Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 59

Mắt Úc Khả Khả lấp lánh nhìn qua thì đã thấy bà Vương cau mày tỏ vẻ không vui, hiển nhiên là phát hiện ra trò hề ở bên đây.

Mà người bên cạnh bà ta, bất ngờ là thư ký.

Cô lập tức hăng hái hơn: [Kiểu tiệc rượu này lại còn mang thư ký đến được à? Vì tâm nguyện của tôi, bọn họ tận tâm quá rồi!]

Hệ thống: [Sau khi cô Vương ra sức yêu cầu, cùng với sự ngầm đồng ý của vợ chồng nhà họ Vương nên người này vào với tư cách bạn trai của cô ta.]

Úc Khả Khả hiểu rõ.

Tuy thư ký là tình nhân chung, nhưng ba người nhà họ Vương không biết chuyện này. Bởi vậy có thể lấy cớ này dẫn theo tình nhân ngang nhiên xuất hiện ở trường hợp thế này, không phải rất k*ch th*ch sao?

Cô cảm thán sâu sắc: [Cái nhà này đúng là, ai ai cũng kỳ lạ, biết chơi ghê.]

Hệ thống cực lực đồng ý: [Nếu không sao là người một nhà được chứ? Nhà chú hai nhà cô không phải cũng thế đó sao?]

Úc Khả Khả lập tức vui vẻ: [Nói cũng đúng.]

Thậm chí ruộng dưa nhà họ Úc còn càng lúc càng trở nên màu mỡ, giống như phim truyền hình vậy, cách một khoảng thời gian lại xuất hiện tình tiết khiến người ta không tưởng tượng nổi.

Ngay cả cô cũng không nỡ vạch trần bọn họ, chỉ muốn xem xem sau đó còn có thể xuất hiện chuyện gì bất ngờ nữa.

Vừa nghĩ đến đấy, Úc Khả Khả lại chợt nhớ ra, hình như cả nhà họ Úc cũng tham gia tiệc rượu lần này.

Hơn nữa đã lâu không gặp, hay là lập tức đi tìm bọn họ ôn chuyện chút cho vui.

Cứ thế sung sướng quyết định xong, sự chú ý của cô lại về lại đằng trước.

Vì thế ngay lúc thư ký và bà Vương đi về bên đây, mắt Úc Khả Khả giống như đèn pha, dần dần sáng rực lên, không ngừng đảo quanh giữa hai người.

Chỉ thấy hôm nay thư ký mặc một bộ vest tôn dáng màu trắng, không nhìn thấy sự giỏi giang, cung kính của trước đó mà lại có vẻ quyến rũ khác lạ.

Lúc này anh ta đang đi sau lưng bà Vương mặc bộ váy đuôi cá màu đen, nhìn thái độ có vẻ cung kính nhưng khoảng cách giữa hai người vô cùng gần gũi, phảng phất như bước nhanh một bước là có thể chạm vai nhau, lại có thêm chút mập mờ như gần như xa quẩn quanh.

Úc Khả Khả nhìn bộ vest màu trắng trên người thư ký, không biết cô nghĩ đến cái gì, ánh mắt lại dừng lại trên bộ lễ phục màu trắng bạc kia trên người cô Vương.

Cô tỏ vẻ ngẫm nghĩ: [Hôm nay Vương Tông Chính mặc đồ màu gì?]

Hệ thống: [Màu xám đậm.]

[Không hổ là tình nhân chung, nghề nghiệp được rèn luyện hàng ngày này thật khác biệt, chuyên nghiệp quá rồi.] Úc Khả Khả không nhịn được thán phục: [Bộ lễ phục này của anh ta đúng là tuyệt phối, đứng chung với ai đều giống đồ đôi cả.]

Màu trắng vốn là kiểu màu phối với màu nào cũng được, hôm nay anh ta còn mặc cực kỳ tôn dáng, cực kỳ chói mắt.

Chắc hẳn anh ta chọn bộ đồ này, cả ba người nhà họ Vương đều rất thỏa mãn, cảm thấy anh ta cố tính mặc như vậy vì mình, rất nở mày nở mặt.

Hệ thống: [Ồ, đúng vậy thật.]

Đợi đến lúc rốt cuộc hai người này đến trước mặt bọn họ, Úc Khả Khả đã chú ý tới, cô Vương vốn còn thở hổn hển vừa nhìn thấy thư ký, mắt đã sáng lên, vẻ mặt cũng bắt đầu lộ ra vẻ tủi thân.

Cô ta lập tức xách váy chạy đến giữa bọn họ, vô thức ỷ lại tới gần thư ký, lại vô tình tách anh ta và mẹ ra.

