang, chẳng qua là ham quyền thế và của cải nhà họ Quý.

(*) Bức cung thượng vị: Ý chỉ người thứ ba xuất hiện chen giữa đôi tình nhân / vợ chồng, sau đó người thứ ba này ép vợ / chồng / một nửa rời đi để lên chính thất.

Vì thế, sau khi phát hiện mộng tưởng tan vỡ, dù bà Quý qua đời, bà ta vẫn không thể nào lên làm chính được. Để trả thù Quý Viễn Giang, bà ta trực tiếp ném Quý Lăng Hàn tới cửa ra vào của cô nhi viện rồi tàn nhẫn rời đi.

Sau đó, bà ta hoàn toàn bặt tin.

Hệ thống: [A, độc ác ghê. Đây là trực tiếp đâm nam chính một nhát dao rồi.]

Úc Khả Khả tỏ ý đồng ý: [Đúng đó, xem đã ghê! Sao không đâm thêm vài nhát nữa nhỉ?]

Hệ thống: [? Nếu xét về độc ác thì đúng là cô vẫn ác hơn.]

Vì thế, tựa như thỏa mãn nguyện vọng của Úc Khả Khả, Quý Cảnh Diệp không những không kiềm chế mà trái lại càng khinh miệt nhếch môi, anh thản nhiên nói: "Đúng là thứ không có giáo dưỡng, dù có ở nhà họ Quý nhiều năm như vậy mà không có cách nào xóa đi được cái nết xấu từ trong máu của người đàn bà kia trong cậu."

"... Anh nói không sai, nhưng đừng quên, chúng ta đều mang dòng máu của Quý Viễn Giang." Quý Lăng Hàn không tức giận mà trái lại còn cười, châm chọc lại: "Là con của ông ta, anh cũng chẳng cao quý đến đâu, thật đáng tiếc."

Mẹ nó đúng là quá đáng, Quý Viễn Giang thì tốt hơn chỗ nào?

Cho dù bây giờ ông ta áy náy với vợ cả, bằng lòng giao quyền hành nhà họ Quý cho Quý Cảnh Diệp nhưng sau khi lấy vợ mới thì chẳng phải vẫn mặc kệ đó sao.

Thế nên Quý Cảnh Diệp cùng mang dòng máu xấu xa này thì có tư cách gì đánh giá anh ta chứ?

Nghĩ đến đây, Quý Lăng Hàn lập tức cười khẽ: "Hai người chúng ta cũng chỉ là kẻ tám lạng, người nửa cân mà thôi. Nếu mà so ra thì chỉ có dòng máu của ai bẩn hơn thôi."

Mặt Quý Cảnh Diệp càng lạnh lùng hơn.

Hai người không quan tâm đến thanh danh, càng không quan tâm làm mất mặt của Quý Viễn Giang sẽ phải chịu ảnh hưởng gì.

Cứ thế anh một câu, tôi một câu ra sức đâm vào nỗi đau của nhau, thậm chí hận không thể lập tức giết đối phương.

Mà lượng tin tức trong cuộc đối thoại này quá lớn, tai mọi người nhao nhao dựng thẳng lên, trong lòng thì không ngừng "mẹ nó".

Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó, thế này thì mẹ nó quá là bùng nổ rồi!

Bọn họ không phải không cẩn thận nghe được bí mật của nhà giàu quyền thế gì rồi, đây chính là nhà họ Quý đó!

Trong lòng mọi người lúc này lập tức bắt đầu tràn ngập sự lo lắng giống với Lê Hinh Nhụy.

Xong rồi, bọn họ biết những thứ này rồi, có khi nào đêm nay không trở về được nữa hay không?

Thấy bầu không khí lại giương cung bạt kiếm lần nữa, dường như Úc Khả Khả bị dọa, lông mi hơi rung rung, đột nhiên nhẹ nhàng kêu "A" một tiếng.

Sau khi hấp dẫn sự chú ý của hai người thì chỉ thấy cô nâng cổ tay mình lên nhìn, rồi lại hơi ngửa đầu, cẩn thận nhìn Quý Cảnh Diệp từ trên xuống dưới.

Dáng vẻ chăm chú khiến hai người bọn họ không nhịn được nhìn cô, sau đó thấy cô có vẻ nghĩ ngợi nói: "Nhà họ Quý các anh có dòng máu của quỷ hút máu sao? Sao tôi không phân biệt được máu bên trong bẩn hay không."

Quý Lăng Hàn: "..."

Quý Cảnh Diệp: "..."

Thậm chí Úc Khả Khả còn nâng cổ tay mình lên, để trước mặt Quý Cảnh Diệp quơ quơ.

Cô lộ vẻ mặt tò mò, hỏi chân thành: "Hay là anh dùng đôi mắt có tia X nhìn xem, máu của tôi thế nào?"

Quý Cảnh Diệp không nói gì mà nhìn cô.

Cổ tay Úc Khả Khả trắng như sứ, nhỏ nhắn, mỏng mảnh như gập một cái là gãy luôn, đặc biệt là lúc tay cô liên tục quơ quơ trước mắt thật sự khiến anh cực kỳ muốn nắm lấy khiến cô bị đau thật thì mới có thể thành thật hơn chút.

Nghĩ vậy, anh chậm rãi kiềm chế lại cảm xúc thể hiện trên mặt, chỉ có ấn đường còn lưu lại chút lạnh lẽo.

Đôi mắt đen kia càng lúc càng sâu thẳm.

Úc Khả Khả giống như động vật nhỏ bị hoảng sợ, tuy không biết anh đang nghĩ gì lại đột nhiên vô thức cảnh giác thu tay về.

