Nửa tiếng sau.
Trợ lý Ôn cũng vừa về nhà không lâu đột nhiên nhận được tin nhắn của Quý tổng.
Anh ấy ấn mở ra xem, lại là xác nhận lịch trình của ngày kia, còn bảo anh ấy đừng quên để trống lịch buổi tối ra.
Nhưng không phải boss đã quyết định từ trước là tối ngày kia dẫn cô Úc tham gia tiệc rượu từ thiện đó sao?
Trong lúc nhất thời, trợ lý Ôn có phần buồn bực.
Anh ấy cực kỳ nghiêm túc thầm suy nghĩ: Cho nên ý "để trống" này của boss, rốt cuộc là quyết định hủy bỏ kế hoạch tham gia tiệc tối hay chỉ là lo lắng anh ấy quên chuyện này nên lần nữa xác nhận lịch trình, tránh cho đêm đó trùng lịch?
Cẩn thận nghĩ ngợi, trợ lý Ôn đột nhiên đưa mắt xem giờ, lộ ra vẻ bừng tỉnh.
Nếu là nhắn tin vào lúc này, chắc là Quý tổng đã về đến nhà, đã gặp cô Úc rồi.
Không rõ tâm trạng của Quý Cảnh Diệp hiện giờ ra sao, anh ấy lập tức nhắn tin cho Úc Khả Khả, cẩn thận hỏi thăm.
Úc Khả Khả: [Đúng là tôi có mời Quý Cảnh Diệp, có điều anh ta bảo là phải xem sắp xếp hôm đó đã, đến hôm đó rồi bàn lại sau.]
Thấy tin nhắn khẳng định của Úc Khả Khả, trợ lý Ôn lập tức thở phào thật mạnh.
Nếu là như vậy thì chắc chắn là Quý tổng không có ý hủy bỏ kế hoạch rồi.
Anh ấy nghĩ đến câu "Đến hôm đó rồi bàn lại", câu ấy nhìn ngang nhìn dọc, nhìn cẩn thận thật lâu, cuối cùng mới nhìn ra được ý nghĩa trên màn hình.
Chỉ cảm thấy trên màn hình toàn viết mấy chữ: "Làm bộ làm tịch".
Chậc chậc.
Có điều, dù nói thế nào chăng nữa, chắc là Quý tống được cô Úc dỗ xong rồi nhỉ?
Nghĩ đến bọn họ đã phải chịu vài ngày liên tục trong bầu không khí lạnh lẽo của lễ rửa tội, cuối cùng sắp được giải thoát rồi. Trợ lý Ôn không nhịn được kích động siết chặt nắm đấm, thầm cảm thán một tiếng.
Cô Úc thật sự quá đỉnh!
---
Ngày tham gia tiệc rượu.
Trợ lý sinh hoạt Tiểu Diệp dẫn theo đoàn tạo hình đã liên lạc từ trước đến cửa từ sớm, cũng giao lễ phục giới hạn đặt theo yêu cầu tới tay Úc Khả Khả.
Cô ấy còn đặc biệt có tâm nói: "Đây là Quý tổng cố ý chuẩn bị cho cô đó, có lẽ tone sur tone với Quý tổng. Buổi tối tham gia tiệc rượu, chắc chắn sẽ rất hấp dẫn ánh mắt của người khác."
Úc Khả Khả đã bình thản nằm ngửa, mặc kệ đoàn tạo hình xử lý.
Dù bọn họ hỏi ý kiến gì, cô đều chỉ gật đầu cho xong.
Nghe Tiểu Diệp nói vậy, cô mới đưa mắt nhìn qua hộp đựng lễ phục.
Phát hiện ra là váy cúp ngực màu xanh biển, nhìn vừa xinh đẹp lại sang trọng. Bên cạnh có đặt một bộ trang sức màu xanh ngọc bích, rõ ràng là cùng bộ với lễ phục.
