Úc Khả Khả quay đầu lại thì thấy một thanh niên nhìn có vẻ sáng sủa, sạch sẽ đang chạy về phía mình.
Úc Khả Khả láng máng cảm thấy hơi quen quen: [Cậu ta là?]
Hệ thống: [Cậu ta là Tống Tuyền.]
Tống Tuyền chính là diễn viên nam mới bị Úc Nhiễm vì yêu sinh hận yêu cầu đóng băng, có điều so với ấn tượng trước kia, dường như cậu ấy đã trưởng thành hơn chút.
Rõ ràng là đã chịu đả kích trong khoảng thời gian này, sự kiêu ngạo thanh cao trên người đã bớt đi.
Tống Tuyền chạy chậm tới trước mặt Úc Khả Khả, thở hổn hển một lát rồi nở nụ cười: "Chị Úc, không ngờ lại gặp chị ở đây."
Úc Khả Khả gật đầu: "Sao cậu lại ở đây?"
Không phải lúc này cậu ấy phải vào đoàn làm phim quay phim rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây?
Nhà đầu tư Úc mới thăng chức làm tư bản tân nhiệm lập tức lộ ra ánh mắt sắc bén.
Không biết có phải là cảm nhận được khí chất tư bản trên người cô hay không mà Tống Tuyền thoáng lộ ra vẻ rối rắm.
Cậu ấy xấu hổ cười cười, giải thích: "Hai hôm trước mẹ em phẫu thuật, em xin đạo diễn Tỉnh nghỉ vài ngày."
Hệ thống nhìn thoáng qua: [Mẹ cậu ta ở bệnh viện gần đây.]
Lúc này Úc Khả Khả mới "à", ánh mắt dịu đi: "Mẹ cậu sao rồi?"
Nói đến đây, Tống Tuyền lập tức cực kỳ biết ơn, nghiêm túc trả lời: "Phẫu thuật rất thành công, sắp tới chỉ cần tĩnh dưỡng là khỏe rồi."
Cậu ấy thật sự biết ơn Úc Khả Khả, lúc ấy nhận được điện thoại thử vai của Tỉnh Nguyệt, Tống Tuyền hoàn toàn ôm tâm trạng đánh cuộc một lần để qua thử, không ngờ thật sự được nhận, còn trở thành nam phụ số 3.
Mà công ty đóng băng cậu không những không ngăn cản mà còn sắp xếp người đại diện tới bên cậu, ra vẻ nghiêm túc lần nữa muốn nâng cậu.
Thậm chí ngay cả Úc Nhiễm, dường như cũng đột nhiên biến mất không thấy đâu, không gọi điện thoại diễu võ giương oai với cậu, tiếp tục uy h**p nữa.
Tất cả biến cố đột ngột này khiến Tống Tuyền lập tức sợ ngây người.
Không biết rốt cuộc là có chuyện gì, cho đến khi vào đoàn làm phim, cậu vẫn luôn thấp thỏm lo lắng không yên, suýt nữa tưởng rằng đây là một cái bẫy.
Cho đến khi cậu hỏi dò Tỉnh Nguyệt, rốt cuộc là sao chị ấy biết được sự tồn tại của cậu, qua lời của đạo diễn Tỉnh, cậu mới được biết đến tên của Úc Khả Khả.
Cùng là họ "Úc", chắc là cô và Úc Nhiễm có liên quan nhỉ?
Có phải đã biết gì nên mới muốn ra tay giúp cậu không?
Nhưng mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, Tống Tuyền đều rất cảm ơn Úc Khả Khả, cũng vẫn luôn nhớ kỹ cô.
Thế nên, ngay lúc cậu mua đồ, từ xa đã nhận ra cô.
Tống Tuyền nhìn thoáng qua người bên cạnh Úc Khả Khả - Lê Hinh Nhụy, cười nói: "Chị Úc, hai người chuẩn bị đi dạo phố à? Em biết khá rõ nơi này, nếu như không chê thì em còn có thể xách đồ phụ nữa."
Tuy mục đích chủ yếu là để chọn quà cho Quý Cảnh Diệp, nhưng đã đến khu phố thương mại, đương nhiên là phải dạo một vòng rồi.
