Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 49

Dù chất lượng giấc ngủ của Úc Khả Khả có tốt thì cũng bị tiếng gọi hồn này đánh thức.

Cô mờ mịt mở to mắt, cứ thế mông lung chạm thẳng vào đáy mắt sâu thẳm của anh? Bịt mắt của cô đâu rồi?

Mà nói sao cứ là lạ nhỉ, sao lại sáng vậy chứ.

Còn chưa tỉnh táo lại, Úc Khả Khả lại vô thức lấy bịt tai của mình xuống, muốn biết Quý Cảnh Diệp gọi cô để nói cái gì.

... Ơ? Sao bịt tai của cô cũng không thấy đâu?

Úc Khả Khả chấn động sâu sắc: [Không phải chứ, trước khi ngủ, tôi lại không đeo bịt tai và bịt mắt à?]

Hệ thống: [... À, ừm.]

Không phát hiện hệ thống ậm ừ qua loa, Úc Khả Khả còn hơi khó hiểu: [Nhưng tôi nhớ rõ là tôi đã đeo lên rồi mà... Lạ ghê, chẳng lẽ là tôi buồn ngủ quá nên không phân biệt được à?]

Hiếm khi nghe được Úc Khả Khả nghi ngờ chính mình, Quý Cảnh Diệp khẽ nhếch bờ môi mỏng, mặt lặng lẽ giãn ra.

Dù là ai đều có thể nhận ra được tâm trạng của anh lúc này rất tốt.

Hệ thống không biết nên hình dung hành vi của nhân vật phản diện thế nào: [...]

Không xong rồi, lương tâm hơi đau.

Không rối rắm vấn đề này quá, Úc Khả Khả lại ngước mắt nhìn về phía Quý Cảnh Diệp, đôi mắt hạnh còn thoáng hơi nước, thoạt nhìn cực kỳ trong trẻo động lòng người: "Sao thế, Quý Cảnh Diệp?"

Quý Cảnh Diệp không nói gì, chỉ rũ mắt nhìn bàn tay mình bị nắm lấy.

Úc Khả Khả nhìn xuống theo ánh mắt anh, lúc này mới nhận ra điều kỳ lạ.

Cô vô thức nhấc tay anh lên, cẩn thận quan sát. Chỉ thấy ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, phát ra ánh sáng tựa ngọc dưới ánh sáng, đúng là bàn tay rất phù hợp với thẩm mỹ của cô.

Vậy nên câu hỏi lại tới rồi.

Tại sao cô có thể cầm tay Quý Cảnh Diệp thế nhỉ?

Úc Khả Khả: [Chẳng lẽ tôi thèm thuồng Quý Cảnh Diệp thế thật à, thế nên trong mơ cũng không quên nắm tay anh ta, thực hiện nguyện vọng của mình hả?]

Hệ thống muốn nói lại thôi: [Thật ra, chuyện này là ---]

Không đợi hệ thống trả lời, Úc Khả Khả lại cảm thán: [Không hổ là tôi, nằm mơ cũng cố gắng vậy, bản năng cơ thể này của tôi hiểu chuyện quá rồi.]

Hệ thống: [...] Được rồi, thôi cứ vậy đi.

Vì thế, sau khi cho rằng chính mình quấy rầy theo bản năng, Úc Khả Khả lại không hề tỏ vẻ ngượng ngùng chút nào mà trái lại còn nắm chặt tay anh, càng chặt hơn.

Cô khẽ chớp mắt, giả bộ như không hiểu ý của Quý Cảnh Diệp: "Làm sao thế? Anh không nói, tôi nhìn không hiểu đâu."

Quý Cảnh Diệp nghe rõ mồn một tiếng lòng của cô: "..."

Nhìn chăm chú đôi mắt hạnh có vẻ cực kỳ vô tội không hiểu của cô, anh lập tức yên lặng.

Rốt cuộc ngày nào đầu cô đều chứa mấy thứ gì đó, không hề đứng đắn chút nào.

Quý Cảnh Diệp đột nhiên thoáng hối hận, không nên cứ thế đánh thức cô.

Quả nhiên Úc Khả Khả ngủ vẫn dễ đối phó hơn.