Đá xanh ngọc bích nằm trong chiếc hộp nhung tản ra ánh sáng lấp lánh, cực kỳ đẹp đẽ.
Úc Khả Khả lập tức hứng thú: [Hai người bọn tôi mà tone sur tone, cậu đoán xem tối nay anh ta đeo cà vạt màu xanh tôi tặng hay là đồ vest màu xanh phối hợp với cà vạt màu xám bạc còn lại kia?]
[Không được phép nhìn lén đáp án.] Không đợi hệ thống trả lời, cô đã giành lời: [Tôi cảm thấy rất có thể là cà vạt màu xanh.]
Quả nhiên hệ thống không ăn gian, suy nghĩ một lát rồi nói: [Tôi thì đoán là cái còn lại. Màu xám bạc đó rất đẹp. Có điều sao cô chắc chắn thế, có chắc là anh ta sẽ đeo cà vạt cô tặng không?]
Úc Khả Khả: [Bộ trang sức màu xanh ngọc bích này, chẳng lẽ không phải quà đáp lễ của anh ta à?]
Hệ thống: [Vì sao?]
Úc Khả Khả lại rất thành thật: [Không biết, tôi cảm thấy giống ám chỉ.]
Hệ thống nghe cô nói mà cực kỳ tò mò, không khỏi đấu tranh, nói: [... Thật sự không cần tôi đi xem sao, chúng ta xem trước đáp án?]
Úc Khả Khả quyết đoán bác bỏ: [Không được, đáp án đương nhiên phải là tự mình tìm hiểu mới càng hay.]
Cuối cùng hệ thống không sốt sắng nữa.
Có lẽ vì quá trình chờ tạo hình thật sự vô cùng nhàm chán, Úc Khả Khả bắt đầu liên tục ra câu đố cho hệ thống, còn cố ý xấu tính không nói đáp án cho thống.
Sau đó hệ thống bắt đầu phản kích, lúc này đến lượt Úc Khả Khả cồn cào ruột gan.
Thấy một thống - một người ngập tràn sự tò mò, cứ thế giày vò lẫn nhau, từ từ tích góp vô số câu đố không có lời giải.
Cảm thấy như vậy không được, hai người - thống lại trực tiếp chuyển chiến trường sang đố tình huống, chơi trò chơi "Phải hay không".
Rốt cuộc một người - một thống đã đạt được nhận thức chung, chơi cực kỳ vui vẻ.
Mà lúc này, Quý Cảnh Diệp còn ở công ty lại khựng lại một lúc lâu trước tài liệu trước mặt.
Anh siết chặt bút ký, ấn đường không chịu kiểm soát giật giật.
... Cho nên, rốt cuộc, đáp án của những câu đó là gì?
Ở đối diện bàn làm việc, quản lý chi nhánh nào đó đang chờ Quý tổng xét duyệt, cuối cùng đã phát hiện ra sự khác thường, cẩn thận ngước mắt nhìn thì phát hiện Quý tổng hờ hững đang xem tài liệu, dường như đã phát hiện ra sai sót trọng đại nào đó, cau mày, bao phủ xung quanh anh là bầu không khí mất kiên nhẫn và nôn nóng.
Chứng kiến mặt anh lạnh đi, gương mặt càng lúc càng tỏ ra hung dữ, nguy hiểm, trái tim của quản lý chi nhánh kia không chịu nổi tàn phá đã lập tức căng thẳng đập thình thịch.
Đoản mệnh rồi, đến cùng là đứa cấp dưới nào phạm sai lầm rồi, hại ông ta ở đây chịu giày vò thế này chứ?
Thế nhưng rõ ràng ông ta đã cẩn thận kiểm tra trước một lượt rồi, hình như đâu có vấn đề gì nhỉ?
Quản lý chi nhánh lập tức nghi ngờ cuộc đời.
...
Vì thế, đợi đến lúc cuối cùng Úc Khả Khả tạo hình xong xuống lầu đã thấy Quý Cảnh Diệp tan làm tới đón mình rồi.
