Một đêm mộng đẹp.
Úc Khả Khả lười biếng tỉnh dậy từ chiếc giường lớn mềm mại, chậm rì trở mình, cảm giác thoải mái thở dài một hơi.
Một ngày có thể ngủ một giấc đến tự nhiên tỉnh, không cần phải quay phim, thật sự quá hạnh phúc hu hu hu.
Đang nghĩ đại bình tầng này thật thoải mái, cô chợt nghe giọng của hệ thống: [Chào buổi sáng, ký chủ.]
Cùng với tiếng chuông báo thức nhẹ nhàng, hệ thống báo cáo: [Quý Viễn Giang nghe nói cô ở đây, đặc biệt sắp xếp quản gia tới chăm sóc cô.]
Này e không phải là giám thị à, ông cụ Quý rảnh thế sao?
[Khu nhà ở Vân Vực vốn do bên đó quét tước giúp cô, trước khi cô dọn đến thì ông ta đã nhận được tin rồi.] Hệ thống giải thích: [Còn về phần biết rõ tối qua cô vào ở là vì tiệc đóng máy của các cô thu hút sự chú ý quá.]
Úc Khả Khả: [Ý cậu là chuyện Quý Cảnh Diệp và Quý Lăng Hàn bóc nhau, kết quả cuối cùng lại thành kết hợp lại làm ông ta bẽ mặt?]
Hệ thống: [Nói vậy cũng đúng, có điều hình như trọng điểm vẫn ở chỗ ký chủ.]
[Liên quan đến nhà họ Quý, dù truyền thông có chụp được cũng không dám đưa tin ra thật.] Úc Khả Khả đứng lên chuẩn bị đi rửa mặt, có vẻ ngẫm nghĩ nói: [Vậy thì là do ông ta cố tình phái người theo dõi bọn họ nên mới phát hiện chuyện tối qua.]
Hệ thống: [Không có chuyện này. Quý Viễn Giang áy náy với cả hai người nhân vật phản diện và nam chính, bởi vậy trước giờ chưa từng hỏi đến chuyện giữa bọn họ.]
Úc Khả Khả lập tức hứng thú: [Tức là sao?]
Hệ thống: [Vì chú hai Quý.]
Úc Khả Khả: ? Người không lường tới lại xuất hiện.
[Tuy bề ngoài chú hai Quý sợ sự uy h**p của nhân vật phản diện, chỉ có thể tạm thời ở ẩn nhưng vẫn luôn phái người theo dõi hành động của anh ta.] Hệ thống đưa lời giải thích: [Mấy hôm trước, công ty con ở thành phố Nam này có sự cố, vốn là quản lý cấp cao của công ty tới, cuối cùng lại tạm thời đổi thành nhân vật phản diện.]
Hệ thống: [Ông ta cảm thấy việc này có bất thường nên vẫn luôn theo sát nhân vật phản diện, sau đó thì biết được chuyện nhân vật phản diện và nam chính cãi nhau vì cô. Trước đó ông ta đã nghi ngờ cô có dính dáng với Quý Lăng Hàn, sau khi khẳng định thì lập tức báo cho ông cụ Quý.]
Nhưng Úc Khả Khả không để ý chuyện bị báo cáo này, mà trái lại, cô chú ý đến chuyện khác.
[Cho nên ý cậu là, Quý Cảnh Diệp không có việc thật mới trùng hợp xuất hiện ở thành phố Nam à?]
Giọng của cô đột nhiên trở nên vui sướng: [Tôi bảo mà, nào có chuyện trùng hợp vậy được, quả nhiên anh ta lừa tôi.]
Hệ thống: [Tuy là đúng như thế nhưng có phải cô không nắm đúng điểm chính rồi hay không?]
[Chú hai Quý này thật là, không chỉ chơi b**n th** mà làm cũng b**n th**.] Cuối cùng Úc Khả Khả nghiêm túc lại, tặc lưỡi bình luận: [Phái người theo dõi hành tung của cháu trai coi như bỏ qua, thế mà còn đi méc người lớn, đúng là thâm hiểm.]
