Lộ Sùng vừa cạn lời vừa bất đắc dĩ thấp giọng nói: "Khả Khả, không phải em ấy uống say đó chứ, như vậy thật sự không sao chứ?"
Trữ Tuyết im lặng nhíu mày, ra hiệu anh ấy nhìn vẻ mặt của Quý Cảnh Diệp.
Không thấy vị hôn phu hoàn toàn không tức giận đó sao?
Rõ ràng là bình thường vị hôn phu - thê nhà người ta vẫn nói chuyện như vậy, chưa biết chừng bề ngoài tỏ vẻ không có cách nào trị cô nhưng thật ra trong lòng lại rất hưởng thụ ấy.
Lộ Sùng: "..."
Anh ấy vốn muốn phản bác nhưng nghĩ nếu như Trữ Tuyết cũng đùa giỡn mình như vậy, thế, thế thì...
Không biết tưởng tượng ra chuyện gì, Lộ Sùng đột nhiên ho khan một tiếng rồi vội vàng biến sắc nghĩ cách bỏ ra sau đầu.
Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Trữ Tuyết, anh ấy vội vàng nghiêm túc lắc đầu, ánh mắt mơ màng.
... Thế thì đúng là, rất hưởng thụ đó.
Quý Lăng Hàn mím chặt môi, tâm trạng khó chịu.
Dù Úc Khả Khả nói lời không đâu vào đâu nhưng rõ ràng là cô nghiêng về phía Quý Cảnh Diệp.
Cảm giác này như đang lặng lẽ chứng thực lời Quý Cảnh Diệp trào phúng anh ta ban nãy là không sai.
Dù anh ta làm nhiều cỡ nào thì đều đã thua từ sớm rồi.
Thế nhưng dựa vào cái gì chứ?
Dựa vào cái gì mà từ nhỏ Quý Cảnh Diệp đã có vô số thứ, có thể quang minh chính đại coi đồ mình muốn thành của mình.
Mà anh ta lại phải giãy giụa trong bùn nhão, tất cả những thứ bản thân khát khao đều chỉ có thể cẩn thận cất giấu từng chút một, không dám thể hiện ra.
Chỉ vì thân phận khác biệt?
Chỉ vì thân phận khác biệt.
Cho nên lúc này, ngay cả Úc Khả Khả cũng đào ngũ tới bên Quý Cảnh Diệp.
Đôi mắt màu sáng của Quý Lăng Hàn ánh lên vẻ điên cuồng lạnh như băng, anh ta siết chặt tay đến nỗi ngón tay trắng bệch, trong lòng nảy sinh cảm giác bực tức dữ dội.
Dù như vậy, anh ta vẫn sẽ không để Quý Cảnh Diệp được như ý.
"Khả Khả, em không cần phải làm mình khó xử như vậy." Quý Lăng Hàn đột nhiên cười lạnh, thản nhiên nói: "Loại người như anh cả anh sẽ không thương hoa tiếc ngọc, mặc dù em tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục thì anh ta vẫn thờ ơ thôi."
Anh ta nhìn cô chăm chú, mắt tối đi: "Ví như hai người đã đính hôn nhiều năm rồi, thậm chí anh ta còn không nhớ rõ em trông thế nào. Còn bây giờ chẳng qua là vì k*ch th*ch anh thôi, Khả Khả, em nên biết không phải sao?"
Bọn họ từng nói chuyện, Úc Khả Khả kháng cự Quý Cảnh Diệp thế nào, cô đã quên rồi sao?
Loại người lạnh lùng tàn nhẫn như Quý Cảnh Diệp này sẽ không thể nào động lòng với bất cứ ai đâu.
Quý Cảnh Diệp trào phúng nhếch môi: "Thế như cậu vẫn luôn lợi dụng cô ấy à?"
Quý Lăng Hàn lập tức quay đầu nhìn anh, trong lòng hoảng hốt không chắc.
.... Anh biết rồi sao?
Chỉ trong thoáng chốc, trong đầu anh ta hiện lên vô số hình ảnh trong quá khứ.
Chẳng lẽ đây mới là nguyên nhân trước kia dù anh ta tính toán lợi dụng Úc Khả Khả k*ch th*ch Quý Cảnh Diệp thế nào, anh vẫn không hề hấn gì sao?
Vậy rốt cuộc là anh biết được từ lúc nào?
Thậm chí... ngoài điều này ra, có phải là anh đã phát hiện ra cái gì nữa rồi hay không?