Cô vô thức thoáng dừng bước lại.
Úc Khả Khả: [Tôi có ảo giác không nhỉ? Sao cứ cảm thấy ánh mắt Quý Cảnh Diệp có phần đáng sợ thế.]
Nếu như ánh mắt có thể giết người thì e là lúc này cô sắp trở thành bàn chông rồi.
Người này hận cô biết bao nhiêu chứ, sắp phanh thây xé xác cô mất, hu hu.
Hệ thống lại sắp thành thói quen rồi: [Không phải lúc anh ta nhìn cô vẫn vậy sao? Cho nên tôi thường xuyên nghi ngờ một ngày đó sẽ thấy cô trong bụng cá ở đáy biển.]
Úc Khả Khả: [?]
Cô cẩn thận nghĩ lại, hình như đúng thật.
Trước giờ tâm trạng Quý Cảnh Diệp thất thường khó đoán. Thế nên thỉnh thoảng tâm trạng anh không tốt, nhìn người ta lạnh buốt như lưỡi đao có vẻ cũng khá là bình thường.
Nếu không sao nhiều người sợ anh vậy chứ? Dù sao thì anh cũng là nhân vật phản diện mà.
Cô bừng tỉnh rồi lập tức yên tâm.
Vì thế Úc Khả Khả đứng tại chỗ, đánh giá Quý Cảnh Diệp ở đằng trước.
Quả nhiên thấy anh mặc một bộ vest màu xám tro chín chắn kiêu ngạo, mà chiếc cà vạt màu xanh than có vân dọc được thắt cẩn thận, nhìn cực kỳ thu hút.
Úc Khả Khả: [Hay lắm, tôi đoán đúng rồi!]
Hệ thống: [Nhưng cô đoán sai trò đố tình huống, cho nên tính tổng lại thì chúng ta hòa nhau.]
Úc Khả Khả: [... Tức ghê, cái này không tính.]
Mà trong lúc cô và hệ thống đang ầm ĩ phân thắng bại thì Quý Cảnh Diệp đang nhìn cô.
Úc Khả Khả mặc trang phục lộng lẫy, có thể nói là rực rỡ chói mắt, xinh đẹp hơn người.
Mái tóc dài màu đen của cô hơi xoăn, xõa tung sau lưng. Người mặc bộ lễ phục màu xanh biển, lộ ra cần đường vai - cổ xinh đẹp một cách hoàn mỹ.
Chiếc váy rộng thùng thình bất quy tắc như tầng tầng lớp lớp sóng biển càng tông thêm vòng eo cực nhỏ của cô, dáng người mềm mại, yểu điệu.
Mà chiếc vòng cổ xanh ngọc bích trên cổ cô tỏa ra ánh sáng rực rỡ, khẽ lắc lư khiến làn da trước ngực cô càng thêm trắng tựa tuyết, nhất thời khiến người không phân biệt nổi nơi nào rực rỡ hơn.
Úc Khả Khả nhấc váy đi về phía anh, chỉ thấy ánh mắt Quý Cảnh Diệp tối đi, không biết đang nghĩ gì.
Nghĩ đến vừa rồi ánh mắt anh lộ ra vẻ nguy hiểm, cô không nhịn được cố ý dừng lại trước mặt anh: "Quý Cảnh Diệp."
Cô nhẹ nhàng gọi tên anh.
Cho đến khi Quý Cảnh Diệp rũ mắt, Úc Khả Khả đưa tay khẽ ấn xuống chiếc cà vạt trên cổ áo anh, cười híp mắt nói: "Rất đẹp, quả nhiên rất phù hợp với anh."
Quý Cảnh Diệp thoáng dừng lại, đáp một tiếng "Ừ".
"Lễ phục và trang sức cũng rất đẹp, anh cố ý chọn màu xanh lam à?" Cô đè lên váy ngồi vào trong xe, đột nhiên nghiêng đầu nhìn anh: "Nói vậy, xem ra anh thích chiếc cà vạt màu xanh lam này hơn rồi."