Úc Khả Khả nghiêng đầu liếc Lê Hinh Nhụy.
Lê Hinh Nhụy do dự.
Tuy đúng là bản thân đã thầm nghĩ đi dạo phố riêng với Úc Khả Khả nhưng dáng vẻ chờ mong này của Tống Tuyền, phảng phất rất muốn có thể giúp đỡ được gì khiến cô ta không khỏi nhớ đến lúc trước mình được Úc Khả Khả cứu.
... Bọn họ có vẻ giống nhau.
Nghĩ vậy, Lê Hinh Nhụy lập tức mềm lòng, gật đầu: "Em không ngại đâu."
Mà cái gật đầu này cô ta, đã định trước sau đó phải hối hận đến xanh ruột.
Quả nhiên thương đàn ông thì xui xẻo tám đời mà, hu hu.
Bởi vì suốt dọc đường, Tống Tuyền đều đi bên trái Úc Khả Khả, không rời một tấc.
Lúc trước cậu ấy nói "Biết khá rõ chỗ này", thật ra có phần không đúng. Nào chỉ có chút hiểu rõ, rõ ràng là cửa hàng nào đều giống như vào nhà mình, giới thiệu cho hai người thật sự kỹ càng như nằm lòng bàn tay.
Thực tế cậu không chỉ có tài ăn nói mà mắt thẩm mỹ cũng rất được.
Lúc giúp Úc Khả Khả chọn đồ, cậu ấy luôn có thể nhạy bén lựa ra cái thích hợp nhất, sau đó khen cô đến ba hoa chích chòe, thậm chí không dùng cả từ nào lặp.
Cho đến khi Lê Hinh Nhụy liên tiếp quay đầu lại, trong lòng bội phục không thôi, còn không nhịn được học lén, ghi lại những lời khen quá đà này.
Nhưng vấn đề là, trong lúc đó, cô ta hoàn toàn không có cơ hội chen miệng, đến chút cảm giác tồn tại cũng không có!
Ví như lúc này, dù tay Tống Tuyền đã đầy túi mua sắm nhưng nụ cười vẫn nhiệt tình, xán lạn như trước.
Thái độ thân thiết, ân cần của cậu ấy không hề giảm đi chút nào, bận trước bận sau phục vụ, quả thật là còn chuyên nghiệp hơn cả nhân viên tư vấn.
Mà thực tế là, đám nhân viên tư vấn vốn nên tiến lên phục vụ thật sự bị cậu ấy gạt qua một bên.
Đám nhân viên tư vấn: "..." Tức ghê, gặp đối thủ rồi.
Lê Hinh Nhụy đi dạo mệt rồi vẫn không thể tìm được điểm đột phá, không khỏi thở dài.
Cô ta đứng yên trong cửa hàng, không nhịn được đấm chân.
Thấy Úc Khả Khả ở đằng trước đang chọn cà vạt, cô ta mới nhỏ giọng uyển chuyển hỏi dò: "Này, cậu Tống, cậu không mệt à?"
Tống Tuyền vừa bị nhân viên tư vấn uyển chuyển mời sang một bên, đang tiếc nuối nhìn về đằng trước.
Nghe giọng của Lê Hinh Nhụy thì có phần ngơ ngác quay đầu: "Hả?"
Chạm phải ánh mắt có phần mất mát của cậu ấy, Lê Hinh Nhụy suýt chút nữa mềm lòng, vội vàng nói: "Tôi cảm thấy chắc là cậu Tống mệt rồi, có muốn nghỉ ngơi chút không?"
Tống Tuyền lộ vẻ bừng tỉnh, cười cười với cô ta: "Mới có chút nặng không đáng bao nhiêu. Cô Lê, cô yên tâm, cho dù hai người đi sắm đồ vài lần, tôi vẫn có thể xách được."
Lê Hinh Nhụy: "..." Cô ta không có ý này.
"Nếu như cô Lê thấy mệt, không tiện thì tôi có thể nhắc với chị Úc một tiếng." Hình như thấy vẻ mặt cô ta khó xử thật, Tống Tuyền nghĩ nghĩ, lại tỏ vẻ quan tâm, nói: "Tôi biết trong khu này có một quán trà sữa uống ngon lắm, cô có thể vào quán đó trước chờ chúng tôi. Chị Úc ở đây có tôi là được rồi."
