Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 56

Quý Cảnh Diệp vừa cất giọng lạnh lùng, Úc Khả Khả không nhịn được chớp mắt.

Chà, giọng điệu này là lạ thì phải.

"Hả..." Cô lại chớp mắt, ra giọng của người vô tội: "Từ từ hẵng nói tôi vui hay không, nhưng giờ nhìn thế này, có vẻ anh không vui lắm nhỉ?"

Cô luôn quen tránh nặng tìm nhẹ, thật sự rất thành thạo trong phương diện hóa giải nguy cơ, lúc này cũng không ngoại lệ.

Quý Cảnh Diệp nhìn vào mắt cô.

Chỉ thấy dưới ánh đèn êm dịu, hàng mi dày của cô khẽ rung tựa như cánh bướm có vẻ mỏng manh, càng tôn thêm sự xinh đẹp nơi đôi mắt hạnh trong vắt long lanh ánh nước vô tội kia.

Dường như cảm nhận được bầu không khí khác thường, lúc này Úc Khả Khả khẽ túm tay áo, chỉ lộ ra đầu ngón tay, tự dưng có cảm giác nhút nhát e thẹn khiến người khác vô thức mềm lòng.

Úc Khả Khả: [Cậu nói đúng, anh ta lạ thật đó, trước đó có chuyện gì xảy ra à?]

Hệ thống: [Không có đâu, không phải mấy hôm nay anh ta vẫn luôn đi công tác sao? Điều kì lạ duy nhất chỉ có, đáng nhẽ vốn theo lịch trình ban đầu thì phải mấy ngày nữa anh ta mới trở về cơ, không ngờ giờ lại về sớm.]

Úc Khả Khả: [Thế thì đúng là hơi kì lạ, chẳng lẽ là vì đi công tác không thuận lợi?]

Trong lúc một người - một thống đang suy đoán lại đột nhiên thấy Quý Cảnh Diệp di chuyển.

Anh chậm rãi cởi áo khoác vest ra lộ ra áo sơ mi trắng ôm sát người bên trong.

Dù cảm giác tâm trạng anh không tốt, Úc Khả Khả vẫn không nhịn được đưa mắt quyến luyến nơi eo anh.

Sau đó lại có giọng nói anh truyền tới bên tai: "Đã bị cô nhìn ra rồi, nên làm gì nhỉ?"

Trong giọng nói lạnh lùng trầm thấp lại thoáng có vẻ nguy hiểm.

Bị anh nhìn chằm chằm giống như đột nhiên đối diện với một con mãnh thú cỡ lớn nào đó, Úc Khả Khả còn có thể cảm nhận được cơn lạnh gáy.

Cô nghĩ ngợi rồi thăm dò hỏi: "Làm anh vui vẻ à?"

Quý Cảnh Diệp suýt chút nữa bị mấy lời nói nhảm quanh co của cô chọc tức cười bèn lạnh nhạt nói: "Chỉ cần trông thấy cô là đã không vui vẻ nổi rồi."

Úc Khả Kha lập tức sửng sốt: "Thế tôi đi nhé?"

Quý Cảnh Diệp: "..."

Thấy cô nói xong, thật sự bày ra tư thế quay người sảng khoái rời đi.

Hơn nữa không phải Úc Khả Khả chưa từng làm kiểu chuyện vuốt râu hùm rồi lại vỗ mông rời đi này.

Mí mắt anh giật giật, lạnh nhạt nói: "Có chuyện gì, nói mau."

Úc Khả Khả dừng bước rồi lại nghĩ ngợi.

Dù là bất cứ nguyên nhân nào thì hiện tại tâm trạng của Quý Cảnh Diệp đều rất không ổn. Bởi vậy dù cô có đưa ra thỉnh cầu cũng chưa chắc anh đã đồng ý.

