Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 55

Ba người chào nhau ở cổng khu phố thương mại.

Tống Tuyền còn phải về bệnh viện chăm sóc mẹ nên không kiên trì đưa Úc Khả Khả về nhà nữa. Cậu ấy phụ bỏ toàn bộ túi mua sắm lên cốp xe xong bèn cười tạm biệt Úc Khả Khả và Lê Hinh Nhụy.

Nhìn chằm chằm bóng lưng cậu ấy, nụ cười vốn còn vương trên mặt Lê Hinh Nhụy dần dần biến mất.

Sau đó cô ta khẽ thở dài.

Hành trình hôm nay, thật là thất bại hoàn toàn.

Ngoại trừ buổi trưa hai người ăn cơm riêng ra thì những kế hoạch khác đều hoàn toàn rối như canh hẹ.

Cậu Tống, cậu tốt thật đấy, ý là kéo cảm giác tồn tại rất tốt.

Chứ đừng nói đến sau đó lại xuất hiện trò cười, hủy hoại triệt để tâm trạng đi dạo phố.

Bây giờ vất vả lắm mới đợi đến hai người họ có thể ở riêng thì đã đến lúc chào nhau rồi.

Lê Hinh Nhụy đang buồn rầu nghĩ ngợi, lần sau nên tìm lý do gì để rủ Úc Khả Khả ra ngoài thì trước mắt đột nhiên xuất hiện một chiếc kẹp tóc bươm bướm xinh đẹp.

Cả con bươm bướm tựa như vừa phá kén ra ngoài đã quyết định giương cánh bay lên, trông rất sống động.

Thủy tinh trên cánh bướm lấp lánh ánh sáng long lanh hấp dẫn ánh mắt cô ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Mà ánh chiều tà ngả xuống, bàn tay cầm chiếc kẹp còn xinh đẹp hơn cả chiếc kẹp bươm bướm trong tay.

Cô ta ngẩng đầu thì quả đúng là Úc Khả Khả.

Úc Khả Khả: "Thế nào, đẹp không?"

Lê Hinh Nhụy thật thà gật đầu: "Xinh."

Úc Khả Khả: "Quả nhiên, trước đó nhìn thấy tôi đã thấy rất hợp với cô."

Cô vừa nói lời này, Lê Hinh Nhụy lập tức mở to mắt.

Ý của chị Khả Khả là... tặng cái này cho cô ta à?

"Hôm nay vất vả cho cô rồi." Không chú ý đến vẻ mặt cực kỳ ngạc nhiên cộng sửng sốt của cô ta, Úc Khả Khả cười híp mắt nói: "Đi dạo cùng tôi mệt mà, cô lại không mua gì."

Thật sự lúc cô thấy cái kẹp tóc bươm bướm này, phản ứng đầu tiên của cô là rất hợp với Lê Hinh Nhụy.

Đều có dáng vẻ phá kén chui ra ngoài, phảng phất như hồi sinh, dần dần trưởng thành.

Nghĩ đến để hẹn cô ra, Lê Hinh Nhụy đã thử một lượt các nhà hàng, kết quả trải nghiệm hôm nay có vẻ không quá tốt cho lắm.

Thậm chí còn bị chụp lén, còn bị cho là trợ lý, đến cái tên cũng không có.

Úc Khả Khả bèn lấy kẹp tóc đã mua ra, cho là đền bù tổn thất, cũng là quà trưởng thành tặng cho cô gái này.

Mặt Lê Hinh Nhụy đột nhiên đỏ lên.

Cô ta vội vàng lắc đầu, muốn từ chối: "Thứ này đắt quá, em không thể ---"

Úc Khả Khả: "Cúi đầu."

Lê Hinh Nhụy chợt vô thức ngoan ngoãn cúi đầu.

Sau đó cô ta cảm nhận được kẽ tóc được chạm khẽ, có thứ gì đó được cài lên.

Úc Khả Khả lùi về đằng sau vài bước, quan sát cẩn thận, gật đầu: "Rất đẹp."

Lê Hinh Nhụy: "..."

Mặt cô ta càng đỏ, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào kẹp tóc bươm bướm ở kẽ tóc, một thoáng chần chừ, cuối cùng không nhắc lại việc từ chối nữa.

Hệ thống đột nhiên tặc lưỡi: [Tôi nhớ mỗi lần nam chính tặng quà cho cô ta đều bị cô ta từ chối đó.]

Úc Khả Khả thờ ơ: [Chuyện này không phải rất bình thường sao?]

