Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 63

A.

Mà lúc này, mặt thư ký đã tỉnh bơ.

Có lẽ anh ta phát hiện Vương Thục Thiến không thể nói chuyện được nữa bèn dứt khoát thức thời trực tiếp ngậm miệng lại.

Dù chuyện đã rồi, lật xe không có cách nào cứu vãn, anh ta cũng lười tốn công phí sức xử lý, cứ thế vò đã mẻ không sợ nứt, từ bỏ giãy giụa.

Cùng lắm là anh ta từ chức rời đi thôi.

Nhưng thấy người yêu không lên tiếng, tỏ vẻ cực kỳ lạnh lùng, Vương Thục Thiến yêu đơn phương đã lâu, vất vả lắm mới thành thật, sao có thể chịu từ bỏ chứ?

Cô ta lại lập tức quay đầu, nhìn về phía Vương Tông Chính: "Bố, con và Kiều Trú yêu nhau thật lòng. Bọn con đã hẹn hò từ lâu, chẳng qua là lo lắng tạm thời bố mẹ sẽ không đồng ý cho nên mới tạm thời lén hẹn hò, tính đợi đến khi có cơ hội thích hợp sẽ nói cho bố mẹ biết."

Vương Tông Chính: "..."

Tổng giám đốc Vương vẫn không nhúc nhích, chăm chú nhìn thư ký không dừng tựa như chạm khắc, nghe được lời con gái nói xong thì cuối cùng đã có chút hành động khác.

Chỉ thấy cổ ông ta cử động cứng ngắc từng chút như máy móc, sau cùng nhìn về phía con gái.

Sau đó bề ngoài cười như trong lòng không cười hé miệng nói, lặp lại lời cô ta: "Thật lòng, yêu nhau, hẹn hò, từ lâu? Tạm thời giấu bố mẹ? Còn có cơ hội thích hợp... ý là cơ hội gì?"

Ông ta lặp lại từng từ, mắt thư ký không nhịn được lộ vẻ hoảng hốt.

Úc Khả Khả nhìn thấy thầm nghĩ mà cười: [Ha ha ha, cô Vương giỏi thật đấy. Sao cô ta nói câu nào cũng chuẩn, nhằm trúng vào điểm nổ của bố mình được thế?]

Hệ thống: [Có lẽ vì cả câu chuyện đều là khu mìn của ông ta, cho nên dù nói cái gì, ông ta đều không chịu nổi.]

Úc Khả Khả càng muốn cười, thầm chỉ trỏ: [Chậc chậc, khả năng chấp nhận của ông Vương kém quá, còn không phản ứng nhanh bằng vợ với con gái ông ta, đến giờ rồi vẫn chưa tỉnh táo lại được.]

Hệ thống cảm thán theo: [Có lẽ là chân ái chăng nên càng khó mà chấp nhận.]

Úc Khả Khả nghĩ lại vẻ mặt Vương Tông Chính nhìn thư ký lúc ban nãy, hình như có ý đó thật.

Cô không nhịn được sợ muốn ngã ngửa: [Không phải chứ, Vương Tông Chính lại cảm thấy mình và thư ký là chân ái á?]

[Nói vậy, nhìn từ một góc độ khác, ông ta và cô Vương đúng là bố con mà.]

Cô chậc lưỡi trầm trồ: [Trước đó tôi nói quá chuẩn, cô Vương thật sự thừa kế tinh hoa gen của bố mẹ, người một nhà thật sự rất giống nhau.]

Vương Thục Thiến không biết các cô đang nghĩ gì, cũng không phát hiện được sự khác thường của bố mình.

Chỉ cảm thấy vẻ mặt bố lúc này đang khó chịu, là vì còn nghĩ đến việc lấy cô ta để làm liên hôn thương nghiệp, không chịu chấp nhận thư ký là người yêu của mình.

Tuy trong lòng rất phẫn nộ nhưng lúc này mẹ và người yêu đã không thể trông cậy được nữa.

