Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 61

Không phải chứ, Thục Thiến ngu vừa thôi chứ! Sao có thể nói bừa việc đó, không biết bố cô ta cũng ở đây sao!

Sắc mặt Úc Nhiễm lập tức tái nhợt.

Quả nhiên, một giây sau, cô ta chợt nghe bố chất vấn: "Úc Nhiễm, con nói rõ với bố xem, nó nói vậy là có ý gì? Gì mà Khả Khả giành người với con, còn là người con yêu thích?"

Tim Úc Nhiễm khẽ thắt lại.

Cô ta quay đầu, quả nhiên đã thấy mặt bố sa sầm.

Chú hai Úc: "Con nói rõ cho bố nghe, rốt cuộc nó nói đúng hay không? Hơn nữa thằng đó là ai, cậu cả Quý có biết chuyện hay không?"

Úc Nhiễm: "..."

Nghe bố chất vất liên tục, trước mắt cô ta lập tức tối sầm, chỉ cảm thấy cuộc sống bị cấm túc ngột ngạt đang vẫy tay với mình.

Mẹ nó, cô ta tuyệt đối sẽ không tha cho Vương Thục Thiến a a a!

Vương Thục Thiến ngu vừa thôi chứ? Mình bị lộ chuyện xấu, sao lại kéo cả cô ta vào chứ!

Đồ ngu này, lúc đó còn gạt mình hẹn hò, giờ đáng đời bị mẹ giành người yêu!

Hừ!

Mà trong lúc cô ta đang tuyệt vọng, thím hai Úc sớm có chuẩn bị lại lên tiếng: "Không phải ông đã biết trước đó Khả Khả bị chụp ảnh lên hotsearch rồi sao? Chuyện này là giả, gần đây Khả Khả có đầu tư vào một đoàn làm phim, diễn viên nam đó ở trong đoàn phim ấy."

Việc này thì đương nhiên chú hai Úc biết, chuyện liên quan đến nhà họ Quý, lúc ấy ông ta suýt bị hù chết.

May đợi đến khi Úc Nhiễm trở về đã xác nhận tin này là giả, nếu không ông ta đã không ngồi yên nổi mà chạy đi tìm Úc Khả Khả rồi.

Sắc mặt chú hai Úc dịu xuống, nhưng nghĩ đến chuyện gì lại đột nhiên nhíu mày: "Chuyện này thì có liên quan gì đến Nhiễm Nhiễm? Cậu ta là người Nhiễm Nhiễm thích, một diễn viên nam? Sao tôi không biết?"

"Sao có thế! Ông khỏi phải nghĩ, sao Nhiễm Nhiễm nhà chúng ta có thể thích một diễn viên chứ?" Thím hai Úc vội vàng phủ nhận: "Diễn viên đó kiếm tiền cho Khả Khả đó, việc này nào có liên quan đến Nhiễm Nhiễm, Vương Thục Thiến chỉ mượn Nhiễm Nhiễm để hắt nước bẩn cho nó trong lúc chửi bới Khả Khả thôi, đúng là mưu đồ bất chính."

Đương nhiên chú hai Úc không tin, chỉ vào Vương Thục Thiến thấp giọng nói: "Không có lửa sao có khói, nếu như chuyện này không liên quan đến Úc Nhiễm, vì sao nó lại cứ nhất quyết lấy ra để chửi mắng Khả Khả chứ?"

Thím hai Úc: "Nói thế, ông thà tin một người ngoài chĩa mũi nhọn vào nhà họ Úc chúng ta chứ không chịu tin con gái mình vậy sao? Bố Úc à, ông có chút lương tâm nào không, không phải muốn mượn cớ này làm gì đó chứ?"

Chú hai Úc bị hỏi lại khẽ giật mình: "Tôi có thể mượn cớ này làm gì được chứ? Giờ tôi đang nói chính sự, bà đừng cố tình gây sự!"

