Cô Vương nắm mép áo thư ký, ép anh ta kéo ra sau lưng, lúc này mới lần nữa đối mắt với Úc Khả Khả.
Tuy ánh mắt nhìn cô vẫn có phần sợ sệt nhưng cảnh báo tình địch khiến cô ta ưỡn thẳng sống lưng.
Bề ngoài cô ta cười nhưng trong lòng thì không cười nói bợ đỡ: "Cô Úc là vị hôn thê của Quý tổng, đương nhiên thân phận không tầm thường, không biết nhà họ Vương chúng tôi rất bình thường."
Úc Khả Khả đã sớm quên trước đó mình từng nói cái gì, chỉ gật đầu bừa: "Ờ."
Cô Vương thề, kể từ đó, cô ta hận nhất người khác chỉ trả lời đúng một chữ "Ờ".
Cảm giác được sự qua loa của Úc Khả Khả, cô ta lập tức tức giận cười lạnh lùng: "Có điều Quý tổng biết cô Úc kiêu ngạo, ngang nhiên dẫn tình nhân đi dạo phố vậy sao?"
Khỏi nói cô ta dẫn theo Tống Tuyền khiêu khích Úc Nhiễm thì coi như bỏ qua, còn thích người của cô ta, có phần ngạo mạn quá rồi.
Úc Khả Khả không sợ bị Quý Cảnh Diệp biết chuyện rồi hủy bỏ hôn ước của hai bên gia đình sao?
Phải biết người phía nhà họ Vương bọn họ sợ là Quý Cảnh Diệp, chứ không phải nhà họ Úc!
Ánh mắt cô Vương lập tức chuyển sang khinh thường.
Nhưng nghe cô ta nói vậy, Úc Khả Khả không thèm để ý.
Mà trái lại Tống Tuyền và Lê Hinh Nhụy ngồi ở bên cạnh giữ yên lặng lại gần như đồng thời kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Bọn họ liếc nhau, lại lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, như đang suy nghĩ rốt cuộc vị "tình nhân" mà cô Vương này nói là chỉ ai.
Tống Tuyền: Không phải chỉ tôi đó chứ? Nhưng rõ ràng cô Lê còn ở đây mà.
Lê Hinh Nhụy: Nhưng chúng ta có ba người, cậu Tống còn đến sau nữa, không phải chỉ tôi đó chứ?
Úc Khả Khả còn nghĩ thật, thản nhiên nói: "Đã lên hot search rồi, có lẽ sẽ biết sớm thôi."
Cô Vương cẩn thận thăm dò vẻ mặt cô: "... ?"
Cô lại không hề sợ hãi chút nào!
Chẳng lẽ Úc Khả Khả cứ tự tin như vậy, cho dù Quý Cảnh Diệp phát hiện cô có nuôi tình nhân cũng không tức giận ư?
Cô Vương lập tức lộ vẻ mặt khó tin, phải biết đây là Quý Cảnh Diệp, người nắm quyền hiện tại của nhà họ Quý đó!
Anh muốn đổi người phụ nữ nào mà không được, sao có thể chấp nhận bị vợ cắm sừng chứ?
Mà trong lúc cô ta đang tự hỏi, chỉ thấy Úc Khả Khả hút trà sữa chậm rì, đột nhiên nhướng mắt, thậm chí trong mắt cô còn lộ ra chút vui vẻ như đang hỏi thăm một cách đơn thuần và tò mò: "Có điều cô hỏi vậy, tôi đây lại hơi muốn biết, cô Vương à, bố mẹ cô biết chuyện yêu đương của cô không?"
Cô Vương: !!!
Sau khi kịp phản ứng lại Úc Khả Khả nói gì, da đầu cô ta suýt chút nữa nổ tung, vô thức lùi về đằng sau một bước, trực tiếp đâm vào trong lòng thư ký.
Nhưng sánh với sự hốt hoảng chưa thể bình tĩnh lại của cô ta, lúc thư ký nghe thấy, ánh mắt chỉ thoáng tối đi rồi nhanh chóng khôi phục lại sự trấn tĩnh.
Dưới ánh nhìn hào hứng dạt dào của Úc Khả Khả, anh ta tỉnh bơ như không để tay lên lưng cô Vương, nhẹ nhàng vỗ về.
Có lẽ là cảm nhận được sự vỗ về của người yêu, cuối cùng, trái tim đập thình thịch loạn lên vì khiếp sợ của cô Vương đã dịu xuống.
