Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 52

Hệ thống: [Cô lại lên hot search rồi.]

Lúc hệ thống nhắc nhở, Úc Khả Khả đã quyết định không rối rắm nữa, trực tiếp bảo người gói cả hai chiếc cà vạt lại.

Quay đầu lại thì thấy Lê Hinh Nhụy lộ vẻ mặt mệt mỏi, lại vẫn mạnh miệng nói không mệt, có thể tiếp tục đi dạo. Úc Khả Khả không phải ma quỷ gì, hơn nữa mục đích chủ yếu đã đạt được, đương nhiên sẽ đồng ý với đề nghị của Tống Tuyền.

Ba người tới quán trà sữa mà cậu ấy đề cử.

Tuy giá hơi đắt nhưng đủ loại, nhìn thành phẩm có vẻ khá ngon.

Tống Tuyền xung phong chọn món cho các cô, Úc Khả Khả dẫn Lê Hinh Nhụy đi tìm vị trí ngồi xuống.

Sau khi biết mình bị chụp ảnh, Úc Khả Khả không để ý lắm: [Sao thế, thì ra tôi đã hot thế rồi cơ à, đi dạo phố mà cũng lên hot search được?]

Hệ thống: [Vì tài khoản marketing nói cô bao nuôi tiểu bạch kiểm, hiện tại giang cư mận đang khen cô có mắt nhìn.]

Úc Khả Khả: [?]

Lần này cô giật mình thật, vội vàng tò mò mở Weibo ra, quả nhiên top 1 hot search có liên quan đến mình.

Úc Khả Khả ấn vào chủ đề thì phát hiện những tài khoản marketing kia liên tục share cọ nhiệt, dưới khu bình luận thì lại có vẻ vui vẻ, hòa thuận.

[Xin hỏi trong nhà chị Úc còn thiếu tiểu bạch kiểm không? Em là bé cún sữa sinh viên nghệ thuật đây.]

[Sinh viên thể dục xin xuất chiến, cũng không vì gì khác, cái chính là sắc đẹp của chị gái đúng gu thẩm mỹ của em.]

[Phải nói không hổ là chị gái giàu có nhỉ? Vào khu xa xỉ phẩm mà càn quét vậy, a a a xin chị gái đừng kẹp chặt giới tính như vậy!]

[Không nói cái khác, ánh mắt này của chị Úc thật sự khỏi nói. Cảm giác sinh viên nhẹ nhàng sạch sẽ này, ai hiểu chứ!]

[Vì sao có chị gái xinh đẹp tuyển phi mở hậu cung, có chị gái lại chỉ chìm trong bể tình với cún con, tức ghê.]

[Có một nói một, nói thật ý, nếu tôi mà là chị gái Úc Khả Khả này, chỉ một người như thế sao đủ được? Thế nào cũng phải ở nhà ngày ngày mở party với các em trai!]

[Đời này còn sống chế cũng ước được hưởng thụ niềm vui của chị gái giàu có huhu.]

Sao chuyện này lại phát triển thành vậy rồi? Giờ đám giang cư mận đều khoan dung vậy à.

Úc Khả Khả không nhịn được muốn ngửa đầu ra sau, chấn động sâu sắc.

Sung sướng lướt bình luận một lúc lâu, cô vô thức ngẩng đầu, đưa mắt nhìn thanh niên bưng trà sữa về phía các cô.

Tuy đã tạo thành hiểu lầm nhưng đúng là mắt nhìn của đám cư dân mạng thật sự không có vấn đề, Tống Tuyền hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ đại chúng.

Tướng mạo cậu ấy tuấn tú, vai rộng, chân dài, toàn thân tỏa ra hơi thở nhẹ nhàng, thoải mái.

Nhất là khi cười lên khiến người ta phảng phất có cảm giác được làn gió mát thổi tới, có cảm giác như ánh mặt trời.

Thảo nào Úc Nhiễm lại vừa nhìn đã thích cậu ấy, quấn chặt muốn theo đuổi người này.

Sau khi bị từ chối, thà nhẫn tâm đóng băng cậu, tiếp tục uy h**p dọa nạt chứ không muốn từ bỏ.

Tống Tuyền đặt trà sữa trước mặt các cô rồi đưa cho cô một ly kem tươi.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Úc Khả Khả, cậu ấy ngượng ngùng cười nói: "Xin lỗi, em chậm quá à?"

Trà sữa đã được cắm ống hút cẩn thận, Úc Khả Khả lập tức bưng lên uống một ngụm, thoải mái híp mắt lại.