Lê Hinh Nhụy: !!!
Cô ta lập tức ngồi ngay ngắn, tinh thần cực kỳ phấn chấn: "Tôi không mệt, không cần! Tôi còn có thể tiếp tục đi dạo với chị Khả Khả!"
Tống Tuyền: ?
Có vẻ không hiểu sao cô ta kích động như vậy, cậu ta im lặng một lát: "À thế à? Thế, thế thì tốt rồi."
Lê Hinh Nhụy: "..."
Xong rồi, lại bị ung thư xấu hổ rồi.
Cô ta nở nụ cười nhạt nhẽo: "Này, cậu Tống, cậu hiểu rõ khu phố này quá nhỉ."
"Đúng vậy, trước kia tôi làm nhân viên tư vấn đó, cho nên vẫn còn chút hiểu đại khái với nơi đây." Không hiểu ý ẩn trong lời nói của cô ta, Tống Tuyền còn cười ngượng ngùng: "Giờ vừa khéo có thể giúp chị Úc, cảm giác vẫn hữu dụng."
Lê Hinh Nhụy thầm nghĩ thảo nào, từ ngữ cậu ấy dùng đặc biệt chuyên nghiệp, khí chất và thái độ ấy trong thoáng chốc khác hẳn trước đó, hoàn toàn có cảm giác tồn tại cực kỳ rõ.
Thế nên cô ta ở một bên hoàn toàn không thể chen miệng vào được.
"Hai người cảm thấy, hai cái cà vạt này, cái nào đẹp hơn?"
Úc Khả Khả giơ hai cái cà vạt, quay đầu định hỏi ý kiến thì đột nhiên thấy hai người nhìn nhau, thoạt nhìn tình hình có vẻ cực kỳ xấu hổ thì lập tức nhướng mày.
Úc Khả Khả: [Bọn họ đang làm gì vậy? 123 người gỗ sao?]
Hệ thống cực kỳ hào hứng nói: [Hai người bọn họ sắp đánh nhau vì cô rồi. Không ngờ tranh giành tình nhân còn có thể áp dụng ở đây, thật sự ác quá rồi.]
Úc Khả Khả thật sự ác quá rồi: [?]
Chỉ đi dạo phố cũng có thể đánh nhau được à? Hai người này nhàm chán tới mức độ này sao.
Rõ ràng dạo phố là chuyện vui lắm mà.
Nghe được giọng Úc Khả Khả, Lê Hinh Nhụy lập tức như được đại xá.
Nhưng cô ta vừa định lên tiếng thì đã thấy Tống Tuyền ở bên cạnh đã đứng lên trước một bước, đầy nhiệt tình trả lời, bước nhanh tới.
Lê Hinh Nhụy chậm một bước: "..."
Đã hai tiếng rồi, sao cậu ấy vẫn có tinh thần vậy chứ?
"Chị Úc muốn mua cho ai thế ạ?" Tống Tuyền cẩn thận quan sát hai chiếc cà vạt trong tay Úc Khả Khả: "Nếu như là người lớn thì cái màu xám bạc chín chắn này rất phù hợp, còn cái sọc xanh than thì phù hợp với đàn ông trẻ tuổi hơn chút, có vẻ khiêm tốn xa hoa hơn."
Lê Hinh Nhụy đuổi theo từ đằng sau, nghe lời cậu ấy nói thì trong lòng lại xuất hiện cảm giác hơn người "Tôi biết, cậu không biết".
Cô ta giành lời: "Chị Khả Khả chọn cho anh Quý ạ?"
Úc Khả Khả thờ ơ gật đầu.
Lê Hinh Nhụy nhìn hai chiếc cà vạt, đưa ra ý kiến bất đồng: "Với tính cách... chín chắn của anh Quý, em thấy màu xám bạc sẽ tôn hơn."
Cô ta nói vậy xong lại đưa mắt nhìn Tống Tuyền.
