Nhờ chỉ dẫn của hệ thống, Úc Khả Khả nhanh chóng tìm được vị trí của cô Vương.
Chỉ thấy bên cạnh cô ta có mấy cô gái trạc tuổi vây quanh, chắc là bạn trong cùng giới. Còn Úc Nhiễm thì vì ở bên cạnh hai vợ chồng chú hai Úc nên lại không có ở đây.
Úc Khả Khả lập tức cực kỳ hứng thú nhấc váy đi tới.
Hiện tại cô vốn chính là tiêu điểm của bữa tiệc, bởi vậy thấy cô đi về phía này, dù không biết cô muốn làm gì nhưng những người xung quanh đều vô thức dọn chỗ cho cô như trước, ánh mắt cũng đuổi theo.
Điều này càng lộ ra khí thế chèn ép người từ Úc Khả Khả, giống như nữ hoàng đi tuần phố vậy.
Tất cả mọi người đều cúi đầu xưng thần vì cô.
Cô Vương: "..."
Cô ta trơ mắt nhìn cảnh này, nghi ngờ sâu sắc rằng Úc Khả Khả đã biết, cô ta lén cười nhạo truyền bá trong vòng bạn bè chuyện cô thiên kim nghèo túng không lên nổi bàn tiệc, bây giờ cố ý tới làm bẽ mặt đó.
Nhất là sau khi phát hiện mục tiêu của Úc Khả Khả là mình, gương mặt cô ta vốn xanh trắng, lúc này lại càng khó coi.
Có điều, chuyện này hiển nhiên là cô ta nghĩ nhiều.
Bởi vì chính Úc Khả Khả cũng không ngờ sẽ có hiệu quả như vậy.
Cô thoáng dừng bước, thậm chí còn cẩn thận thưởng thức: [Chà, thế này đỉnh quá! Thì ra Quý Cảnh Diệp còn có công dụng này, chậc chậc, cảm giác mượn cáo oai hùm thật sự rất sảng khoái.]
Mà Quý Cảnh Diệp bị cô bỏ lại sau lưng, bị một đám người vây quanh đang thản nhiên nghe bọn họ tha thiết lấy lòng.
Cho dù anh vốn không hề lên tiếng, nhưng đối với những người này, có thể tiếp xúc với cậu cả Quý đã đủ vinh hạnh rồi. Dù sao với địa vị của cậu cả Quý, dù anh chỉ trả lời lại một chữ đã là có ý nghĩa lắm rồi!
Chưa biết chừng bọn họ có thể nhân cơ hội này để lại chút ấn tượng với cậu cả Quý về mình thì sao?
Nhưng dù bọn họ nói đến chuyện gì, vẻ mặt Quý Cảnh Diệp đều không hề thay đổi, luôn giữ vẻ thờ ơ, cứ thế cho đến khi anh nghe được Úc Khả Khả tâng bốc mình trong đầu, rốt cuộc anh mới có chút phản ứng.
Chỉ thấy anh hơi nghiêng đầu, như vô tình lướt qua bên khác.
Phong cách ăn mặc hôm nay của Úc Khả Khả thật sự quá chói mắt, phảng phất như mang theo đèn pha vậy, dù đến đây cũng đều trở thành trung tâm của sự chú ý.
Chỉ đi vài bước, làn váy đung đưa như sóng biển kia thoáng cái đã khiến tất cả mọi người xung quanh trở nên đầy bụi đất.
Có thể nói là vẻ đẹp lấn át tất cả, đặc biệt chói mắt.
Nhìn chăm chú dáng vẻ cô thản nhiên lại tự nhiên băng qua đám người nhường chỗ lại, dù bị những ánh mắt khác nhau vây quanh nhưng cô không những không căng thẳng, rối rắm mà trái lại còn rất hưởng thụ, thích thú, Quý Cảnh Diệp không nhịn được giễu nhếch khóe môi mỏng.
Lúc này lại nhớ đến anh rồi à?
Tuy Quý Cảnh Diệp chỉ khẽ thay đổi biểu cảm nhưng đối với những người vẫn luôn chú ý đến hành động của anh lại rất rõ ràng rồi.
Vì thế bọn họ tò mò nhìn sang theo tầm mắt anh thì thấy Úc Khả Khả với bộ váy màu xanh lam.
Mọi người: "..."