Nghĩ lại dù sao cũng không quan trọng lắm, cùng lắm là cô đi một mình, thật ra không phiền Quý Cảnh Diệp cũng được.

Úc Khả Khả lắc đầu, đặc biệt quan tâm nói: "Không có gì, tôi vốn muốn hỏi thử anh xem ngày kia anh có thời gian hay không. Nhưng nghĩ lại anh vừa trở về chắc là mệt lắm nên tạm thời không quấy rầy anh nữa."

Nhưng rõ ràng sự quan tâm của cô lại không khiến người đàn ông trước mặt cảm động.

Quý Cảnh Diệp nhìn cô chăm chú từ trên xuống, bầu không khí xung quanh lại càng lúc càng nguy hiểm.

Giờ cô thấy anh mệt thì sẽ không quấy rầy nữa, sao trước kia không thấy cô hiểu chuyện như vậy?

Anh khẽ nhếch bờ môi mỏng, chậm rãi hỏi: "Cho nên trong lòng cô đã sớm có người được chọn khác rồi à?"

Ví dụ như tiểu bạch kiểm "nếu như không làm trong giới giải trí thì hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức trợ lý sinh hoạt" kia.

Đúng không?

Úc Khả Khả: [? Sao giọng điệu này của anh ta cứ là lạ ấy nhỉ, cảm giác như lỗi của tôi vậy?]

Hệ thống cũng không chắc chắn: [Hmmm, hình như là có chút.]

Úc Khả Khả: [Hơn nữa lời này của anh ta, hẳn là đã biết rõ chuyện tiệc rượu rồi à? Đợi tôi tới nói đó hả?]

Hệ thống xúi giục nói: [Dù sao gan cô lớn, hỏi thử chẳng phải là sẽ biết rồi sao?]

Nghe đôi Ngọa Long - Phượng Sồ* này thảo luận một lúc lâu vẫn chưa thể nhắc đến vấn đề chính.

(*) Ngọa Long, Phượng Sồ vốn chỉ Gia Cát Lượng và Bàng Thống trong "Tam Quốc Diễn Nghĩa", đều là sự hóa thân của trung thành và trí tuệ, là nhân vật đại biểu cho truyền thống văn hóa Trung Quốc, với nghĩa gốc ca ngợi nhưng hiện được dùng trên mạng rộng rãi với nghĩa chỉ đồng đội có biểu hiện kém cỏi.

Đôi mắt đen của Quý Cảnh Diệp sẫm lại, giọng nói càng lộ ra mất kiên nhẫn: "Thế nào, không trả lời được à?"

Úc Khả Khả hỏi ra thật: "Đương nhiên không phải, tôi chỉ nghĩ, có phải anh đã biết tôi muốn nói gì từ trước, đang chờ tôi nói ra à?"

Quý Cảnh Diệp liếc cô: "Cô không nói mà lại biết tôi đã biết?"

Thấy anh không thừa nhận, Úc Khả Khả cũng không truy cứu.

"Vậy tôi coi như anh không biết nha, thật ra ngày kia tôi cần tham gia một bữa tiệc rượu nhưng nghe nói tiệc rượu đó phải dẫn bạn đi mới vào được." Giọng cô nhẹ nhàng, hiển nhiên không hề chịu ảnh hưởng chút nào: "Cho nên, Quý Cảnh Diệp, anh có thể đi cùng tôi hay không?"

Quý Cảnh Diệp mở miệng muốn bảo cô đi tìm đồng chí tiểu bạch kiểm "tận tâm đến mức muốn bảo cậu ta bỏ đóng phim, làm trợ lý sinh hoạt của cô" kia nhưng lời đến bên miệng lại chợt nghĩ, nếu như anh nói vậy thật, thì với tính cách không đâu vào đâu của Úc Khả Khả, chưa biết chừng cô vui vẻ đi thật ấy.

Lại còn là kiểu thẳng thắn khẳng khái, cảm thấy là nghe theo lời dặn của anh, kéo thế nào cũng không lại được.