Vì thế anh hờ hững rút tay về, sau đó lần nữa đeo lại bịt mắt cho cô dưới ánh mắt tiếc nuối của cô, thuận tiện còn bình thản điều chỉnh hạ ghế cho cô.

Úc Khả Khả thấy trước mắt đột nhiên tối om: ?

Không đợi cô phản ứng thì chợt nghe được bên tai truyền tới giọng nói lạnh nhạt, trầm tháp của anh: "Bây giờ cô có thể ngủ."

Úc Khả Khả: [Cho nên anh ta gọi tôi dậy, chỉ là vì đeo bịt mắt cho tôi à?]

Hệ thống: [... Chắc thế.]

Tuy Úc Khả Khả rất muốn kháng nghị nhưng dù sao cũng là cô nắm tay người ta trước, anh còn có lòng đeo bịt mắt cho cô.

Ngẫm nghĩ, cô vẫn có phần chột dạ ngậm miệng lại.

Đợi đến khi cô mơ mơ màng màng sắp chìm vào giấc mộng đẹp lần nữa, cô đột nhiên thắc mắc: [Đợi chút, nếu tôi không đeo bịt mắt thì vì sao bịt mắt lại ở trong tay Quý Cảnh Diệp được?]

Hệ thống... hệ thống sáng suốt kiên trì giữ yên lặng.

Hai tiếng sau.

Vừa xuống máy bay, dù đã tỉnh táo, trong lòng Úc Khả Khả vẫn quẩn quanh thắc mắc ban nãy.

Cô ngờ vực không ngừng đánh giá Quý Cảnh Diệp, nhưng dù thế nào cô vẫn không thể nhận ra được chút cảm xúc nào từ gương mặt lạnh lùng thản nhiên kia.

Úc Khả Khả: [Trong đây nhất định có ma.]

Hệ thống nghĩ thầm, đúng là có ma thật.

Nếu không phải cô luôn tìm đường chết chọc vào nhân vật phản diện, liệu có khả năng dẫn đến màn trả thù ngây thơ đó sao?

Xét cho cùng, không phải kí chủ vẫn phải kiểm điểm lại hành vi của mình sao.

Nhưng nghĩ đến kiên quyết không nhận nợ của kí chủ, hệ thống suy nghĩ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, dứt khoát lần nữa sáng suốt chọn yên lặng.

Mà lúc Úc Khả Khả dời mắt, khóe môi Quý Cảnh Diệp lại thoáng nhếch lên.

Trợ lý nhỏ và trợ lý Ôn đi theo sau bọn họ có thể cảm nhận được sự khác thường giữa hai người.

Trợ lý Ôn lén đánh giá bóng lưng của bọn họ, không nhịn được rối rắm: Chắc là trên máy bay giữa Quý tổng và cô Úc đã xảy ra chuyện gì rồi, đang bồi dưỡng tình cảm à?

Có phải trước đó Quý tổng mạnh mẽ thể hiện công khai chủ quyền nên làm cô Úc xúc động rồi?

Tâm trạng trợ lý Ôn lập tức kích động.

Mà trợ lý của Úc Khả Khả lại lo lắng nhìn về Úc Khả Khả ở đằng trước.

Không phải nghệ sĩ nhà mình bị bắt nạt đó chứ? Cô ấy đã nói rồi, nhìn cậu Quý này rất hung dữ, chị Khả Khả mà hẹn hò với anh ta sẽ phải chịu bao nhiêu áp lực chứ.

Cho nên liệu có phải hai người bọn họ cãi nhau vì chuyện trước đó của Quý Lăng Hàn hay không nhỉ?

Chị Khả Khả yếu ớt vậy, chắc chắn là không đánh lại được cậu Quý rồi.

Nghĩ vậy, mặt trợ lý lập tức trở nên nặng nề, cực kỳ thương nghệ sĩ nhà mình.

Thấy hai người ra khỏi sân bay, trợ lý nhỏ và trợ lý Ôn đi sát đằng sau bọn họ đột nhiên nhìn nhau.

Thấy vẻ mặt hoàn toàn khác trên mặt đối phương, bọn họ đều không nhịn được ngơ ngác.