Thím hai Úc: "Tôi cố tình gây sự? Rõ ràng là tôi giải thích, ông không tin, ông mới cố tình gây sự ấy!"

Chú hai Úc lập tức phát bực: "Bà! Bà cứ chiều nó đi, đợi đến lúc sau này có chuyện không may thật, tôi xem bà làm thế nào!"

Thím hai Úc không cho là đúng: "Nhiễm Nhiễm có thể có chuyện gì chứ? Ông cứ yên tâm đi, trừ phi ông có suy nghĩ gì khác, nếu không Nhiễm Nhiễm tuyệt đối không thể không gặp chuyện không may."

Chú hai Úc: "Gì mà tôi có suy nghĩ khác? Tôi còn muốn hỏi bà, rốt cuộc gần đây bà bị gì thế, sao suốt ngày cứ nói mát nói mỉa, có ý gì? Có gì thì cứ nói thẳng ra!"

...

...

Thấy chuyện bên đây càng lúc càng kịch liệt, tâm trạng Úc Khả Khả thật sự rất rối rắm, không nhịn được ra vẻ vô tình đến gần hơn chút.

Quả nhiên đã nghe được tiếng hai vợ chồng cãi nhau dù đã cố gắng hết sức hạ giọng vẫn không che được.

Úc Khả Khả lập tức dừng bước, dựng thẳng lỗ tai nghe say sưa, thậm chí lúc nghe được đoạn k*ch th*ch, cô còn suýt giơ tay lên vỗ tay, thật đúng là hóng chuyện không chê lớn chuyện: [Đánh nhau rồi, đánh nhau rồi!]

Cho đến khi tiếng bên kia nhỏ dần dần đi, nghe lén không rõ lắm.

Úc Khả Khả đang nghĩ làm thế nào để lẳng lặng đến gần hơn chút mà không ai hay biết thì đột nhiên nghe được hệ thống nhắc nhở.

Hệ thống: [Vương Tông Chính được người ta nhắc nhở, đang đi về bên đây rồi.]

Úc Khả Khả: [?]

Cô kịp phản ứng, mắt đột nhiên sáng rực có hồn: [Đâu, đâu, ông ta biết chuyện này rồi à?]

Hệ thống: [Ngay trước cô đó. Mau nhìn, đã đi tới rồi.]

Được nhắc nhở, hai vợ chồng nhà họ Úc cãi nhau lại trở nên không hấp dẫn nữa.

Theo sự chỉ dẫn của hệ thống, ánh mắt cô vượt qua người đằng trước dừng lại trên người đàn ông trung niên đang mặc đồ vest màu xám đậm đang đi về phía bên này.

Nếu như quan sát cẩn thận thì có thể thấy cà vạt của ông ta và cà vạt của thư ký cùng kiểu vân dọc, hơn nữa cách thắt cà vạt cũng giống nhau y đúc.

Nhìn một cái là biết, là thư ký thắt giúp ông ta.

Và trước đó bọn họ đã làm gì, nghĩ một cái là biết được ngay.

Úc Khả Khả lập tức trở nên nhiệt tình.

Ba người nhà họ Vương này thật thú vị, giống như cùng đánh boss tông cửa vậy, đánh hết người này lại người khác tới.

Hiện tại coi như tụ tập đủ rồi.

Cùng lúc đó, hiển nhiên người xung quanh cũng đã phát hiện người cuối cùng của nhà họ Vương đã đến, lập tức dồn dập ngoái đầu nhìn, nguyên đám người đều mắt dần dần sáng rực lên.

"Mau nhìn kìa, Vương tổng đến rồi."

"Chắc chắn là đã biết chuyện nên cố ý chạy tới đây mà."

"Trước kia tôi có thấy Vương tổng và bà Vương thể hiện tình cảm rất mặn nồng, không biết rốt cuộc có biết chuyện này hay không."

"Khẳng định không biết rồi, nếu không thì chuyện này lạ quá."

"Vậy thì không phải càng thú vị sao? Lại có trò hay để xem rồi."