Vốn trong truyện gốc, tuy Lê Hinh Nhụy có xuất thân không tốt nhưng lại không coi trọng tiền bạc.

Bởi vậy, khi Quý Lăng Hàn dùng đủ loại lý do để tặng quà cho cô ta thì đều bị từ chối không hề có ngoại lệ.

Vì thế Quý Lăng Hàn cảm thấy quả nhiên cô ta khác với những cô gái khác, vừa khổ não rốt cuộc làm thế nào mới có thể khiến cô ta phá lệ nhận quà.

Cho đến sau khi hai người xác nhận tình cảm, anh ta mới dần hiểu rõ, thì ra cái mà Lê Hinh Nhụy muốn, cái mà cô ta xem trọng, chỉ là tấm lòng mà thôi.

Bây giờ cũng giống vậy.

Dù Úc Khả Khả không nói gì nhưng Lê Hinh Nhụy cảm thấy đây là tấm lòng.

Chị Khả Khả muốn trấn an tâm trạng mất mát của cô ta.

Tuy cô ta không thể hiện ra ngoài nhưng vẫn bị Úc Khả Khả sắc bén phát hiện ra.

Sao Lê Hinh Nhụy có thể không vui nữa chứ? Tâm trạng người này lập tức trở nên dễ chịu.

Bởi thế nên cô ta không cố từ chối nữa mà nghĩ đợi có cơ hội, nhất định phải tặng lại món quà tốt hơn.

"Có thể ra ngoài với chị Khả Khả, em cực kỳ, cực kỳ vui, không hề cảm thấy mệt chút nào, thật đấy." Ánh mắt cô ta sáng rực lấp lánh, nói một cách trịnh trọng: "Cảm ơn món quà của chị Khả Khả, em rất thích."

Nói vậy, Lê Hinh Nhụy cẩn thận đỡ chiếc kẹp tóc bươm bướm nơi kẽ tóc, một lần nữa nở nụ cười rạng rỡ.

Dù đã hoàng hôn lại tựa như có ánh mặt trời treo trên người cô ta.

Sáng đến có phần hơi chói mắt.

...

Úc Khả Khả vừa lái xe tới dưới lầu, đang nghĩ xem làm thế nào để chuyển những món đồ này lên lầu thì một giọng nói quen thuộc kịp thời vang lên: "Cô Úc, xin hỏi cô có cần giúp đỡ không?"

Cô quay đầu lại theo giọng nói, quả đúng là nhìn thấy trợ lý sinh hoạt mà Quý Cảnh Diệp đã sắp xếp cho cô, lúc này đang đứng ở bên ngoài xe, mỉm cười nhìn cô.

Úc Khả Khả lập tức vui vẻ nở nụ cười: "Cần chứ, vậy thì nhờ cô nhé."

Đúng là mua sắm thì sảng khoái nhất thời, sau đó thì xách đồ rụng tay.

Nếu như không gặp được cô ấy thì e là xách đồ mệt chết mất.

Trợ lý sinh hoạt nở nụ cười trấn an: "Dạ, xin cô chờ một chút."

Chỉ thấy cô ấy gọi một cuộc điện thoại, ngay sau đó đã thấy đội bảo vệ và quản lý tòa nhà đi tới.

Quản lý nhiệt tình lên tiếng chào hỏi Úc Khả Khả rồi chỉ huy nhân viên bảo vệ xách những túi mua sắm này đi lên lầu.

Úc Khả Khả nhìn bóng lưng được huấn luyện nghiêm chỉnh của bọn họ: ?

Thì ra quản lý còn có chức năng này, đúng là do cô kiến thức hạn hẹp rồi.

Trợ lý sinh hoạt đứng sau cô, nhẹ nhàng hỏi: "Cô Úc, xin hỏi cô có đánh giá thế nào với công việc của tôi trong thời gian này?"

Úc Khả Khả nhớ lại: "Rất tốt."

Là trợ lý sinh hoạt, tính chuyên nghiệp của Tiểu Diệp rất mạnh, hơn nữa tính cách cô ấy rất cẩn thận, gần như có thể nói là chăm sóc được toàn bộ các mặt trong cuộc sống của cô.

Nếu như không có cô ấy thì có lẽ mấy ngày nay cô nằm lì trong nhà sẽ không có thư thái như vậy.

Úc Khả Khả nhìn cô ấy: "Vì sao lại đột nhiên hỏi vậy?"