Sao thế, cậu cả Quý dính người vậy à, chỉ tách nhau có một lúc đã không nhịn được nhìn vị hôn thê sao?
Nhưng bọn họ không biết Quý Cảnh Diệp đang cười lạnh mà chỉ phát hiện anh lại khẽ nhếch môi, không nhịn được thầm cân nhắc trong lòng.
Không ngờ trong lòng cậu cả Quý, vị thiên kim nhà họ Úc kia lại có địa vị quan trọng như vậy. Sao trước giờ không có tin tức truyền tới hại bọn họ suýt chút nữa đã tin lời đồn thật, cho rằng chẳng chóng thì chày hai nhà sẽ hủy bỏ hôn ước.
Chẳng lẽ mục đích cậu cả Quý tham gia tiệc rượu này chính là vì chỉ để show ân ái, nhân dịp này báo cho tất cả mọi người biết sự coi trọng của anh với Úc Khả Khả à?
Bọn họ ẩn ý nhìn chằm chằm vào chiếc cà vạt của Quý Cảnh Diệp, dường như đến giờ mới phát hiện ra nó với lễ phục đặt riêng giới hạn của Úc Khả Khả là cùng màu đó.
Rõ ràng là cố ý tone sur tone mà.
Dù thế nào, xem ra bọn họ thật sự phải thay đổi thái độ với nhà họ Úc rồi.
Mà ở bên đây, cô Vương vẫn luôn giữ cảnh giác chỉ biết trơ mắt nhìn Úc Khả Khả chậm rãi đi tới trước mặt mình.
Biết người đến không có ý tốt, cô ta lập tức giống như gặp phải kẻ địch, kiêu ngạo ưỡn thẳng lưng, sau đó chán ghét lườm cô, không hề sợ hãi.
Cô Vương: "Úc Khả Khả, cô đừng nghĩ ---"
Nhưng cô ta vừa lên tiếng thì chỉ thấy Úc Khả Khả cười tủm tỉm lên tiếng chào hỏi: "Cô Vương, đã lâu không gặp, thì ra cô ở đây."
Cô Vương lập tức nghẹn họng.
Có lẽ cô ta không ngờ tới Úc Khả Khả không những không trào phúng trắng trợn như trong dự đoán mà còn tỏ vẻ gần gũi như vậy.
Đám thiên kim nhà giàu có quan hệ thân thiết với cô Vương không nhịn được đưa mắt nhìn qua với vẻ khác thường.
Không phải chứ, Vương Thục Thiến truyền bá nhiều lời nói bậy về Úc Khả Khả như vậy, còn mời các cô đến chế giễu. Kết quả trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, còn có vẻ nói chuyện khá ổn với Úc Khả Khả mà nhỉ?
Thế cô ta đối xử với bọn họ tốt như vậy, không phải sẽ chuyên nói xấu sau lưng bọn họ đó chứ?
Nghĩ vậy, mấy người lập tức nghi ngờ liếc nhau, ánh mắt chợt thay đổi.
Không phải bọn họ thật sự còn có nhóm chuyên phỉ nhổ sau lưng mình đó chứ?
Cô Vương đột nhiên trở thành trung tâm của sự chú ý: "..."
Vất vả lắm cô ta mới kìm nén được thì lại thấy vẻ mặt kỳ lại của mấy người bên cạnh.
Biết mấy cô nàng đang nghĩ gì, cô ta lập tức tức giận lại không có chỗ trút, chỉ cảm thấy tình cảm chị em plastic đang lung lay chực đổ.
Mấy cô nàng có bị điên không vậy, rõ ràng Úc Khả Khả nói lời này đang nói mát, nghe câu này mà cũng không hiểu sao?
Gì mà "Đã lâu không gặp, thì ra cô ở đây" chứ, rõ ràng có ý là "Tôi đây đã tìm cô rất lâu, muốn cô mất mặt, thì ra cô trốn ở đây à".
Kết quả mấy cô nàng ngu xuẩn này nghe không hiểu thì không nói, thế mà còn tưởng rằng quan hệ giữa cô ta và Úc Khả Khả tốt thật.
Ngu hết đường nói!!!
Nhưng cô Vương không phải người chịu thua, lập tức thẳng sống lưng, cắn răng lườm lại.
Kết quả lại chạm phải gương mặt cười tủm tỉm của Úc Khả Khả, cô ta lập tức nghẹn họng, suýt chút nữa không giữ được khí thế.