Quý Cảnh Diệp nhìn làn váy cô như tầng tầng lớp lớp bọt nước rơi xuống, thản nhiên nói: "Chọn bừa đấy."
Úc Khả Khả gật đầu, "À" một tiếng: "Không phủ nhận, thế thì xem ra là anh thích cả hai rồi. Cho nên chiếc vòng cổ này đúng là quà đáp lễ cho tôi nhỉ?"
Quý Cảnh Diệp: "..."
...
Đến nơi dự tiệc, Úc Khả Khả vừa xuống xe đã tự nhiên khoác cánh tay Quý Cảnh Diệp.
Hiển nhiên Quý Cảnh Diệp không ngờ cô sẽ làm vậy, anh thoáng dừng bước, quay đầu sang nhìn cô.
Nhưng Úc Khả Khả không hề cảm thấy khác thường ở đâu, thấy anh không đi, thậm chí cô còn ngước mắt nhìn anh, mang theo sự thúc giục trong yên lặng, gọi là thẳng thắn khẳng khái như đang nói: Anh là bạn trai cô dẫn đến lần này, vào bàn như vậy không phải rất bình thường sao?
Quý Cảnh Diệp: "..."
Mắt anh lại dừng lại trên cánh tay mà cô khoác lên.
Tay cô trắng như tuyết, cực kỳ nhỏ, khẽ khàng đặt lên vải vest màu xám bạc, cực kỳ nổi bật.
Đầu ngón tay cô vừa vặn đặt trên cúc cài áo vest. Phỉ thúy màu ngọc bích đậm khiến tay cô càng thêm đẹp đẽ chói mắt, tựa như đang tỏa ra ánh sáng.
Quý Cảnh Diệp thu ánh mắt lại, không nói gì thêm, chẳng qua là người vốn cứng đờ lại chậm rãi bình tĩnh, sau đó anh dẫn cô đi vào trong đại sảnh của tiệc rượu.
Có lẽ cảnh bọn họ dừng lại ở cửa ra vào bị người khác chú ý, người ở trong nhanh chóng biết đến, Úc Khả Khả lại dẫn cậu cả Quý - Quý Cảnh Diệp đến thật.
Vì vậy, vừa vào đại sảnh, Úc Khả Khả cảm nhận được rõ ràng bầu không khí vốn đang xôn xao lại nhanh chóng im ắng đi khi bọn họ vào bàn.
Mà cô cũng chợt thu hút không ít ánh mắt.
Mọi người chăm chú nhìn hai người chậm rãi đi tới, vẻ mặt đều có vẻ hơi phức tạp.
Chỉ có điều, lúc nhìn đến Quý Cảnh Diệp lại có vẻ kích động và bợ đỡ trông thấy, thậm chí không dám nhìn thẳng nhưng khi quay sang quan sát Úc Khả Khả ở bên cạnh anh, bọn họ lại có vẻ khác thường.
Hình như là không thể tin được, cô lại dẫn được cậu cả nhà họ Quý đến thật.
"Tôi nhớ trước đó trong giới có đồn cậu cả Quý không thèm để ý đến vị hôn thê này à? Giờ nhìn thế nào cũng không giống lắm."
"Cô đã nói là đồn rồi đó, người ta đã có thể dẫn cậu cả Quý tới, thế này mà không tính là coi trọng à? Chưa biết chừng là cậu cả Quý nghe được mấy lời đồn này nên cố ý đến làm chỗ dựa cho vị hôn thê của mình đó."
"Ha ha, thế thì e là có người sắp sưng mặt rồi."
"Cho nên trước đó chú hai Úc tìm đến hợp tác, bảo đảm hiện giờ có nhà họ Quý giúp đỡ, tuyệt đối không có vấn đề gì. Nói vậy thì chắc là không phải khoác lác đâu nhỉ?"