Tiểu Diệp thở phào thấy rõ.

"Tôi chỉ nghe được chút tiếng gió, hình như anh Quý muốn đổi trợ lý mới cho cô. Tôi tưởng tôi làm không tốt ở đâu khiến cô Úc thất vọng." Cô ấy ngại ngùng nói: "Cho nên tôi nghĩ, có thể xin cô Úc cho tôi xin một cơ hội nữa hay không, nếu như có vấn đề thì chắc chắn tôi sẽ sửa lại kịp thời."

Đương nhiên tin tức của cô ấy đến từ trợ lý sinh hoạt của Quý Cảnh Diệp.

Nghe nói Quý tổng vẫn ở nước ngoài đã gọi điện thoại cho anh ấy, bảo anh ấy sắp xếp một nhóm người nữa, chuẩn bị cho Úc Khả Khả.

Quý tổng còn đặc biệt nhấn mạnh, muốn chọn trợ lý sinh hoạt khiến Úc Khả Khả vừa lòng.

Sau khi Tiểu Diệp biết được thì thật sự căng thẳng muốn chết.

Cô ấy còn tưởng rằng mình làm sai ở đâu, tuy cô Úc không thể hiện ra ngoài nhưng trong lòng rất không hài lòng, vì thế mới có thể khiến Quý tổng nghĩ đến việc thay người.

Đây đúng là đang nghi vấn sự chuyên nghiệp của cô ấy, tuyệt đối là Waterloo* trong sự nghiệp của cô ấy!

(*) Waterloo: Ý chỉ thất bại của Napoleon ở Waterloo, thường được dùng để chỉ sự thất bại thảm hại.

May mà không phải.

Tuy không biết nguyên nhân nhưng Úc Khả Khả vẫn trấn an trước: "Tôi không có ý định đổi trợ lý sinh hoạt, cô rất tốt, hơn nữa tôi cảm thấy nói chuyện cũng khá vui đấy."

Cuối cùng Tiểu Diệp lộ ra nụ cười tiêu chuẩn thoải mái lần nữa: "Tôi cũng cho là như vậy, cô Úc có thể hài lòng với tôi, vậy thì tốt quá rồi."

Đây tuyệt đối là lời nói xuất phát từ thật lòng của cô ấy.

Là chủ, Úc Khả Khả không những tốt tính, không hề kén chọn. Dù cô ấy sắp xếp thế nào, cô đều có thể hoàn toàn yên tâm tiếp nhận, không chất vấn và bác bỏ.

Dù cô ấy hỏi ý kiến có được hay không, vĩnh viễn đều nhận được câu trả lời "Tôi tin cô", hơn nữa còn không quen khen ngợi sự hài lòng của cô với cô ấy.

Mặc dù chỉ mới tiếp xúc vài ngày nhưng Tiểu Diệp thật sự cảm thấy công việc lần này rất dễ chịu.

Bởi vậy nếu như có thể, cô ấy vẫn muốn tranh thủ ở lại.

Hình như hệ thống đi nhìn một lượt: [Thật đó, đúng là lúc này trợ lý sinh hoạt của nhân vật phản diện vẫn chưa thuê được người phù hợp cho cô.]

Úc Khả Khả: [Vì sao?]

[Cái này thì tôi không rõ.] Hệ thống nói: [Có điều chúc mừng, cô sắp có lái xe riêng, không cần phải lái xe nữa.]

Nghĩ chỉ có Tiểu Diệp đã chăm sóc cô rất chu toàn rồi.

Thêm nhiều người nữa, Úc Khả Khả đột nhiên có cảm giác bị nuôi thành vô dụng.

Quý Cảnh Diệp có phần tận tâm quá rồi.

Hơn nữa đột nhiên sắp xếp như vậy, đúng là có hơi kỳ lạ.

Úc Khả Khả dẫn Tiểu Diệp vào thang máy, không có phản ứng gì khác, chỉ trầm ngâm: [Tôi có một câu hỏi.]

Hệ thống: [Chắc nhân vật phản diện không có ý giám sát cô đâu.]

Úc Khả Khả chậm rãi hỏi: [Không phải tôi trả lương chứ?]

Hệ thống bị hỏi mà lưỡng lự rõ: [... Chắc là đều do nhân vật phản diện phụ trách.]

[Thế thì tốt rồi, tôi không có tiền thuê nhiều người vậy đâu.] Úc Khả Khả thở phào trông thấy, lần nữa trở nên thản nhiên: [À đúng rồi, cũng không có xe.]