Có điều cũng đúng, tuy ấn tượng sâu sắc nhất của cô với chú hai Quý vẫn là "thời gian ngắn", "không được lắm" nhưng những điều này không đồng nghĩa với việc ông ta dễ đối phó.
Không giống với chú ba Quý đầu óc ngu si, dễ dàng kích động, chỉ trong thoáng ở cùng ngắn ngủi với chú hai Quý, đã có thể nhìn ra được ông ta là một lão hồ ly giấu kim trong bông, cực kỳ thâm hiểm.
Dù gì ông ta cũng là nhân vật có thể tranh quyền với nhân vật phản diện giai đoạn trước, đến giai đoạn sau lại đấu với nam chính, chưa từng rớt sóng, đương nhiên không thể đơn giản như vậy.
Cô nghĩ ngợi rồi lại hỏi: [Thế ông cụ Quý phản ứng ra sao?]
Hệ thống: [Quý Viễn Giang chưa nói gì, chỉ là sau khi biết cô vào ở khu nhà ở Vân Vực, biết được bên này không có ai chăm sóc cô thì đặc biệt sắp xếp quản gia tới.]
Úc Khả Khả: [?]
Tuy bớt được phiền toái thì tốt nhưng phản ứng này của ông cụ Quý có phải có hơi kỳ lạ hay không.
Cô lại nghĩ đến lời ban nãy của hệ thống, bởi vì áy náy với cả hai đứa con trai nên dứt khoát mặc kệ sao?
Đúng là thú vị thật.
[Có điều sau khi nhân vật phản diện biết chuyện thì cho quản gia về rồi.] Hệ thống nói tiếp: [Sau đó anh ta lại sắp xếp cho cô một trợ lý sinh hoạt, sắp tới rồi đó.]
Úc Khả Khả: [...]
Chỉ nghe mấy chuyện uẩn khúc của nhà họ Quý đã cảm thấy hơi choáng váng, cô cẩn thận sửa lại: [Nói cách khác, thật ra cuối cùng người đến chăm tôi lại là người của Quý Cảnh Diệp, đúng không?]
Hệ thống đáp lời khẳng định.
Úc Khả Khả lập tức thở phào: [Thế thì không sao rồi.]
Nếu thật là người do nhà họ Quý sắp xếp thì đúng là hơi phiền phức.
Giờ thì không vấn đề rồi.
Tòa nhà Quân Minh.
Nghe Úc Khả Khả biết được anh ngăn cản quản gia xong, Quý Cảnh Diệp không những không cảm thấy kỳ lạ mà còn có vẻ phảng phất như tín nhiệm.
Anh cứ thế rũ mắt, giãn hàng mày.
Có lẽ vì nguyên nhân cùng lầu trên lầu dưới, tương đương liên tục có tiếp xúc. Từ tối hôm qua trở về, trong đầu anh trở nên cực kỳ yên bình, thậm chí không có một lần nào phát ra tiếng dòng điện rẹt rẹt nữa.
Hiếm khi anh có giấc ngủ ngon, không bị tra tấn nữa.
Bởi thế, khi buổi sáng tỉnh giấc nhận được tin tức Quý Viễn Giang sắp xếp người tới, tuy Quý Cảnh Diệp không vui nhưng tâm trạng cũng không quá khó chịu.
Thậm chí nghe được Úc Khả Khả dậy, lại bắt đầu nói chuyện ríu rít với hệ thống, anh không hề cảm thấy ồn ào.
Trái lại, Úc Khả Khả vừa nói câu "Là Quý Cảnh Diệp thì không sao rồi", nghe giọng cô đột nhiên thoải mái, dường như tâm trạng anh cũng thả lỏng theo.
Nhưng anh còn chưa kịp thu lại độ cong nơi khóe môi thì chợt nghe được Úc Khả Khả cảm thán: [Quý Cảnh Diệp hữu dụng ghê. Không những có thể mượn danh tiếng của anh ta để cáo mượn oai hùm, bây giờ còn có thể lo được cả việc cản người nhà họ Quý.]
Quý Cảnh Diệp: "..."
Anh chậm rãi thu lại biểu cảm, mặt hờ hững nghĩ: Quả nhiên, anh không nên trông chờ người phụ nữ Úc Khả Khả kia có thể phun ra được lời ngọc ngà gì.