Cô lắc đầu: "Uống ngon lắm."

Lê Hinh Nhụy cũng uống theo một ngụm, gật đầu đồng ý: "Đúng là uống rất ngon."

Tống Tuyền lập tức thở phào nhẹ nhõm, lại nở nụ cười.

Úc Khả Khả: [Có sao nói vậy, dù Tống Tuyền không ở lại trong giới giải trí, hoàn toàn vẫn có khả năng lăn lộn nổi tiếng được.]

Trên thì xa xỉ phẩm, nữ trang, dưới thì trà sữa, đồ ngọt, cậu ta thật sự biết chọn.

Thật sự rất hiểu rõ phái nữ.

Hệ thống: [Trước kia cậu ta ký hợp đồng vào giới giải trí, đã làm nhân viên tư vấn xuất sắc nhất. Hơn nữa khi còn đại học cũng làm thêm rất nhiều công việc, thật sự rất toàn năng.]

Úc Khả Khả: [Thảo nào nói ngọt lại tận tâm, ánh mắt còn tốt như vậy. Tôi còn muốn bảo cậu ta từ bỏ việc đóng phim, dứt khoát làm trợ lý sinh hoạt cho rồi.]

Cô vừa nói lời này, Quý Cảnh Diệp ở bên kia bắt đầu cuộc họp thứ hai, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống.

Có phải trong thời gian này anh đi công tác, Úc Khả Khả đã quên rằng, anh ở dưới lầu cô hay không?

Thang máy hai lầu của bọn họ còn thông đấy.

Bây giờ nuôi bên ngoài chưa đủ, còn chuẩn bị đưa cậu ta về trong nhà ấy hả?

Lá gan lớn thật đấy.

Cuộc họp này vốn đã tổ chức trước thời hạn.

Mọi người không hiểu sao Quý tổng vội vàng như vậy, nhìn có vẻ như chăm chú lắng nghe cuộc họp nhưng thật ra là tập trung toàn bộ sự chú ý vào người Quý Cảnh Diệp.

Từng cử động của anh đương nhiên đều lọt vào mắt của bọn họ.

Cho dù anh vẫn giữ mặt lạnh như trước, không nhìn ra được cảm xúc nhưng rõ ràng quanh người tỏa ra áp suất thấp, người sáng suốt đều có thể phát hiện ra hiện tại tâm trạng anh rất không ổn.

Mọi người lập tức không dám thở mạnh: "..."

Cho nên rốt cuộc là Quý tổng bị làm sao thế? Rốt cuộc là ai phạm sai lầm trong công việc, hại bọn họ bị liên lụy hết thế này!

Chỉ có trợ lý Ôn, nhận được ánh mắt xin giúp đỡ của người khác, nhìn có vẻ như trấn định, thong dong đẩy kính, sau đó...

Đầu cùng lúc càng thấp.

Cho đến khi hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt của bọn họ nữa.

Mọi người: "..." Trợ lý Ôn, trợ lý Ôn, cậu chột dạ cái gì!

Quán trà sữa.

Úc Khả Khả không hề hay biết có người đang chịu áp suất thấp, rửa tội thay mình, cứ thế sung sướng uống trà sữa.

Ánh mắt thoáng liếc qua Lê Hinh Nhụy, cô nghĩ đến gì đó, đột nhiên có hơi muốn cười.

Úc Khả Khả: [Chỉ là Lê Hinh Nhụy không có mặt mũi quá nhỉ. Rõ ràng mấy tấm ảnh đều chụp có cô ta mà rõ ràng không có một cái nào nhận ra người.]

Hệ thống: [Hôm nay cách ăn mặc của cô ta khiêm tốn quá, đứng chung với cô, đúng thật là giống trợ lý hơn.]

Không giống với Úc Khả Khả, thật ra Lê Hinh Nhụy đã có sự nổi tiếng nhất định trên mạng.

Bởi thế, nên lúc ra ngoài, cô ta cố ý ăn mặc cực kỳ khiêm tốn, để phòng những người khác nhận ra.

Có lẽ là do hào quang của nữ chính, cô ta thật sự thành công không bị người khác nhận ra.

Dù chụp được ảnh, đến cả paparazzi cũng không chú ý nhiều.

Úc Khả Khả: [Nếu như Úc Nhiễm mà thấy hot search thì chắc chắn là lại tức muốn chết nhỉ?]