Tiếp đó cô thăm dò khẽ lay một tay khác vẫn đang bị anh nắm lấy không buông, kết quả lại bị giữ chặt.

Úc Khả Khả: [Oa, anh ta đột nhiên dùng sức vậy làm gì chứ? Sao có thể ra tay hung dữ với đóa hoa mỏng manh dễ vỡ bẻ cái là gãy này chứ!]

Hệ thống: [Vì anh ta là trùm phản diện thủ đoạn toàn nhẫn?]

Cho nên mới ra tay độc ác bẻ gãy hoa luôn hả?

Úc Khả Khả lập tức chấn động sâu sắc, thành thật hơn thật.

Khi cô biết điều ngậm miệng lại, mọi người đều bị k*ch th*ch suýt nữa không thở nổi.

Tim bọn họ không chịu khống chế đập thình thịch, cạn lời và chấn động nhìn Úc Khả Khả.

Rốt cuộc là sao cô làm được vậy, trong bầu không khí căng thẳng, mặt tỉnh bơ nói chuyện cười nhạt thế?

Hơn nữa cô còn thành công làm dịu bầu không khí được thật rồi.

Có điều nghĩ đến Úc Khả Khả từng nhiều lần rơi vào cảnh nước sôi nước bỏng vẫn thành thạo trở ra nguyên vẹn, bọn họ lại bình tĩnh lại.

Chỉ có nói không hổ là Úc Khả Khả, có lẽ trong đầu cô không có ý nghĩ căng thẳng này.

Chị Úc ngầu bá cháy huhu.

Đối mặt với ánh mắt kính nể khó nói thành lời của mọi người, Úc Khả Khả chỉ khẽ chớp mắt, cười híp mắt phảng phất như không biết gì cả.

Mà đúng lúc này, Quý Lăng Hàn nói chậm rãi: "Khả Khả, máu của em, đương nhiên là không giống với bọn anh. Nếu mà so sánh thật thì bọn anh phải tự thẹn mình dơ bẩn rồi."

"Có điều lúc này nhìn lại thì có vẻ Khả Khả không hề để ý những điều này." Anh ta đột nhiên nở nụ cười: "Chắc là anh cả thở phào nhỉ?"

Mắt Quý Cảnh Diệp tối đi, không hề đáp lại mà chỉ thờ ơ coi anh ta thành không khí.

Úc Khả Khả lại rất thản nhiên: "Tại sao tôi phải để ý mấy chuyện này? Nếu so ra thì những thứ khác không đẹp đẽ sao?"

Quý Lăng Hàn: "Những thứ khác?"

Úc Khả Khả khẽ liếc anh ta, như thể kinh ngạc sao anh ta lại không biết điều này.

Sau đó, chỉ thấy cô hờ hững nói: "Ví dụ như nhan sắc này, nhìn người cũng phải nhìn mặt trước đã."

Ví như khi cô vừa tới thế giới này, nếu như Quý Cảnh Diệp không có vẻ ngoài đẹp trai thì e là cô đã quay đầu bỏ chạy rồi.

Thành thật như vậy.

Quý Lăng Hàn: "... ?"

Nghĩ ngợi, cô lại nghiêm túc và kín kẽ bổ sung: "Đương nhiên còn dáng dấp và quyến thế, địa vị các kiểu. Dù sao càng nhiều điểm tốt thì buff càng lớn mạnh gì ấy, càng nhiều càng tốt mà."

Mọi người: "..."

Mẹ nó, cô nói thẳng vậy sao?

Lần này, so với Quý Lăng Hàn đang nghi ngờ tai của mình, Quý Cảnh Diệp nghe quen cô nói chuyện không đâu lại tỏ vẻ rất điềm tĩnh.

Cho đến khi Úc Khả Khả lại đưa mắt đến mình, anh mới chậm rãi nhíu mày, trong lòng đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.

Nhưng anh vừa giữ chặt cổ tay Úc Khả Khả, còn chưa kịp ngăn cản thì bỗng cảm thấy cô lại gần chính mình.

Gió khẽ thoảng qua, Quý Cảnh Diệp như ngửi được hương hoa nồng nàn lại dịu dàng.

Người anh bỗng cứng lại.

Dường như lúc này, rốt cuộc anh mới chợt ý thức được muộn màng rằng, khoảng cách tiếp xúc của hai người quá gần rồi.

Vì thế ngón tay đang nắm tay Úc Khả Khả lại nóng lên lần nữa.

Ngay lúc anh đang rũ mắt, có vẻ không yên lòng thì quả nhiên nghe được tiếng Úc Khả Khả nói chậm rãi: "Như vị hôn phu của tôi đẹp trai, người lại có khí chất cao quý không thể chạm tới lại khiến tôi muốn hái anh ấy xuống rồi chậm rãi thưởng thức."

Nói vậy, Úc Khả Khả còn lắc lắc cái tay đang bị anh giữ lấy, cố chấp thả một trái tim xiêu vẹo với anh.

Anh rũ mắt nghĩ ngợi thì vừa khéo nhìn thấy trái tim ấy.

Quý Cảnh Diệp: "..."

Tâm trạng vốn tối tăm muộn phiền và hung dữ chậm rãi tan đi, tay còn lại không nhịn được nhéo ấn đường, che đi cái nóng bên tai.

... Anh biết ngay mà, cô không nói được lời gì hay cả.

Mọi người lập tức bị k*ch th*ch, trái tim lại đập thình thịch.

Sao trước kia bọn họ không phát hiện bà cô này nói chuyện không đứng đắn thế này nhỉ, lời, lời này có thể nói tùy tiện vậy à?

Bình Luận (0)
Comment