Quý Lăng Hàn ép chính mình kiềm chế sự xúc động quay đầu nhìn lại Lê Hinh Nhụy, sắc mặt nặng nề: "Chẳng lẽ không phải anh cả đang cố ý k*ch th*ch tôi sao? Anh biết rõ Khả Khả vẫn luôn sợ anh, còn ngang ngược kéo cô ấy không buông."
"Đến giờ xuất hiện ở đây không phải cùng mục đích đó sao?"
Quý Cảnh Diệp không thèm nhìn anh ta, chỉ đột nhiên như được nhắc nhở, thả lỏng tay Úc Khả Khả ra.
Anh không nhìn lại Úc Khả Khả nữa, vô thức co ngón tay lại, vẫn hơi nóng râm ran như lần trước.
Anh nói với giọng miệt thị nhìn từ trên xuống: "Tôi nhận lời nhờ của vị hôn thê, tới đón cô ấy trở về. Đây là chuyện giữa hai chúng tôi, cậu là cái thá gì?"
"k*ch th*ch?" Anh thấp giọng lặp lại từ này, hình như cảm thấy buồn cười, anh nhướng mắt: "Chỉ là thứ đồ bỏ đi đến đồ mình muốn có thật sự đều không có cách nào bảo vệ, chỉ loại như cậu mà xứng để tôi giở thủ đoạn sao?"
Không hề che giấu sự mỉa mai của chính mình, sau khi nói mấy lời này, anh thờ ơ nói với Úc Khả Khả một câu "Lên xe" rồi lập tức quay người vào trong xe.
Dáng vẻ - thái độ khinh miệt không đang nhắc đến này lại k*ch th*ch Quý Lăng Hàn siết chặt hai tay, sắc mặt thoáng tái đi.
Úc Khả Khả thưởng thức vẻ kìm nén của anh, không nhịn được khen ngợi: [Người đàn ông này thật sự quá là ngầu, huhu đã quá!]
Hệ thống: [Mẹ ơi, đúng là ngầu thật đấy! Từng câu từng chữ xuyên tim, quả thật như từng nhát dao đâm vào nỗi đau của nam chính vậy!]
Ngay lúc Úc Khả Khả tạm biệt mọi người, chuẩn bị lên xe thì lại nghe Quý Lăng Hàn gọi mình lại.
Quý Lăng Hàn thấp giọng: "Khả Khả, em thật sự không để ý anh ta lợi dụng em sao?"
Úc Khả Khả thoáng dừng lại, như đang ngẫm nghĩ.
Sau đó dưới cái nhìn chăm chú kèm theo nguy hiểm của Quý Cảnh Diệp, cô quay đầu thản nhiên cười cười với Quý Lăng Hàn: "Tôi cảm thấy thế nào à, cùng là lợi dụng, có lẽ tôi càng dễ chấp nhận thân phân vị hôn phu hơn."
Sắc mặt Quý Lăng Hàn lập tức thay đổi.
"Hơn nữa Quý Cảnh Diệp đã nói rất rõ ràng rồi, vì để không khiến người khác hiểu lầm nữa, sau này anh vẫn nên gọi tôi là chị dâu đi." Giọng Úc Khả Khả lộ vẻ sung sướng rõ ràng: "Tôi cảm thấy xưng hô này rất êm tai đấy, lần sau gặp nhớ gọi thêm vài tiếng nhé."
Quý Lăng Hàn: "..."
Anh ta kìm nén cảm xúc, mặt thản nhiên nhìn chăm chú Úc Khả Khả vào trong xe, cửa xe được trợ lý Ôn đóng lại một cách nhẹ nhàng.
Chỉ trong chốc lát, chiếc xe màu đen chậm rãi khởi động rời đi.
Anh ta nghiến chặt khớp hàm.
... Mẹ nó.
---
Bầu không khí trong xe rất yên tĩnh.
Trong lúc nhất thời, không ai mở miệng.
Nhưng Quý Cảnh Diệp vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực như trước của Úc Khả Khả ngồi bên cạnh.
Anh không đọc tài liệu tiếp được nữa, không khỏi hờ hững liếc cô một cái, trong mắt thoáng ý cảnh cáo.
Úc Khả Khả thì chống cằm, không hề che giấu ánh mắt của mình, nhìn anh không chớp mắt.
Dáng vẻ ấy thật sự vô cùng chăm chú.
Hệ thống: [Cô mà nhìn nữa là nhân vật phản diện thật sự sẽ vứt cô khỏi xe đó.]