Quý Cảnh Diệp: "..."

Anh lạnh lùng nhướng mắt, lời nói vốn định trào phúng lại đổi chủ đề: "Sao tôi phải đi cùng cô?"

Nghe lời này thì hình như thái độ có vẻ dịu đi rồi nhỉ?

Úc Khả Khả nghĩ ngợi, nghiêm túc nói: "Bởi vì anh là vị hôn phu của tôi? Nếu như anh không đi cùng tôi, tất cả mọi người sẽ cho rằng tình cảm của chúng ta đã rạn nứt, tôi sẽ trở thành trò cười của cả tiệc rượu đó."

Quý Cảnh Diệp: "..."

Phát hiện anh chợt im lặng, Úc Khả Khả lập tức ngước mắt thăm dò thì đúng lúc chạm vào đáy mắt u ám của anh.

Chỉ thấy đôi mắt đen sâu thẳm hờ hững ấy đang nhìn cô chăm chú có vẻ thờ ơ quan sát kỹ càng trong yên lặng, như đang suy nghĩ lời cô nói có phải thật lòng hay không.

Mà không biết nghĩ đến điều gì, anh chợt nhếch môi mỏng khiến sườn mặt càng thêm lạnh lẽo, âm hiểm.

Khí chất quanh người cũng càng lúc càng nguy hiểm, càng giống mãnh thú sổng chuồng.

Úc Khả Khả: "..."

Trong lòng cô có phần rối rắm, không nhịn được đưa tay ra thăm dò quơ quơ trước mặt anh: "Quý Cảnh Diệp, Quý Cảnh Diệp? Anh có nghe thấy tôi nói chuyện không?"

Quý Cảnh Diệp thu lại ánh mắt quan sát kỹ càng: "Ừm."

Úc Khả Khả: "Cho nên anh có thời gian rảnh không?"

Quý Cảnh Diệp thoáng dừng lại: "Đến hôm đó rồi nói."

Úc Khả Khả không cố theo đến cùng, sảng khoái gật đầu: "Thế cũng được."

Nhưng cô không thử mời lần nữa, Quý Cảnh Diệp lại nhíu mày.

Vẻ mặt anh càng lúc càng lạnh, càng xác nhận suy đoán trong lòng.

Rõ ràng là Úc Khả Khả cố ý.

Quả nhiên cô đang chờ anh từ chối, sau đó có thể thuận lý thành chương đi tìm người được chọn tốt nhất.

Nếu không sao cô có thái độ khác thường như vậy, vừa nghe anh trả lời lập lờ nước đôi đã lập tức từ bỏ, thậm chí không tiếp tục hỏi đến cùng nữa?

Sắc mặt Quý Cảnh Diệp lập tức sa sầm.

Hệ thống: [Sao tôi cảm thấy tâm trạng nhân vật phản diện lại không tốt hơn rồi? Cô chắc là không có vấn đề chứ?]

Úc Khả Khả nói với giọng điệu vô tội: [Tôi đâu có quấn lấy anh ta, đã rất hết lòng rồi, chắc là không có liên quan đến tôi đâu.]

[Tôi thấy có đó.] Hệ thống nói có chứng cứ: [Mỗi lần nhân vật phản diện mất hứng đều là vì cô. Cho nên lần này, kiến nghị cô vẫn nên tìm nguyên nhân từ chính mình trước.]

Úc Khả Khả: [? Nhưng tôi đâu nhận CPU.]

Cô hắng giọng: "Thế tôi đi trước nhé?"

Quý Cảnh Diệp: "Cô đến là vì chuyện này à?"

Úc Khả Khả không rõ lắm, thật thà gật đầu: "Thì phát hiện anh về nên tới hỏi thử anh xem sao. Có điều không ngờ anh vừa trở về, ngồi máy bay lâu vậy chắc là mệt lắm. Tạm thời tôi không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa."