Nhưng dường như Tống Tuyền lại có vẻ không chú ý đến chút tính toán của cô ta, chỉ nhượng bộ nói: "Em không biết anh Quý kia, nếu cô Lê đã nói vậy thì chị Úc có thể tham khảo ý kiến của cô ấy."
Lê Hinh Nhụy đột nhiên cảm thấy lương tâm hơi đau, lại vội vàng nói: "Thật ra cậu Tống nói cũng đúng, thật ra màu xanh than này sẽ càng tôn lên khí chất của anh Quý hơn."
Úc Khả Khả cũng cảm thấy vậy, hình như hai cái đều rất hợp với Quý Cảnh Diệp, không khỏi trầm ngâm: [Thống thống, cậu thấy sao?]
Hệ thống: [Màu thì tôi chọn màu xám bạc nhưng tôi thấy vân dọc của cái xanh than kia rất đẹp.]
Úc Khả Khả không rối rắm nữa: [Được rồi, vậy thì mua cả hai cái đi.]
---
Nước ngoài.
Quý Cảnh Diệp vừa họp online xong thì chợt nghe trợ lý Ôn đến gõ cửa, lại mãi không thấy lên tiếng.
Anh nhìn qua, chỉ thấy trợ lý Ôn đang đứng tại chỗ, trên mặt lộ vẻ do dự, dường như đang do dự có nên báo cáo gì đó hay không.
Quý Cảnh Diệp: "Nói."
"À, boss, anh xem hot search trong nước chưa?" Trợ lý Ôn khẽ ho, uyển chuyển nói: "Hình như cô Úc bị chụp rồi."
Quý Cảnh Diệp cạn lời nhìn anh ấy, đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo, có phần không kiên nhẫn.
Dường như đang hỏi, Úc Khả Khả bị chụp thì có gì lạ.
Trợ lý Ôn nghĩ nghĩ, rồi vẫn cứng nhắc đưa ảnh tới, nói cẩn thận: "Chắc, có lẽ chỉ là hiểu lầm thôi. Sao cô Úc có thể mua đồ cho người khác được?"
Từ thái độ cẩn thận từng li từng tí của anh ấy, Quý Cảnh Diệp đã nhận ra gì đó bất thường.
Anh cầm lấy máy tính bảng, đập vào mắt chính là một tấm ảnh phóng đại.
Chỉ thấy Úc Khả Khả lộ ra sườn mặt, lúc này trong tay cô đang cầm một chiếc cà vạt màu xanh than, dường như đang nói gì với người đối diện.
Mà cậu thanh niên trước mặt cô có gương mặt sáng sủa, sạch sẽ, thoạt nhìn giống như một tiểu bạch kiểm chuyên nghiệp. Ánh mắt cậu ấy nhìn Úc Khả Khả chăm chú, không hề che giấu sự nhiệt tình trong mắt, dù là ai cũng có thể nhìn ra Úc Khả Khả quan trọng với cậu ấy thế nào.
Từ góc chụp này, dường như Úc Khả Khả đang chọn cà vạt cho thanh niên này vậy.
Quý Cảnh Diệp nghĩ đến vừa nãy họp, hình như đúng là anh có nghe được chuyện Úc Khả Khả hỏi hệ thống về cà vạt.
Anh khẽ mím bờ môi mỏng, giữ yên lặng lướt tấm ảnh tiếp theo.
Lúc này trong ảnh xuất hiện ba người, nhưng cô gái đội mũ kia, nhìn có vẻ giống với trợ lý của Úc Khả Khả.
Mà lần này Úc Khả Khả thay một chiếc cà vạt màu xám bạc, vẫn đang ra hiệu trước mặt thanh niên.
Nếu như nhớ không lầm, đúng là hệ thống đã trả lời câu hỏi "Chọn cà vạt màu xanh than hay xám bạc".
Quý Cảnh Diệp không xem tấm ảnh tiếp theo nữa, trực tiếp thoát ra, sau đó ấn vào hot search.