Bà Vương thoáng dừng bước, không nhịn được nhíu mày. Nhưng chỉ nhìn qua con gái rồi không nói gì thêm, chỉ nhìn thư ký như vỗ về, ra hiệu anh ta nhẫn nại một chút.

Mà thư ký khá bận.

Chỉ thấy anh ta lặng lẽ mỉm cười nhìn cô Vương với vẻ dỗ dành, ra hiệu cô ta đừng hành động quá rõ ràng.

Sau đó lúc bà Vương nhìn đến, anh ta tự nhiên dời mắt rồi nở nụ cười với bà ta, phảng phất như tỏ ý chính mình không có vấn đề gì.

Lúc này cô Vương mới nhớ đến mẹ đang ở bên cạnh, lập tức hoảng hốt vội vã đưa mắt nhìn mẹ.

Thấy hình như bà Vương không phát hiện ra, cô ta không nhịn được thở nhẹ ra, cuối cùng miễn cưỡng bình tĩnh lại. Một lát sau, cô ta thoáng khựng lại rồi vẫn không tình nguyện dịch vài bước về phía mẹ mình.

Mà bà Vương cảm thấy vỗ về được tình nhân xong xuôi rồi bèn vỗ vai con gái, hai mẹ con có vẻ rất thân thiết.

Đỉnh quá, diễn xuất của mấy người này thật sự quá là đặc sắc.

Ánh mắt đưa qua lại giữa ba người thật sự cực kỳ bận bịu, Úc Khả Khả suýt chút nữa không nhịn được vỗ tay cho bọn họ. Cũng may có hệ thống nhắc nhở, nếu không dù bỏ qua bất cứ sự thay đổi ánh mắt nào, chắc cô sẽ đều thấy tiếc nuối mất.

Cô đột nhiên nhớ đến gì đó: [À còn nữa, thư ký đi theo cô Vương đến, sao cuối cùng lại đi bên cạnh bà Vương rồi?]

[Cô Vương chờ xem trò hề của cô nên đã hẹn với bạn bè tụ lại một chỗ từ sớm. Nhưng thư ký lo cô Vương không biết diễn, sẽ làm lộ quan hệ của hai người ra bèn chủ động tách ra sau khi đưa bọn họ vào.] Hệ thống giải thích: [Vương Tông Chính thì cần xã giao, vốn định mang thư ký đi cùng, không ngờ lại bị bà Vương vượt mặt giành trước.]

Được lắm, tên thư ký này đúng là đủ best-seller đó.

Vừa khâm phục, Úc Khả Khả lại không nhịn được tò mò: [Tình huống này, bà Vương dẫn theo thư ký có được đâu nhỉ? Sao bà ta lại làm cho Vương Tông Chính đồng ý được thế?]

[Đương nhiên không phải bà ta tự đề xuất thư ký đi cùng mà chỉ nói lần này muốn đi theo Vương Tông Chính trong buổi tiệc rượu lần này, muốn thể hiện vợ chồng thắm thiết.] Hệ thống nói: [Nhưng Vương Tông Chính cần bà ta lôi kéo quan hệ trong giới phu nhân bèn theo thói quen đẩy thư ký ra, bảo anh ta để ý bà Vương.]

Úc Khả Khả lập tức hiểu rõ: [Vì thế thành ra ngược lại, bà Vương ở giữa được như ý muốn, có thể quang minh chính đại dẫn thư ký xuất hiện. Chậc chậc, bà Vương giở chiêu lấy lui làm tiến này lại thuần thục quá nhỉ.]

Mà đang lúc cô thấy thú vị, bà Vương vỗ về con gái xong, cuối cùng đã có thời gian nhớ đến Úc Khả Khả, lập tức liếc cô.

Chỗ cô Vương đứng, thật ra không hề nổi bật nhưng sau khi Úc Khả Khả đột ngột đi tới thì cứ thế hợp lẽ trở thành nơi được chú ý nhất trong tiệc rượu.

Dù bà Vương đang xã giao với đám phu nhân tự nhiên cũng không tránh được phải chú ý tới đây.

Ban đầu bà ta không phát hiện con gái ở đây, chỉ nghe người xung quanh đều đang bàn luận chuyện của hai nhà Úc - Quý, bà ta chợt nghĩ trước đó con gái đi mua lễ phục về đã phàn nàn Úc Khả Khả khinh người quá đáng thì vô thức nhíu mày.

Cho đến khi người xung quanh đột nhiên nhìn qua với ánh mắt khác thường khó hiểu, lúc này bà Vương mới phát hiện khác thường.