Quý Cảnh Diệp rũ mắt, che đi vẻ hung dữ và lạnh nhạt tụ lại nơi đáy mắt.

Nhưng anh vừa định hung dữ lại đột nhiên nghe cô nhẹ nhàng "A" một tiếng.

Úc Khả Khả như bị nhắc nhở, đột nhiên nhớ ra gì đó: "Vừa nói vậy, đúng là tôi có chuyện thật."

Sau đó cô không đợi Quý Cảnh Diệp trả lời đã đột nhiên quay người nhấn nút thang máy.

Quý Cảnh Diệp: "..."

Sự lạnh lẽo hờ hững nơi mắt anh còn chưa tan đi, nhìn hành động khó hiểu của cô thì không nhịn được nhíu chặt mày.

"Tôi tới vội quá, quên mất đồ định tặng cho anh." Úc Khả Khả đi vào thang máy, rõ ràng cô vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của anh, nghiêm túc nói: "Tôi biết hiện tại anh rất mệt, có điều chờ tạm chút đã, tôi lấy đồ xong rồi sẽ xuống ngay, cho tôi ba phút!"

Quý Cảnh Diệp: "..."

Lạnh nhạt nhìn chăm chú vào cửa thang máy chậm rãi đóng lại, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng Úc Khả Khả nữa, anh khẽ nhếch môi.

Nghĩ đến dù anh có đi thật, Úc Khả Khả nhất định vẫn sẽ xuống tìm anh. Cuối cùng, Quý Cảnh Diệp vẫn không di chuyển bước chân.

Úc Khả Khả thật sự giữ đúng lời cam đoan, chưa tới ba phút đã ra lại.

Vừa mở cửa thang máy, cô đã thấy Quý Cảnh Diệp đang lạnh mặt nhìn qua.

Cô thoáng khựng lại bước chân ra khỏi thang máy: [Tôi cảm giác sai à? Có phải Quý Cảnh Diệp không di chuyển hay không?]

Hệ thống: [Đúng là anh ta không di chuyển.]

Không xong rồi, thế này lại cảm thấy ngoan ghê.

Úc Khả Khả không nhịn được thầm nghĩ.

Cô cười cười, dứt khoát chạy bước nhỏ tới trước mặt anh, sau đó đưa hộp quà trong tay cho anh.

Quý Cảnh Diệp rũ mắt.

Đó là một chiếc hộp nhung tơ hình chữ nhật màu xanh than được bọc rất cẩn thận.

Hình dạng này khiến anh nhanh chóng liên tưởng tới chuyện gì đó.

Anh nhíu mày, hờ hững hỏi: "Đây là cái gì?"

"Quà đó, không nhìn được ra sao?" Úc Khả Khả thẳng thắn đẩy lại chiếc hộp đó, sau khi phát hiện anh không có hành động gì thì dứt khoát nhét thẳng chiếc hộp vào trong lòng anh.

Nhìn dáng anh cầm chiếc hộp, rõ ràng là lạnh mặt nhưng lại có vẻ cứng ngắc khó tả, Úc Khả Khả lại không nhịn được nở nụ cười.

"Không phải trước đó tôi đã bảo có cơ hội sẽ mời anh ăn cơm sao? Nhưng sau đó mãi không tìm được cơ hội, kết quả là kéo dài tới bây giờ vẫn chưa thực hiện được." Cô cười híp mắt, nói: "Lần trước tôi và Lê Hinh Nhụy ra ngoài ăn cơm, đúng lúc gần đó có khu phố thương mại. Lúc bọn tôi dạo phố có thấy hai cái cà vạt này, cảm thấy rất phù hợp với anh nên nghĩ muốn tặng cho anh, vừa khéo coi như quà bồi thường."

Hình như anh đã nghe được từ mấu chốt, ngón tay nắm lấy chiếc hộp đột nhiên cử động, rồi lại siết chặt lấy chiếc hộp.