Cuối cùng cô ta đã hiểu tại sao mỗi lần đối mặt với cô đều có vẻ giận điên người lại không làm được gì.
Có phải Úc Khả Khả có bệnh không vậy!
Cô ta lập tức liếc mắt, cố kiên cường châm chọc nói: "Chúng ta mới gặp một lần, đừng nói như chúng ta có vẻ quen thuộc lắm vậy."
"Lời này của cô Vương không đúng rồi." Giọng Úc Khả Khả chân thành, thật lòng thật dạ nói: "Chẳng phải lần này tôi và Quý Cảnh Diệp tham gia tiệc rượu là vì lời mời của cô Vương đó sao? Nếu như không vì cô có lời thì chưa chắc tôi đã biết còn tiệc phải tham gia đâu."
Cô Vương: "..."
Dù cô ta không nói chuyện nhưng người bên cạnh có thể nghe được tiếng nghiến răng, rõ ràng là tức không chịu nổi.
Nói cho cùng làm chị em plastic nhiều năm rồi, các cô nàng vẫn miễn cưỡng hiểu cô Vương.
Chỉ là thấy dáng vẻ này của cô Vương, bọn họ biết được rằng cô ta thật sự ghét Úc Khả Khả, cũng không thể lá mặt lá trái với cô được.
Vì thế các cô nàng này vội vàng thu lại suy nghĩ không tin trước đó, mặt lập tức lộ ra vẻ đồng cảm.
Các cô nàng đều biết chuyện cô Vương mời Úc Khả Khả, đương nhiên cũng biết cô ta chỉ thuần túy muốn xem trò hề của Úc Khả Khả.
Dù gì từ cuộc gặp mặt giữa mấy chị em plastic mấy hôm trước, bọn họ đã nghe cô ta tuyên bố không hề kiêng dè rồi.
Tất cả mọi người không ngờ, Úc Khả Khả lại có thể dẫn Quý Cảnh Diệp đến thật.
Do đó, lần này bọn họ đến rất sớm, còn tụ lại một chỗ trước, thật ra đều vì chờ xem kịch vui.
Ai ngờ, cuối cùng lại vả mặt ngược lại cô Vương, lại còn một cái tát cực kỳ vang dội, chỉ nghĩ đã thấy rát mặt rồi.
Mà chỉ chuyện này thì thôi coi như bỏ qua, kết qua giờ người mình ghét khiêu khích còn tỏ vẻ thân thiết cố ý chạy tới chào hỏi.
Nếu các cô nàng mà là cô Vương thì thật sự mắc ói muốn chết mất.
Mà lúc này đúng là cô Vương mắc ói muốn chết thật.
Cô ta nghiến răng, không nhịn được nói: "Sao, giờ cô đang khoe với tôi, cô dẫn được cậu cả Quý tới chứ gì? Nhưng thế thì đã sao, mới chỉ có một lần mà thôi, vốn chẳng chứng minh được điều gì cả!"
"Trước kia thậm chí cậu cả Quý còn không muốn thừa nhận cô, nay không biết cô giở thủ đoạn gì mới khiến cậu cả Quý hạ mình đến đây cùng một chuyến." Cô Vương thấp giọng nói: "Giờ thì hay rồi, cô lại còn có mặt mũi chạy tới diễu võ giương oai mà không biết chỉ bị người ta cười nhạo thêm mà thôi."
Cô ta khinh thường cười lạnh: "Hừ, quả nhiên giống bố mẹ tôi bảo, hiện giờ nhà họ Úc kém cỏi. Chỉ là có loại người sa cơ thất thế, hiểu biết nông cạn mới dễ đắc ý vênh váo."
Cô ta dùng lời lẽ cực kỳ cay nghiệt, còn có vẻ kỳ thị cao cao tại thượng.
Dù là đám thiên kim nhà giàu có cùng quan điểm đều thoáng cảm thấy khó chịu. Mấy cô nàng liếc nhau rồi lại mờ mịt nhìn về phía Úc Khả Khả, dường như muốn xem thử cô đáp trả thế nào, có khi nào thẹn quá hóa giận hay không.
Kể cả thế nào thì đều sẽ có trò hay để xem.
"Ồ? Thế nhưng, không phải cô Vương à, cô là người yêu cầu tôi dẫn Quý Cảnh Diệp đến đó sao?"