Rốt cuộc Úc Khả Khả kiềm chế lại chút.
Cô không nhắc lại chuyện vừa rồi mà chỉ cười tủm tỉm hỏi: "Đúng rồi, Quý Cảnh Diệp, anh vẫn chưa trả lời tôi đâu."
Quý Cảnh Diệp lại liếc cô.
Úc Khả Khả: "Cho nên giờ này anh tới đây có phải là vì cố ý đón tôi về hay không?"
Quý Cảnh Diệp không trả lời.
Cô không để ý anh yên lặng: "Thật ra chỉ cần anh tới đón tôi xuống máy bay, tôi đã rất vui vẻ rồi. Dù sao hôm trước anh nói thời gian này bận rộn nhiều việc, thế mà giờ còn tốn công vòng vo chạy đến một chuyến cỡ này khiến tôi rất ngại."
Mặc dù nói ngại nhưng mặt cô lại không hề đỏ chút nào. Chỉ khẽ chớp mắt với anh, nghĩ nghĩ rồi bổ sung: "Có điều, hình như lại càng vui vẻ hơn."
Quý Cảnh Diệp thản nhiên nói: "Tạm thời có việc bên đây."
Lần này đúng là trùng hợp.
Đúng lúc chi nhánh công ty bên đây có việc, cần anh tới một chuyến. Nếu như đã đến đây với đợi đến khi trở về đón cô xuống máy bay, với bây giờ đón cô đi không có gì khác cả.
Hơn nữa, Quý Lăng Hàn cũng ở đây.
Người này đã nhảy nhót trước mặt người khác quá lâu rồi.
Trợ lý Ôn ngồi đằng trước không nói gì, chỉ lén thở dài.
Vâng, chẳng qua là sau khi boss biết được cậu hai kia cũng tham gia tiệc đóng máy thì tạm thời đổi quản lý cấp cao được phái đến xử lý công việc bên đây thành chính anh mà thôi.
Lòng tự trọng của đàn ông ấy, đúng là kỳ lạ.
Có điều dù Quý Cảnh Diệp không thừa nhận nhưng Úc Khả Khả cũng đoán được.
Bởi vậy cô chỉ ra vẻ đứng đắn "À" một tiếng, giọng chân thành: "Vậy xem ra đây đúng là duyên phận trời định rồi, lại có thể khiến anh vốn không rảnh lại trùng hợp xuất hiện ở đây, hình như càng lãng mạn hơn rồi."
Quý Cảnh Diệp: "Câm miệng."
Úc Khả Khả cười tủm tỉm đưa tay lên làm động tác khóa kéo bên miệng. Nhưng còn chưa yên tĩnh được vài phút, dường như cô nghĩ đến gì đó, đột nhiên khẽ "À" một tiếng.
Ngay lúc Quý Cảnh Diệp không kiên nhẫn ngước mắt nhìn lại thì phát hiện lần này cô thật sự không muốn bày trò nữa.
Chỉ thấy Úc Khả Khả hơi khựng lại tự hỏi, sau đó chậm rãi nói: "Không xong rồi, hình như tôi bất cẩn quên mất trợ lý nhỏ rồi."
Hệ thống: [May mà cô còn nhớ đến cô ấy. Có điều dù cô có gọi cô ấy lên xe thì e là cô ấy cũng không dám đâu.]
Úc Khả Khả: [Thế giờ cô ấy ở đằng sau à?]
Hệ thống: [Đi theo rồi, các người gặp trực tiếp ở sân bay là được.]
Úc Khả Khả nhẹ nhàng thở ra: [Haizz, quả nhiên sắc đẹp hại người mà.]
Cô cảm thán từ đáy lòng xong bèn cúi đầu lấy điện thoại ra, vội vàng thành khẩn lại chân thành xin lỗi nhận sai với trợ lý nhỏ mà không chú ý tới, ngay sau khi cô nói câu nói kia, Quý Cảnh Diệp ở bên cạnh khẽ dừng động tác lại, siết chặt tài liệu lại.
Anh không biết sao, bỗng dưng lại nhớ đến dáng vẻ của cô kề tới ở ngoài xe trước đó.
Còn cả mùi hương được gió thổi đến trong thoáng kia.
Hơn nữa theo dòng hồi tưởng, hương hoa ngào ngạt này lại càng lúc càng rõ ràng hơn, cứ thế trắng trợn lan tràn trong xe.
Quý Cảnh Diệp: "..."
Anh khẽ nhếch bờ môi mỏng, bỗng không xem nổi tài liệu nữa.