Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 62

Vương Thục Thiến vừa dứt lời, ánh mắt mọi người lập tức sáng lấp lánh giống như đèn pha nhìn vào thư ký.

Trước đây, dù mọi người đều thảo luận về vì tình nhân dùng chung kia nhưng vì hai mẹ con đều không nhắc đến tên anh ta, tự nhiên bọn họ sẽ không có cách nào biết là ai.

Cho đến khi Vương Thục Thiến vừa nói lời này lại trực tiếp để lộ ra sự tồn tại của thư ký.

Bọn họ không nhịn được quan sát anh ta với cái nhìn hoàn toàn mới, đột nhiên họ chợt nhớ ra thư ký tham gia tiệc rượu với tư cách là bạn trai của cô Vương, hơn nữa giờ còn đi theo bên cạnh bà Vương.

Hóa ra tất cả đã sớm có đầu mối, chẳng qua là dưới ánh đèn mờ, dù có người trông thấy phát hiện bọn họ đi cùng sẽ không cảm thấy kỳ lạ.

Dù sao tất cả mọi người đều biết thư ký thường xuyên đi theo bên cạnh bà Vương, cũng thường xuyên thay vợ chồng nhà họ Vương chăm sóc cô Vương.

Thì ra đây đều là chăm tận giường, chậc chậc.

Cuối cùng nuốt được miếng dưa vào bụng, tất cả mọi người đều không nhịn được khoan khoái.

Nghĩ đến khả năng tâm trạng của Vương Tông Chính vẫn bị che mắt, bọn họ vô thức nhìn sang với ánh mắt trêu ngươi hoặc đồng tình.

Chỉ e là tổng giám đốc Vương không thể ngờ được, người thư ký mà ông ta tin tưởng sai đi lo việc nhà lại một mẻ hốt gọn người trong nhà, ăn sạch cả mẹ lẫn con?

Thảm, quá thảm, đầu của ông Vương thật sự hiện ra màu xanh rồi.

Nhưng đến lúc bọn họ nhìn về phía Vương Tông Chính lại phát hiện lúc này ánh mắt ông ta hoảng hốt thật, chỉ có điều ánh mắt không thể tin nổi khi bị người ta đội nón xanh, phảng phất như bị phản bội này lại hướng về phía thư ký.

Tất cả mọi người: "... ?"

Đợi chút, hình như có gì đó sai sai.

Tuy đúng là bị phản bội; bởi vì người mình tin tưởng đâm sau lưng, ngủ với vợ và con của mình thì ông ta có cảm xúc phức tạp với thư ký cũng có thể hiểu được.

Nhưng sau khi biết tin rồi, ông ta vẫn nhìn về phía thư ký đầu tiên, còn là ánh mắt tưởng như không ngờ sẽ bị vợ cắm sừng này là thế nào?

Chẳng lẽ không phải nên nhìn về phía bà Vương sao? Rốt cuộc ai mới là vợ ông ta thế!

Lúc này Vương Tông Chính lại nhìn về phía thư ký.

Có thế nào ông ta cũng không thể ngờ tới, thư ký lại liên thủ với vợ mình cắm sừng ông ta, hơn nữa còn nhúng chàm con gái của ông ta.

Ban nãy, lúc ông ta đang xã giao với người ta, sắp sửa đàm phán xong một mối hợp tác lại đột nhiên được người có lòng nhắc nhở, hình như vợ và con gái ông ta ở bên cạnh có chuyện rồi.

Mặc dù có thư ký trông bên bà Vương rồi nhưng Vương Tông Chính hiểu tính cách của vợ và con gái, tự nhiên lo lắng thư ký sẽ không kìm nổi, nghĩ ngợi rồi vẫn đến xem.

--- Ai ngờ cái gọi là có chuyện lại là chuyện này!

Dù còn chưa hiểu tình hình cụ thể nhưng từ trong cuộc cãi vã của hai mẹ con, ông ta đã có thể chắt lọc được thông tin quan trọng.

Sắc mặt Vương Tông Chính sa sầm, vẻ mặt cũng không kìm được vặn vẹo.

Cảm thấy thư ký của ông ta làm thế này là muốn một mẻ hốt gọn cả nhà bọn họ, không định từ bỏ ai cả!

Thư ký bị ông ta túm chặt tay áo, không cách nào nhúc nhích: "..."

Cho dù anh ta không quay đầu lại thì dường như đã có thể cảm nhận được ánh mắt như gai đâm hận không thể xơi tái mình từ đằng sau của tổng giám đốc Vương.

Rốt cuộc thư ký đã mất đi sự trấn định, thong dong trước kia, vô thức khép mắt lại, vẻ mặt bình tĩnh cũng thoáng rạn nứt.

Chết tiệt, rõ ràng việc này đã có thể kết thúc ở đây rồi.