Hệ thống: [...]

Không hổ là ký chủ, vĩnh viễn nhấn mạnh nhầm chỗ.

Sau khi nói lời cảm ơn với quản lý và nhân viên bảo vệ giúp đưa đồ tới cửa, Úc Khả Khả lập tức gọi điện cho Quý Cảnh Diệp.

Nhưng vì đầu dây bên kia đang họp nên không nhận điện thoại.

Úc Khả Khả lại tìm trợ lý sinh hoạt của Quý Cảnh Diệp.

Sau khi biết cô không có ý định thay đổi trợ lý sinh hoạt, tuy trợ lý của Quý Cảnh Diệp đồng ý nhưng mặt vẫn không nhịn được lộ ra vẻ ngơ ngác.

Nếu cô Úc đã không bất mãn với Tiểu Diệp, thế thì tại sao Quý tổng lại dặn dò, phải sắp xếp trợ lý sinh hoạt mới cho cô nhỉ?

Hơn nữa còn đặc biệt nhấn mạnh, nhất định phải xác nhận cô Úc đã hài lòng.

Thế thì lại có vấn đề.

Cho nên rốt cuộc là ai không hài lòng?

---

Ba ngày sau, Quý Cảnh Diệp về nước.

Anh vừa trở về, cảm giác trong đầu lại lần nữa trở nên yên bình thì biết Úc Khả Khả đang ở trên lầu.

Mà đồng thời hệ thống cũng phát hiện: [Nhân vật phản diện về rồi, không phải cô muốn hỏi anh ta có thời gian tham gia dạ tiệc hay không sao?]

Lúc này Úc Khả Khả đang làm ổ trên giường xem phim hoạt hình, bị con mèo ngốc nghếch lúc nào cũng bị con chuột vờn chọc cười.

Sau khi nghe hệ thống nhắc nhở, lúc này cô mới nhớ đến, hình như đúng là có chuyện như vậy.

Tính thời gian, ngày kia là đến tiệc rượu rồi.

Nghĩ đến ruộng dưa nhà họ Vương, Úc Khả Khả lập tức ngồi dậy.

Cô lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Quý Cảnh Diệp, hỏi thăm có phải nay anh đã về rồi hay không.

Bên kia nhanh chóng lạnh nhạt trả lời một từ "Ừ".

Úc Khả Khả: [Tôi có chuyện muốn tìm anh, giờ tôi xuống nhé?]

Quý Cảnh Diệp: [Ừ.]

Úc Khả Khả vô cùng vui vẻ đi thang máy nhỏ, xuống phòng khách lầu dưới.

Cửa thang máy mở ra, cô thò đầu vào thì đúng là đã thấy Quý Cảnh Diệp đang đứng giữa phòng.

Chắc là anh vừa về đến nhà, còn chưa kịp thay đồ vest nhưng lại không có vẻ nhếch nhác.

Bộ đồ vest màu ghi sọc, phủ lên dáng người cao lớn rắn rỏi của anh một cách hoàn mỹ, càng tôn lên vai rộng, chân dài, hông hẹp lại rắn chắc.

Tay anh còn cầm một chiếc cà vạt màu đen, hiển nhiên là vừa cởi ra, cổ áo nói lỏng có thể lấy yết hầu thấp thoáng nổi lên.

So với dáng vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn lại kiêu ngạo không dám lại gần của ngày thường, lúc này Quý Cảnh Diệp lại có chút quyến rũ cấm dục.

Hình như nghe được tiếng động, anh quay đầu lại.

Úc Khả Khả không nhịn được muốn ngửa đầu ra sau: [Chà, anh ta đẹp quá.]

Hệ thống: [Cô đừng để vẻ ngoài làm đầu óc choáng váng, không cảm thấy có gì khác thường à?]

Úc Khả Khả còn chưa đáp lời thì chợt nghe Quý Cảnh Diệp lạnh nhạt nói: [Đến đây.]

Cô cực kỳ ngoan ngoãn đi tới, cười tủm tỉm ngẩng đầu nhìn anh: "Quý Cảnh Diệp, anh về rồi. Lần này đi công tác lâu nhỉ."

Quý Cảnh Diệp rũ mắt, che đi sự tàn nhẫn nơi đáy mắt.

Anh hỏi chậm rãi: "Thời gian này tôi không ở đây, cô chơi vui lắm à?"

---

Lời tác giả:

Boss Quý không vui.

Bình Luận (0)
Comment