"Bố à, không phải Kiều Trú là thư ký của bố sao? Con biết, bình thường bố coi trọng, thích anh ấy như vậy, còn thường xuyên dẫn anh ấy đi, chắc chắn là bố hiểu rõ Kiều Trú nhất." Cô ta vội vàng van nài: "Tính cách anh ấy tốt, xử lý công việc giỏi, giờ anh ấy thành con rể của bố, bố phải hài lòng mới phải chứ."

Vương Thục Thiến: "Con xin bố đó. Bố nghĩ lại anh ấy đã làm rất nhiều chuyện cho bố, không phải bố thường xuyên khen anh ấy sao?"

Úc Khả Khả vốn hứng thú xem màn kịch hay này, nghe cô Vương nói vậy thì càng chú ý Vương Tông Chính không chịu nổi tái mặt đi thì suýt chút nữa không nhịn được phì cười thành tiếng.

Cô hắng giọng, nói với ý sâu xa: [Khỏi nói nữa, lời này của cô ta rất đúng chỗ, thư ký "giỏi" thật mà.]

Hệ thống cực kỳ đồng ý: [Về điểm này, đúng là Vương Tông Chính hiểu rất rõ, hơn nữa rất hài lòng với thư ký.]

Không giống các cô đã hiểu rõ tình hình từ trước, mọi người nơi đây không phát hiện ra hàm ý vi diệu trong lời nói đó, rốt cuộc tổn thương tới Vương Tông Chính lớn cỡ nào.

Nhưng bọn họ nhìn chằm chằm vào gương mặt tái nhợt, biểu cảm cũng dần dần vặn vẹo của Vương Tông Chính là trong lòng chợt có chút đồng cảm nhưng lại cảm thấy kì lạ.

Dù là, nếu như bọn họ là Vương Tông Chính, bất ngờ nghe được tin này, chắc chắn sẽ không thể tin được mà suy sụp.

Nhưng sẽ không đến mức nhìn chằm chằm vào thư ký vậy chứ? Thậm chí đến vợ và con gái đều không thèm nhìn, chỉ đợi anh ta cho mình một lời giải thích.

Không biết có nên nói không, dáng vẻ này của người này, sao mà giống như thư ký mới là vợ ông ta vậy?

... Ế?

Vừa thoáng hiện lên ý nghĩ này, có người kịp thời nắm được, vì thế lại vội vàng đưa mắt quan sát người thư ký và Vương Tông Chính.

"Ui, các người có phát hiện ra không..."

"Mau nhìn cà vạt của hai người đó đi, có phải chúng ta cùng nghĩ tới một cái hay không?"

"Kiều Trú chọn bộ vest này khá ổn, ban đầu tôi nghĩ là tone sur tone với cô Vương, nhưng giờ nhìn lại ---"

Sau khi được nhắc nhở, ánh mắt mọi người vô thức đảo quanh giữa hai người đàn ông.

Thế mà đến giờ mới phát hiện ra, hai người này đeo cùng kiểu cà vạt, hơn nữa cách thắt cà vạt cũng giống y như đúc.

Giờ đứng cùng một chỗ, thật sự giống như đồ đôi vậy, có cảm giác tone sur tone khó tả.

Bọn họ giật mình chợt phản ứng được: Lẽ nào, lẽ nào ---?

Đại não chợt xuất hiện một ý nghĩ kinh hoàng, mọi người liếc nhau, phảng phất đều có thể trông thấy sự khiếp sợ đồng thời lại phấn khích trong mắt đối phương.

"Không phải là như tôi đoán chứ, chẳng lẽ không chỉ có mẹ con xài chung mà còn là cả nhà xài chung luôn à?"

"Không phải chứ, thế này thì ảo quá. Tuy là tôi thừa nhận cậu thư ký này có bề ngoài ưa nhìn, trước kia đã không nhịn được nhìn thêm vài lần nhưng chuyện này, chuyện này thì quá hoang đường rồi, sao có thể chứ!"