Nhìn kỹ về hướng các phu nhân chú ý, bà ta mới phát hiện ra con gái đang đứng đối diện Úc Khả Khả, thậm chí hai người còn đang tranh cãi gì đó giữa đám đông, vẻ mặt con gái khác thường rất rõ.

Biết bọn họ hẳn là đều đã nghe nói chuyện cô Vương khiêu khích Úc Khả Khả trước đó, cảm thấy lúc này nhà họ Vương bọn họ mất thể diện, cho nên mới đánh giá mình.

Bà Vương lập tức đen mặt, không vui liếc hai cô.

Trong giới, nhà họ Vương vẫn coi là có chút địa vị, bình thường lúc mọi người ở cùng nhau đều không khỏi tung hô bà Vương. Hơn nữa tính của bà ta không quá hòa đồng, ngạo mạn, lòng dạ hẹp hòi lại ghi thù, vì thế lúc bà ta tỏ ra không vui, đương nhiên mọi người đều biết điều thu lại ánh mắt đánh giá.

Nhưng chứng kiến bà ta bình tĩnh đi về phía Úc Khả Khả, mọi người đều biết là sắp có trò hay để xem đều không nhịn được hưng phấn liếc nhau, sau đó chú ý đi theo.

...

Lúc này bà Vương đang đứng bên cạnh cô Vương, có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của Úc Khả Khả nhưng bà ta không nhìn thẳng mà trái lại chỉ khẽ thoáng liếc đuôi mắt.

Cái liếc xéo cao cao tại thượng này như thể khinh thường không muốn dùng mắt nhìn thẳng cô vậy, cực kỳ khinh miệt.

Hành động tỏ vẻ khinh thường của bà ta cực kỳ nhỏ, lại làm trong im lặng, khiến người ta khó mà phát hiện.

Bởi vậy chỉ có mình Úc Khả Khả bị nhắm vào là có thể cảm nhận được.

Nếu đổi lại là người có lòng tự trọng rất cao, bị nhìn với ánh nhìn khinh thường như vậy, e là sẽ thật sự như bà ta mong muốn, cảm thấy rất khó chịu, không thể chịu đựng nổi.

Nhưng Úc Khả Khả lại tỏ vẻ rất thong dong.

Đặc biệt là ánh mắt cô có vẻ như đang xem thứ gì đó đặc sắc như khỉ làm xiếc, thậm chí còn có vẻ nhàn nhã cổ vũ, lại khiến bà Vương cảm thấy khó chịu.

Mà cảm giác của bà Vương đúng thật.

Úc Khả Khả vốn đang hứng thú bừng bừng, lúc này nhìn thấy tư thế và thái độ phu nhân điển hình này thì không nhịn được chậc lưỡi thấy lạ: [Lẽ nào đây chính là kỹ năng cần thiết của đám phu nhân nhà giàu à? Nhìn này, ánh mắt này, tư thế với thái độ này --- Có khi bà Vương mở lớp được rồi, bảo mấy diễn viên diễn lố kia đến học tập một phen, quả thật không có một động tác dư thừa nào!]

"Thục Thiến, có chuyện gì vậy?"

Bỏ lơ sự khó chịu trong lòng, sau khi xác nhận Úc Khả Khả đã phát hiện thái độ khinh thường của mình, bà Vương lại lần nữa đưa mắt về phía cô Vương.

Chỉ thấy bà ta khẽ cau mày, giả vờ giả vịt dạy dỗ con gái: "Cô Úc đặc biệt đến chào hỏi con, lại không tham gia nhiều tiệc rượu, chắc chắn là cực kỳ không quen. Con là người mời cô ấy, có thế nào cũng phải chăm sóc cô Úc cho tốt, sao đến giờ lại còn làm ầm ĩ đến khó chịu thế này?"

Ồ, thật không hổ là bà Vương.

Đây chính là vị hôn thê của cậu cả Quý, rõ ràng lần này anh tới để làm chỗ dựa cho cô đấy. Rõ ràng bà Vương đã nhìn ra, tức lên lại dám làm bậy châm chọc như thường lệ, không sợ đắc tội với nhà họ Quý à?

Thật đúng là bị tung hô đến mức vênh váo quên mình rồi.

Mọi người vốn đang hóng chuyện, nghe xong thì lập tức càng hưng phấn hơn.

Cả đám người bề ngoài nhìn như đang tao nhã xã giao, thực chất đều lặng lẽ chú ý tới bên đây. Nhìn kỹ lại thì đôi mắt nào cũng sáng như đèn pha, sáng rực vô cùng.