Đối diện với ánh mắt săm soi của mấy cô gai, Úc Khả Khả lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng, còn khẽ chớp mắt, tỏ vẻ chân thành lại vô tội.
"Trước khi mời, cô nói tôi là vị hôn thê của Quý Cảnh Diệp, không dẫn theo anh ấy thì không được, có vẻ rất không hài lòng." Cô thở dài như khó xử: "Thế mà giờ tôi dẫn đến rồi cô vẫn không hài lòng. Haizzz, xem ra nhà giàu các người đúng là rất khó lấy lòng, thảo nào Quý Cảnh Diệp không muốn tới tham gia tiệc rượu này chút nào."
Mọi người: "..."
Mẹ nó, lời này của Úc Khả Khả thực sự giết người xuyên tim, không những trực tiếp kéo nguyên nhân cậu cả Quý rất ít khi tham gia tiệc tùng về phía cô Vương, khiến nhà họ Vương chịu không biết bao nhiêu thù hận.
Thậm chí còn thầm ám chỉ, nhà họ Vương tự cho là mình còn cao quý hơn nhà họ Quý.
Nếu lời này mà truyền ra ngoài thì chẳng phải nhà họ Vương chết chắc rồi sao?
Hiển nhiên cô Vương đã nghe ra, lập tức tái mặt nói: "Úc Khả Khả, cô đừng có chuyện bé xé ra to, tôi không có ý đó ---"
"Nhưng lạ thật đấy, cô Vương à, cô nằm dưới gầm giường tôi và Quý Cảnh Diệp sao? Ngay cả tôi giờ thủ đoạn gì, Quý Cảnh Diệp bị ép đồng ý đều biết cả, thật đúng là quá giỏi."
Không đợi cô ta nói, Úc Khả Khả lại khen thật lòng: "Khả năng xuất quỷ nhập thần này, e là vệ sĩ bên cạnh Quý Cảnh Diệp cũng không phát hiện ra được, không đi dốc sức vì quốc gia thì đúng là chôn vùi thiên phú của cô đó."
Úc Khả Khả: "Tôi đây phải nói chuyện cẩn thận với bố mẹ cô mới được, yêu đương gì thì gì nhưng dù thế nào cũng đừng chậm trễ chuyện con cái thi công chức đó."
Mọi người: "..." Này là trào phúng nhỉ, trào phúng có đúng không?
Mặt cô Vương thì lúc xanh lúc trắng, ngón tay run rẩy chỉ về phía cô: "Cô, cô ---"
"Ui chao, cô Vương à, bệnh này của cô phải chữa sớm đi, đừng chậm trễ việc điều trị nữa."
Úc Khả Khả lặng lẽ lùi về đằng sau một bước, tránh khỏi hướng cô ta chỉ, nói với vẻ rất lo lắng: "Cô xem cô thế này, ngay cả giơ tay đã tốn sức thế này lại run dữ dội vậy, đáng thương ghê."
Câu trước vừa nói người ta có thiên phú nên dốc sức vì quốc gia, quay lại đã lập tức đề nghị cô ta chữa bệnh cho kịp thời, đừng làm chậm trễ việc điều trị.
Dù sao lời hay lời không hay đều đã bị cô nói ra hết rồi, khả năng trào phúng nói mát này, mọi người xem thế là đủ rồi.
Cô Vương giận đến nỗi tức ngực, suýt nữa ngất xỉu.
Cô ta nghiến răng: "Cô, cô mới có bệnh ấy! Úc Khả Khả, cô nói bậy ít thôi, đủ rồi đấy!"
Cô ta tưởng rằng đây đã là chịu nhục rồi nhưng hiển nhiên Úc Khả Khả không hề ý thức được điều này.
Chỉ thấy cô cực kỳ vô tội nói: "Sao có thể chứ? Tôi chỉ muốn đến chào hỏi cô, tiện thể gặp bố mẹ cô thôi."
Cô Vương lập tức sững sờ, gần như nghi ngờ tai của mình: "Cái... cái gì?"
Gặp bố mẹ cô ta á?
Thoáng cái nghĩ đến câu trước đó của Úc Khả Khả "phải tìm bố mẹ cô nói chuyện cẩn thận, yêu đương gì đó", nghĩ lại cô đi tìm bố mẹ cô ta nói chuyện là thật ấy à?