Giữa lúc mọi người đang xì xào bàn tán, cuối cùng Vương Tông Chính đã tới.

Hình như ông ta chưa hiểu rõ tình hình, cau mày nhìn lướt qua vợ và con gái có biểu cảm khác thường, lại vô thức nhìn về phía thư ký: "Có chuyện gì thế này, hai người họ làm sao thế?"

Chỉ nhìn thái độ này là có thể nói lên rõ ràng sự tín nhiệm và thân thiết của ông ta đối với thư ký vượt qua cả bà Vương rồi.

Nhất là lúc ông ta nhìn ba người, cơ thể đã nghiêng về phía thư ký theo bản năng.

Úc Khả Khả lập tức cảm thán: [Thư ký có thể làm được đến mức này, anh ta đúng là quá giỏi.]

Hệ thống: [Vương Tông Chính đối xử với anh ta như bà xã hiền - đảm đó. Rất nhiều chuyện bà Vương không biết đều giao cho thư ký làm, đương nhiên là không tầm thường rồi.

Thư ký không biết Úc Khả Khả đang nghĩ gì, chỉ là sau khi phát hiện tầm mắt cô dừng lại trên cà vạt của mình và Vương Tông Chính thì trong lòng lập tức có linh cảm chẳng lành.

Cô sẽ không biết cả chuyện của anh ta và Vương tổng đó chứ?

Con người Úc Khả Khả này quá tà đạo rồi.

Thư ký cố gắng đè sự bất an trong lòng xuống, không nhịn được hối hận lần nữa, sao trước không ngăn cản cô Vương còn cố ý trêu chọc cô ta.

Rõ ràng lúc ấy anh ta đã phát hiện được sự khác thường, anh ta vẫn mặc kệ sự khiêu khích của cô Vương.

Dù sao cô Vương ngang ngược vênh váo đã quen, dù không có Úc Khả Khả thì vẫn sẽ có những người khác.

Bởi vậy trước giờ anh ta đều mắt nhắm mắt mở với hành động này của cô ta, cũng lười để ý vấn đề nhỏ ấy.

Ai ngờ cũng vì lần sơ sẩy này lại tạo thành chuyện bản thân lật xe.

Nếu như không phải cô Vương chọc đến Úc Khả Khả, sao cô có thể hứng thú với chuyện của bọn họ được?

Giờ thì lại hay rồi, cô tiện tay bới ra một cái là thật đúng là tìm hiểu một chuỗi chuyện riêng liên tiếp anh ta đang giấu giếm.

Thư ký tự dưng nhức đầu, may lúc này chỉ lộ ra chuyện của mẹ con nhà họ Vương, còn chưa tới mức không thể cứu vãn được.

Huống chi người đắc tội Úc Khả Khả là hai người bọn họ, có lẽ chưa đến mức liên lụy đến ông ta và Vương tổng.

Nghĩ vậy, anh ta miễn cưỡng trấn tĩnh lại, tranh thủ không để tảng đá cuối cùng lăn xuống người mình.

Chỉ có điều thư ký không ngờ rằng, dù Úc Khả Khả có thu tay lại thật, không khiến chuyện trở nên quá đáng hơn.

Nhưng hiển nhiên câu chuyện đã thoát khỏi tầm kiểm soát, nhất là tính tình của hai mẹ con nhà họ Vương lại không tốt, càng khó mà kiểm soát.

Vì thế, ngay lúc anh ta định đáp lại lời hỏi dò của Vương Tông Chính, còn chưa kịp mở miệng thì chợt nghe cô Vương bỗng cao giọng thét chói tai: "Mẹ! Sao mẹ có thể, sao có thể như vậy? Rõ ràng anh ấy là người yêu của con, bọn con đang hẹn hò!"

Thư ký: "..."

Anh ta đột nhiên quay đầu lại, thấy vẻ mặt suy sụp của cô Vương thì đã biết chuyện này không thể nào dễ giải quyết được.