Trợ lý nhỏ: Chị Khả Khả đã bị bắt nạt rồi, thế mà anh ta còn cười được, thảo nào đi theo bên cạnh cậu Quý.

Trợ lý Ôn: Tình cảm của Quý tổng và cô Úc càng lúc càng tốt, sao trợ lý nhỏ này còn không vui chứ? Kỳ lạ ghê.

Hai người nhìn nhau mà đều ghét đối phương, nhìn nhau không vừa mắt quay đầu đi: Hừ.

Sau đó vội vàng bước nhanh đuổi kịp Úc Khả Khả và Quý Cảnh Diệp.

...

Cuối cùng, vì trợ lý nhỏ tỏ ý mãnh liệt là không cần bọn họ tiễn, Úc Khả Khả bèn ngồi trên xe tới đón của Quý Cảnh Diệp, đi thẳng tới khu nhà ở Vân Vực.

Được giới giàu có coi là biểu tượng của thân phận và giới, toàn bộ bài trí của khu nhà ở đều là đẳng cấp cao.

Đại bình tầng ở đây cơ bản đều có bảy trăm mét vuông, cực kỳ xa hoa, đều mỗi lầu một hộ, một gia đình chỉ quyền hạn với lầu của mình. Mà căn hộ ông cụ Quý tặng cho Úc Khả Khả vừa khéo ở trên lầu Quý Cảnh Diệp, hai tầng có quyền hạn chung.

Hơn nữa, có lẽ vì ông cụ đã tính từ trước là quà đính hôn tặng cho cô nên trước đó lúc xây dựng căn hộ, hai tầng này đã thông thang máy nội bộ.

Lúc trước vì tiện đi làm, Quý Cảnh Diệp mới chọn ở lại đây. Mà "Úc Khả Khả" khi đó lại cực kỳ sợ hãi anh, tránh né còn không kịp, tuyệt đối không có khả năng chuyển đến đây, đương nhiên sẽ không nghĩ đến chuyện này.

Bởi vì, chỉ cần Úc Khả Khả đến ở, thực ra "quan hệ ở chung" mà cô hay nói đùa trước đó có thể nói là không sai.

Lúc trước Úc Khả Khả chuyển đồ, thật ra đã cố ý sang đây xem qua phòng rồi.

Cô cực kỳ hài lòng với hoàn cảnh nơi đây, không những không gian lớn, lầu xa xỉ rộng rãi hơn sáu mét, còn kèm theo bể bơi lơ lửng, sân thượng cực lớn và hoa viên xinh đẹp vuông góc.

Hơn nữa, dù cô không vào ở, nơi đây vẫn luôn được quét dọn rất sạch sẽ.

Mà thứ làm cô thích nhất chính là một bên cửa sổ sát đất toàn cảnh kia.

Đứng ở đó có thể thưởng thức được cảnh sắc của cả thành phố ở đủ mọi góc độ.

Nếu như không phải đột ngột quyết định đi đóng phim, Úc Khả Khả đã sớm tới đây hưởng thụ cuộc sống rồi.

Đến giờ cuối cùng có thể vào ở, chỉ nghĩ thôi cô đã có chút mong ngóng.

Có điều, trước đây, cô còn một chuyện muốn làm.

Vì vậy, ngay lúc hai người đi thang máy lên, Quý Cảnh Diệp đột nhiên phát hiện, Úc Khả Khả rất tự nhiên đi theo anh ra khỏi thang máy.

Ý thức được khả năng cô muốn vào trong nhà, anh thoáng dừng bước lại.

Tuy đã chuẩn bị tinh thần sớm muốn cô sẽ tìm cơ hội mặt dày mày dạn quấn lấy, nhưng không ngờ cô lại gấp gáp như vậy, còn chưa có ngày đầu tiên đã muốn đến "làm khách" rồi.

Quý Cảnh Diệp khẽ nhếch môi mỏng nhưng vẫn mở cửa.

Quả nhiên, một giây sau anh nghe thấy giọng cô truyền đến từ đằng sau: "Quý Cảnh Diệp, tôi có thể vào thăm một lát không?"

Anh dừng bước, quay đầu nhìn cô.

Chỉ thấy gương mặt Úc Khả Khả nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh, dường như đang mong chờ gì đó.