Úc Khả Khả cũng cảm nhận được rõ, lập tức cảm thán: [Quả nhiên bản chất của con người chính là tham gia hóng chuyện, sao lúc này mà vẫn không có ai kiêng dè Quý Cảnh Diệp nhỉ?]

Hệ thống: [Cô giỏi đến mức đến dưa của mình cũng ăn thì sao bọn họ lại không thể quên đi sự đáng sợ của nhân vật phản diện, bất chấp tham gia hóng chuyện cơ chứ?]

Lý do này cực kỳ chân thực, Úc Khả Khả bị thuyết phục ngay lập tức.

Nhưng tất cả mọi người ở đây đã hiểu được ý của bà Vương, hiển nhiên cô Vương lại không nghe hiểu.

Vì thế bà Vương vừa dứt lời, cô ta lập tức không phục kêu lên: "Vì sao...?"

"Trước kia mẹ dạy con thế à?" Bà Vương đột nhiên cao giọng, ép lời cô ta vừa định nói xuống, sau đó đưa tay dí trán cô ta, nói với vẻ sâu xa: "Thật là, sao có thể vì chút chuyện nhỏ mà cáu kỉnh ngay trước mặt mọi người chứ. Như thế sẽ chứng tỏ con không có gia giáo, không có chút lễ độ nào, còn không mau xin lỗi cô Úc đi?"

Rốt cuộc lúc này cô Vương đã kịp phản ứng.

Mắt cô ta lập tức sáng lên, có vẻ cuối cùng đã phát hiện có người chống lưng cho mình rồi, sống lưng vô thức thẳng lên, sau đó tỏ vẻ qua loa xin lỗi: "Xin lỗi nhé cô Úc."

Nhưng đối diện với ánh mắt hả hê vênh váo của cô ta, Úc Khả Khả lại không hề phản ứng gì cả.

Chỉ thấy mặt cô tỉnh bơ gật đầu, thản nhiên nói: "Không sao, cô biết sai là được rồi."

Cô Vương: "..."

Cô ta lập tức khó chịu đến đỏ mặt, vẻ mặt vốn còn đắc ý cũng không khỏi suy sụp, hung dữ lườm lại.

Chết tiệt, sao da mặt Úc Khả Khả có thể dày như vậy, lại dám thản nhiên nhận như vậy!

Chẳng lẽ cô không cảm nhận được, bọn họ đang giễu cô ta không có gia giáo, không lên được mặt bàn sao?

Lúc này vẻ mặt bà Vương cũng không nhịn được tái đi, nhăn mày nhìn chăm chú Úc Khả Khả, ánh mắt tỏ vẻ hơi ghét bỏ, tựa như chưa từng thấy người vô liêm sỉ như vậy bao giờ.

Sống an nhàn sung sướng nhiều năm, được cung phụng đã lâu, thật sự rất lâu rồi bà ta chưa từng nếm trải cảm giác bị khinh bỉ.

Vì thế, lúc này, dù biết rõ cậu cả Quý đang ở đây, bà ta vẫn không nhịn được châm chọc lại: "Cô Úc không giống người thường thật nhỉ, chắc hẳn cậu cả Quý cũng nhìn trúng điểm đó của cô mới có thể coi trọng cô nhỉ?"

Úc Khả Khả ngẫm nghĩ rồi vui vẻ đồng ý: "Bà nói đúng, tôi đặc biệt như vậy, anh ấy mới vừa ý tôi, đúng là có mắt nhìn mà."

Quý Cảnh Diệp vẫn luôn chú ý bên đây: "..."

Cô đúng là tự tin trước sau như một, không hề thay đổi chút nào.

Mọi người vây quanh anh không nhịn được thầm thán phục cô thiên kim nhà họ Úc lại xuất khẩu cuồng ngôn như thế, không biết là quên cậu cả Quý vẫn đang ở đây dám tự tin như vậy, không sợ chọc tức cậu cả Quý ư.

Nhưng lúc bọn họ cẩn thận lén dò xét vẻ mặt của Quý Cảnh Diệp thì lại phát hiện vẻ mặt anh vẫn thờ ơ như cũ, ánh mắt vẫn luôn bâng quơ nhìn về phía Úc Khả Khả, đúng là không tỏ ra vui mừng chút nào.

Nếu đã vậy thì không phải là mặc nhận rồi sao?

Mọi người lập tức hiểu ra: Gì mà xuất khẩu cuồng ngôn, rõ ràng cô Úc kia chỉ nói sự thật mà thôi!