Hệ thống: [Nói đến cái này, cô ta thấy thật rồi.]

Mà không đợi hệ thống nói xong, cô đã nghe thấy giọng của Úc Nhiễm: "Úc Khả Khả!"

Yo? Trùng hợp thế à?

Úc Khả Khả ngạc nhiên ngẩng đầu, đúng là có thấy Úc Nhiễm đang hùng hổ đẩy cửa xông tới.

Chỉ thấy cô ta đứng ở cửa ra vào nhìn trên dưới trái phải, sau khi nhìn thấy bóng dáng Úc Khả Khả thì lập tức hổn hển lao tới.

Hệ thống khoan thai đến chậm giải thích: [Đúng lúc Úc Nhiễm và bạn hẹn đi dạo phố ở gần đây, trông thấy hot search thì phát hiện các cô đang ở quán này nên đã tìm tới.]

Nhưng đối mặt với Úc Nhiễm tức giơ chân, Úc Khả Khả không thèm để ý.

Cô còn đặc biệt nhìn người bạn ở đằng sau, đẩy cửa vào, lúc này mới thờ ơ nói: "Ồ, đây không phải Nhiễm Nhiễm à? Khéo vậy, cô mà cũng tới uống trà sữa à?"

Úc Nhiễm bị giọng điệu nhẹ nhàng này của cô làm cho tức muốn ngã ngửa: "Úc Khả Khả, cô bớt giả bộ đi cho tôi! Cô làm cái gì, chính cô không rõ sao?"

"Lời này thú vị đấy, có điều lại nhắc nhở tôi." Úc Khả Khả đột nhiên nở nụ cười, giọng chân thành: "Nhiễm Nhiễm à, nếu như tôi nhớ không lầm thì khoảng thời gian này cô phải ở trong nhà mới đúng chứ nhỉ."

Cô nói với vẻ sâu xa: "Nếu đã thấy được cô ở đây, có phải là chứng tỏ thím hai ngoài mặt thì hứa với tôi mà thật ra căn bản không làm được hay không?"

Có vẻ như nghĩ đến thời gian trước mình bị mẹ nhốt trong nhà thế nào, vẻ mặt Úc Nhiễm lập tức thay đổi, sau đó, dần dần vặn vẹo.

Úc Nhiễm: "Cô cố ý! Úc Khả Khả, mẹ nó, cô nghĩ cô là ai, dựa vào cái gì mà cô dám hạn chế sự tự do của tôi?"

Phải biết cũng vì Úc Khả Khả, mẹ lại có thể mặc kệ dù cô ta khóc lóc, trách móc cỡ nào cũng chỉ cứng rắn từ chối, thậm chí còn nhẫn tâm ép buộc, bảo người làm theo dõi cô ta.

Hơn nữa cũng vì câu "Tống Tuyền kiếm tiền cho thím", mẹ cô ta lại âm thầm chuyển lời tới công ty giải trí rằng, bỏ đóng băng Tống Tuyền, không được phép ngăn cản sự nghiệp của người này nữa.

Dựa vào cái gì, rốt cuộc là dựa vào cái gì?

Tống Tuyền thích cô ta rành rành, vì sao Úc Khả Khả có thể dẫn cậu ấy theo bên cạnh. Mà cô ta chỉ có thể bị ép cấm túc ở nhà, nhìn Úc Khả Khả diễu võ giương oai với chính mình, chuyện này không công bằng!

Rõ ràng cô ta mới là con gái ruột của bọn họ, nhưng giờ mẹ lại thay đổi thái độ hoàn toàn, đối xử tốt với Úc Khả Khả như vậy.

Rồi như lần này, nếu không phải vì muốn tham gia tiệc từ thiện tối tiếp đó, cô ta lấy cớ hẹn bạn đi mua lễ phục thì còn lâu mẹ mới có thể đồng ý cho cô ra ngoài.

Nói cái gì mà lo cô ta liên hệ với Ôn Tuyết, rõ ràng là vì Úc Khả Khả tố cáo, bà đau lòng mới đúng!

Úc Nhiễm thật sự căm hờn đến nỗi sắp trừng rớt cả tròng mắt ra rồi.

A a a cô ta thật sự tức chết mất!

"Đương nhiên tôi là chị của cô, Nhiễm Nhiễm."

Song đối diện với sự cay nghiệt của cô ta, Úc Khả Khả không tức giận mà trái lại còn cười híp mắt, nói: "Thế nào, tôi chỉ đi đóng phim mà cô bệnh đến chị cũng không nhận ra à?"