—
Có trợ lý sinh hoạt Quý Cảnh Diệp cố ý sắp xếp cho, chất lượng cuộc sống của Úc Khả Khả trở nên tốt hơn.
Nằm ở nhà thoải mái, thong dong vài ngày, cô đột nhiên nhận được điện thoại của Lê Hinh Nhụy.
Lê Hinh Nhụy: "Em phát hiện một nhà hàng đồ ăn ngon mới mở, nghe nói đánh giá khá tốt, chị Khả Khả có hứng thú không?"
[Thật ra, từ sau khi trở về, nữ chính vẫn luôn chọn nhà hàng, muốn mời cô ăn cơm.] Hệ thống không hề nể nang vạch trần lời nói dối của cô ta: [Cô ta thử từng nhà rồi sau đó mới quyết định chọn nhà này.]
Nghĩ đến mình thật sự cũng nên đi ra ngoài hoạt động một chút rồi, Úc Khả Khả tự nhiên sảng khoái đồng ý.
Trước khi cúp điện thoại, hình như cô còn nghe loáng thoáng được giọng nói vui vẻ cực kỳ kìm nén ở đầu dây bên kia.
Cô không nhịn được cười theo.
Có điều vì chuyện này lại nhắc nhở Úc Khả Khả, hình như cô vẫn nợ Quý Cảnh Diệp một bữa cơm.
Lúc ấy cô xuất phát từ sự cảm ơn, đã từng nói muốn mời anh ăn cơm, kết quả lại vẫn chưa thực hiện được.
Chủ yếu là vì, ngay sau ngày cô trở về, không đợi cô có hành động, Quý Cảnh Diệp lại đột ngột đi công tác rồi.
Úc Khả Khả nghĩ, nhớ cạnh nhà hàng kia là khu phố thương mại.
Chắc phải mua quà coi như là bồi thường cho lời cảm ơn đến muộn đi.
...
Chuyện mời này Úc Khả Khả đi ăn này, Lê Hinh Nhụy thật sự đã lên kế hoạch kỹ càng.
Cô ta muốn chính thức bày tỏ lòng biết ơn với Úc Khả Khả đã cứu mình, đồng thời cũng chứng minh lời cô nói ngày đó là đúng, dù không có duyên phận cũng không sao, cô ta có thể hoàn toàn tự chủ động tạo ra cơ hội.
Bởi vậy, sau khi nhìn thấy Úc Khả Khả đẩy cửa nhà hàng, đi đến trước mặt mình, Lê Hinh Nhụy lập tức chợt nở nụ cười: "Chị Khả Khả!"
Xem đi, không phải lần này lại gặp rồi đó sao?
Không biết Lê Hinh Nhụy đang nghĩ gì, Úc Khả Khả gật đầu ngồi xuống, ngước mắt thì thấy được nụ cười cực kỳ rạng rỡ của cô ta.
Cô thuần thục đưa tay che đi: [Wow, chói mắt quá.]
Hệ thống cũng không nhịn được cảm thán: [Trong truyện đây là đãi ngộ chỉ nam chính mới có đó, giờ e là anh ta hâm mộ phát khóc rồi.]
Ngược lại Úc Khả Khả như được nhắc nhở: [Cho nên hôm đó bọn họ có gặp nhau trên máy bay không?]
Hệ thống: [Có, nhưng bầu không khí giữa hai người lúc đó hơi xấu hổ, không nói lời nào.]
Hôm đó, sau khi Úc Khả Khả và Quý Cảnh Diệp rời đi, Lê Hinh Nhụy đi chuyến bay ngày hôm sau, thì quả nhiên bất ngờ gặp được Quý Lăng Hàn.
Lúc đó anh ta vẫn giữ phong độ nhẹ nhàng như trước, dường như không bị chuyện tối hôm trước ảnh hưởng.
Quý Lăng Hàn cười dịu dàng với cô ta: "Thật trùng hợp, em cũng bay chuyến này à?"
Nhưng trong đầu Lê Hinh Nhụy khi ấy lại là gương mặt sa sầm có phần đáng sợ tối qua.