Vị hôn phu - thê nhà người ta thắm thiết lắm, không cần bọn họ phải lo lắng gì nhiều, hơn nữa cũng không có tư cách này.

Đám người bên này rất tự biết lấy mình nhưng rõ ràng có người lại không biết.

Cô Vương không biết đám Quý Cảnh Diệp đang chú ý tới bên đây, thấy Úc Khả Khả vẫn cậy da mặt dày, lại nói cho mẹ mình nghẹn họng không trả lời được thì lập tức nghiến răng nghiến lợi trừng mắt lại.

"Úc Khả Khả, cô giả bộ cái gì, ai mà không biết chuyện cô cướp người đàn ông yêu thích của Nhiễm Nhiễm?" Cô ta lạnh giọng, châm chọc nói: "Đã đính hôn với cậu cả Quý, thế mà còn ngang nhiên nuôi tiểu bạch kiểm, còn bị chụp được, cô hoàn toàn không để ý đến thể diện nhà họ Quý. Cô cho là bọn họ có thể nhịn cô được bao lâu, giờ lại kiêu ngạo thế này, sớm muộn gì cũng có lúc phải khóc thôi!"

Bà Vương thoáng khựng lại, vẫn không kìm nén cơn bực tức trong lòng, lập tức nói với vẻ dạy dỗ: "Thục Thiến nói đúng, con gái nhà ai thì cũng đều nên chú ý thanh danh tốt chút."

Úc Khả Khả khẽ chớp mắt: "Thanh danh mà bà Vương chỉ, là kiểu nào?"

Bà Vương lập tức khó chịu.

Thanh danh khiến bà ta chú ý, còn có thể là kiểu nào nữa? Đúng là biết rõ rồi còn cố hỏi, không cảm thấy hổ thẹn sao.

"Tôi thấy quan hệ của Nhiễm Nhiễm và Thiến Thiến rất tốt, lúc này mới nhắc nhở cô. Nơi loạn như giới giải trí, đáng nhẽ cô Úc không nên lăn lộn ở đó." Bà ta nói lời sâu xa: "Ví như hiện tại, kể cả cô không nuôi tình nhân nhưng đã bị chụp phải rồi. Kết quả không chỉ cô bị hiểu lầm mà còn làm hại nhà ông hai Úc mất hết mặt mũi, thật sự là quá không nên rồi."

Bà Vương: "Tôi nói vậy thôi, cô Úc vẫn nên tự giải quyết cho tốt."

Úc Khả Khả lập tức bừng tỉnh, gật đầu "À" một tiếng.

Mà đang lúc bà Vương cho rằng cô nhận sai, lộ ra nụ cười hài lòng thì đột nhiên lại thấy mặt Úc Khả Khả lộ ra vẻ ngập tràn tò mò, nói với giọng điệu chân thành: "Bà Vương, không ngờ bà lại đối xử với con gái bà như vậy. Cô Vương là con gái bà đó, sao bà có thể mắng cô ta như vậy?"

Bà Vương: ?

Cô Vương: !!!

Không chú ý đến vẻ mặt bối rối của cô Vương, bà Vương lập tức bị chọc giận, sa sầm mặt khẽ quát: "Cô Úc à, cô tự trọng chút, đừng tùy tiện lôi kéo lung tung."

"Thật à? Thế thì xem ra là tôi hiểu lầm rồi."

Đối mặt với ánh mắt phẫn nộ của bà ta, Úc Khả Khả vẫn tỉnh bơ như trước. Đợi đến khi sắc mặt bà Vương dịu xuống, cô mới chậm chạp nói: "Tôi còn tưởng bà đang cố ý nói mỉa cô Vương, bảo cô ta nhanh chóng chia tay với tình nhân của bà đây mà."

Bà Vương: "... ?"

Cô Vương: ?

Mọi người phảng phất đã nghe được tin động trời gì đó: !!!

Úc Khả Khả tỏ vẻ bâng quơ quăng tiếp quả bom tiếp theo, nổ cho bọn họ suýt nữa không kịp phản ứng lại đồng thời không nhịn được hít mạnh một hơi.

Đệch! Bọn họ đã nghe được tin gì?

Trong khi tất cả mọi người ngập tràn khiếp sợ nhìn qua, Úc Khả Khả vẫn giữ gương mặt cười tủm tỉm như trước, chậm rãi nói: "Dù sao chuyện mẹ con xài chung tình nhân này thật sự không thể nào coi là vẻ vang được, chắc là bà Vương không muốn bị người khác biết đâu ha?"

---

Lời tác giả:

Thế là, giờ tất cả mọi người đều đã biết.

Bà Vương: ...

Bình Luận (0)
Comment