"Cảm giác thư ký này một mẻ hốt gọn thật ý, thảo nào anh ta không hề sợ hãi chuyện bị vạch trần. Thì ra trước khi tổng giám đốc Vương chăm sóc gia đình thì anh ta đã chăm sóc ông ta đàng hoàng từ sớm rồi."

"Thế thì cô Vương nói đúng mà, tổng giám đốc Vương thật sự hiểu rất rõ những ưu điểm của thư ký mà ha ha ha."

"Có điều tôi thấy biểu cảm này của ông Vương, hình như không giống như đã biết chuyện cậu thư ký này còn gian díu cả với vợ và con gái mình đâu."

"Đỉnh thật, thế này thì chẳng phải là 'Cờ đỏ trong nhà không đổ, cờ màu bên ngoài phấp phới'*, cảm thấy sướng khôn cùng. Kết quả cờ màu bên ngoài đã sớm thông đồng với cờ đỏ trong nhà, song song đội nón xanh cho ông ta?"

(*) Cờ đỏ trong nhà không đổ, cờ màu bên ngoài phấp phới: Ý chỉ đàn ông ở nhà có vợ, ra ngoài có tình nhân, nhưng duy trì được mối quan hệ hài hòa giữa vợ và tình nhân. Cờ đỏ ý chỉ người vợ còn cờ màu ý chỉ tình nhân.

Nếu thế này thật --- vậy thì còn thú vị hơn chuyện cả nhà ba người cùng dùng chung.

Mọi người kịp phản ứng, lập tức càng phấn kích hơn.

Nhà họ Vương này thật thú vị, hoàn toàn bị thư ký giỡn trong lòng bàn tay, họ đều cho rằng chỉ có mình là người yêu của thư ký, thực ra cả nhà bọn họ đều giống nhau, còn không biết tình hình của nhau!

Ôi má ơi, chỉ nghĩ đã thấy rất k*ch th*ch rồi!

Trong ánh nhìn trở nên ngờ vực và mờ ám của mọi người, lúc này rốt cuộc Vương Tông Chính đã bình tĩnh lại.

Ông ta chợt giật mình, gần như lập tức thấp giọng quát lớn con gái: "Vương Thục Thiến, con điên thật rồi, con nói bậy nói bạ ở đây cái gì đấy! Gì mà giỏi, gì mà yêu, con nghe lại xem mình đã nói cái gì?"

Vương Thục Thiến: "Nhưng ---"

"Con còn nói nữa, sao bố lại hài lòng Kiều Trú rồi? Hừ, đúng là không biết liêm sỉ." Không đợi con gái nói hết câu, Vương Tông Chính đã lạnh lùng nói: "Bố nói cho con biết, Vương Thục Thiến, cho dù sau này con không có cách nào liên hôn thương nghiệp được, tuyệt đối không có khả năng bố nhận Kiều Trú thành --- con - rể!"

Hai chữ cuối cùng gần như nghiến chặt răng nhả ra, cái nghiến răng đã đủ để chứng minh việc này khó chấp nhận cỡ nào.

Vương Thục Thiến hoàn toàn không ngờ được, cô ta chỉ yêu đương thôi, không những bị mẹ đâm sau lưng còn đánh mình mà giờ ngay cả bố cũng phản đối, thậm chí còn trực tiếp ập tới một trận mắng mỏ giận dữ.

Đầu cô ta thoáng cái trống rỗng, một lúc lâu sau mới mất kiểm soát hoàn toàn hét ầm lên: "Vì sao chứ, bố, bố làm thế này là không công bằng! Vì sao mẹ có thể nuôi tình nhân mà con ngay cả yêu đương cũng không được chấp nhận!"