Lúc này bà Vương cũng hoảng hốt chưa thể lấy lại bình tĩnh, hoàn toàn không ngờ lén hẹn hò sau lưng mình, hơn nữa còn là lén lút qua lại với thư ký.

Tính bà ta vốn không dễ, nghe con gái trách móc mình thì lập tức giận tái mặt, bất chấp tình hình: "Con còn mặt mũi mà nói à? Rõ ràng là con lén hẹn hò sau lưng chúng ta, còn bắt đầu từ khi nào thế?"

Vương Thục Thiến: "Mẹ mặc kệ con bắt đầu từ khi nào đi, ít nhất con danh chính ngôn thuận hẹn hò, mà mẹ lại lén nuôi tình nhân! Hơn nữa, mẹ làm vậy không phụ lòng bố sao?"

Bà Vương: "Vương Thục Thiến, con nói chuyện với mẹ như thế à? Mẹ nuôi tình nhân thì sao, bố con cũng làm không ít chuyện này, vấn đề là sao con có thể hẹn hò với cậu ta?"

Vương Thục Thiến gân cổ lên nói to: "Sao con không thể hẹn hò chứ? Con có quyền tự do yêu đương, bố mẹ dựa vào cái gì mà ngăn cản? Con nói cho mẹ biết, còn lâu con mới cần liên hôn thương nghiệp gì đó, con chỉ thích anh ấy, con muốn kết hôn với anh ấy!"

Chuyện tới nước này, bà Vương cũng lười phủ nhận, không nhịn được cười lạnh: "Kết hôn với cậu ta? Không phải bây giờ con đã biết cậu ta cũng là tình nhân của mẹ sao, dù không có mẹ cấm cản thì con cảm thấy cậu ta chọn kết hôn với con thật sao?"

"Mẹ, mẹ, mẹ biết rõ anh ấy là người con yêu, lại còn ---" Vương Thục Thiến lập tức đỏ mặt, không nhịn được thò tay đẩy bà một cái, chỉ vào bà ta cắn răng gào lên: "Mẹ đã già vậy rồi, lý gì mà mẹ cảm thấy anh ấy sẽ chọn mẹ! Hơn nữa, con là con gái mẹ đó, mẹ thế này, thật đúng là không biết xấu hổ!"

Bà Vương bất ngờ không kịp chuẩn bị bị đẩy qua một bên, lảo đảo vài cái mới đứng vững được.

Sau khi phản ứng kịp, bà ta lập tức giận dữ, vô thức giơ tay tát con gái một cái: "Vương Thục Thiến, con nói cái gì? Con nói lại lần nữa cho mẹ? Đúng là muốn lật trời rồi à!"

Trong cơn thịnh nộ, bà ta tát hoàn toàn không kiềm chế lực, phát ra tiếng kêu chói tai.

Úc Khả Khả không nhịn được xuýt xoa, suýt nữa không nhịn được sờ mặt mình: [Ôi, nghe đã thấy đau lắm rồi, chắc là sưng ấy nhỉ?]

Hệ thống: [Sưng thật đó.]

Mà Vương Thục Thiến thì hoàn toàn bị cái tát này làm cho hồ đồ.

Cô ta ôm lấy nửa mặt bị tát sưng đỏ lên, không thể tin nổi nhìn mẹ mình, hiển nhiên là không thể ngờ rằng bà ta sẽ ác như vậy, vành mắt lập tức đỏ lên rồi vô thức đi đến trước mặt thư ký, vừa tủi thân lại phẫn nộ kéo anh ta: "Anh nói đi, em với mẹ em, rốt cuộc là anh chọn ai?"

Thư ký bất ngờ hết hồn cứ thế bị vạch trần: "..."

Vương Tông Chính mới kịp phản ứng trong cuộc trò chuyện của hai mẹ con: ?

---

Lời tác giả:

Úc Khả Khả: Náo nhiệt quá má ôi.jpg

Bình Luận (0)
Comment