Úc Nhiễm đen mặt: "Còn lâu cô mới ---"

"Tôi biết cô tức giận vì tôi tố cáo cô với thím hai, nhưng chị Khả đây chỉ muốn tốt cho cô thôi." Úc Khả Khả ra vẻ người lớn quan tâm nói: "Dù sao trước đây lúc nào cô cũng huênh hoang hống hách không biết suy nghĩ, sau còn học xấu theo Ôn Tuyết, đến ép buộc người khác cũng học xong rồi."

"Cô, cô ---"

Úc Nhiễm bị cô nói cho từ đầu tới đuôi, tức giận đến mức đỏ hết cả mặt.

Cô ta chỉ vào Úc Khả Khả run rẩy một lúc lâu, vất vả lắm mới nghĩ ra phản bắc thế nào, vừa há miệng đã bị cắt ngang rồi.

Úc Khả Khả giữ gương mặt vui vẻ tươi cười khiến người ta đau bụng, tỏ vẻ sâu xa hỏi thăm: "Hơn nữa, Ôn Tuyết đã vào tù rồi, đám người nhà họ Ôn cắt đứt liên lạc với cô ta. Cô nói xem nếu như chuyện này bị chú hai biết, ông ta sẽ nghĩ thế nào?"

Mặt Úc Nhiễm lập tức biến sắc.

Đúng là cô ta không dám nói cho bố, dù uy h**p Tống Tuyền cũng đều lén làm sau lưng bố mẹ đó. Nhưng cô ta làm chuyện này cực kỳ kín kẽ, đến cùng là làm thế nào Úc Khả Khả biết được?

Hơn nữa, lần này vất vả lắm mới được thả ra ngoài, nếu như lại bị cấm túc nhốt trong nhà lần nữa, trải qua thời gian đen tối lúc nào cũng bị trông coi này nữa, còn không bằng cô ta chết đi cho sảng khoái!

Thấy rốt cuộc Úc Nhiễm đã tỉnh táo lại, mắt cũng có vẻ sợ hãi, Úc Khả Khả lập tức cười.

Cô chậm rãi thở dài: "Cho nên Nhiễm Nhiễm, bây giờ có lẽ cô cảm nhận được sự quan tâm của chị với cô chưa? Chị chỉ muốn tốt cho cô thôi."

Mặt Úc Nhiễm đỏ lên, bị lời nói của cô làm cho buồn nôn nói không ra lời.

Nhưng bị cô nắm nhược điểm trong tay, Úc Nhiễm chỉ có thể khuất nhục gật đầu.

Úc Khả Khả: "Giờ cô tỉnh táo lại, nhận ra tôi là ai chưa?"

Vẻ mặt Úc Nhiễm lập tức vặn vẹo, hít sâu cả buổi mới nghiến răng nhả từng chữ từng chữ đáp lại: "Đương nhiên, cô, là, chị, của, tôi."

Cô ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn không có cách nào thể hiện ra ngoài, trước mặt lập tức biến thành màu đen.

Úc Khả Khả lại rất vui vẻ, còn có lòng tốt hỏi thăm: "Thế không phải được rồi sao? Cho nên cô và bạn cô tới để làm gì?"

Còn có thể vì cái gì? Đương nhiên là vì Tống Tuyền!

Nhưng trải qua một phen tra tấn từ Úc Khả Khả, mục đích ban đầu đã hoàn toàn không còn quan trọng nữa.

Nghĩ đến đây, Úc Nhiễm lập tức giận chó đánh mèo hung dữ lườm Tống Tuyền, phát hiện cậu ấy lại chẳng thèm liếc mình lấy một cái.

Dáng vẻ không thèm ngó tới giống như việc đóng băng trước đó hoàn toàn không mài nhẵn đi được sự kiêu ngạo của cậu ấy.

Nhất là lúc này, cậu ấy nhìn Úc Khả Khả chăm chú không chớp mắt, thậm chí còn lộ ra vẻ nhiệt tình và chuyên chú trước giờ cô ta chưa từng thấy.

Giờ phút này Úc Nhiễm thật sự ghen đến phát cuồng.

Nhưng cô ta lại không thể làm gì, trái lại còn phải kiêng dè Úc Khả Khả nói chuyện cô ta đã làm với Tống Tuyền cho bố biết.

A a a cô ta thật sự hận Úc Khả Khả muốn chết!

Bình Luận (0)
Comment