"Rõ ràng là mẹ có lỗi với bố, bố không dạy dỗ mẹ thì thôi, sao lại mắng con?" Vương Thục Thiến chỉ thẳng vào bà Vương, nói với giọng phẫn nộ: "Con nói cho bố mẹ biết, con và Kiều Trú là bạn gái - bạn trai danh chính ngôn thuận đó. Cho dù bố mẹ không đồng ý thì chúng con vẫn yêu đương, tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp đâu!"

Sắc mặt bà Vương chợt thay đổi, gần như vô thức quát lên: "Vương Thục Thiến, con câm miệng lại cho mẹ!"

Mà đợi bà ta quát xong, lúc này mới ý thức được là hai giọng nói, thì ra Vương Tông Chính cũng cùng lúc quát con gái với bà ta.

Bà ta hoảng hốt quay đầu sang, quả nhiên đã thấy mặt chồng mình u ám đến tận cùng.

Bà Vương: "..." Xong rồi.

Vừa rồi đúng là Vương Tông Chính không nhịn được cao giọng quát lên.

Vương Thục Thiến không nhắc còn đỡ, cô ta chỉ vào bà Vương như vừa rồi, trong lòng ông ta càng bốc hỏa.

Vợ nuôi tình nhân không nói, thế mà còn to gan nuôi ngay bên cạnh ông ta, thậm chí còn chấm m*t thư ký của ông ta.

Đây đúng là chuyện hoang đường mà!

Nghĩ đến mình bị che mắt, dù thấy thư ký đi chung với vợ cũng không thấy kì lạ, thậm chí còn thấy vui, nhất là hôm nay ông ta còn chủ động đưa thư ký tới bên cạnh vợ mình, bảo cậu ta đi với vợ mình.

Vẻ mặt Vương Tông Chính vặn vẹo kinh khủng, chỉ cảm thấy cả mặt đang bốc lên ánh xanh, thật sự là xanh từ đầu đến chân, giống như người khổng lồ xanh tái thế vậy.

"Vì sao hả? Chỉ vì bố là bố con, bố nói không được là không được." Ông ta không nhịn được căm tức cười lạnh: "Bố nói rõ ở đây, ai cũng được, chỉ có Kiều Trú là không được!"

Vương Tông Chính nói vậy, còn nhìn về phía thư ký, mặt cười nhưng trong lòng không hề cười: "Kiều Trú, cậu biết rõ nguyên nhân nhỉ?"

Kiều Trú: "..."

Tuy trong lòng đã từ bỏ cứu vãn, nhưng bề ngoài anh ta vẫn tỏ vẻ ngượng ngùng gật đầu, còn nhìn Vương Tông Chính với ánh mắt cảm kích, phảng phất như mình vẫn nghiêng về ông ta.

Hành động này, rốt cuộc lại khiến tâm trạng Vương Tông Chính thoải mái đôi chút, nhưng ông ta không biết thư ký lại thầm thở phào trong lòng thật.

Anh ta không có ý định lấy Vương Thục Thiến thật, càng không biết sao tự dưng nhắc đến chuyện kết hôn.

Nhưng trong tình huống vừa rồi, anh ta không dám trực tiếp lên tiếng ngăn cản từ chối, may mà bà Vương và Vương Tông Chính đều không đồng ý.

Mà phản ứng này của bọn họ lại khiến tâm trạng người ở giữa là anh ta có thể yên tâm.

Nhưng so với anh ta thở phào, hiển nhiên Vương Thục Thiến không có cách nào chấp nhận được.

Cô ta cao giọng: "Vì sao tất cả mọi người đều được mà chỉ có Kiều Trú không được? Bố đã thích anh ấy, thường xuyên dẫn anh ấy đi cùng, giờ hai người có thể thân càng thêm thân, chẳng phải rất tốt sao?"

Đã có sự ủng hộ của thư ký, Vương Tông Chính càng thêm kiên định: "Không cần nói nữa, tuyệt đối không có khả năng."

Thấy bố lòng gan dạ sắt hoàn toàn không hề dao động chút nào, Vương Thục Thiến tức điên người.