Cô ta hốt hoảng không thể bình tĩnh lại được nhìn về phía Úc Khả Khả, nhưng lại không có cách nào nhìn ra được trên gương mặt tươi cười không hề thay đổi chút nào.
Giờ phút này, cô ta đã cảm nhận được sự bất lực không cách nào phẫn nộ khi đối mặt với Úc Khả Khả.
Mẹ nó, cô gái này thật là xấu xa!
Rốt cuộc là cô đã biết cái gì rồi, mà làm sao lại biết được?
Úc Nhiễm ở bên cạnh giật mình truy hỏi: "Cậu yêu rồi hả? Lúc nào, yêu ai đó? Sao tớ không biết thế!"
Cô Vương: "..."
Cô ta siết chặt tay: "Tôi không biết cô đang nói gì. Trước hết không nói là tôi vốn không yêu đương, mà cho dù tôi có yêu thật thì có liên quan gì đến bố mẹ tôi?"
Úc Nhiễm thấp giọng thì thầm: "Đương nhiên là có liên quan, nếu cậu không tìm được đối tượng môn đăng hộ đối, bố mẹ cậu còn không đánh gãy chân cậu ư."
Cô ta hiểu chuyện này rất rõ.
Nếu không phải sợ bố mẹ nhốt mình lại, lúc cô ta đối mặt với Tống Tuyền với Úc Khả Khả thì cô ta có thể bực bội vậy sao?
Cô Vương: "... Cậu câm miệng đi."
Sao trước kia cô ta không cảm nhận được bạn mình không có mắt nhìn vậy nhỉ?
Úc Khả Khả vẫn luôn quan sát mấy người này.
Đương nhiên cô cũng chú ý lúc cô Vương cãi bướng phản bác lại, thư ký đằng sau cô lại vẫn giữ vẻ tươi cười nho nhã lễ độ.
Dù có đối mắt với Úc Khả Khả, anh ta cũng chỉ thoáng khựng lại.
Vẻ mặt không hề có thay đổi chút nào, thậm chí không lộ ra chút chột dạ nào mà chỉ thoáng áy náy thoáng gật đầu với Úc Khả Khả vì hành động thất lễ của cô Vương, nhìn thế nào cũng giống một vị thư ký chuyên nghiệp đang thu diện cục diện rối rắm vì tiểu thư nhà mình.
Úc Khả Khả: [Thảo nào người ta có thể ăn sạch cả nhà, nhìn vẻ mặt bình tĩnh này đi, rõ là thành thạo quá.]
Hệ thống: [Còn phải nói ư, so sánh với cô Vương, cô ta lép vế thấy rõ.]
Úc Khả Khả không nhịn được gật đầu đồng ý.
Vị thư ký này có tố chất tâm lý rất mạnh khiến cô vô thức nghĩ đến trước đó mới đi tìm Quý Cảnh Diệp, thấy được cảnh giữa thư ký nữ và chú hai Quý kia.
Còn nhớ lúc ấy dù thư ký nữ phát hiện bị bọn họ nhìn thấy cô ta liếc mắt đưa tình với chú hai Quý mà vẫn tỉnh bơ không hề bối rối.
Tỉnh bơ chào hỏi với trợ lý Ôn, cô ta không thèm thu lại ánh mắt long lanh như sóng nước mà còn trái lại còn liếc Úc Khả Khả sau đó cực kỳ thong dong uốn éo ra ngoài.
Cả quá trình không hề lộ ra chút chột dạ, thậm chí sau đó còn có thể tiếp tục bình tĩnh làm gián điệp ba bên.
Có thể thấy được tố chất tâm lý của người này rất mạnh.
Hai thư ký này, nói theo phương diện nào đó thì quả nhiên đều là nhân tài cả.
Dường như phát hiện ra Úc Khả Khả đang quan sát mình, thư ký vô thức đẩy kính.
Anh ta dịu dàng nhắc nhở: "Tiểu thư, cô Úc Nhiễm và cô Úc đã lâu không gặp, chắc là hai chị em họ còn có lời muốn nói. Không phải cô muốn đi chọn lễ phục dạ tiệc sao, hay là chúng ta sang bên cạnh xem thử xem?"
Úc Nhiễm bỗng ngẩng đầu, mở to mắt chỉ vào chính mình: "Tôi? Có chuyện muốn nói với Úc Khả Khả ấy hả?"