Sao lại đột nhiên bị bóc sạch?

Trong lòng anh ta biết chuyện này không thể trách Úc Khả Khả, huống chi cũng không dám trách, chỉ đành dùng ánh mắt ủ dột liếc nhìn cô Vương vẫn còn kéo mình, yêu cầu mình lựa chọn, như thể mới lần nữa quen cô ta vậy.

Đến cùng là cô ta có não không thế? Cho dù có biết chuyện này thì có thể giải quyết riêng mà.

Kết quả cứ thế rầm rộ trước mặt mọi người, đầu tiên là đòi bà Vương nói cho ra nhẽ, không những chửi ầm lên còn động thủ; giờ thì còn không phân biệt được nơi nào thích hợp hay không mà làm lộ anh ta, không dưng làm trò cười cho người khác xem.

... Thôi được rồi, vốn anh ta đã sớm biết cô ta không có đầu óc, đã rất đắn đo.

Không phải trước đó cũng vì điểm này, anh ta cảm thấy có thể chiếm được thế chủ đạo, không cần suy xét trong cư xử nên mới quyết định xuống tay đó sao?

Thư ký cố gắng giữ tỉnh táo.

Nếu trước đó anh ta đã quyết định, giờ bị lật xe vì cô ta, rõ ràng là tự mình chuốc lấy rồi.

Chỉ có thể tự nhận xui xẻo mà thôi.

Cuối cùng anh ta thu lại vẻ mặt hơi đáng sợ, nhưng Vương Thục Thiến bị ánh mắt như gai đâm của người yêu dọa, vốn định kéo tay anh ta muốn chạy trốn lại vô thức thả lỏng tay.

Có lẽ bị chiều hư thật rồi, hình như đây là lần đầu tiên người yêu nhìn mình với ánh mắt này, cô ta lập tức tủi thân đỏ vành mắt.

Cô Vương giống với bà Vương, một khi nóng tính là mặc kệ có người khác nhìn vào hay không.

Thế nên cô ta không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp trách móc: "Anh nhìn em như vậy có phải là đã hối hận vì hẹn hò với em rồi không? Quả nhiên anh giống như mẹ nói, chỉ chơi đùa với em chứ không hề có ý định kết hôn với em, ngược lại muốn chọn mẹ đúng không?"

Cô ta vừa nói lời này, mọi người lại lần nữa đưa mắt về phía thư ký, thoáng tỏ vẻ như chờ xem kịch vui.

Mà đặc biệt nhất trong đó, đương nhiên vẫn là Vương Tông Chính. Ông ta nhìn chằm chằm vào tay cô Vương nắm lấy thư ký kia, ánh mắt trở nên u ám, gay gắt, không biết đang nghĩ gì.

Thư ký cảm nhận được sau lưng nóng lên rõ ràng: "..."

Tâm trạng vất vả lắm mới bình tĩnh được lại bắt đầu trở nên kích động.

Thấy gương mặt bình tĩnh của thư ký lúc này đã thoáng tái đi, thậm chí còn đưa tay che trán, có vẻ nhức đầu.

Úc Khả Khả thật sự sắp cười bể bụng: [Ha ha ha, cô Vương này thật đúng là có sức tàn phá ghê gớm, ngay cả thư ký có tố chất tâm lý rất mạnh mà còn không xử lý nổi vũ khí hạng nặng này của cô ta rồi!]

Hệ thống cũng xem đến khoái chí: [Cái tính này của cô rõ là y chang bà Vương. Có điều bà Vương lý trí, cẩn thận hơn trong phương diện này, giờ đã tỉnh táo lại rồi.]

Úc Khả Khả nghe xong thì vội vàng dời mắt.

Quả nhiên thấy lúc này bà Vương đã thu vẻ mặt tức giận lại, hình như đang quan sát vẻ mặt của chồng.

Nhưng Vương Tông Chính vẫn không nhìn lại mà trái lại đang dán mắt vào thư ký, vẻ mặt u ám rõ ràng, phảng phất như đang kìm nén sự tức giận trong lòng.

Nghĩ đến có thể Vương Tông Chính đã phát hiện ra bị người mình tin tưởng cắm sừng, cho nên mới muốn tìm thư ký gây phiền toái.

Đương nhiên bà Vương chột dạ nên không nghĩ được nhiều, chỉ chợt ý thức được lúc này tình hình không ổn.

Vương Tông Chính bảo bà ta đến xã giao, kết quả lại khiến nhiều người xem được chuyện cười của nhà họ Vương, thậm chí còn thừa nhận đội nón xanh cho ông ta tại chỗ, không biết sau đó sẽ tạo thành ảnh hưởng ra sao đối với bọn họ.

--- Vương Tông Chính tuyệt đối không thể nào dễ dàng tha thứ được.

