Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 48

Lúc thuận lợi gặp mặt trợ lý nhỏ, cô ấy đang gọi cho người đại diện chị Trương.

"Thật đó, chị Trương." Trợ lý nhỏ nói với ngữ khí kiên định: "Em chắc chắn không nghe lầm, chị Khả Khả giới thiệu người đó là vị hôn phu, còn ngay trước mặt Quý Lăng Hàn."

Đảm bảo xong, cô ấy còn thì thầm: "Trước đó em đã nói, chị Khả Khả đâu giống người chỉ biết cắm đầu vào yêu đương, có phải chị Trương à, chị vẫn luôn hiểu lầm chị ấy không?"

Chị Trương: "..."

Bị trợ lý nhỏ chất vấn hỏi lại, chính chị ấy cũng không tự tin.

Chẳng lẽ là chị ấy hiểu lầm thật à?

Cái tên treo bên miệng Úc Khả Khả mỗi ngày, chẳng lẽ không phải Quý Lăng Hàn, mà là Quý Cảnh Diệp?

Nhưng cũng không đúng.

Chị ấy đâu đến nỗi mất tai lâu vậy chứ, chỉ hai cái tên này mà còn nghe nhầm được.

Hơn nữa... rốt cuộc là có quan hệ với Quý Cảnh Diệp, hay là có dính dáng tới Quý Lăng Hàn, tính chất của hai việc này đâu có giống nhau chứ.

Vẻ mặt chị Trương lập tức nặng nề.

Chị ấy nhớ đến lúc trước Úc Khả Khả bị bôi đen, đoàn luật sư nhà họ Quý ra tay.

Khi đó chị ấy tưởng là Quý Lăng Hàn làm nên không để ý. Nhưng bây giờ ngẫm lại, quả thật là có hơi kỳ lạ.

Tuy chị ấy không hiểu nhiều về mấy gia đình giàu có quyền thế nhưng vì chuyện của nghệ sĩ nhà mình, chị ấy còn cố tình đi tìm hiểu về Quý Lăng Hàn.

Loáng thoáng biết được hình như anh ta chỉ là con riêng, bởi vì địa vị xấu hổ không được coi trọng nên không có cách nào tiến vào được trung tâm quyền thế, chỉ đành lựa chọn đầu tư vào giới giải trí.

Mà người nắm quyền hiện tại của nhà họ Quý, chính là anh trai của anh ta, Quý Cảnh Diệp.

Bởi vậy, nếu có mặt Quý Cảnh Diệp, có lẽ Quý Lăng Hàn còn không sai nổi đoàn luật sư.

Chị Trương lại nhớ đến thái độ đặc biệt ân cần của người phụ trách thương hiệu D.

Nếu như chị ấy nhớ không làm thì hình như thương hiệu D cũng là của nhà họ Quý thì phải?

Chị Trương: "..."

Nếu đúng là Quý Cảnh Diệp thì dường như tất cả đều được giải thích rõ.

Nhưng câu hỏi lại tới, rốt cuộc khi nào nghệ sĩ nhà mình đang dây dưa không rõ với cậu hai nhà họ Quý trực tiếp biến thành vị hôn thê của cậu cả nhà họ Quý rồi?

Đây chính là nhân vật mà chị ấy đến nghĩ cũng không dám.

Chị Trương bụm miệng đập ngực bình bịch, chỉ cảm thấy sớm muộn mình cũng bị Úc Khả Khả hù chết.

"Thế này đi, đợi đến sau khi gặp em ấy." Chị ấy miễn cưỡng bình tĩnh lại, trầm giọng nói: "Em bảo em ấy gọi điện thoại lại cho chị, giải thích với chị rốt cuộc là có chuyện gì."

Trợ lý còn chưa trả lời, điện thoại trong tay đã hẫng.

Cô ấy kinh ngạc ngẩng đầu lên đã thấy Úc Khả Khả cầm điện thoại của mình, tay kia thì đặt bên môi, cười tủm tỉm với cô ấy làm dấu tay "suỵt".