Cô ta đột nhiên phát hiện, hình như bản thân thật sự không hiểu rõ người bạn thân từ nhỏ này lắm.
Hoặc là nói, ngoại trừ chút chuyện anh ấy tự nói với mình kia ra thì mình hoàn toàn không hiểu gì về anh ấy.
Thế nên tối hôm trước đột ngột thấy anh ấy trở mặt, Lê Hinh Nhụy lại có cảm giác lạ lẫm với người này.
Huống chi, cô ta vẫn nhớ rõ, tối hôm trước Quý Lăng Hàn nói là đi chuyến bay tối.
Thế nên sự trùng giờ bây giờ thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?
Hoặc có lẽ là, lần này, sau khi vào đoàn làm phim đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Cũng có lẽ là cô ta thật sự đã chín chắn hơn rồi, không hề đơn thuần tôn trọng dựa vào cái gọi là duyên phận.
Lê Hinh Nhụy cũng cười với anh ta: "Đúng là rất trùng hợp, anh Quý."
Tuy nét cười vẫn rạng rỡ, ấm áp như trước nhưng đã mất đi sự vui vẻ và ngạc nhiên khi gặp nhau trong quá khứ.
Quý Lăng Hàn không nhịn được nhíu mày.
Lúc Quý Lăng Hàn giúp Lê Hinh Nhụy cất vali, ống tay lơ đãng trượt xuống, lộ ra sợi dây đỏ trên cổ tay kia.
Quý Lăng Hàn ra vẻ như vô tình nhìn về một bên, phát hiện ánh mắt cô thật sự đã dừng lại trên sợi dây.
Dường như Lê Hinh Nhụy cảm thấy quen thuộc nhìn nhiều thêm chút, nhưng khóe miệng Quý Lăng Hàn chưa kịp nhếch lên đã thấy cô dời mắt, lễ phép nói lời cảm ơn với mình.
Cô không nhận ra sợi dây đỏ này.
Sắc mặt Quý Lăng Hàn chầm chậm sa sầm.
…
Sau khi nghe hệ thống thuật lại xong, Úc Khả Khả lập tức vui vẻ: [Ha ha ha tôi nói mà, chưa biết chừng Lê Hinh Nhụy đã quên sợi dây đỏ kia từ lâu rồi!]
Hệ thống lại có phần khó hiểu: [Nhưng trong truyện gốc, lúc Quý Lăng Hàn để lộ ra sợi dây đỏ, Lê Hinh Nhụy đã nhận ra, hơn nữa còn rất cảm động ấy.]
[Khi đó hai người đã hẹn hò, Quý Lăng Hàn cố tình nhắc lại hồi ức khi bọn họ còn nhỏ, đương nhiên Lê Hinh Nhụy có thể nhớ ra.] Úc Khả Khả nín cười: [Nhưng bây giờ, đã hai mươi năm rồi, Lê Hinh Nhụy lại chưa xác định rõ tình cảm với anh ta, cho dù thấy anh ta đeo thì cũng sẽ không nghĩ nhiều.]
Dường như phát hiện ra tâm trạng Úc Khả Khả rất tốt, Lê Hinh Nhụy cũng vô thức cười theo: "Chị Khả Khả, chị còn muốn gọi gì nữa không? Những món em gọi đều là món nổi tiếng của nhà hàng rồi.]
Phải biết những món chọn lúc này đều là những món cô ta đích thân thử, cảm thấy mùi vị khá ngon đó.
Úc Khả Khả lắc đầu: "Tôi tin cô, gọi mấy món này thôi."
Tay Lê Hinh Nhụy cầm menu thoáng khựng lại, lỗ tai có vẻ hơi đỏ.
Cô ta nhỏ giọng đáp lời, lại vô thức nhếch môi.
Chị Khả Khả nói tin mình đó.
Bước đầu tiên của kế hoạch, thành công!
...
Nhà hàng Lê Hinh Nhụy lựa chọn tỉ mỉ, quả nhiên mùi vị khá ngon.
Sau khi hai người cơm nước xong thì đi tới khu phố thương mại.
Còn chưa vào khu phố thì đột nhiên nghe được có người gọi tên cô.