Không phải chứ, anh giúp tiểu thư nhà anh giải vây thì không nói, sao phải đẩy cô ta vào chứ?
Có bị điên không vậy?
"Không phải lúc cô thấy cô Úc ở đây thì rất kích động chạy tới đó sao? Còn liên tục gọi tên cô Úc." Thư ký thoáng dừng lại rồi cười một cách nho nhã, lịch sự lại khách sáo: "Chắc là chị em thân thiết, vẫn luôn nhớ đến cô ấy đây mà."
Úc Nhiễm méo mặt: "..."
Cuối cùng cô ta đã hiểu cái gì gọi là trợn mắt nói dối rồi, bà nhà nó.
Các người muốn chạy nên đẩy cô ta ra ngăn cản tai họa đúng không?
Mẹ nhà nó.
Tuy Úc Nhiễm đã nghe được ra sự khác thường, cô Vương lại không thể hiểu được ẩn ý sau lời nói của thư ký.
"Đúng, tôi và Nhiễm Nhiễm đang chuẩn bị tham gia dạ tiệc từ thiện cuối tuần đó."
Dường như cô ta được nhắc nhở, đột nhiên có sức mạnh, ưỡn thẳng lưng cố ý hỏi: "Chắc cô Úc cũng nhận được thiệp mời nhỉ, nhà họ Úc đều chuẩn bị đi, tôi nghĩ cô sẽ cứ không thể không hợp tác mãi đó chứ?"
Úc Khả Khả nghĩ ngợi: "Nếu như nhà các người đi, thì tôi sẽ đi."
Cô Vương: ?
Tuy cảm thấy lời nói của cô hơi kỳ lại nhưng rõ ràng cô Vương không hề so đo, chỉ coi là cô trả lời.
Vì vậy cô ta không có ý tốt nói: "Vậy thì không còn gì tốt hơn rồi, có điều cô Úc đừng quên, dạ tiệc phải dẫn bạn theo đó. Cô là vị hôn thê của cậu cả Quý, đến lúc đó nhất định phải dẫn theo cậu Quý đi cùng đó?"
Với địa vị hiện tại của cậu cả Quý, không phải ai cũng có tư cách mời đâu, chứ đừng nói là đã nhiều năm rồi không thấy Quý Cảnh Diệp tham gia được dạ tiệc mấy lần.
Không phải Úc Khả Khả cứ cậy mình là vị hôn thê của Quý Cảnh Diệp diễu võ giương oai trước mặt các cô sao?
Giờ cô ta lại muốn xem thử, tới lúc đó đến cùng Úc Khả Khả có thể dẫn cậu cả Quý được không!
Nếu như không thể thì khi đó có thể trở thành trò cười của dạ tiệc rồi.
Tính thử thời gian, nghĩ đến khả năng cuối tuần Quý Cảnh Diệp sẽ trở lại rồi, đến lúc đó hỏi anh thử là được.
Úc Khả Khả gật đầu: "Ờ."
Nhìn vẻ mặt thản nhiên của cô, cô Vương vẫn không nhịn được sượng mặt.
Cô ta tự tin vậy, sau khi hot search bao nuôi tiểu bạch kiểm lên, liệu có chắc Quý Cảnh Diệp sẽ cho cô ta thể diện này không?
Cô ta không chắc chắn, vô thức liếc Úc Nhiễm, muốn biết được chút thông tin từ cô bạn mà lại không ngờ rằng Úc Nhiễm đang tỏ vẻ ngập tràn muộn phiền nhìn qua, hai người bốn mắt nhìn nhau, cô bạn còn trừng mắt với mình.
Úc Nhiễm sát lại gần hung dữ thấp giọng chất vấn: "Vất vả lắm tớ mới được thả, cậu mời cô ta tham gia dạ tiệc làm gì? Lại nhốt tớ vào nhà à!"
Cô Vương: "..." Đây không phải là do cô ta bị tức ngu người sao?
Thư ký: "..."
Lúc này anh ta đã cảm nhận được so với thiếu nữ thanh xuân xúc động ngốc nghếch, quả nhiên phụ nữ trung niên vẫn làm người ta yên tâm hơn.
Anh ta nhéo huyệt thái dương, khẽ vỗ vai cô Vương, kéo cô ta đến bên cạnh mình, sau đó lần nữa áy náy gật đầu với Úc Khả Khả: "Xin lỗi cô Úc, chúng tôi còn phải đi chọn lễ phục, tạm thời không thể tiếp chuyện được nữa."