Mặt trợ lý lập tức nóng lên, vô thức khẽ gật đầu.

Cho đến khi Úc Khả Khả cầm điện thoại của cô ấy, bắt đầu nói chuyện với chị Trương, cuối cùng cô ấy mới kịp phản ứng lại: Đợi chút, nếu như chị Khả Khả ở đây, vậy thì không phải vị hôn phu kia của chị ấy cũng đang ở đây hả?

Cô ấy vô thức nhìn xung quanh, thật sự nhìn thấy một người đàn ông ở gần bên kia.

Dường như anh đang đợi Úc Khả Khả, ánh mắt lãnh đạm, khí thế vẫn dọa người như trước.

Mà người bên cạnh anh có vẻ như là trợ lý, như đã phát hiện ra ánh mắt của cô ấy, đột nhiên quay đầu nhìn sang.

Anh ấy đẩy kính, thân thiện cười với cô ấy.

Trợ lý: "..."

Trợ lý: "..."

Cô ấy cứng ngắc khẽ gật đầu lại nhưng trong lòng thì suýt nữa sụp đổ.

Cho nên, bọn họ còn cùng chuyến bay sao?

Chỉ nhìn cậu Quý này từ xa thôi, cô ấy đã không kìm được sợ hãi, tiếp đó lại còn phải lên cùng chuyến bay nữa ư?

Hơn nữa, cô ấy nhớ hình như Quý Lăng Hàn đã nói, anh ta cũng cùng chuyến bay với các cô.

Đây chẳng phải là, chẳng phải là ---

Trợ lý đã tận mắt chứng kiến cảnh nước sôi lửa bỏng đáng sợ cỡ nào bèn không nhịn được nuốt nước miếng.

Cô ấy thầm nghĩ mình lại phải lần nữa đồng hành với hai cậu Quý thì da đầu vô thức run lên, trái tim cũng theo đó thấp thỏm cực kỳ không yên lòng.

Xin đó, dù thế nào cũng đừng đụng nhau nữa.

Cô ấy sợ lần này máy bay sẽ không chịu nổi đâu.

Chị Khả Khả ơi, cứu mạng.

Mà lúc này Úc Khả Khả được gọi điện giải thích với chị Trương.

Thái độ cô đặc biệt thành khẩn, mở miệng đã xin lỗi trước: "Xin lỗi chị Trương, em không nên liên tục lừa dối chị."

Chị Trương lập tức không giận nữa.

Trước giờ chị ấy mạnh miệng nhưng mềm lòng, lúc này chỉ "hừ" một tiếng: "Vậy chuyện em giấu chị hơi nhiều đó, em đang xin lỗi chuyện nào?"

Ai ngờ chị ấy vừa nói lời này, đầu dây bên kia thật sự lặng đi, dường như đang chột dạ.

Chị Trương lập tức bị cô ấy chọc cười, cạn lời: "Nếu như em còn chuyện gì gạt chị, có thể nói cho chị biết thì bây giờ mau chóng nói với chị đi. Đừng để đến sau khi chuyện xảy ra rồi, lại là người đại diện này của em biết cuối cùng, sớm muộn gì chị cũng bị em chọc cho bệnh tim đó."

Úc Khả Khả nghĩ thầm vậy thì nhiều lắm.

"Sao có thể chứ, em nào có chuyện gì gạt chị đâu, chỉ là nhất thời chưa nghĩ ra mà thôi." Cô hắng giọng, như không có việc gì quay lại chủ đề: "Là thế này, Quý Cảnh Diệp đúng là vị hôn phu của em, mà thật ra hôn ước của hai bọn em là do người lớn hai bên quyết định ấy."

Cô giải thích qua loa chuyện đính hôn, mặt tỉnh bơ nói: "Cho nên chị Trương, sau này chị đừng nhắc đến Quý Lăng Hàn nữa. Em và anh ta thật sự chỉ có quan hệ chị dâu và em chồng tương lai thôi."