Trong đầu hiện lên lúc cô mơ màng bị đánh thức, ánh mắt cũng lấp lánh như vậy, Quý Cảnh Diệp hờ hững đáp lại một tiếng rồi ra hiệu cô vào cùng.

Úc Khả Khả lập tức ngập tràn sung sướng đi vào.

Có điều cô chỉ dạo qua một vòng ở phòng khách mang tính tượng trưng, nhìn kết cấu và sắp xếp không khác mấy với trên lầu xong thì lập tức thể hiện rõ ý định đứng trước thang máy nhỏ thông nhau giữa hai lầu của hai người.

Cô mò mẫm ấn xuống, lộ ra vẻ bừng tỉnh: "Thì ra là thông ở phòng khách, vậy thì không vấn đề gì rồi."

Không ngờ cô chỉ đi lòng vòng qua loa, không có ý định ngồi xuống.

Quý Cảnh Diệp không nhịn được khẽ nhíu mày, nhất thời không thể hiểu được cô muốn làm gì.

Anh thản nhiên nói: "Cô tới để đứng ở đó hả?"

Nhưng anh vừa dứt lời, chỉ thấy Úc Khả Khả khẽ gật đầu thật, thản nhiên thừa nhận: "Đúng vậy, tôi muốn xem cái thang máy nhỏ này thông ở đâu, tò mò lâu lắm rồi ấy."

Quý Cảnh Diệp: "..."

Ấn đường anh giật giật, lần nữa có cảm giác không khống chế được cô hành động không theo lẽ thường.

"Thật ra trước đó tôi chuyển đồ tới đã rất tò mò về cái thang máy nhỏ này rồi." Dường như phát hiện ra sự khó tin của anh, Úc Khả Khả quay đầu nghiêm túc giải thích: "Có điều chưa được sự cho phép của anh cũng không tiện đi thẳng xuống, đến giờ cuối cùng có thể rồi."

Cô cực kỳ vui vẻ nói: "Hôm nay thật sự cảm ơn anh, Quý Cảnh Diệp."

Quý Cảnh Diệp: "..."

Anh tỉnh bơ nhìn chằm chằm thang máy nhỏ, một lúc lâu sau vẫn phát hiện rốt cuộc nó có mị lực gì mà có thể hấp dẫn được sự chú ý của cô.

Chỉ có thể nói lòng tò mò của Úc Khả Khả thật sự rất dồi dào, dù chỉ thang máy lên xuống tương tự cũng có thể khơi dậy sự hứng thú và mong muốn tìm tòi nghiên cứu của cô.

Anh lập tức vuốt huyệt thái dương, thở mạnh ra một hơi.

Quý Cảnh Diệp: "Nên là không có chuyện gì nữa hả?"

Thật ra, cô vào đây chỉ là vì để xem cái thang máy này?

Nghe được câu hỏi anh lặp lại lần nữa, hiển nhiên Úc Khả Khả đã hiểu lầm.

Vì thế cô nghiêm túc gật đầu, thuận tay ấn lên phím thang máy: "Đúng vậy, thời gian không còn sớm nữa, tôi phải lên nghỉ ngơi rồi, không làm phiền anh nữa."

Cô thật sự nghiêm túc tạm biệt anh rồi đi tới thang máy.

Trước khi cửa thang máy đóng lại, cô còn cười híp mắt vẫy tay với anh: "Quý Cảnh Diệp, ngủ ngon~"

Quý Cảnh Diệp: "..."

Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm cửa thang máy chậm rãi đóng lại, bóng dáng cô biến mất bên trong.

Được lắm.

Cố ý mặt dày mày dạn đòi vào cửa chỉ là vì đi thang máy nội bộ lên lầu một lần.

Có phải cô bị bệnh không đó?

Sự nghi ngờ vô số lần lại lần nữa xuất hiện trong lòng.

Cô tiếp cận anh, có phải vì để chọc tức chết anh hay không?

----

Lời tác giả:

Úc Khả Khả: Anh không hiểu được niềm vui khi đi thăm nhà mới.

Quý tổng: Đúng là không hiểu (lạnh lùng).

Chương này... đại khái là trả thù và phản trả thù (rơi vào trầm tư).

Bình Luận (0)
Comment