Úc Khả Khả không níu kéo, gật đầu: "Ừ, đi đi."
Thư ký chợt khựng lại.
Sao giọng điệu này của cô Úc giống như bọn họ đang khúm na khúm núm báo cáo hành trình cho cô, nhận được sự cho phép mới được đi vậy.
Thật ra thư ký vẫn luôn âm thầm quan sát Úc Khả Khả, nhưng hoàn toàn không nhìn ra được rốt cuộc gương mặt tươi cười không hề lộ ra chút sơ hở này đang nghĩ gì.
Lại nghĩ đến ánh mắt như có như không dừng lại trên người anh ta và tiểu thư ban nãy, rõ ràng là có ẩn ý sâu xa.
Nhìn là biết loại người này rất khó đối phó, thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.
Thư ký nhanh chóng bình tĩnh lại.
Anh ta lại lịch sự gật đầu, kèo hờ cô Vương đang không tình nguyện ăn nói vụng về đi.
Bọn họ vừa đi, Úc Nhiễm vốn không nói lại Úc Khả Khả, lập tức đưa mắt nhìn Tống Tuyền. Cô ta đứng tại chỗ đấu tranh một lúc lâu, vẫn đành thở hổn hển giậm chân, quay người đuổi theo hai người kia.
Cuối cùng quán trà sữa đã có thể yên tĩnh lại.
Tống Tuyền và Lê Hinh Nhụy cũng vô thức thở nhẹ ra.
Nhất là Tống Tuyền, thả cốc trà sữa vốn chưa uống ra, thấp giọng nói: "Chị Úc, cám ơn chị."
Có thể nghe được Tống Tuyền thật lòng biết ơn, Lê Hinh Nhụy nghĩ đến ban nãy Úc Nhiễm xông đến với vẻ mặt đáng sợ thì không nhịn được đồng cảm nhìn cậu ấy một cái.
Tuy không rõ tình huống cụ thể lắm nhưng nghe thấy đoạn trao đổi vừa rồi, kết hợp với Tống Tuyền nói chuyện Úc Khả Khả cứu cậu ấy, cô ta có thể đoán được đại khái là xảy ra chuyện gì đó với Tống Tuyền, đồng thời, cô ta đột nhiên tha thứ cho hành động hôm nay của cậu ấy rồi.
Dù sao nếu như là cô ta, có thể gặp được ân nhân cứu mạng, khẳng định cũng muốn dùng tất cả biện pháp để thuận theo, muốn báo đáp.
Mà Úc Khả Khả thì nhìn Tống Tuyền, thành thật nói: "Không liên quan đến cậu, trước giờ tôi và Úc Nhiễm gặp nhau vẫn luôn nói chuyện như vậy."
Cho dù không có kíp nổ là Tống Tuyền này, mỗi lần gặp, Úc Nhiễm đều bị cô làm cho tức giận đến thất khiếu đều muốn bốc khói.
Tống Tuyền cười, vẫn chân thành nói: "Thế thì em vẫn muốn cảm ơn chị Úc."
Úc Khả Khả: "Vậy cậu đóng phim cho đàng hoàng, kiếm tiền thật nhiều cho tôi là được."
"Vâng, em nhất định sẽ cố gắng." Tống Tuyền không nhịn được vừa cười lại nghiêm túc gật đầu: "Đạo diễn Tỉnh cũng nói em có tiến bộ rất lớn, bọn em sẽ không khiến chị Úc thất vọng đâu."
Ý cậu ấy là đoàn làm phim "Cửu Hoa".
Từ sau khi Tống Tuyền vào đoàn làm phim, cậu đã biết rõ chuyện về Úc Khả Khả và Tỉnh Nguyệt.
Chính vì đã biết Úc Khả Khả giúp Tỉnh Nguyệt, lúc này cậu mới tin tưởng mình không nhảy vào cạm bẫy lần nữa.
Mà cậu và Tỉnh Nguyệt, cùng với đoàn làm phim "Cửu Hoa", từ khi khai máy đều rất nỗ lực, không muốn người đầu tư Úc Khả Khả này thất vọng.
Úc Khả Khả khẽ gật đầu.
Thấy thời gian không còn sớm nữa, hơn nữa qua trò cười vừa rồi, bọn họ không có tâm trạng đi dạo phố tiếp nữa.