Chị Trương còn chưa kịp hết khiếp sợ vì thật ra nghệ sĩ nhà mình và người đứng đầu nhà họ Quý đã sớm đính hôn thì lập tức đã bị câu nói tiếp đó của cô hấp dẫn.

Chị ấy lập tức bán tín bán nghi: "Vậy rốt cuộc trước kia em với Quý Lăng Hàn là như thế nào? Là do chị hiểu lầm thật à?"

Úc Khả Khả thầm nghĩ, đương nhiên là không phải rồi.

Nhưng dù sao chuyện này cũng là chuyện của nguyên chủ, cô không tiện trả lời bèn dứt khoát nhẹ nhàng lướt qua: "Tóm lại, bây giờ em đã thay đổi rồi. Chị xem lần này, có phải biểu hiện của em ở đoàn làm phim tốt lắm không?"

Chị Trương: "..." Nói cũng đúng.

Vả lại, trước đó cô và Quý Lăng Hàn có dính dáng thì chị ấy không quản được, chứ đừng nói bây giờ còn nâng cấp phần cứng biến thành người của anh cả, còn là vị hôn thê danh chính ngôn thuận, vậy thì chị ấy càng không có quyền can thiệp.

Từ khi ký với Úc Khả Khả đến nay, người đại diện vẫn nghĩ rất thoáng.

Đến giờ lại càng nghĩ thoáng hơn, chỉ với quan hệ đã đính hôn này thì so với Quý Lăng Hàn thế nào cũng tốt hơn.

Tâm trạng chị Trương lập tức trở nên tốt hơn.

Chị "ừ" một tiếng, giọng điệu hòa hoãn: "Thời gian này em quay phim cực khổ rồi, về nghỉ ngơi cho tốt đi. Công việc tiếp theo, mấy hôm nữa chị tìm cho em, chúng ta bàn bạc sau."

Úc Khả Khả cười đồng ý, việc này coi như qua.

Nhưng đợi đến khi lên máy bay, hiển nhiên không xuất hiện tình cảnh như trợ lý lo lắng.

Hệ thống: [Nam chính biết chắc chắn cô và nhân vật phản diện đi cùng nên trực tiếp hủy bỏ chuyến bay, chọn mai mới về.]

Úc Khả Khả nhanh chóng kịp phản ứng: [Vậy anh ta và Lê Hinh Nhụy cùng chuyến bay rồi.]

Hệ thống: [Có lẽ là anh ta muốn thế này chăng?]

Nghĩ đến trước khi các cô tạm biệt, Lê Hinh Nhụy nhìn Quý Lăng Hàn với ánh mắt phức tạp, Úc Khả Khả lập tức vui vẻ: [Nói vậy, những chuyện anh ta muốn làm hôm nay đúng là không thành công nổi một chuyện nào.]

Dù là muốn Lê Hinh Nhụy nhận ra thông qua sợi dây đỏ, dịu đi quan hệ với anh ta; hay là mời cô đi cùng, hoặc là muốn k*ch th*ch Quý Cảnh Diệp...

Hệ thống tổng kết lại: [Hành động bại khuyển*.]

(*) Bại khuyển: Ý chỉ thất bại tới như chó nhà có tang, tức là cực kỳ thất bại, mất mát, suy sút, nghèo rớt mồng tơi, mất đi tất cả giống như con chó sống lưu lạc chỉ có thể lang thang khắp nơi.

Úc Khả Khả nằm thoải mái trên ghế ngồi xa hoa, lập tức bị chọc cười: [Ha ha ha ha từ này hình tượng qua đi!]

Quý Cảnh Diệp yên vị bên cạnh bị cô làm ồn, không khỏi liếc cô.

Nhưng có lẽ vì cô và hệ thống đang cười nhạo Quý Lăng Hàn cho nên anh không ngăn cả, chỉ lạnh nhạt rũ mắt, tiếp tục xem văn kiện trước đó không xem nổi.

Đợi đến khi ý thức được trong đầu đột nhiên yên lặng, anh lại nghiêng đầu nhìn qua thì phát hiện không biết từ lúc nào Úc Khả Khả đã đeo bịt mắt và bịt tai nằm thiếp đi trên ghế rồi.