Thấy anh không có phản ứng, Úc Khả Khả thúc giục: "Anh mau mở ra xem thử xem có thích không?"

Có lẽ là hơi mệt mỏi thật nên phản ứng của Quý Cảnh Diệp trở nên hơi chậm chạp.

Nghe cô nói vậy, cuối cùng anh mới hành động.

Bên trong là hai chiếc cà vạt.

Một cái là xanh than vân dọc, một cái là màu xám bạc thuần.

Nhìn có vẻ rất quen thuộc.

Trong tấm hình bị chụp phải, Úc Khả Khả đang cầm hai chiếc cà vạt này, khoa tay múa chân giữa không trung đó.

Hình như miêu tả trước đó của hệ thống cũng là: [Màu thì tôi chọn xám bạc, nhưng tôi thấy kiểu vân dọc của cái màu xanh than kia rất đẹp.]

Quý Cảnh Diệp: "..."

Thì ra là thế.

"Thật ra ban đầu tôi định tặng một cái, có vẻ chính thức hơn chút." Nhìn anh mở hộp quà ra, chỉ nhìn cà vạt bên trong mà không có phản ứng gì, Úc Khả Khả lập tức giải thích: "Nhưng tôi nghĩ chắc anh đeo cả hai cái này đều rất đẹp, thật sự không chọn được nên trực tiếp mua cả hai."

Úc Khả Khả: "Vừa khéo một cái là quà cảm ơn đến muộn, một cái khác..."

Cô nghĩ ngợi, lúc Quý Cảnh Diệp ngước mắt bình tĩnh nhìn lại thì bèn cười híp mắt, nói: "Quen lâu vậy rồi, hình như tôi chưa từng tặng quà cho anh. Cho nên một cái khác này, đương nhiên là tôi thấy đẹp, muốn tặng nên tặng thôi."

Quý Cảnh Diệp: "..."

Trước giờ cô chưa từng xuất chiêu theo lẽ thường, ngay cả thời khắc này cũng muốn trêu đùa dí dỏm.

Nhưng lúc này, cô khẽ ngẩng đầu lên nhìn anh. Sự vui vẻ trong mắt tựa như những vì sao sao tỏa ra ánh sáng, cực kỳ xinh đẹp.

Quý Cảnh Diệp cứ thế nhìn cô, tựa như ánh sáng tỏa ra ấy cũng chiếu thẳng vào đáy mắt anh vậy.

Đang lúc anh khẽ hé bờ môi mỏng định nói gì đó thì trong đầu đột nhiên vang lên cuộc nói chuyện giữa Úc Khả Khả và hệ thống.

[Thật ra là tôi muốn nói,] Cô nói chậm rì: [Coi như là món quà khen thưởng kỷ niệm tối đó lần đầu tiên anh ta thừa nhận thân phận của tôi trước mặt Quý Lăng Hàn ấy.]

Hệ thống: [? May là cô chưa nói, chứ câu này phá hoại bầu không khí quá.]

Úc Khả Khả thật sự có chút tiếc nuối: [Haizz, cái câu anh ta bảo Quý Lăng Hàn gọi tôi chị dâu ấy, thật sự quá hay, khó quên đến giờ.]

Hệ thống: [... Thôi, tôi xin cô đấy, bà cô. Vất vả lắm mới dỗ được nhân vật phản diện, cô đừng đâm đầu vào chỗ chết đi vuốt râu hùm nữa mà.]

Quý Cảnh Diệp: "..."

Anh im lặng, hờ hững dời mắt.

Giờ phút này, anh lại cảm thấy may giống hệ thống, nếu như Úc Khả Khả mà nói ra câu đó thật, anh không đảm bảo mình sẽ giận đến mức hạ độc cho cô ngậm miệng luôn hay không.

Bình Luận (0)
Comment