Dưa miệng rộng V: {Đi khu phố thương mại vô tình gặp được ~ thật không hổ là chị Úc, dạo phố mà như đi càn quét, còn chi hào phóng. Lúc này còn chưa đi dạo được bao lâu mà đã mua nhiều xa xỉ phẩm cho cậu trai bên cạnh rồi. Mà cậu trai vai rộng, chân dài, sạch sẽ, sáng sủa này hình như là sinh viên. Đi theo bên cạnh cùng với chị Úc, cử chỉ thân thiết, ngọt ngào không sánh nổi, mọi người thấy sao?}
Tuy gọi thanh niên là "cậu trai" nhưng trong câu chữ đều ám chỉ cậu ấy là tiểu bạch kiểm mà Úc Khả Khả bao nuôi. Mà ảnh bọn họ đăng lên, rõ ràng được chụp rất có kỹ thuật.
Nhìn có vẻ giống như đôi tình nhân đi ra ngoài dạo phố, xung quanh đều phảng phất bong bóng hồng.
Dưới khu bình luận đều bàn tán ầm ĩ, người thì cảm thấy là bạn trai ngoài giới, người khác cũng cùng cho là tiểu bạch kiểm.
Mà dù là kiểu suy đoán nào thì dường như đã xác định quan hệ của hai người không tầm thường.
Thậm chí, bởi vì bọn họ đã sớm chấp nhận Úc Khả Khả có bối cảnh vững chắc, nên quả thực cũng thích ứng với chuyện chị Úc bao nuôi tiểu bạch kiểm.
Ví như bình luận hot đầu tiên trên hot search chính là "Không hổ là chị Úc, chọn bạn trai cũng rất có trình độ, kiểu sinh viên miệng búng ra sữa này ai mà có thể không yêu chứ?"
Quý Cảnh Diệp: "..."
Ánh mắt anh tối đi, tay cầm máy tính bảng vô thức siết lại.
Song ngón tay lại vô tình lướt đến bình luật hot đó, lơ đãng ấn like.
Trợ lý Ôn: "..."
Lúc này anh ấy hoàn toàn không dám ngẩng đầu, kinh hồn táng đảm nhìn cái máy tính bảng sắp không chống đỡ nổi. Chỉ cảm thấy không khí trong văn phòng loãng, sắp không thể hô hấp nữa rồi.
Anh ấy đúng là đồ tay thối, sao thích lướt Weibo vậy chứ, mà hết lần đến lần khác còn muốn chết lướt trúng hot search top đầu này.
Một lúc lâu sau, trợ lý Ôn mới đằng hắng, nói nhạt nhẽo nhằm trấn an: "Ầy, boss, anh đừng để ý quá. Mấy tên paparazzi này cứ thích chụp linh tinh, tài khoản marketing cũng thích thêu dệt vô cớ qua ảnh, chắc chắn tình hình thực tế không giống như bọn họ nói đâu."
Quý Cảnh Diệp bình tĩnh bỏ like lỡ tay bình luận kia, trả máy tính bảng cho trợ lý Ôn.
Vẻ mặt anh lạnh lùng không lộ ra bất cứ cảm xúc nào: "Công việc sắp xếp tiếp theo là gì?"
Trợ lý nhanh chóng bỏ đi suy nghĩ lung tung, ngắn gọn và chuyên nghiệp báo cáo công việc sắp xếp vài ngày tới.
Quý Cảnh Diệp: "Thông báo xuống, cuộc họp tiếp theo dời sớm thành một tiếng nữa."
Không đợi trợ lý Ôn phản ứng, anh lại nói liên tục một loạt điều chỉnh công việc.
Trợ lý Ôn luống cuống chân tay vội vàng ghi lại, cho đến khi kết thúc, anh ấy có phần hoảng hốt rời khỏi văn phòng.
Lần nữa nhìn lộ trình công việc đã điều chỉnh trên máy tính bảng, anh ấy đột nhiên phản ứng kịp ---
Boss làm vậy là trực tiếp rút lại công việc trong một tuần thành ba ngày rồi.
Trợ lý Ôn: "..."
Quả nhiên, tại anh ấy tay thối mới lướt đến cái hot search kia!
---
Lời tác giả:
Trợ lý Ôn: Trách tôi tay thối.
Lê Hinh Nhụy: Chuyện của ba người, tôi lại bị coi thành trợ lý rồi, tức ghê.