Quý Cảnh Diệp: "..."

Dù ở trước mặt anh hay ở trong kênh nói chuyện, Úc Khả Khả vẫn luôn có vẻ cực kỳ hoạt bát, ầm ĩ đến nỗi khiến người khác đau đầu.

Hình như lần này là lần đầu tiên, anh thấy cô yên tĩnh như vậy.

So với lúc mở mắt, nhìn cô ngủ có vẻ đặc biệt ngọt ngào, yên tĩnh, còn có phần khiến người ta không quen.

Nhưng nhìn dáng vẻ năm tháng yên bình này của cô, Quý Cảnh Diệp lại không muốn tiếp tục làm việc nữa.

Anh khẽ gõ ngón tay lên đầu gối, không biết đang nghĩ gì, ánh mắt tối đi, nặng nề.

Sau đó chỉ thấy anh đột nhiên thò tay ra, kéo bịt mắt của Úc Khả Khả xuống.

Hàng mi dài đậm của cô dán lên mí mắt, rung rung theo nhịp thở rất khẽ của cô, có cảm giác yếu ớt khiến người ta thương xót, suýt nữa khiến người ta mờ mắt.

Nhìn thế này, cuối cùng lại phù hợp với ấn tượng gương mặt đơn thuần đẹp đẽ cô mang đến cho người ta rồi.

Đợi thêm lát nữa, thấy dáng vẻ Úc Khả Khả vẫn ngủ say như trước, không hề bị ảnh hưởng, Quý Cảnh Diệp thoáng dừng lại, lại lần nữa giơ tay lên, định vuốt hàng mi rung rung của cô.

Thậm chí sau khi phát hiện không vuốt chuẩn, anh lại tỉnh bơ chạm vào lần nữa.

Lo lắng ảnh hưởng đến giấc ngủ của ký chủ, hệ thống cứ thế yên lặng nhìn hành động có thể nói là ngây thơ của nhân vật phản diện này: [...]

Không phải chứ, anh ta đang làm gì thế này?

Lần này dường như cuối cùng Úc Khả Khả đã cảm thấy khó chịu, đột nhiên đưa tay dụi mắt.

Nhưng cô vẫn không như Quý Cảnh Diệp mong muốn, tỉnh lại từ trong giấc ngủ say mà trái lại còn thuận tay nắm chặt lấy cái tay quấy rối kia, vô thức áp lên mặt mình.

Trong cơn mơ màng, cô cảm nhận được cái tay quấy rối kia đột nhiên cứng đờ, cuối cùng không lộn xộn nữa.

Úc Khả Khả lại yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Quý Cảnh Diệp: "..."

Thoáng sững sờ qua đi, anh rũ mắt nhìn người nắm chặt tay mình, lại còn ngủ ngon như vậy, ấn đường lập tức giật giật.

Chất lượng giấc ngủ tốt quá.

Mỗi lần đều là cô quấy rầy giấc ngủ của anh, làm anh mất ngủ, ngủ không được coi như bỏ qua, còn muốn trào phúng sự kính nghiệp đối với công việc của anh từ xa.

Thế mà giờ còn muốn ngủ yên ổn trước mặt anh ư?

Hừ, nằm mơ.

Đầu anh hiện lên vô số cảnh giày vò bản thân đã từng chịu, cảm xúc bỗng trở nên âm u.

Anh tính trả thù trực tiếp lấy xuống bịt tai của cô, lạnh lùng gọi tên cô:

"Úc Khả Khả."

"Úc Khả Khả."

"... Úc Khả Khả."

"Tỉnh dậy đi."

Hệ thống: [...]

Thống nó nhìn hành động khó hiểu của nhân vật phản diện, lập tức chìm vào thắc mắc hỗn loạn.

Không phải chứ, cuối cùng nhân vật phản diện đã bị lây bệnh, hết thuốc cứu rồi sao?

Cuối cùng thế giới này đã như kí chủ mong muốn.

Bình Luận (0)
Comment