"Trước đó chú hai Úc cũng tới tìm tôi đó, mà giờ thế này lại có thể cân nhắc nhà họ Úc rồi."
"Nhà họ Úc đúng là mệnh tốt, sắp phá sản rồi mà lại còn có thể dựa vào cháu gái bám vào nhà họ Quý. Giờ họ có chỗ dựa là nhà họ Quý, sớm muộn gì có thể đứng lên lại được lần nữa thôi."
...
...
Nghe người xung quanh nói chuyện ầm ĩ bàn tán, chú hai Úc đã có mặt từ sớm lại bị lạnh nhạt, vốn đang sa sầm mặt, lúc này lại chuyển sang vui vẻ nhướng mày.
Tuy mấy hôm trước ông ta đột nhiên nghe Úc Nhiễm nói, Úc Khả Khả có thể sẽ dẫn cậu cả Quý tới tham gia bữa tiệc tối này nhưng ông ta vốn không hề nuôi hi vọng.
Dù sao Quý Cảnh Diệp vẫn luôn đối xử lạnh nhạt với nhà họ Úc, bên cạnh lại có niềm vui mới bầu bạn lại thủ đoạn.
Cái ngữ cháu gái vô dụng kia nhà ông ta --- không phải ông ta coi thường Úc Khả Khả mà ngay cả chuyện thư ký nữ, vẫn là ông ta phát hiện khác thường, sao có thể trông cậy cô dẫn được Quý Cảnh Diệp đến?
Kết quả thật không ngờ, Quý Cảnh Diệp lại đến thật, hơn nữa còn đặc biệt nể nang, hai người họ có vẻ thân mật cùng đi vào.
Đây đúng là chứng minh lớn nhất cho việc nhà họ Úc đã bám vào được nhà họ Quý đó!
Sau này ông ta đi tìm ai, còn có người dám không nể mặt ư?
Thấy bọn họ mạnh mẽ áp đảo, vụt cái trở thành tiêu điểm của bữa tiệc, hơn nữa khi người xung quanh nhìn về phía bọn họ, rõ ràng đã bớt đi chút coi thường và không thèm nể nang, hiển nhiên đang lần nữa cân nhắc địa vị của nhà họ Úc rồi.
Chú hai Úc vẫn giữ vẻ thận trọng, nghiêm túc, khóe miệng lại không kìm được nhếch lên: Cháu gái ông ta không chịu thua kém quá rồi!!
Do đó, coi như vì hạnh phúc của cháu gái, ông ta tuyệt đối sẽ hạ bệ thư ký nữ gì đó xuống.
Dù sau lưng cô ta là chú hai Quý hay Quý Lăng Hàn đều không ngăn cản được quyết tâm của ông ta.
Mà lúc này, thím hai Úc cũng đang nở hoa trong lòng.
Tuy đúng là bà ta không thích Úc Khả Khả nhưng cũng biết tầm quan trọng của cô đối với nhà họ Úc.
Vì thế, bây giờ Úc Khả Khả càng được nhìn kỹ, được mọi người coi trọng thì càng có lợi cho nhà họ Úc bọn họ.
Nghĩ vậy, ánh mắt bà ta nhìn về phía Úc Khả Khả, thậm chí còn có phần cổ vũ và sung sướng.
Phải biết vinh quang mà cô mang đến cho nhà họ Úc, tương lai đều là của Úc Nhiễm nhà bà ta đó!
Thật là không chịu thua kém mà.
Úc Nhiễm không biết mẹ đang nghĩ gì, chỉ thấy ánh mắt bà nóng rực nhìn Úc Khả khả chằm chằm; cùng với cô Vương vốn ôm tâm trạng chờ xem trò hề của Úc Khả Khả, lúc này lại phảng phất như chính mình trở thành trò cười; lúc này hai người đều tái mặt, cảm thấy không những bị tát từ xa, mặt cũng trở nên rát bỏng.
Vẻ mặt Úc Nhiễm méo mó, trong lòng càng chắc chắn là mẹ đã lừa gạt cô ta.