Vì sao chú, vì sao cô ta yêu đương lại không được bố mẹ chấp nhận? Cô ta không chịu!

Đang tính giậm chân khóc lóc om sòm, cô ta chợt liếc qua mẹ mình đang cau mày, hiển nhiên đã ý thức được sự khác thường, đang đưa mắt đảo quanh thư ký và Vương Tông Chính.

Không biết nghĩ đến cái gì, mắt Vương Thục Thiến đột nhiên sáng lên.

Cô ta nghiến răng, trực tiếp chỉ vào mẹ, cố ý k*ch th*ch, nói: "Trừ phi bố giống mẹ, cũng có quan hệ bất chính với Kiều Trú, nếu không vì sao bố không đồng ý chứ!"

Cô ta không tin, trước mặt mẹ, bố còn có thể chịu thừa nhận chuyện hoang đường này vì ngăn cản bọn họ yêu đương.

Bởi vậy, chỉ cần bố còn muốn thể diện, ông tuyệt đối không thể ---

Đang thầm nghĩ mình quá nhanh trí, Vương Thục Thiến đột nhiên ý thức được gì đó khác thường, xung quanh quá yên tĩnh.

Cô ta chợt phản ứng lại, bố không những không giận dữ quát lớn như trong tưởng tượng của cô ta mà trái lại vẫn luôn yên lặng đến giờ vẫn chưa lên tiếng.

Vương Tông Chính: "..."

Nhìn thấy con gái bỗng mở to mắt, ông ta không nhịn được mất tự nhiên dời mắt đi, ánh mắt không ngừng trốn tránh.

Vừa rồi ông ta không ngờ lại bị con gái đoán đúng, bởi vậy không cẩn thận bị dọa, nhất thời không kịp phản ứng.

Nhưng đợi đến khi nhớ ra phải phản bác thì phát hiện đã im lặng quá lâu, lúc này lên tiếng lại có vẻ chột dạ.

Phát hiện ra ánh mắt hốt hoảng không thôi của con gái, lo lắng bị cô phát hiện ra gì đó thật, ông ta vẫn căng mặt lên tiếng.

"... Vương Thục Thiến, con câm miệng cho bố, câu này mà con còn nói ra được, đúng là nói không biết lựa lời." Ông ta thoáng ngừng lại: "Giờ con về với bố, đừng mất mặt ở đây thêm nữa!"

Úc Khả Khả lập tức lắc đầu: [Vương Tông Chính này không được rồi, không hề có chút thuyết phục nào, cô Vương mà tin được á?]

Hệ thống: [Thư ký đã không đành lòng nhìn thẳng mà nhắm mắt rồi, ha ha ha.]

Đương nhiên Vương Thục Thiến không tin.

Tuy vừa rồi cô ta nói vậy nhưng chỉ là nói bừa, muốn dùng cách khích tướng để ép bố đồng ý mà thôi, trong lòng cô ta thừa biết tuyệt đối không có khả năng.

Nhưng không ngờ bố lại không những không phản bác mà lại còn chột dạ quát cô ta về.

Vương Thục Thiến: "..."

Vẻ mặt cô ta dần dần cứng đờ, trong lòng cũng hốt hoảng không bình tĩnh lại được.

Trong đầu cô ta chợt xuất hiện thứ gì đó, cô ta đột nhiên khựng lại, giơ tay chỉ vào người bố.

Giọng nói chói tai trở nên biến dạng, suýt nữa vỡ giọng: "Bố đừng nói với con, các người thật ---"

A a a a a!

Sao có thể, tuyệt đối không thể có chuyện này được!

---

Lời tác giả

Úc Khả Khả [cam đoan chắc chắn]: Chắc chắn Quý Cảnh Diệp đã ăn dưa, hóng chuyện!

Quý Cảnh Diệp [lạnh lùng]: Tôi đang nhìn một con chồn đang nhảy nhót lung tung.

Con chồn: ?

Bình Luận (0)
Comment