Có lẽ là trong lòng bỗng reo vang cảnh báo nguy hiểm, hoặc là qua cái tát vừa rồi, bà ta đã trút được hết nỗi bực tức trong lòng ra, cuối cùng lúc này bà Vương đã miễn cưỡng tỉnh táo lại.

Bà ta giận tái mặt quát lớn: "Vương Thục Thiến, con làm ầm ĩ chưa đủ à, còn ngại chưa bị người ta thấy rồi chê cười đủ sao? Tới đây cho mẹ!"

Chẳng qua là, bà Vương đã tỉnh nhưng hiển nhiên cô Vương vẫn chưa.

Sau khi nghe được giọng mẹ, cô ta không những không nghe lời mà trái lại còn như bị kích động, lần nữa túm lấy tay thư ký.

"Dù sao giờ mọi người đều đã biết chuyện rồi, con còn sợ bị người ta chế giễu tiếp sao?" Có lẽ là thật sự bất chấp, cô ta gân cổ lên liếc nhìn một vòng xung quanh, không quan tâm cười lạnh: "Mẹ, nếu mẹ ngại mất mặt thì đừng giành người với con nữa."

Giọng cô ta the thé: "Không những giành người yêu của con gái mà còn vứt hết thể diện của bố con. Ngược lại, con muốn hỏi mẹ một chút, có thấy mất mặt hay không?"

Bà Vương lập tức giận đến cả người run rẩy, vẻ mặt méo mó: "--- Vương Thục Thiến! Con câm miệng lại cho mẹ!"

"Kiều Trú, Kiều Trú, anh nói đi!" Hoàn toàn mặc kệ mẹ mình quát lớn, Vương Thục Thiến trực tiếp quay đầu nhìn thư ký: "Em và mẹ em, rốt cuộc anh chọn ai?"

Thư ký thử bảo cô ta buông tay: "Cô Vương, cô bình tĩnh, với tình hình hiện tại không phải có thể lựa chọn ---"

"Bây giờ mà anh còn tỏ vẻ khó xử, khó chọn vậy sao?" Vương Thục Thiến nghiến răng nghiến lợi: "Những thứ mẹ có, em đều có, em còn trẻ hơn mẹ. Hơn nữa mẹ em có bố em rồi, cho dù anh có chọn mẹ thì còn lâu bố em mới cho phép, sao anh còn không hiểu chứ?"

Thư ký: "..."

Úc Khả Khả xem đến ghiền, nhịn không được nói chuyện cho thư ký: [Nếu như nhất định phải chọn, nếu là tôi ấy, tôi cũng chọn bà Vương. Hành xử cẩn thận, có tiền bớt lo, còn có thể hưởng thụ cảm giác yêu đương vụng trộm.]

Hệ thống: [Cô kiềm chế chút đi, nhân vật phản diện đang nhìn cô đó.]

Úc Khả Khả: ?

Cô vô thức quay đầu, quả nhiên đã thấy Quý Cảnh Diệp.

Thì ra, không biết từ lúc nào, anh đã cùng đám người xung quanh tới bên đây, đang thờ ơ nhìn vào trò hài bên đây.

Trong lúc lơ đãng chạm mắt với anh, không biết vì sao lại thoáng có cảm giác bị anh cao cao tại thượng nhìn xuống.

Úc Khả Khả lặng lẽ sờ gáy, chậm rãi trầm ngâm: [Tôi nói này, không ai có thể đỡ được sự sung sướng khi ăn dưa! Cho dù là Quý Cảnh Diệp tuyệt đối cũng không ngoại lệ.]

Hệ thống: [... Cô chắc chắn là anh ta tới ăn dưa không? Trước đó anh ta không hề hứng thú với những chuyện đó đâu.]

[Tôi đã nói rồi, trước đó anh ta không có hứng thú, vậy thì nhất định là do dưa không đủ ngon.] Úc Khả Khả khẳng định chắc chắn: [Cậu xem lần này, dưa này bùng nổ cỡ nào chứ, lại còn xảy ra trong tiệc rượu nữa. Nếu như là cậu, cậu có thể nhịn không xem sao?]

Hệ thống: [...]

Nó đấu tranh rồi vẫn thành thật thừa nhận: [Không nhịn được.]

Kiểu hóng chuyện này, ai có thể nhịn được chứ!

Vì vậy hệ thống cứ thế bị thuyết phục thành công.

Quý Cảnh Diệp nghe được cuộc trò chuyện của người - thống: "..."

Anh tỉnh bơ vuốt ấn đường, lạnh lùng nghĩ: Nếu như là hóng chuyện, rõ ràng là anh đang nhìn cô đấy.

Nhảy nhót lung tung hóng chuyện trong tình cảnh này, nhìn bên đây một chút lại hóng bên kia một lát, thật sự giống y đúc con chồn chạy tán loạn trong ruộng dưa.

Bình Luận (0)
Comment