Miệng thì bà nói dễ nghe, gì mà chẳng qua vì nhà họ Úc mới phải dễ dàng tha thứ cho Úc Khả Khả. Nhưng ánh mắt bà nhìn Úc Khả Khả lúc này, rõ ràng còn dịu dàng, yêu thương hơn nhìn con gái ruột.
Ánh mắt đó buồn nôn ghê, sắp mềm muốn ch** n**c ra rồi! Tức ghê!
Hơn nữa trước kia Úc Khả Khả thường xuyên là bao trút giận cho cô ta bắt nạt, thế mà bây giờ thì sao?
Úc Khả Khả ở trong khu nhà ở Vân Vực mà nhà họ Úc đến mơ hão cũng không có tư cách, trên người mặc bộ lễ phục đặt riêng có giới hạn xa hoa lộng lẫy, kéo vị hôn phu đứng đầu giới nhà giàu, hưởng thụ sự đãi ngộ được mọi người tung hô.
Mà bố mẹ cô ta, không những không biết có vấn đề, mà rõ ràng còn tỏ thái độ khác thường yêu cầu cô ta phải liên tục nhường Úc Khả Khả, thậm chí thái độ đối xử với người chị này còn tốt hơn cả con gái ruột là cô ta nhiều.
Nhất là nghĩ đến Tống Tuyền vừa bị Úc Khả Khả cướp đi trước đó không lâu, mẹ lại phân biệt đối xử với hai người bọn họ rất rõ ràng.
Úc Nhiễm mặc lễ phục mua ở trung tâm thương mại, bị sự chênh lệch cách biệt trời vực này làm cho nhục nhã tới mức run rẩy cả người.
A a a Úc Khả Khả! Tức chết cô ta mất!
Điều này không công bằng, rốt cuộc ai mới là con gái ruột của nhà họ Úc bây giờ chứ!!
Úc Khả Khả không biết người nhà họ Úc, người thì ngạc nhiên và mừng rỡ, người thì nổi điên vì cô đã đến, chỉ nhìn một vòng xung quanh đại sảnh, không tìm được mục tiêu thì vội vàng hỏi: [Nhà cô Vương tới chưa? Ở đâu đó?]
Hệ thống: [Ngay góc bên trái đằng trước cô đó, chỉ có điều bị đám người trước mặt cô che rồi.]
Úc Khả Khả: [Cả nhà bọn họ đến hả?]
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của hệ thống, Úc Khả Khả lập tức nở nụ cười háo hức muốn xem thử.
Vì vậy, thấy người xung quanh chộn rộn muốn vây tới, tỏ ý rõ ràng muốn nịnh nọt Quý Cảnh Diệp thì cô đột nhiên buông lỏng cánh tay anh. Sau đó khi Quý Cảnh Diệp rũ mắt nhìn qua, cô cười híp mắt, nói: "Tôi thấy người quen mời tôi tới có đến nên qua chào hỏi người ta. Quý Cảnh Diệp, anh cứ bận đi, tôi sẽ không quấy rầy mọi người."
Nói tỏ vẻ hết lòng xong, quả nhiên cô không hề lưu luyến xoay người rời đi.
Quý Cảnh Diệp: "..."
Anh nhanh chóng bị mọi người vây quanh, nhìn bóng lưng phóng khoáng của Úc Khả Khả biến mất, huyệt thái dương lập tức nảy lên, không nhịn được cười lạnh.
... Được lắm, anh cứ bận đi ấy à?
Sao cô lại không biết xấu hổ nói được lời này ra?
Ngược lại giờ cô đạt được mục đích rồi, cực kỳ sung sướng bỏ anh lại chạy đi ăn dưa mà không nghĩ xem, rốt cuộc là ai đã gây ra cục diện hiện tại này?
---
Lời tác giả:
Úc Khả Khả: Ơ, là tôi á?
Boss Quý: Hừ :)))