Cô ta lập tức thót tim, đỏ mặt tía tai chỉ tay về phía cô mắng: "Úc Khả Khả, mẹ nó, có phải cô bị điên không vậy! Cô tưởng rằng cô là ai, cô là cái thá gì mà tìm bố mẹ tôi! Hơn nữa, tôi đã nói tôi không yêu đương, nếu cô dám nói hươu nói vượn trước mặt bọn họ, tôi nói cho cô biết, mẹ nó, cô chết chắc rồi!"
Vì gấp gáp phủ nhận, cô Vương biểu hiện quá kích động lại lộ sơ hở.
Đám thiên kim nhà giàu liếc nhau, lập tức lộ ra vẻ mặt khó tả: Vương Thục Thiến lại yêu đương rồi hả? Với ai, các cô có biết không?
Cô ta lo bị bố mẹ biết, không phải là yêu tên nghèo nào đó chứ?
Chậc chậc.
"Cô Vương, tôi cảm thấy hình như giữa chúng ta có chút hiểu lầm." Đối diện với sự chó cùng rứt giậu của cô ta, Úc Khả Khả lại cực kỳ chân thành giải thích: "Không phải trước đó cô giới thiệu với tôi, bố cô là Vương Tông Chính sao?"
"Cho nên tôi nghĩ, nếu cô đã kiêu ngạo báo tên bố mình như vậy, hẳn phải là nhân vật rất có tiếng rồi. Nhưng tôi lại không biết, thế này không phải là hiểu biết nông cạn, quá thiển cận sao?"
Cô nói chậm rãi: "Nên là tôi quyết định phải nhân cơ hội lần này làm quen với bố mẹ cô, để tôi biết được bọn họ lợi hại cỡ nào. Dù sao có thể sinh ra cô con gái ưu tú như cô Vương đây, chí ít bọn họ phải xuất sắc trên phương diện nào đó chứ nhỉ?"
Mọi người: "..."
Đệch, rốt cuộc là sao cô làm được vậy, dùng ngữ khí chân thành nhất để nói ra câu nói khiến người ta hận không thể g**t ch*t cô thế này được?
Gần như mỗi một lời nói, thậm chí từng chữ đều tràn ngập ẩn ý châm biếm.
Hơn nữa lời này quá quen rồi, cô còn cố ý nhấn mạnh bốn chữ "hiểu biết nông cạn" này bằng được nữa!
Trước đó cô Vương dùng những lời này để trào phúng cô, giờ lại lập tức bị trả lại.
Có thù tất báo, đỉnh quá rồi.
Đương nhiên cô Vương không tin lời nói xằng của Úc Khả Khả.
Nhưng lúc này, cô ta nghe mà suýt nữa kìm nén muốn thổ huyết, cô ta lại như ma xui quỷ khiến tự dưng nhớ đến câu nói trước đó của Úc Khả Khả "Nếu như nhà cô đi thì tôi sẽ đi".
Cô Vương lập tức méo mặt.
Cho nên từ hôm đó, Úc Khả Khả đã quyết định đi rồi sao?
Ngay lúc cô ta chờ để xem trò cười của Úc Khả Khả thì thật ra Úc Khả Khả đã sớm coi cô ta là trò hề để xem rồi! Hừ hừ hừ tức chết cô ta mất!
Mà đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.
"Thục Thiến, các con đang ầm ĩ gì thế?"
"Mẹ ---"
Cùng với tiếng gọi của cô Vương, hệ thống đồng thời lên tiếng nhắc nhở: [Đây chính là bà Vương mà cô luôn mong ngóng, vợ của Vương Tông Chính.]
Mắt Úc Khả Khả lập tức sáng lên.
Cô ngoảnh lại nhìn theo giọng nói thì thấy một người phụ nữ trung niên với vẻ ngoài có vài phần tương tự với cô Vương, đang cau mày đi về phía các cô ở bên đây.
Mà lúc này, Quý Cảnh Diệp cũng lặng lẽ đưa mắt nhìn qua.
... Đây chính là bà Vương mà Úc Khả Khả luôn mong ngóng à?
---
Lời tác giả:
Boss Quý: Cho tôi xem xem, rốt cuộc là bà Vương nào, có thể khiến Úc Khả Khả mong ngóng nghĩ mãi vậy?
Boss Quý: ... Ồ, thì ra là bà Vương này.